“Điện thoại của cô Bonnie mất tín hiệu, nhưng hệ thống định vị vẫn cho thấy cô ấy đang ở thành phố Phái Tân.” John cẩn thận nhìn về phía Heveto đang ở trước mặt mình.
Trong nhà thi đấu Lowell, nơi có sức chứa hai mươi ngàn người, không còn một chỗ trống. Hai ứng viên tranh cử tổng thống đang “đối đầu trực diện” tại đây. Đây cũng là cuộc tranh luận cuối cùng của năm nay.
Nhà thi đấu gồm ba tầng, trong đó có một tầng giữa có sức chứa hơn một trăm người, được dành cho khách VIP. Hai phe cử tri tại chỗ lần lượt giương cao cờ và áp phích của phe mình, hô vang cổ vũ, tiếng người huyên náo.
Tầng giữa nằm hai bên sân khấu, ở phía trên cạnh bên. Tại đây có sắp xếp ghế sofa thoải mái và bàn trà, mang lại góc nhìn lý tưởng để quan sát sân khấu.
Heveto đứng tại khu vực dành cho khách VIP, qua lớp kính chống đạn nhìn xuống hai ứng viên đang tranh luận.
Đây là lần đầu tiên anh lựa chọn đứng về một phe.
Hiện nay, cuộc bầu cử tổng thống nước M đã đạt đến mức căng thẳng tột độ. Hai ứng viên cuối cùng, Hudson Vera và Maud Aurora, lần lượt ủng hộ các đảng phái khác nhau.
Hudson thuộc phe □□, anh phản đối tự do giới tính và ủng hộ hòa bình thế giới.
Maud thuộc phe □□, anh ủng hộ thay đổi giới tính và mở cửa biên giới hoàn toàn.
Từ một góc độ nào đó, Hudson đại diện cho tầng lớp mới giàu, những người ủng hộ anh đến từ các ngành công nghiệp truyền thông mới, năng lượng mới và công nghệ mới nổi, có đóng góp rất lớn.
Còn Maud đại diện cho tầng lớp giàu lâu đời. Các tập đoàn đứng sau anh ta phần nào kiểm soát kinh tế nước M trong gần nửa thế kỷ qua.
Muốn lật đổ chế độ cũ, đón nhận chế độ mới, thì Hudson Vera – người được Heveto đại diện ủng hộ – sẽ phải đối mặt với rất nhiều thách thức.
Kết quả thế nào, không ai có thể đoán trước được.
Bởi vì đây là cuộc cạnh tranh giữa hai thế lực. Muốn làm thao tác trong bóng tối ư? Còn phải xem đối phương có đồng ý hay không.
Trước đây, John vẫn luôn nghĩ rằng Heveto sẽ chọn ủng hộ Maud. Bởi vì tình trạng hỗn loạn của nước M chưa bao giờ là điều mà Heveto quan tâm. Thời thế càng hỗn loạn, đối với một thương nhân như anh, lại càng có cơ hội kiếm lợi từ đó.
Hudson ghét chiến tranh. Anh đã từng công khai diễn thuyết sôi nổi phê phán chiến tranh, chỉ ra rằng chiến tranh mang lại đau thương cho toàn nhân loại. Anh kêu gọi hòa bình thế giới, hy vọng kinh tế nước M sẽ tăng trưởng tích cực, hy vọng những người vô gia cư trên đường phố đều có mái ấm. Anh phản đối bạo lực, không khoan nhượng với tội phạm, và càng phản đối thay đổi giới tính.
Hudson từng nói rằng tự do là một khái niệm tương đối. Nếu những người chưa từng nhận được giáo dục cơ bản bàn về tự do, thì chẳng khác gì một đàn cừu thả rông bàn về tự do, điều này rất nguy hiểm.
John không ngờ rằng Heveto lại công khai ủng hộ Hudson.
Nhưng John biết rằng cô Bonnie rất ghét súng ống, cô ghét những người vô gia cư trên đường phố, ghét những cuộc bạo loạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, ghét sự bất lực của chính phủ, ghét các chính sách hiện nay của nước M.
Có lẽ sự thay đổi của Heveto liên quan đến cô Bonnie.
