Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung
Chương 43: Bạch Liên Hoa chết
Một ngày sau, Diêu Khanh Khanh chạy tới trên không trung của thành đô Vọng Điều.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng ta liền thấy cái tên nam nhân làm cho nàng ta hận nghiến răng kia.
Đó là một phủ đệ đang rộng mở, trong sân đường đường chính chính để một cái quan tài đen, Ám Thuỷ đang cợt nhả đứng bên cạnh quan tài, tay chân quơ quơ.
" —— xì."
Nắp quan tài bị đẩy ra một nửa, lộ ra khuôn mặt nữ tử tái nhợt bên trong. Bên vách quan tài có khắc hình chim loan, trông rất sống động.
" —— xì."
Nắp quan tài khép lại, Ám Thuỷ nhàm chán đứng một bên dùng móng tay cào cào cái nước sơn đen của quan tài.
Hắn còn đang ca hát.
Thanh âm khó nghe như muốn đòi mạng.
Lại còn hát tình ca.
Trong đầu Diêu Khanh Khanh nhất thời dâng lên một ký ức thảm thống, đêm qua, người này vừa trong miệng lẩm bẩm tiểu khúc, vừa ở trên người nàng ta, muốn làm gì thì làm.
Nàng ta cắn mạnh răng, lướt xuống một cái!
Phía sau hiện ra một hư ảnh khổng tước vĩ đại, ánh sáng bảy màu đang dần dần lưu chuyển, nàng ta đứng trên đỉnh đầu của con khổng tước, trong tay ngưng ra một cái cung trong suốt, giương cung, cài tên, bắn!
Ám Thuỷ nhướng mí mắt, tay phải giơ lên, bắt được mũi tên Diêu Khanh Khanh toàn lực phát ra.
Hắn dễ dàng bóp nát cái mũi tên do Kim linh lực hóa thành, vui rạo rực vẫy tay về phía Diêu Khanh Khanh đàn đáp xuống, "Tâm can!"
Thần sắc Diêu Khanh Khanh nghiêm nghị, hư ảnh nhoáng lên một cái, ngưng tụ thành một kiếm chiêu bảy sắc cầu vồng bay ở sau người, nàng ta trở tay nắm giữ kiếm, sau khi bước thuấn di ngắn, đã đi đến không trung trên đỉnh đầu Ám Thuỷ, giơ kiếm nhằm vào giữa trán hắn.
Ám Thuỷ dùng hai bàn tay kẹp lấy mũi kiếm, ngả ngớn cười nói: "Hoá ra Khanh Khanh thích ở trên ta nha."
Diêu Khanh Khanh mím môi, vừa cùng Ám Thuỷ đấu sức, vừa vung bàn tay trắng nõn ngưng ra vô số phi kiếm nhỏ đánh úp về phía Ám Thuỷ.
Ở khoảng cách gần như vậy, Ám Thuỷ vẫn dễ dàng né tránh khỏi mấy phi kiếm.
Mấy phi kiếm nhỏ rơi vào trong gạch đất phía sau hắn, chợt lóe lên.
"Ta biết, Khanh Khanh không nỡ dùng khí lực đánh ta." Ám Thuỷ xoay thân thể, mang theo Diêu Khanh Khanh hơi chút lui về sau hai bước.
Diêu Khanh Khanh tiếp tục ngưng ra phi kiếm, phí công tiếp tục phóng về phía hắn: "Ta muốn giết ngươi!"
Ngữ khí tuy phát ra tàn nhẫn, nhưng cũng ẩn ẩn mang theo vài phần oán hận cùng hờn dỗi.
Mấy cái tiểu phi kiếm đâm không trúng Ám Thuỷ rơi xuống đất kia đang từ từ hợp lại thành kiếm trận, tuy rằng giờ phút này chưa có uy lực, nhưng chờ khi nàng ta mở Vô Cấu Pháp Ấn cấu trên diện rộng ra, tăng cường thực lực của chính mình, chúng nó liền sẽ biến thành một trận tuyệt sát! Diêu Khanh Khanh sớm đoán chắc, nếu như mở Vô Cấu Pháp Ấn ra trước, Ám Thuỷ thấy tình hình không ổn chắc chắn xoay người bỏ chạy, nói vậy, bằng thực lực của nàng ta, căn bản không đuổi kịp, cũng không giữ được hắn.
