Nụ Hôn Ngọt Ngào - Ngân Bát

Chương 35: Chương 35



Heveto vẫn nhớ trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ngoái. Trận tuyết không đến sớm cũng chẳng muộn, lại đúng lúc John đưa Châu Chi Mai đến.

Đó là tại một khu nghỉ dưỡng ở bang Vũ Trị. Khu nghỉ dưỡng này thuộc sở hữu của tập đoàn QC, cách thành phố Phái Tân khoảng ba trăm cây số.

Nước M bao gồm gần năm mươi bang lớn nhỏ, trong đó Vũ Trị chiếm vị trí địa lý thuận lợi, sở hữu cảnh quan thiên nhiên đa dạng và di sản văn hóa phong phú, bốn mùa rõ rệt.

Khu nghỉ dưỡng được xây dựng bên cạnh công viên quốc gia Vũ Trị, chỉ cần đi thêm vài chục cây số về phía đông là tới núi Vũ Trị cao chót vót. Đỉnh núi Vũ Trị quanh năm tuyết phủ, tráng lệ và hùng vĩ. Dưới chân núi là công viên rừng quốc gia, cây cối cao lớn che trời lấp đất, sống tại khu nghỉ dưỡng trên núi như thể bước vào một thế giới xanh tươi đa sắc.

Bốn mùa ở Vũ Trị đều mang một vẻ đẹp đặc biệt.

Lần đầu tiên Châu Chi Mai đến Vũ Trị, suốt hành trình hơn ba giờ, trong hai tiếng đầu cô luôn trò chuyện với John. Đến tiếng cuối, vì mệt nên cô co mình ở ghế sau và ngủ thiếp đi. Theo lời John: Cô Bonnie vẫn như một đứa trẻ.

Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng trong xe lại ấm áp. Khi Châu Chi Mai xuống xe, hai má vẫn còn ửng hồng, trông như một quả đào mật chưa tỉnh giấc.

Một bông tuyết rơi bất ngờ xuống hàng mi của Châu Chi Mai, bước chân cô khựng lại. Khi cô giơ tay định bắt lấy, bông tuyết đã tan ngay trong đầu ngón tay ấm áp. Thế là cô ngẩng đầu, nhìn thấy những bông tuyết khác đang lả tả rơi xuống.

Khi Heveto bước ra từ căn nhà gỗ ấm áp, cũng chính là lúc Châu Chi Mai xuống xe. Anh chỉ đến trước cô khoảng mười lăm phút, mặc áo len đen ôm sát và cầm trên tay một chiếc cốc sứ chứa nước đá.

Châu Chi Mai ngẩng đầu nhìn tuyết, vui sướng chìa tay ra chào đón trận tuyết đầu mùa, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt sâu thẳm của Heveto đang dõi theo mình.

Một tháng không gặp, gương mặt cô trông có vẻ gầy hơn một chút. Nhưng điều khiến anh buồn cười là cô ăn mặc như một chú gấu Bắc Cực. Cô mặc chiếc áo khoác trắng nhân tạo có mũ liền, hai đầu mũ treo hai quả bóng lông mịn, trông cực kỳ trẻ con.

Dường như đã nhìn thấy Heveto, Châu Chi Mai vui vẻ hét lớn, khác hẳn sự cẩn trọng thường ngày: “Heveto! Tuyết rơi rồi! Anh xem kìa!”

Heveto không phải người mù, anh đương nhiên nhìn rất rõ. Nhưng lý do anh gọi cô đến đây không phải để ngắm tuyết.

Họ đã không gặp nhau một tháng, anh đã dồn nén rất nhiều năng lượng không nơi xả. Họ sẽ để lại nhiều dấu vết trên ghế sofa, trước lò sưởi, trong bồn tắm, trên cửa sổ kính.

Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng Heveto khá tốt.

Anh đã loại trừ được những kẻ đối lập trong tập đoàn QC, dùng danh nghĩa con trai út của Augus để bước vào hội đồng quản trị, trở thành lãnh đạo trẻ tuổi nhất. Có lẽ vẫn còn người không hài lòng với anh, nhưng điều đó không quan trọng. Anh có thể loại bỏ những kẻ không hài lòng, như vậy, những người còn lại sẽ chỉ là thuộc hạ của anh.