Vì vậy những tin tức liên quan đến cô Bonnie, John sẽ cân nhắc kỹ rồi mới báo lại cho Heveto.
Hiển nhiên, thông tin mà anh mang đến hôm nay không thể khiến Heveto hài lòng.
Nghe lời của John, Heveto chậm rãi quay người lại. Hôm nay anh mặc rất trang trọng, bộ vest ba mảnh may đo hoàn toàn thủ công. Từ cà vạt đến khuy măng sét, tất cả đều được lựa chọn kỹ lưỡng.
Trên cà vạt xanh đậm thêu hoa văn tối màu, toát lên vẻ sang trọng đầy kiêu hãnh. Đây là kiểu mẫu mà Châu Chi Mai chọn cho Heveto, cô còn dặn anh nhất định phải phối với bộ vest đen, như vậy mới tạo được sự hài hòa về màu sắc.
Châu Chi Mai thậm chí còn biết thắt kiểu Eldredge rất phức tạp, nghe nói cô học được trong một lần dự buổi trình diễn thời trang.
Ánh nắng sớm mai rọi vào phòng ngủ, Châu Chi Mai đứng chân trần trên tấm thảm cashmere, dùng cà vạt kéo cổ Heveto, trông như một tư thế chế ngự dã thú, buộc anh phải cúi đầu để phối hợp động tác của cô.
Cô chưa từng có cơ hội thắt cà vạt cho ai, nên mượn anh làm “chuột bạch” để tập luyện, và kết quả khiến cô vô cùng hài lòng.
Kiểu Eldredge tốn thời gian và phức tạp, Heveto chưa từng thử, bởi anh không muốn lãng phí thời gian vào những việc như vậy. Nhưng dưới đôi tay mềm mại như không xương của Châu Chi Mai, anh như một con dã thú đã bị thuần phục, cúi mắt nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cô hoàn thành.
Nghe vậy, Heveto nhìn về phía John. Đôi mắt vốn dĩ luôn bình thản giờ đây dường như gợn sóng, anh trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
John từng nghĩ rằng Heveto không bao giờ lo lắng vô cớ, kể cả khi bị bắn trúng đạn, anh cũng không thèm nghĩ đến việc mình có thể chết.
Có lẽ đối với Heveto, cái chết không phải điều đáng sợ.
Nhưng giờ đây, rõ ràng là anh có chút hoang mang.
Thực tế, Heveto vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi, nhưng không khí u ám đang bao trùm lấy anh, tựa như một con mãnh thú khát máu sẵn sàng nhảy bổ lên cắn người.
John kể những gì mình biết cho Heveto: “Sáng nay cô Bonnie có cãi nhau với đồng nghiệp, điện thoại của cô ấy bị đập hỏng.”
Heveto nheo mắt, nét mặt lộ ra sự lạnh lùng rợn người.
“Cô Bonnie đã đem điện thoại đi sửa…” John không biết có nên nói tiếp không, bởi bí mật trong điện thoại có lẽ đã bị lộ.
Dường như Heveto không quan tâm, anh quay sang hỏi John: “Eva dạo này đang làm gì?”
Eva là chị gái thứ năm của Heveto, và hiện tại là người phụ nữ có năng lực nhất trong gia tộc Augus. Năm nay cô ba mươi lăm tuổi, điển hình với vẻ đẹp người da trắng, cao một mét bảy lăm, tóc vàng mắt xanh.
Năm năm trước, Eva kết hôn với một người Do Thái. Đây không chỉ là một câu chuyện liên hôn gia tộc mà còn là một cuộc liên minh chính trị và thương mại.
Nhờ sự bảo hộ của người chồng Do Thái, Eva vẫn đang sống một cuộc đời như một quý bà danh giá.
Ba năm trước, viên đạn ghim trên vai Heveto chính là nhờ Eva ban tặng. Eva muốn giết người em trai này không phải ngày một ngày hai. Rõ ràng là có chung huyết thống, vậy mà cô hận anh đến nghiến răng nghiến lợi. Nguyên nhân không gì khác, Heveto là nỗi nhục của gia tộc, sự tồn tại của anh từ khi sinh ra đã bị xem là thấp hèn và bị ruồng bỏ. Huống chi những việc anh làm sau này, khiến mấy người anh trai không còn đường lui.