Chỉ có làm bộ liều mạng cùng hắn, hắn sẽ muốn tiếp tục trêu tức, mới có thể sơ ý khinh địch. Đợi đến bày xong kiếm trận, chặt đứt đường lui của hắn xong, mới lại mở Vô Cấu Pháp Ấn, nhất định làm cho hắn lên trời không đường, xuống đất không lối!
Chỉ có một điểm hơi phiêu lưu đó là, trước khi nàng ta bố trí xong kiếm trận, Ám Thuỷ có khi nào hạ đòn hiểm với nàng ta hay không.
Diêu Khanh Khanh phảng phất trời sinh liền hiểu được làm sao để đối phó nam nhân, giờ phút này dựa vào bản năng, làm cho động tác đánh đánh giết giết biến thành liếc mắt đưa tình.
"Cầm. Thú! Ngươi chẳng thà giết ta! Ta hận ngươi chết đi được!" Nàng ta trừng to đôi mắt hạnh, cắn răng lên án.
Ám Thuỷ vội vàng thổ lộ: "Khanh Khanh, ta đối với ngươi một mảnh chân tình, làm sao có thể giết ngươi chứ? Ngươi rơi một sợi tóc ta đều thấy đau lòng a!"
"Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ không giết ngươi!" Diêu Khanh Khanh một bên sóng mắt bay tứ tung, một bên đem mấy thanh phi kiếm từ Kim linh lực cuối cùng bố trí xong kiếm trận.
Trận thành!
Tay Ám Thuỷ đã theo trường kiếm trong tay nàng ta sờ soạng đi lại, ngay khi sắp chạm vào người nàng ta, trong nháy mắt, Diêu Khanh Khanh bỗng nhiên liền trở mặt.
Mới vừa rồi trên mặt nàng ta rõ ràng cất giấu ba phần hờn dỗi, giờ phút này, lại chỉ còn lại mười phần mười hận ý cùng sát khí.
"Vô Cấu Pháp Ấn!"
Bàn tay mềm giơ lên, triện ấn màu vàng tỏa sáng.
Ngoài thân nàng ta, trong nháy mắt ngưng ra một quầng sáng màu vàng, tản ra một trượng xung quanh nàng ta, nghiêm nghiêm thực thực bảo hộ. Một phần ánh sáng khác như biến thành nước, chảy vào trong kiếm trận nàng ta mới vừa rồi bố trí chung quanh Ám Thuỷ, chỉ thấy một thanh tiểu phi kiếm mang theo ánh sáng vàng lóe ra, từ dưới đất trồi lên, giống một cái lưới tỉ mỉ vây chặt Ám Thuỷ bên trong.
Diêu Khanh Khanh rốt cục nhẹ nhàng hộc ra một ngụm trọc khí nén trong lòng hồi lâu.
Không biết từ một ngày nào đó, hết thảy sự tình xung quanh phảng phất như đều đối nghịch với nàng ta, những người mình cảm ứng được cơ duyên đều một người tiếp một người hóa thành hư ảo, ngay cả Nghịch Sinh Luân đã lấy tới tay, mơ hồ cũng cảm giác có chỗ nào có điểm không đúng. Mỗi một sự kiện, đều khác nhau một trời một vựa với mong muốn của bản thân, trong lòng đã rất lâu không cảm giác đến thanh tĩnh an bình. Càng đáng hận là, tại đây cái tu chân giới tàn khốc này, song song với việc chu toàn cùng các nam nhân, thật vất vả mới hoàn hoàn chỉnh chỉnh giữ được thân thể nguyên vẹn, vậy mà mạc danh kỳ diệu bị một tên nam nhân mà bản thân mình không nhìn được nửa mắt đoạt đi.
Nhưng mà không sao cả. Hết cùng lại thông, bắt đầu từ đây, hết thảy sẽ trở lại quỹ đạo như trước...