Theo kế hoạch, Heveto sẽ có một thời gian rảnh rỗi, có thể thư giãn một chút. Anh dường như đã lâu rồi không tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài vì thấy không cần thiết.

Chỉ khi liên tục đòi hỏi và đạt được, Heveto mới cảm thấy mình có động lực để tiếp tục sống. Nhưng anh lại chọn dành khoảng thời gian rảnh này cho Châu Chi Mai, cùng cô trải qua.

Châu Chi Mai đón nhận hai bông tuyết trong lòng bàn tay, sau đó chắp tay lại nhắm mắt, tạo dáng như đang cầu nguyện.

Đôi tay đó lạnh đến khó tin, bị Heveto một tay kéo vào lòng bàn tay ấm áp của mình.

Châu Chi Mai lập tức mở mắt, ngẩng đầu nhìn Heveto.

Sống mũi anh cao, đôi mắt sâu thẳm, chiếc áo len đen ôm sát cơ thể tôn lên đường nét hoàn hảo của anh.

Những bông tuyết bạc trắng vương trên mái tóc đen và chiếc áo len, tạo nên một hình ảnh trông lạnh lùng, xa cách và không hề thân thiện.

Dường như Heveto không hiểu Châu Chi Mai đang làm gì, anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt có chút nghi hoặc.

Khi bốn mắt chạm nhau, khóe môi anh hiện lên một nụ cười dịu dàng, đôi mắt xanh của anh cũng ánh lên những gợn sóng nhẹ.

“Em đang ước nguyện!” Châu Chi Mai giải đáp sự thắc mắc của Heveto, đôi mắt đen của cô như phát sáng. “Anh biết không? Những điều ước trong trận tuyết đầu mùa đều sẽ trở thành sự thật!”

Heveto hiếm khi không phản bác gay gắt, mà kiên nhẫn hỏi cô: “Em vừa ước điều gì?”

Châu Chi Mai chớp mắt: “Em cầu nguyện quốc gia thái bình, dân chúng an khang, thế giới hòa bình, không còn chiến tranh.”

Heveto khịt mũi, cười chế nhạo: “Em là Đức Mẹ Maria sao?”

Châu Chi Mai nghịch ngợm nhướng mày: “Còn nữa, Heveto, em chúc anh luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý, và tất cả những người em yêu thương đều được bình an vô sự.”

Dường như đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, Heveto nhận được một lời chúc phúc. Anh định mở miệng phản bác, nhưng đôi tay anh bị đôi bàn tay lạnh buốt của cô bao trọn, khiến anh không khỏi nhíu mày.

Đôi tay đó nhỏ xíu, thậm chí không thể nắm trọn một tay của anh nhưng cô vẫn cố chấp giữ lấy tay anh, bắt anh chắp hai tay vào nhau.

“Anh cũng hãy ước một điều đi.” Cô háo hức nhìn anh đầy mong đợi.

Heveto chẳng muốn đôi co với Châu Chi Mai nữa, liền bế cô lên vai, bước thẳng về phía căn nhà gỗ.

Châu Chi Mai quẫy đạp không yên, liền bị anh vỗ mạnh vào mông.

“Em không được xin tha.”

“Không xin thì không xin! Có gì ghê gớm đâu!” Sự mong đợi biến thành tức giận.

“Thật sao?” Anh dường như cảm thấy rất hài lòng vì điều này.

Bốn tiếng sau, họ mới ra khỏi căn nhà gỗ để hít thở chút không khí trong lành.

Bên ngoài, lớp tuyết đã dày đến hai centimet, đủ để đắp một người tuyết nhỏ.

Trong suốt thời gian ấy, quả nhiên Châu Chi Mai không hề xin tha, chỉ đến cuối cùng mới uất ức cầu xin Heveto tìm chút gì đó để ăn. Cô nói mình đã tám tiếng chưa ăn gì, giờ đến không còn chút sức lực nào.

Trong căn nhà gỗ đã có nhân viên chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước ép trái cây.

Khi Heveto mang thức ăn vào phòng ngủ thì cô gái vừa than thở không còn chút sức lực nào đang chơi tuyết ngoài ban công. Rõ ràng là một người rất sợ lạnh, vậy mà chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng ngủ mỏng tang đứng giữa trời băng tuyết.