Điều đó càng chứng minh rằng Eva không sai. Heveto chính là một con chó dữ không thể thuần hóa.
Hiện nay thế lực của Heveto càng ngày càng lớn, Eva muốn ra tay càng khó khăn hơn.
John thành thật nói với Heveto: “Eva và chồng cô ấy đang công khai ủng hộ phe □□, hiện tại họ đang tổ chức các buổi diễn thuyết kêu gọi quyên góp phiếu bầu khắp các châu lục.”
Nói cách khác, Eva hiện tại không có thời gian quan tâm đến những người bên cạnh Heveto.
John đoán được Heveto đang nghĩ gì.
Dạo gần đây, cô Bonnie thường xuyên ra vào nơi ở của Heveto, có lẽ đã thu hút sự chú ý của những người có ý đồ.
Tìm điểm yếu từ Heveto là rất khó, nhưng nếu nhắm vào những người bên cạnh anh, có lẽ sẽ là một lựa chọn khả quan.
Hệ thống định vị và nghe lén cài trên điện thoại của Châu Chi Mai phần nào giúp Heveto nắm được động tĩnh của cô. Ngay cả khi cô bị bắt cóc, anh cũng có thể xác định vị trí của cô ngay lập tức.
Những năm gần đây, Heveto luôn bảo vệ Châu Chi Mai rất kỹ. Họ gặp nhau không nhiều, mỗi lần gặp cũng không cố định địa điểm.
Nhưng dường như anh đã trở nên quá tham lam, khao khát sự gần gũi hàng ngày, sự thân mật sát bên tai. Vì thế cũng không thể tránh khỏi việc để người khác biết đến sự tồn tại của Châu Chi Mai.
Heveto hỏi John: “Tôi đã làm sai sao?”
John trong phút chốc không biết trả lời thế nào, vì anh không hiểu Heveto đang ám chỉ điều gì.
Nhưng John biết rất rõ, Heveto cần cô Bonnie ở bên mình.
Heveto chưa bao giờ là người cổ xúy hòa bình thế giới, nhưng lần đầu tiên anh chọn đứng về phía một ứng viên tranh cử. Có lẽ đất nước này yên bình trở lại sẽ khiến Châu Chi Mai thay đổi thái độ trước đây.
Tuyết bắt đầu rơi từ buổi trưa ở thành phố Phái Tân. Chỉ trong vòng chưa đầy bốn giờ, cả thành phố như được bao bọc bởi dải lụa trắng.
Những bông tuyết nhảy múa trong gió, vừa như khói vừa như sương, khiến Châu Chi Mai có phần không phân biệt được đó là giấc mơ hay hiện thực.
Chiếc điện thoại màu hồng nằm im lìm trên bàn, màn hình vẫn tối đen. Về sau, Châu Chi Mai đã ngăn Saul tiếp tục sửa điện thoại, vì cô không thể nào sử dụng lại nó nữa.
Tuy vậy, Saul nói với Châu Chi Mai rằng chỉ cần cô giữ chiếc điện thoại này, dù ở trạng thái tắt hay mở máy thì nó vẫn có thể bị định vị. Nhưng ít ra ở trạng thái tắt máy sẽ không bị nghe lén cuộc gọi hay tin nhắn, vì không có dữ liệu trao đổi.
Một mình Châu Chi Mai lặng lẽ suy nghĩ rất nhiều, tay vẫn không ngừng vẽ những bản thiết kế.
Ngòi bút trên giấy phát ra tiếng “soàn soạt,” tốc độ nhanh đến mức khó tin. Thực ra, cô hoàn toàn không biết mình đang vẽ lung tung thứ gì.
Chiếc điện thoại này là món quà mà Heveto tặng cô nửa năm trước, nghĩa là trong suốt khoảng thời gian này, anh nắm rõ tất cả mọi thứ về cô.
Anh biết cô thích uống trà sữa vị gì, biết cô trêu chọc Lý Mỹ Na về cơ ngực đầy đặn của một nam diễn viên, biết tại sao cô không ở trong phòng làm việviệc mà lại xuất hiện ở phim trường…
Nếu đã vậy, Heveto hẳn cũng biết về những tin nhắn cô trao đổi với “Trần.” Dù chưa nói đến việc anh có thể đọc hiểu tiếng Trung hay không, thì với sự phát triển của phần mềm dịch và trí tuệ nhân tạo hiện nay, việc đọc thông tin của cô chẳng phải điều khó khăn.