Diêu Khanh Khanh rốt cục tìm về tự tin của mình.
Đúng lúc này, nàng ta sâu sắc bắt giữ được một tiếng cười nhao khinh thường đến cực điểm.
Nàng ta ngoái đầu nhìn lại, trong tầm mắt lại không phát hiện bất luận kẻ nào.
"Giải quyết Ám Thuỷ xong lại nói!"
Ánh mắt ngừng lại, một thanh phi kiếm từ trong kiếm trận lướt ra, hướng thẳng về phía Ám Thuỷ. Sau khi Ám Thuỷ lắc mình tránh né, phát hiện cái thanh phi kiếm này đã để lại một đường tơ kim loại sắc bén.
Sau khi phi kiếm trở về kiếm trận, lập tức có một thanh phi kiếm mới bay ra, lưu lại vệt tơ vàng mới trên đường kiếm.
Rất nhanh, không gian đang vây khốn Ám Thuỷ chi chít ma mật giăng đầy tơ vàng sắc bén.
Ám thủy tránh cũng không thể tránh, rốt cục đánh ra vài chiêu ánh sáng.
Nguyên khí bản mạng hộ thể điên cuồng lóe ra, tuy rằng đỡ được vết kiếm, nhưng lực phản chấn cũng làm hắn hộc ra một ngụm máu tươi nho nhỏ.
Ám Thuỷ hung hăng phun một cái, nhe răng cười nhìn về phía Diêu Khanh Khanh: "Đủ hoang dã nga! Có hương vị! Đợi ca ca xuất ra..."
Diêu Khanh Khanh làm sao còn đợi nghe ô ngôn uế ngữ của hắn, lúc này bức ra toàn bộ linh lực, giục tu vi của bản thân thăng đến mức tận cùng, tất cả đều trút vào bên trong kiếm trận, toàn lực vận chuyển kiếm trận!
Uy lực nhất thời tăng vọt!
Ám Thuỷ quả nhiên hiện ra pháp tướng tiên nhân!
Kiếm trận cũng đồng loạt khuếch đại theo độ tăng của thân hình hắn, sát khí càng sâu nặng, mỗi một kiếm đánh ra, sắc mặt Diêu Khanh Khanh đều tái nhợt đi một chút.
Ám Thuỷ cũng không chịu nổi, liên tiếp bị thương làm cho hắn tức giận đến miệng không còn đắn đo.
"Khanh Khanh! Hôm qua ngươi không phải cũng thật sảng khoái sao? Sao vừa mặc xiêm y vào liền trở mặt không nhận?! Hôm qua khi quá sung sướng, ngươi không phải là còn kêu to cha ơi tha mạng sao!" Pháp tướng vĩ đại điên cuồng giơ chân, hướng về phía màn hào quang màu vàng liên thanh kêu la, "Ngươi còn không thu tay lại, lần sau ta sẽ không lại thương hương tiếc ngọc! Ngươi có cầu xin, kêu gia gia tha thứ cũng vô dụng!"
Diêu Khanh Khanh không cần nghĩ ngợi xuất ra nguyên khí bản mạng!
Ám Thuỷ thoạt nhìn có chút tức giận: "Khanh Khanh! Một ngày vợ chồng trăm ngày ân! Ngươi lại độc ác như vậy?! Không có nguyên khí bản mạng, ngươi lấy cái gì phòng thân! Ê ê! Vô Cấu Pháp Ấn có thể ngăn cản tất cả những gì thương hại đến ngươi, nhưng một khi đem nguyên khí bản mạng ném ra ngoài cái vòng bảo vệ đó, có thể không thu về được nga!"
Diêu Khanh Khanh cười lạnh, ngắm nhìn một trượng quanh thân —— sau khi Vô Cấu Pháp Ấn mở ra, hình thành lên một màn hào quang kim cương với đường kính một trượng bao quanh mình, có thể đánh trả lại tất cả những đòn đánh từ bên ngoài, bảo vệ bản thân không một chút thương hại.
