Cố Thu ba chân bốn cẳng chạy về phòng, khóa cửa thật chặt, chui tọt lên giường, khuôn mặt vẫn còn nóng bừng. Cô không biết phải nói gì nữa, thậm chí còn muốn độn thổ ngay tại chỗ—thật sự quá xấu hổ!
Trời ơi, cô thật sự không cố ý mà!
Ai mà biết anh trai cô lại dẫn phụ nữ về nhà chứ? Trước giờ có bao giờ như vậy đâu! Hôm nay anh ấy phát điên cái gì vậy?
Cố Thu cảm thấy cạn lời.
Cô với lấy điện thoại, lập tức vào nhóm chat với mấy chị em thân thiết để trút bầu tâm sự. Không ngờ đám bạn của cô lại phấn khích cực độ:
[Woa, thật sự kí.ch th.ích quá đi!]
[Không hổ là Cố tổng!]
[Nói thật, chỉ cần vài câu miêu tả của cậu, tớ đã tự tưởng tượng ra một vở kịch cẩu huyết rồi.]
[Huhu, ghen tị với người phụ nữ đó ghê!]
Cố Thu cạn lời: [Các cậu mặc quần vào giùm tớ đi, tớ thì chỉ muốn độn thổ thôi đây này!]
Mấy cô bạn vẫn cười hì hì:
[Cậu đâu có thấy gì đâu mà đòi độn thổ?]
[Haizz, tiếc ghê! Nếu tớ có mặt ở đó, kiểu gì cũng phải chiêm ngưỡng body của anh cậu một chút.]
[Xếp hàng đi, tớ trước!]
[Thu Thu, tớ muốn sinh con cho anh cậu!]
Cố Thu không nhịn được kéo khóe môi, hoàn toàn cạn lời.
Anh trai cô đúng là tên yêu nghiệt!
Anh làm gì mà có thể mê hoặc cả đám chị em cô đến mức này chứ?
[Vậy nữ chính là ai thế? Tớ tò mò quá!]
[Thu Thu không thấy mà!]
Cố Thu nghĩ nghĩ, tuy cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng không hiểu sao lại có linh cảm... rất có khả năng chính là chị gái phía bên kia.
Chúc Mạn từ phòng tắm bước ra, liền thấy ai đó lười biếng tựa vào ghế sô pha, chiếc áo choàng tắm buông lỏng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, làn khói mỏng lượn lờ trước mắt anh.
Thật sự rất gợi cảm.
Nhưng Chúc Mạn cũng không đến mức "đói khát" đến mức có em gái anh ở nhà vẫn tiếp tục.
Cô thản nhiên bước qua anh, vào phòng thay đồ lấy một chiếc áo sơ mi khoác lên người. Chiếc áo rộng thùng thình che đi phần đùi, để lộ đôi chân dài trắng mịn, mang theo sự quyến rũ khó cưỡng.
Người đàn ông khẽ nâng mắt, ánh nhìn dừng lại trên người cô, khói thuốc lượn lờ che đi đôi mắt thâm trầm.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi còn dang dở, anh dập tắt điếu thuốc, vươn tay kéo Chúc Mạn ngồi lên đùi mình.
Cánh tay anh ôm chặt eo cô, hơi cúi xuống, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:
"Tìm khách sạn tiếp tục?"
Vừa nói, chóp mũi anh vừa nhẹ nhàng cọ lên cổ cô, khiến da thịt cô ngưa ngứa.
Chúc Mạn vẫn là đã đánh giá thấp d.ục v.ọng của người đàn ông này.
Bị em gái anh bắt gặp mà anh vẫn còn có hứng?
Cô bình tĩnh tránh đi, khẽ mỉm cười:
"Xin lỗi Cố tổng, tôi hết hứng thú rồi."
Nói xong, cô thong thả gạt tay anh ra khỏi eo mình, đứng dậy, cầm điện thoại rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Dáng vẻ thướt tha, quyến rũ đến tận cùng.
Cố Tịch nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt khẽ tối lại.
Cố Thu khát nước không chịu nổi, nhưng lại không dám ra ngoài vì sợ chạm mặt ai đó, xấu hổ chết mất!
Đang phân vân thì nghe thấy vài tiếng gõ cửa lười biếng.
Tiếp đó, giọng anh trai cô vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt:
"Ra đi, người ta bị em dọa chạy mất rồi."
Cố Thu bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho tức điên, bật dậy mở cửa, trừng mắt nhìn kẻ trước mặt:
"Anh không tự khóa cửa lại còn trách em? Em còn chưa nói anh làm tổn hại đến sức khỏe tinh thần của em đây này!"