Thế nhưng Heveto không hề có biểu hiện gì khác lạ, thậm chí còn đối xử với cô ôn hòa hơn trước.
Điều này khiến Châu Chi Mai rợn cả tóc gáy.
Vậy nên sự ngọt ngào mà cô nghĩ rằng mình đang tận hưởng bấy lâu hóa ra chỉ là ảo ảnh.
Cô đang diễn kịch, chẳng phải anh cũng đang diễn sao?
Vậy bây giờ cô phải làm gì?
Có nên tiếp tục duy trì lớp mặt nạ này không?
Tiếng “xoẹt” vang lên khi ngòi bút ấn quá mạnh làm rách tờ giấy, kéo Châu Chi Mai trở về từ dòng suy nghĩ mông lung.
Đúng lúc đó, giọng nói của Gosse vang lên bên tai Châu Chi Mai: “Nhìn cũng không tệ đâu.”
Bất ngờ với giọng nói đột ngột, Châu Chi Mai giật mình.
Gosse nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, như muốn an ủi: “Xin lỗi. Vừa rồi tôi có gọi tên em, nhưng em mải mê quá không để ý.”
“Có việc gì không?” Châu Chi Mai hít sâu một hơi.
“Là về chuyện của Alger. Nhưng trước tiên, tôi muốn xem các bản thiết kế mà em vừa vẽ.”
Không đợi Châu Chi Mai đáp lại, Gosse đã cầm lên các bản thiết kế cô để lộn xộn trên bàn.
Tổng cộng có năm bức vẽ, tất cả đều thuộc một bộ sưu tập thời trang nam. Các mẫu thiết kế này mang tông màu u ám, gợi cảm giác như những tù nhân bị đóng đinh trên giá treo cổ, với cách thể hiện rất táo bạo. Chất liệu vải trong thiết kế rất ít, tạo vẻ hoang dã và phóng khoáng, nhưng lại bị ràng buộc sâu sắc.
Theo một góc độ nào đó, các tác phẩm này phản ánh tâm trạng của người sáng tạo trong giai đoạn hiện tại.
Gosse chăm chú nhìn các bản thiết kế rồi khẽ gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn Châu Chi Mai: “Thú vị đấy. Vậy cảm hứng của em là gì? Có phải do Alger khiến em tức giận không?”
Châu Chi Mai lắc đầu: “Tôi không cần phải so đo với một người không tỉnh táo.”
Bây giờ, cô còn nhiều thứ rối ren hơn cần suy nghĩ.
“Nếu em nghĩ được như vậy thì tôi rất vui. Nhưng mà studio đã quyết định xử phạt Alger, năm nay cậu ta mất hết tiền thưởng.”
Châu Chi Mai chấp nhận kết quả này với vẻ mặt thờ ơ.
Thực tế, khoản lương của studio cũng chẳng đủ để cô trả tiền thuê nhà trong một tháng, nên cô chẳng cảm thấy đây là hình phạt gì to tát.
Trong những năm qua, phần lớn số tiền trong tài khoản của Châu Chi Mai đều là từ Heveto mà có. Nếu tính cả khoản mười triệu USD trước đây, sau khi đổi sang nhân dân tệ, cô hiện có gần hai mục tiêu lớn.
Việc cần làm ngay lúc này là nhanh chóng rời xa Heveto.
Nhưng liệu Heveto có dễ dàng để cô rời đi không?
Nhìn nét mặt của Châu Chi Mai có vẻ thư giãn hơn một chút, Gosse cũng mỉm cười: “Em cũng dễ dỗ thật.”
Châu Chi Mai không quan tâm Gosse có hiểu lầm ý hay không, miễn là cô tự giải quyết được trong lòng.
Càng lúc này, cô càng cần phải giữ vững bình tĩnh, không được rối trí.
“Buổi tối tôi có dự tiệc, cần một người bạn đồng hành, em có thể đi cùng không?” Gosse thử mời Châu Chi Mai.