Mà trong màn hào quang này, ngoại trừ nàng ta, chỉ có một cái quan tài. Mới vừa rồi khi cùng Ám Thuỷ dây dưa, không chú ý từ khi nào hắn đã đẩy cái quan tài đến bên cạnh mình.
Nhưng mà Diêu Khanh Khanh cũng không thèm để ý, bởi vì khi Ám Thuỷ đẩy nắp quan tài ra, nàng ta đã nhận ra nữ tử nằm bên trong, đúng là nữ phản tặc mang theo hai cái đầu, xâm nhập hoàng cung, bị nàng tiện tay một kiếm xuyên tim.
Nàng ta khinh thường cười cười, quyết đoán ném nguyên khí bản mạng ra!
Bản mạng nguyên khí nhàn nhạt toả ánh sáng trắng xuyên quân tầng bảo hộ của nàng ta, rơi vào trong kiếm trận màu vàng.
Vừa xong, uy lực của kiếm trận lại lần nữa tăng vọt gần gấp đôi!
Khi Ám Thủy đánh vào vết kiếm, không còn chỉ là hộc ra máu tươi đơn giản như vậy —— nguyên khí bản mạng của hắn đã bị tiêu hao điên cuồng.
"Chịu chết đi!" Diêu Khanh Khanh phun ra một ngụm máu trong tim, thần sắc dữ tợn vô cùng.
Giờ phút này nàng ta đã mất sức chỉ huy chiến cuộc, chỉ có thể chậm đợi rãi đợi Vô Cấu Pháp Ấn cùng nguyên khí bản mạng đã thêm vào trong kiếm trận kia thanh toán Ám Thuỷ.
Nàng ta nâng cánh tay lên, lau vệt máu bên môi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng "kẽo kẹt" làm người ê răng.
Diêu Khanh Khanh hít mạnh một ngụm khí lạnh, chậm rãi quay lại đầu.
Chỉ thấy nắp quan tài đang mình mở ra.
Nàng ta theo bản năng rút lui hai bước, phía sau lưng tựa vào lớp màn bảo vệ của Vô Cấu Pháp Ấn.
Chỉ thấy nữ tử bên trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh thong dong.
Diêu Khanh Khanh còn muốn tiếp tục lui, nhưng màn hào quang này liên kết với kiếm trận, nên bị cố định chặt chẽ ở tại chỗ, chỉ hình thành một cái lõm hình người sau lưng nàng ta.
"Bản cung chính là Trưởng công chúa Xa Ngạo An của Quốc Khánh quốc, phong hào Trường An." Trưởng công chúa đứng thẳng đứng lên, trong tay cầm theo trường đao quen dùng.
Nàng ấy tuy đứng ở trong quan tài, nhưng khí thế quanh thân lại biến cái lồng bảo vệ bán kính một trượng nho nhỏ này thiết huyết sa trường.
Con ngươi Diêu Khanh Khanh co rút nhanh, gắt gao nhìn thẳng cái kẻ không biết là người hay quỷ này.
"Pi ——" một con chim tròn vo uỵch cánh, bay đến trên bở vai Trưởng công chúa, gục mỏ xuống, vân vê lớp lông mao trước ngực mình.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng hoạt động cổ cùng tứ chi, nghiêng đầu nhìn nhìn A Li trên vai, khóe môi khẽ nhếch, cười nói: "Lời cảm tạ để sau này lại nói, hiện tại, chúng ra cùng sóng vai mà chiến đi!"
"Pi!" A Li hưng phấn phẩy phẩy cánh.
Khi Vân Dục Hưu an bày tất cả những thứ này, hắn không để ý nàng, nàng nhân cơ hội tiến vào trong quan tài, len lén trà trộn vào mấy hình khắc chim loan bên trong, thành công lẻn vào phạm vi của địch nhân!
"Là ngươi! Là ngươi! Ngọc Li Thanh!" Tròng mắt Diêu Khanh Khanh trừng to như muốn rơi xuống, "Chúng ta không oán không cừu, vì sao ngươi khắp nơi hãm hại ta!"