Heveto không gọi cô vào nhà mà lấy một chiếc áo khoác lớn choàng lên người cô. Chiếc áo khoác xám tro của anh mặc lên người cô gần như chạm gót, khiến cô trông nhỏ bé đến nỗi khiến khó tin là làm sao có thể chịu đựng được anh suốt thời gian dài như vậy.

Tuyết trắng vẫn không ngừng rơi, thời gian dường như ngừng lại ở khoảnh khắc ấy.

Tuyết ở Phái Tân năm nay đến muộn hơn mọi năm.

Heveto vươn tay đón lấy một bông tuyết, nhìn chằm chằm vào hạt trắng nhỏ đó như lạc vào dòng suy tư.

Nếu thật sự đúng như cô nói, rằng điều ước vào lần tuyết đầu tiên rơi sẽ thành sự thật, thì anh ước: dù trái tim có ngừng đập, làn da không còn chút ấm áp nào, dù linh hồn đã bay lên thiên đường, thì cơ thể băng giá của cô vẫn phải ở bên cạnh anh, cô chỉ có thể thuộc về anh.

Đôi mắt xanh của Heveto dừng lại ở đôi tay của Gosse đang đặt lên vai Châu Chi Mai. Nếu ánh mắt có thể là vũ khí, có lẽ tay của Gosse đã không còn thuộc về anh ta nữa.

“Bonnie.” Heveto chậm rãi tháo đôi găng tay đen, đưa bàn tay với các khớp xương mạnh mẽ về phía Châu Chi Mai.

Không cần nhiều lời, áp lực vô hình từ Heveto khiến Châu Chi Mai tự giác bước tới. Như một người chủ gọi thú cưng của mình, chỉ cần gọi tên nó, nó sẽ biết ngoan ngoãn vẫy đuôi.

Đây đã là lần thứ hai rồi.

Lần trước, sau khi tham dự buổi tiệc ở Chinatown, Châu Chi Mai cùng đi về căn hộ với Thi Khải Thuỵ, cô đã từng thấy ánh mắt chiếm hữu của Heveto.

Nhưng lúc ấy Heveto không giận dữ như bây giờ.

Châu Chi Mai nhìn chằm chằm vào Heveto trước mặt, cố gắng bước tới, nhưng trong lòng có một tiếng nói đang mạnh mẽ giằng co.

Đôi giày cao gót của cô giẫm lên lớp tuyết, nước tuyết làm ướt giày, cái lạnh thấm từ lòng bàn chân đến tận xương tủy.

Chưa đợi Châu Chi Mai đáp lời, Gosse ở bên cạnh lại mở miệng: “Bonnie, anh ta là ai? Nếu em cần giúp đỡ…”

“Gosse, anh đi đi.” Châu Chi Mai quay đầu, nháy mắt ra hiệu cho anh ta.

Rõ ràng, tối nay Heveto đến không mang ý tốt. Anh đã kết thúc sớm lịch trình công việc, truy tìm vị trí của cô để đến trước cửa sảnh tiệc. Đôi mắt anh như đang nhìn con mồi vừa định bỏ trốn thì lại rơi vào lưới, đầy sự giận dữ.

Nếu Gosse không rời đi lúc này, Châu Chi Mai cũng không biết Heveto sẽ làm gì với anh ta.

Thế nhưng, Gosse lại không có ý định buông tay cô. Đây là lúc anh ta muốn thể hiện tinh thần anh hùng. Như một chú công mở màn, anh ta muốn để lại ấn tượng sâu sắc và giành lấy thiện cảm của cô.

“Thưa ngài…”

Chưa để Gosse nói xong, hai vệ sĩ bên cạnh Heveto đã nhanh chóng khống chế anh ta. Gosse lại không chịu bỏ cuộc, vẫn cố lao về phía Heveto, kết quả là bị hai vệ sĩ ấn mạnh xuống đất, không thể cử động.

Nửa gương mặt của Gosse bị vùi trong tuyết trắng, lớn tiếng cầu cứu.

Heveto chậm rãi bước tới, giẫm chiếc giày da đen không chút vết bụi lên mặt Gosse: “Anh có biết không? Nghiền nát anh dễ như đè bẹp một con kiến.”