"Thế chẳng lẽ nhà rộng rãi một tầng không ở, chạy lên lầu làm gì?" Cố Tịch lười biếng liếc cô một cái, sau đó nhét tay vào túi quần, ung dung đi ra ngoài.
Cố Thu đi theo sau, tiếp tục lý luận với anh:
"Còn không phải vì mẹ nói anh về Bắc Thành hôm nay à? Em còn tưởng anh về thăm em, ai ngờ... anh về để tán gái!"
"Hơ, chính anh cũng không ngờ đấy." Cố Tịch nhướng mày, khẽ cười lạnh, giọng điệu lười biếng nhưng đầy hàm ý.
Cố Thu: "... Anh thật vô liêm sỉ!"
"Cảm ơn lời khen."
"Nói đi, thành thật khai báo, người phụ nữ đó là ai?"
Dù việc phá đám chuyện tốt của người khác hơi xấu hổ, nhưng sự tò mò của Cố Thu đã đạt đến đỉnh điểm.
Thấy anh trai không có ý định trả lời, cô suy đoán:
"Không lẽ là chị gái đối diện?"
"Chuyện người lớn, con nít bớt hóng hớt." Giọng nói lười nhác từ phía trước vọng lại.
Cố Thu hừ một tiếng: "Em sẽ méc mẹ là anh dẫn gái về nhà hú hí!"
"Anh sẽ méc mẹ là em đi bar."
Cố Thu: "..."
Sáng hôm sau, chín giờ.
Chúc Mạn vừa bước ra khỏi cửa, liền trùng hợp bắt gặp Cố Thu từ đối diện đi ra, khuôn mặt ngái ngủ, uể oải không chút sức sống.
Lần đầu tiên Chúc Mạn hứng thú chào hỏi: "Cố Thu, em dậy sớm thế này là định đi đâu à?"
"Về nhà chứ đâu." Cố Thu lười biếng trả lời, không thèm nhìn xem ai đang nói chuyện.
Nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói ấy, cô lập tức tỉnh táo hẳn, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trước mặt, như muốn tìm ra chút manh mối nào đó.
Chúc Mạn khẽ mỉm cười, bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của cô.
"Chị Chúc hôm qua ở nhà suốt à?" Cố Thu cười tủm tỉm hỏi.
Chúc Mạn cười nhạt hỏi ngược lại: "Không thì sao?"
Cố Thu á khẩu.
Nhìn thấy Chúc Mạn mặc một chiếc váy dài trễ vai màu đen, vừa thanh lịch lại lười biếng quyến rũ, cô không nhịn được tò mò:
"Chị Chúc ăn diện đẹp thế này, chuẩn bị đi hẹn hò à?"
Chúc Mạn cúi đầu nhìn chiếc váy đơn giản mình vừa tùy tiện khoác lên, lại nghĩ đến khuôn mặt mộc của mình, khóe môi khẽ cong lên:
"Cũng có thể nói vậy."
Cố Thu nhìn cô, biểu cảm dần trở nên phức tạp.
Cô đột nhiên nhớ đến cảnh tượng hai ngày trước gặp chị ấy đi xem mắt...
Không lẽ hôm nay lại đi xem mắt?
Chẳng lẽ... người phụ nữ tối qua thật sự không phải chị ấy?
Cố Thu nghĩ nghĩ, nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Chúc Mạn, sau đó xoay người vào nhà, lên lầu, gõ mạnh cửa phòng ai đó.
Một lúc sau, anh trai cô mở cửa, đầu tóc rối bù nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp trai. Anh lườm cô một cái:
"Tốt nhất là có chuyện quan trọng."
Cố Thu nhìn dáng vẻ rõ ràng là thiếu ngủ của anh, không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác:
"Mặc dù em không biết tối qua anh hú hí với ai, nhưng sáng nay em vừa gặp chị gái đối diện."
"Chị ấy ăn diện cực kỳ gợi cảm quyến rũ, nói là đi hẹn hò đó~ Xem ra tối qua thật sự không phải chị ấy ha~"
Cố Thu cố tình gật gù ra vẻ chắc chắn, chưa đợi ann phản ứng, cô đã vui vẻ ngân nga bài hát, tâm trạng cực kỳ sảng khoái rời đi.
Cô chính là cố tình đến chọc tức anh đấy!
Cố Tịch đứng yên tại chỗ, suy nghĩ về câu nói vừa rồi.
Đôi mắt vốn còn chút mệt mỏi, bây giờ dần trầm xuống.
Gợi cảm, quyến rũ, đi hẹn hò?
Rất tốt.