"Pi?" A Li vẻ mặt vô tội. Nàng khi nào thì hãm hại nàng ta chứ? Một lần cũng không có đi? Cái cô gái này, quả nhiên miệng mồm toàn lời dối trá, cái gì cũng đều là lỗi người khác, nàng ta chính là một đóa bạch liên hoa khuynh thế nha.
Giờ phút này A Li không tiện khôi phục hình người để cãi nhau với nàng ta, vì thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Vân Dục Hưu, chưa kịp tự chuẩn bị cho mình một kiện xiêm y.
Nhưng mà cũng không cần phải nói chuyện với Diêu Khanh Khanh —— nàng ta không xứng nghe người ta nói.
Trưởng công chúa kéo theo trường đao, bước đi về hướng Diêu Khanh Khanh.
Đầu đao cọ sát trên nền gạch cứng rắn, phát ra âm thanh "kin kít" làm người ta ê răng, một chút tia lửa nho nhỏ thỉnh thoảng xẹt lên, nếu so sánh với cuộc đại chiến chấn thiên động địa bên ngoài bức màn này, nơi này lại có vẻ quỷ dị yên tĩnh.
Nhưng đầu đao này lại như cọ vào tâm khảm Diêu Khanh Khanh.
Vì đánh chết Ám Thuỷ, nàng ta bức ra toàn bộ tiềm năng, ngay cả nguyên khí bản mạng cũng đưa vào kiếm trận. Ám Thuỷ không chết, kiếm trận cũng sẽ không kết thúc.
Không có linh lực, ngay cả càn khôn túi cũng không thể mở ra!
Diêu Khanh Khanh hít dài một hơi, trong đôi mắt chớp động hung quang.
Sợ cái gì!
Trước khi Thoát Phàm phi thăng, nàng ta cũng là một trong những tinh hoa của thế hệ, là vì cơ duyên xảo hợp tập được một thân kiếm thuật siêu tuyệt, mới có thể được sư phụ nhìn trúng ngay từ ban đầu, cho nàng ta vào tiên môn!
Đối phương chẳng qua chỉ là một quân nhân phàm giới mà thôi!
Chỉ cần chống được đến khi kiếm trận giết chết Ám Thuỷ, một khi linh lực cùng nguyên khí bản mạng trở về, bóp chết ả ta chẳng phải giống như bóp chết một con kiến sao!
Ánh mắt nàng ta rung động, chăm chú nhìn vào trên người A Li.
Còn có cái con người chim này, nàng ta nhìn nó không vừa mắt đã thật lâu thật lâu...
Trong lúc suy nghĩ chớp động, Trưởng công chúa đã bức đến gần, giơ trường đao lên cao, mang theo uy thế nghiêm nghị, một đao chém xuống!
Nàng ấy căn bản không tính nương tay, không chút để ý một đao phân người trước mắt này ra thành hai.
Không muốn nghe cầu xin tha thứ, không cho bất cứ cơ hội gì.
Diêu Khanh Khanh nghiêng người né qua, mũi chân điểm xuống, nhảy ra phía sau quan tài, một tay nhấc nắp quan tài lên, làm tấm chắn trước thân mình.
"A." Đôi mi dài của Trưởng công chúa hơi nhíu, lộ ra một chút thần sắc hứng thú dạt dào, "Có luyện công phu nha."
Nàng ấy hít một hơi, "Ha" một tiếng, giơ đao tiếp tục bổ xuống.
A Li từ trên bờ vai nàng ấy bật xuống dưới, nhảy đến bên cạnh bức màn hào quang màu vàng, dùng cái mỏ nhỏ của bản thân đi mổ.
Chỉ thấy màn hào quang kia theo động tác của nàng chậm rãi lõm xuống một khối nhỏ.
"Pi?"
A Li đưa đầu củng vào trong chỗ lõm xuống, quyệt mông đá cẳng chân cọ cọ chỗ lõm.
Rất nhanh, nàng liền đem toàn bộ thân thể tròn lụi của mình chèn vào trong khe lõm của màn hào quang.