Trước cảnh tượng ấy, Châu Chi Mai nhanh chân bước đến chỗ Heveto. Nhưng tuyết dường như nặng hàng ngàn cân làm bước đi của cô chông chênh, khiến cô vấp vào gấu váy. Cô ngã nhào xuống tuyết ngay trước mặt Heveto, hai tay chống xuống lớp tuyết dày hai centimet.

Heveto đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt vẫn đầy tức giận.

“Heveto!” Châu Chi Mai vươn tay nhẹ nhàng bám vào ống quần vest đen của anh, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi và van xin, “Anh đừng làm hại anh ấy.”

“Nói cho tôi biết, hắn vừa chạm vào em bằng tay nào?” Heveto khẽ cúi người, dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm Châu Chi Mai, đôi môi cong lên nói với cô: “Tôi sẽ làm như lần trước, chặt ngay tay hắn.”

Lần trước?

Trong đầu Châu Chi Mai chợt hiện lên hình ảnh Terry bị chặt tay bởi mafia…

Cô còn chưa kịp tiêu hóa thông tin đó thì Heveto đã nghiêm giọng chất vấn: “Bonnie, em đang mặc đồ của ai vậy?”

Châu Chi Mai lúc này mới nhận ra mình vẫn còn khoác áo của Gosse, vội vàng cởi ra rồi ném sang một bên.

Cô quỳ một chân dưới đất giải thích: “Gosse là sếp của em. Tối nay em đến đây để cùng anh ấy tham dự bữa tiệc.”

“Vậy sao? Em nên mừng vì hắn chưa làm gì em.” Heveto cười, đuôi mày khẽ nhướng, “Nếu không, cái tay này của hắn chắc chẳng còn thuộc về hắn nữa.”

Châu Chi Mai chợt hiểu mọi chuyện.

Thì ra chính Heveto, chính anh là nguyên nhân khiến Terry bị chặt tay.

Anh làm điều tàn nhẫn như vậy là vì muốn trả thù cho cô sao? Nhưng cô hoàn toàn không cần điều đó.

Nỗi sợ Heveto trong lòng Châu Chi Mai lại một lần nữa trở nên cụ thể.

Nhưng cô không thể ngồi yên chờ chết. Cô buộc phải làm gì đó ngay bây giờ, nếu không, cả cô và Gosse sẽ chẳng được yên thân.

“Tại sao anh lại hung dữ với em như vậy? Em đã làm sai điều gì?” Châu Chi Mai vẫn quỳ dưới đất, níu lấy ống quần Heveto lắc nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân.

Cô luôn có thể tỏ ra như mình chẳng hề sai.

Nếu đi tranh cử tổng thống, chắc cô sẽ biến đen thành trắng một cách dễ dàng.

“Lạnh quá…” Châu Chi Mai cắn môi, cố gắng ép bản thân rơi chút nước mắt. Thực ra, cô đúng là đang lạnh đến mức muốn khóc. Chiếc váy dài trễ vai mỏng manh chẳng giữ ấm nổi, huống chi đầu gối cô còn quỳ trên lớp tuyết tan, lạnh thấu xương.

Dáng người cao lớn của Heveto vẫn đứng yên bất động.

Hai bên im lặng một lúc, Châu Chi Mai vẫn quỳ gối trên mặt đất, còn Heveto vẫn đứng cao ngạo nhìn xuống. Cô cúi đầu, để thêm những giọt nước mắt chảy từ khóe mắt, rơi xuống đôi giày da đen không một vết bẩn của Heveto.

Những giọt nước mắt lạnh lẽo ấy, bị không khí lạnh bọc lấy, dường như xuyên qua lớp da bò trên giày, thiêu đốt cả làn da anh.

Hai giây sau, Châu Chi Mai cảm thấy có tấm vải ấm áp phủ lên lưng mình, hơi thở của Heveto bao trùm lấy cô. Chiếc áo vest của anh đã phủ lên người cô, trong khi sơ mi trắng và áo ghi-lê đen bó sát làm nổi bật thân hình cao lớn, bờ vai rộng và vòng eo mạnh mẽ của anh.

Giữa trời băng giá, Heveto từ từ cúi xuống, đưa tay ra sau đầu Châu Chi Mai, ép cô vào lòng mình.

“Trên người em không được có mùi của người đàn ông khác, cũng không được để người đàn ông khác chạm vào.”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trên.

Châu Chi Mai chỉ biết nghẹn ngào bật khóc.