Nếu là trước đây, Châu Chi Mai chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức, vì cô ghét phiền phức. Nhưng lần này, cô đồng ý, bởi cô muốn giải quyết một vấn đề lớn hơn.
Về chuyện chiếc điện thoại, Châu Chi Mai chỉ có thể án binh bất động. Cô không thể và không nên đi đối đầu với Heveto. Đẩy một con chó vào đường cùng, ai biết được liệu nó có phát điên cắn cô một cái không?
Ngoài chiếc điện thoại ra, Châu Chi Mai không chắc liệu Heveto có cài người ở xung quanh cô hay không.
Cô từng nghĩ sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi quái quỷ này, rời xa Heveto. Nhưng lại sợ rằng khi vừa mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, cô đã bị anh bắt lại.
Gosse nhận được câu trả lời chắc chắn từ Châu Chi Mai liền nhướng mày, trông rất vui vẻ: “Phần trang phục cứ để tôi lo, tin tôi đi, chắc chắn sẽ rất hợp với em.”
“Được thôi.”
Không thể phủ nhận, Gosse có chút cảm tình với cô gái phương Đông này. Từ lần đầu gặp gỡ, anh đã bị Châu Chi Mai thu hút. Vì vậy, Gosse dứt khoát “đá” bạn gái ở tận Pháp, hay nói chính xác hơn là vài người bạn gái.
Khối lượng công việc sáng tạo dày đặc và môi trường áp lực cao khiến Gosse có nhiều nhu cầu. Nhưng anh luôn thẳng thắn về những nhu cầu đó, chưa từng có bạn gái cố định.
Trong làng thời trang, những người phụ nữ mà Gosse tiếp xúc hầu hết đều chất lượng cao, có cả các tiểu thư quý tộc, minh tinh, người mẫu nổi tiếng. Tất cả các mối quan hệ trước đây của anh đều nhận được đánh giá rất tốt. Anh không chỉ giỏi “chuyện ấy” mà còn rộng rãi và biết cách mang lại giá trị cảm xúc.
Khi chia tay, Gosse không tiếc rẻ gì, thậm chí còn chu cấp cho đối phương. Do đó, ngay cả khi anh bất chợt muốn quay lại, đối phương cũng sẵn lòng quay về.
Gosse tìm hiểu qua về Châu Chi Mai và biết rằng cô không có bạn trai. Dĩ nhiên, kể cả khi cô có bạn trai, anh vẫn sẵn sàng cạnh tranh. Dù gì thì cả hai đều độc thân, ai cũng có cơ hội.
Nếu Châu Chi Mai gặp Gosse sớm hơn, có lẽ anh ta sẽ là một lựa chọn không tồi.
Nhưng Gosse dù thế nào cũng không thể cho Châu Chi Mai hai mục tiêu lớn.
–
Bữa tiệc buổi tối này đúng như Châu Chi Mai tưởng tượng—vô cùng nhàm chán.
Cô cố ý không mang điện thoại theo, để Heveto không thể định vị được tung tích của mình.
Gosse chu đáo hơn cô tưởng rất nhiều. Có vẻ như sợ cô chán, anh ta luôn ở bên cạnh cô suốt buổi.
Châu Chi Mai hiếm khi cảm thấy bồn chồn, nhưng tại một nơi như thế này, không có điện thoại, không có gì để giết thời gian, cô chỉ có thể đứng bên cạnh Gosse như một con rối, nhìn anh ta giao tiếp xã hội.
Cả buổi tối, Châu Chi Mai đều thất thần. Cô mặc một bộ lễ phục tuyệt đẹp do chính tay Gosse thiết kế, một chiếc váy dài hở vai mang đậm nét phương Đông. Váy mang tên “Nở Rộ,” với phong cách tân cổ điển, sử dụng các chi tiết thêu hoa, in họa tiết sơn dầu đậm chất Trung Hoa. Dải lụa ở hai bên cánh tay rủ dài chạm đất, tạo nên vẻ uyển chuyển độc đáo.
Không nghi ngờ gì, Châu Chi Mai đẹp như một đóa hoa đang bung nở, lộng lẫy rực rỡ. Nhưng trên gương mặt cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, điều này càng làm nổi bật sự cao quý, điềm tĩnh của cô.