Màn hào quang trung thực thực hiện chức trách của bản thân —— bất kể người ở bên trong bày ra tư thế quái dị đến cỡ nào, nó đều phải toàn lực phối hợp nàng, đồng thời còn phải phòng ngừa cái đứa bên trong màn chụp loay hoay không cẩn thận lọt ra bên ngoài, cho nên màn hào quang nhất định có thể kéo dài hoặc dát mỏng.
A Li cọ lại cọ, thân thể càng chìm càng sâu. Nàng làm cho cái màn hào quang co giãn vô kể này trở thành ná thun, co rút mỏ và mấy móng vuốt chân lại, hung ác trừng đôi mắt nhỏ đen như hạt đậu, chậm rãi điều chỉnh tư thế.
Ở giữa cái lồng bảo vệ, Trưởng công chúa một đao đập nát nắp quan tài trong tay Diêu Khanh Khanh, lại hình như bị một đống bụi gỗ bay vào mắt, bị Diêu Khanh Khanh một cước đạp trúng bụng!
Trưởng công chúa xoay đao ra trước người, vội vàng thối lui vài bước.
Diêu Khanh Khanh nhân cơ hội nắm cái quan tài bên cạnh lên, nâng cao tới đỉnh đầu, thẳng thừng nện xuống! Quan tài nặng nề mang theo tiếng gió rít, đánh thẳng vào đỉnh đầu Trưởng công chúa!
Trưởng công chúa theo bản năng lui một bước, lưng áp vào màn hào quang, nhất thời đúng là không có chỗ nào tránh được.
Liền trong lúc nguy cấp, chỉ thấy "Vù" một tiếng phá gió vang lên!
Một cục lông xù tròn vo gì đó đánh thẳng đến, gào thét bay tới, xẹt qua một đường cong lưu loát, nện thẳng vào sau ót Diêu Khanh Khanh!
"Phanh!"
Diêu Khanh Khanh đầu gối mềm nhũn, thân thể không khỏi nghiêng về phía trước, tay đang cầm quan tài giơ lên đỉnh đầu trượt một cái, lảo đảo nửa bước, ngã theo thế chó ăn phân.
Còn chưa lấy lại tinh thần, cái quan tài rời tay đã trùng trùng nện xuống, phanh một tiếng đập vào sau lưng cùng thắt lưng. Nàng ta mới vừa rồi vận hết lực đạo giơ quan tài lên cao nhất, lần này bị đập xuống một cái, quan tài dày nặng như vậy mà vỡ vụn.
A Li bắn xong, nhanh như chớp lủi về phía sau, tránh được vụn gỗ văng khắp nơi.
Trưởng công chúa đầy mình kinh nghiệm sa trường, sao có thể lỡ mất cơ hội bậc này?
Chỉ thấy nàng ấy không để ý đến đôi mắt bị dính vụn gỗ nữa, mạnh mẽ trợn to hai mắt, nhảy lên cao cao, trở tay dựng thẳng đao, một tay cầm chuôi kiếm, một tay đỡ bên dưới chuôi, khi rơi xuống đất, đầu đao đã xuyên qua tất cả trở ngại, đường đường chính chính đính vào gáy Diêu Khanh Khanh!
Nghe được bên tai truyền đến một âm thanh giòn tan như dưa hấu vỡ, A Li vội vàng đưa hai cánh lên che mắt, xong chậm rãi hạ xuống từng chút, từng chút một...
Diêu Khanh Khanh nằm trong đống gỗ vụn, trên đầu cắm đao.
Khuôn mặt anh khí của Trưởng công chúa dính máu, nàng ấy tiện tay lau đi, cảm xúc thoạt nhìn thập phần bình tĩnh. Có oan báo oan, có thù báo thù.
Giết người mà giống như xẻ dưa, đều là chuyện thường thường vô kỳ.
Tứ chi Diêu Khanh Khanh còn hơi hơi run rẩy. ánh mắt Trưởng công chúa cũng không chút thay đổi, chỉ tùy ý vòng vo chuyển chuôi đao, thân người thì triệt để bất động.
Người vừa chết, nguyên khí bản mạng cũng liền tan đi.