Thật ra, trong lòng cô rối bời vô cùng, nhưng khi Heveto bế cô lên, trái tim đang treo lơ lửng của cô mới hơi hạ xuống, cô liếc mắt nhìn về phía Gosse.

Trước mặt hai vệ sĩ cao lớn, Gosse trông thật yếu thế, nhưng may thay, họ chưa làm gì anh ấy. Hiện tại, Gosse bị bịt kín miệng và mũi, chỉ có thể phát ra những tiếng rê.n rỉ yếu ớt.

“Bonnie, em đang nhìn gì?” Heveto nheo mắt, mặt anh căng thẳng.

“Túi xách của em…” Châu Chi Mai lí nhí, “Bị rơi xuống đất rồi.”

“Bẩn rồi thì bỏ đi.”

“…” Ít nhất nó cũng có giá trị cả chục ngàn đô đấy chứ!

Bàn tay lớn của Heveto giữ lấy eo và chân cô, những đường gân xanh nổi lên tự nhiên trên mu bàn tay anh sau khi tháo găng, tư thế ôm cô toát lên một sự chiếm hữu tuyệt đối.

Từ góc nhìn của Gosse, anh chỉ thấy bóng dáng cao lớn và bờ vai rộng của Heveto che phủ hoàn toàn Châu Chi Mai.

Anh chỉ có thể đứng nhìn, hoàn toàn bất lực.

Heveto bế Châu Chi Mai lên xe, bảo John lái đi.

Châu Chi Mai vẫn thút thít khóc, nước mắt không ngừng rơi. Cô sụt sịt, hỏi John đang ngồi ở ghế lái: “Anh có khăn giấy không?”

John nghĩ, có lẽ cô đã quên lời hứa năm ngoái với Heveto, nhưng anh thì vẫn nhớ.

Lần đó, trên đường từ Vũ Trị trở về, Châu Chi Mai và Heveto cùng ngồi ở ghế sau. Cô huyên thuyên không ngớt, khen ngợi cảnh đẹp của Vũ Trị, tiếc rằng mấy ngày ở đó cô chỉ loanh quanh trong căn nhà gỗ, không đi được đâu cả. Heveto nghe thế thì hiếm khi nở một nụ cười, còn Châu Chi Mai thì nũng nịu trách móc anh.

Châu Chi Mai nói với Heveto: “Năm sau chúng ta cũng cùng nhau ngắm trận tuyết đầu mùa được không?”

Heveto không trả lời, cô lại quấn quýt anh: “Được không mà? Được không mà?”

Heveto dường như bị cô làm phiền đến không chịu nổi, đành khẽ gật đầu.

Dạo gần đây, Heveto thường ngồi trong văn phòng, nhìn ra bầu trời bên ngoài, rồi vô thức hỏi John: “Có tuyết chưa?”

Thế là John thường xuyên chú ý đến dự báo thời tiết.

Nhưng dự báo thời tiết chẳng chính xác như lời dẫn chương trình. Tuyết ở Phái Tân đến một cách bất ngờ, không báo trước, cứ như tín hiệu định vị của Bonnie, đột nhiên biến mất.

Khi đó, thành phố ven biển nơi Heveto đang ở trời trong xanh nắng ấm, anh lập tức gác lại mọi công việc và lịch trình, trở về Phái Tân.

Xe lăn bánh chậm rãi, trong xe bật máy sưởi ấm áp.

Châu Chi Mai cuối cùng cũng không còn lạnh run, nhưng lớp vải ướt trên đầu gối vẫn khiến cô khó chịu.

Cô với tay kéo váy, không cẩn thận chạm vào Heveto, liền nghe giọng lạnh lùng từ bên cạnh: “Đừng chạm vào anh.”

Châu Chi Mai sững người.

Anh nghĩ mình đáng để cô để ý đến vậy sao?

Cô còn mong tránh anh thật xa! Làm như thể cô cố tình chạm vào anh vậy!

Nhưng Châu Chi Mai lại cố tình nhích gần, cố tình chạm vào anh, cố tình trêu chọc anh.

Buổi tối cô trang điểm nhẹ, nhấn vào bầu mắt, thêm chút nhũ lấp lánh. Mỗi lần cô chớp mắt, ánh nhũ lấp lánh trước mắt Heveto.

“Bonnie, em chán sống rồi phải không?” Heveto vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nghiến răng nói.