Gosse rất hài lòng với tác phẩm của mình. Bộ lễ phục này khi được Châu Chi Mai khoác lên người trông chẳng khác gì đồ may đo, vô cùng hoàn hảo.
“Bonnie, em đẹp đến không thể tin được!” Gosse dẫn cô ra ban công, đưa cho cô một ly rượu champagne.
Ngoài trời, tuyết đã đủ để đắp một người tuyết nhỏ.
Cả thành phố Phái Tân được bao phủ trong lớp áo trắng xóa, tuyết vẫn rơi, từng mảng lớn nhẹ nhàng như lông ngỗng dưới ánh đèn.
Châu Chi Mai mặc rất ít, trong phòng có sưởi nên không thấy lạnh. Nhưng vừa bước ra ban công, cô đã khẽ run lên.
Gosse cởi áo khoác vest của mình, choàng lên vai cô, mang theo hơi ấm từ cơ thể anh.
Châu Chi Mai nói lời cảm ơn.
Gosse nâng ly, cụng nhẹ vào ly của cô: “Lẽ ra là tôi phải cảm ơn em vì đã đến đây cùng tôi dự buổi tiệc nhàm chán này.”
“Thật sự rất nhàm chán, vậy giờ tôi có thể đi chưa?”
“Em muốn đi à?”
“Chẳng lẽ anh không muốn?” Châu Chi Mai chủ động kéo tay Gosse, rời khỏi buổi tiệc.
Gosse bước theo Châu Chi Mai, càng cảm thấy cô thú vị.
Mái tóc đen dài của cô phất qua gò má anh, mang theo hương thơm dịu nhẹ. Như thể vừa thoát khỏi chiếc lồng, họ băng qua trời đông tuyết trắng, không khác gì một cuộc trốn chạy lãng mạn.
Nhưng chẳng mấy chốc, bước chân của Châu Chi Mai khựng lại, như thể cô vừa bị thứ gì đó dọa sợ, cô chậm rãi buông tay Gosse.
Gosse ngơ ngác nhìn cô, rồi nhìn theo ánh mắt cô.
Không xa phía trước, dưới ánh đèn đường, một người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh xe. Anh ta trông như một ác quỷ, lại như một bóng ma khát máu.
Người đàn ông đeo một đôi găng tay da. Anh ta thản nhiên đưa tay hứng lấy một bông tuyết, nhìn nó tan chảy thành giọt nước trong lòng bàn tay.
Heveto vẫn mặc bộ vest đen ba mảnh như cũ, chỉ có điều vài bông tuyết bạc đã vương trên vai rộng của anh, thậm chí cả trên những lọn tóc đen cũng điểm vài sợi trắng.
Anh chậm rãi tiến về phía Châu Chi Mai, đồng thời mấy vệ sĩ đứng cạnh anh cũng không rời nửa bước.
“Bonnie, em định đi đâu?” Heveto trầm giọng gọi tên cô.
Càng tiến lại gần, khí thế áp đảo của Heveto càng khiến người khác rợn gáy.
Châu Chi Mai nổi hết da gà, cô đoán không sai, ngoài điện thoại, Heveto hẳn còn những cách khác để giám sát cô.
Anh hoàn toàn biết cô ở đâu, dù giây trước cô có trốn ra sân bay, thì giây sau anh cũng đã xuất hiện trên máy bay rồi.
Châu Chi Mai theo phản xạ lùi một bước, lưng cô chạm vào ngực của Gosse.
Đúng lúc này, Heveto dừng lại. Anh nhìn chăm chăm vào chiếc áo vest nam trên vai cô, vẻ mặt càng thêm tối sầm.
So với màn đêm, gương mặt anh còn lạnh lẽo hơn. Một luồng khí lạnh như băng tỏa ra từ anh, sắc diện tái nhợt như không có chút máu nào, đường nét trên khuôn mặt như toát lên vẻ tàn khốc.
Gosse lập tức cảm nhận được khí thế của người mới đến không hề thân thiện. Theo phản xạ, anh đặt tay lên vai Châu Chi Mai như để trấn an cô: “Em cần tôi giúp gì không?”
Không thể giúp được.
Châu Chi Mai đã quá rõ, trước mặt Heveto, Gosse chẳng là gì cả.