Châu Chi Mai tiếp tục dụi đầu vào ngực anh, giả vờ nhõng nhẽo: “Được thôi, anh bắn chết em luôn đi.”

“Em nghĩ anh sẽ mềm lòng?” Heveto dùng ngón tay cái và ngón trỏ giữ lấy cổ cô.

Tim Châu Chi Mai đập thình thịch, nhưng cô vẫn thở được, rõ ràng Heveto không dùng sức.

“Đúng rồi, anh sẽ không mềm lòng, anh vừa đi đâu về đã thay đổi hoàn toàn. Trước đó em còn là bảo bối của anh, bây giờ anh muốn giết em. Em đã làm gì sai lầm nghiêm trọng đến mức anh ghét em như vậy? Anh hết đánh lại mắng, đối xử tàn nhẫn với em…”

Heveto giữ chặt cổ Châu Chi Mai, kéo cô lại gần, để trán hai người chạm vào nhau.

“Điện thoại của em đâu?” Heveto hỏi.

Châu Chi Mai giả vờ ngây thơ: “Đừng nhắc nữa, sáng nay đồng nghiệp làm rơi hỏng, em đem sửa cũng không sửa được.”

“Vậy sao?” Đôi mắt Heveto nhìn thẳng vào mắt cô. “Tại sao không liên lạc với anh?”

“Anh bận rộn đến mức nào cơ chứ? Em không biết liệu mình có làm phiền anh với người khác không, thế nên em nghĩ tốt nhất là đừng làm phiền anh.” Châu Chi Mai cố ý nói kiểu châm chọc, cô nghĩ lúc này mình không nên đối đầu với Heveto. Giống như lúc đầu, cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh, tìm cách nịnh nọt anh.

“Bonnie.” Giọng Heveto trở nên kiên nhẫn cạn dần. “Em tốt nhất đừng giấu anh chuyện gì. Bây giờ anh cho em một cơ hội, chỉ cần em nói thật, anh sẽ không truy cứu nữa.”

Lời Heveto nói có đáng tin không?

Hiển nhiên là không.

Trong sử Trung Quốc có biết bao ví dụ chứng minh rằng, dù có khai thật thì cuối cùng cũng chẳng thoát được cái chết.

“Này, có phải anh đang ghen không?” Châu Chi Mai thầm đánh trống trong lòng, đồng thời chuyển đề tài: “Anh nghĩ em đi dự tiệc cùng sếp là có chuyện gì à? Có đáng không? Anh ấy không cao bằng anh, không có vóc dáng đẹp như anh, càng không đẹp trai bằng anh. Ồ, anh ấy có mái tóc vàng. Nhưng em thấy tóc vàng chẳng có gì đặc biệt, tóc bạc mới đẹp hơn…”

“Im đi.” Heveto lập tức buông cổ cô ra, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Châu Chi Mai cũng chẳng buồn để ý đến Heveto nữa. Cô quay đầu nhìn con đường dẫn ra vùng ngoại ô, đường đi vắng vẻ, hai bên lề phủ một lớp tuyết trắng, mặt đường nhựa đen thì ướt sũng.

Bất chợt, trong đầu cô thoáng qua hình ảnh hồi năm ngoái ở Vũ Trị.

Tuyết ở Vũ Trị rơi dày hơn, nhiều hơn so với ở Phái Tân. Cô từng dựng một người tuyết nhỏ trước căn nhà gỗ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không tròn trịa, trông rất xấu xí.

Heveto khi ấy đã buông một lời nhận xét cay nghiệt: “Ừ, giống em y hệt, xấu hoắc.”

Châu Chi Mai ngay lập tức trỗi dậy lòng hiếu thắng, cố làm một người tuyết thật đẹp. Nhưng khi quay lại, cô bất ngờ ném một quả cầu tuyết vào người anh.

Heveto hiếm khi ngẩn người, nhìn những bông tuyết bám trên người mình, rồi một quả cầu tuyết nhỏ nữa lại đáp vào anh.

“Em chán sống rồi à?” Anh nhếch môi hỏi.

Cô làm mặt nghịch ngợm: “Dùng tuyết đánh nhau đi!”

Châu Chi Mai vẫn nhớ khi từ Vũ Trị quay về, suốt dọc đường trời nắng đẹp. Dù còn một ít tuyết đọng lại trên mặt đường, nhưng ánh nắng chiếu vào khiến chúng phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Những ngày đó, cả cô và anh đều rất vui vẻ.

Chưa đến nửa tiếng đi xe, xe đã dừng trước căn biệt thự ở ngoại ô.

Đây là lần thứ ba Châu Chi Mai đến nơi này.

Heveto xuống xe từ phía cửa bên kia, rõ ràng không có ý đợi cô.

Châu Chi Mai chậm rãi tháo đôi giày cao gót làm đau chân, định đi chân trần vào trong. Thế nhưng khi mở cửa xe, một cơn gió buốt giá ập vào, chân cô vừa chạm đất đã rụt ngay lại vì lạnh.

Điều khiến cô bất ngờ là Heveto lại vòng qua từ phía bên kia, bế thốc cô lên.

“Đôi giày cao gót của em!” Châu Chi Mai hét lên.

“Đồ vô dụng không vừa chân thì giữ làm gì?”

Đồ vô dụng không vừa chân mà đáng giá 3000 đô đấy!

Một người đàn ông thẳng thắn như anh có hiểu gì về “vẻ đẹp vô dụng” không!?

Heveto bế Châu Chi Mai thẳng lên tầng, đi vào phòng tắm.

“Xoẹt” một tiếng.

Chiếc váy dài thủ công của cô bị xé rách ngay lập tức. Châu Chi Mai còn chưa kịp ngăn lại thì đã muộn.

Thật tiếc cho chiếc váy này, cuối cùng cũng phải do cô tự bỏ tiền ra đền.

Dòng nước ấm áp trút lên từng tấc da thịt, xua tan lạnh giá trên người Châu Chi Mai, đồng thời cô cũng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Heveto. Sự tức giận giữa đôi mày anh đã tan đi nhiều, nhưng ánh mắt khi nhìn cô lại tràn đầy vẻ khó chịu, cứ như thể thú cưng của mình bị dính phải vi khuẩn, cần được tẩy rửa ngay lập tức.

Heveto không c.ởi quần áo, hoàn toàn không quan tâm mình có bị ướt hay không. Chiếc áo sơ mi ướt sũng dính sát vào làn da cơ bắp rắn chắc, tôn lên thân hình gợi cảm của anh.

Có một điều Châu Chi Mai từng nói không sai, đó là Heveto hoàn toàn vượt trội so với Gosse về mọi mặt. Nếu anh có một nửa tính cách dễ chịu của Gosse, thì hẳn là một người đàn ông hoàn hảo.

Sự ám ảnh tâm lý của Heveto bùng phát hoàn toàn, anh như đang rửa sạch một món đồ bẩn, tập trung kỳ cọ lên người cô bằng miếng bọt biển đầy xà phòng. Chẳng mấy chốc, làn da trắng trẻo của cô đã hiện lên những vết đỏ, không đau nhưng đủ để cô thấy khó chịu.

Một lần chưa đủ, hai lần, ba lần.

Châu Chi Mai cảm giác như làn da mình sắp bị Heveto kỳ tróc cả một lớp. Cô giống như một con búp bê vô tri, bị xoay tới xoay lui, đôi mắt dần trở nên trống rỗng.

Mức độ “phát điên” của Heveto tối nay lại thêm một lần nữa vượt qua sự hiểu biết của Châu Chi Mai, khiến cô càng chắc chắn rằng mình phải rời xa kẻ điên này. Anh dường như xem cô là vật sở hữu riêng, bất cứ ai chạm vào cô đều khiến anh chán ghét đến mức hành hạ cô không ngừng.

Châu Chi Mai hiểu rõ, đây không phải là tình yêu, mà là sự ám ảnh b.ệnh h.oạn về quyền sở hữu.

Cô yếu thế, tuyệt đối không được chọc giận anh, nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Sau lần kỳ cọ thứ ba, Heveto có vẻ cuối cùng cũng hài lòng rằng cô đã sạch sẽ, rồi anh ném miếng bọt biển đi.

Dòng nước ấm vẫn xối xuống từ trên cao, trút lên cả hai người.

Bàn tay rộng của Heveto đè lên đầu Châu Chi Mai, ép cô phải quỳ xuống nền gạch ướt lạnh.

“Bây giờ, dùng miệng em để làm anh hài lòng đi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...