Ám Thuỷ đang bị kiếm trận làm cho chật vật không chịu nổi bỗng cảm thấy áp lực quanh thân nhẹ hẫng đi, trong nháy mắt, mấy thanh phi kiếm từ Kim linh lực biến thành đã nối tiếp nhau mất đi ánh sáng, rơi xuống dưới mặt đất.
Ánh sáng vàng vừa thu lại, Vô Cấu Pháp Ấn liền hoá lại thành một cái triện ấn màu vàng, rơi bên cạnh xác chết của Diêu Khanh Khanh.
"Khanh Khanh ——" Ám Thuỷ chân tình nghẹn ngào hô lớn, nhảy một cái lên, phủi đám vụn gỗ chất chồng trên người Diêu Khanh Khanh, lôi thân thể vẫn còn mềm mại ấm áp của nàng ta ra.
Đợi đến khi quay mặt qua, thấy rõ trên khuôn mặt xinh đẹp có một cái lỗ khủng bố do bị thanh đại đao cắm xuống, chỉ thấy khoé miệng vừa kéo ra của Ám Thuỷ chợt ngừng lại, tiếng khóc im bặt, một tát quăng xác chết bay ra thật xa.
"Oẹ —— quá xấu!"
Một cánh tay xương đặt lên trên bờ vai của hắn, giọng Vân Dục Hưu không vui nặng nề vang lên trên đỉnh đầu hắn: "Hử?"
Ám thủy giật mình một cái, nhớ lại nhiệm vụ của bản thân mình, vội vàng đi qua, kéo xác chết lại.
"Lão đại, ta nhớ kỹ mà, nhớ kỹ mà, muốn hồn ấn chứ gì!" Ám thủy vội vàng bắt quyết trên tay, hơi nghiến răng, ghét bỏ vươn một ngón trỏ điểm lên giữa trán Diêu Khanh Khanh, miệng liên miên lải nhải, "Thời gian của lão đại quý giá, làm sao rảnh rỗi ngồi chỗ này chờ nguyên hồn ngươi chậm rãi ly thể chứ, ai nha, tiểu Khanh Khanh của ta, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt nhau! Ta vốn không nỡ đâu, nhưng ngươi cứ một mực muốn tìm cái chết..."
Vân Dục Hưu nhặt A Li lên, nhưng một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
A Li lúc này chỉ lo cao hứng, nàng vẫy cánh, nghiêng đầu nhìn nhìn Trưởng công chúa, lại nhìn nhìn Vân Dục Hưu.
"Lão đại, ngài cũng thật tàn nhẫn, tuy ta cũng biết, muốn lấy hồn ấn, trước hết phải bức ra nguyên khí bản mạng của nàng ta, phòng ngừa lỡ như có đánh nát nguyên khí bản thì nguyên hồn cũng không bị tan theo..." Ám Thuỷ nhỏ giọng, "Nhưng mà, nhưng mà, khi người vừa mới chết, kỳ thực vẫn còn cảm, ngài cũng biết đúng không? Giờ phút này, một nguyên hồn mê mang bất lực, nhỏ yếu đáng thương, nếu thẳng tay rút từ trong thân thể ra... Khanh Khanh giống như chết thêm một lần a! Còn chết đặc biệt, đặc biệt thảm, cảm thụ đặc biệt, đặc biệt rõ ràng, thời gian đặc biệt, đặc biệt dài lâu..."
Vân Dục Hưu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng muốn thử?."
Ám thủy rùng mình một cái, vội vàng tăng tốc động tác trên tay.
Rất nhanh, một thân ảnh nửa trong suốt bị hắn mạnh mẽ túm ra. Giờ phút này, nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh chẳng phải trong trạng thái đần độn, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn, đôi mắt trừng đến mất đi hình dạng nguyên bản, há to miệng, lại không phát ra thanh âm gì.
Da đầu A Li run lên, dùng cánh ôm lấy thân thể, lắc lắc đầu.
Ánh mắt Diêu Khanh Khanh đã không còn giống con người, nàng ta nhìn chằm chằm Ám Thuỷ, nhìn chằm chằm Trưởng công chúa, lại chuyển về hướng Vân Dục Hưu cùng A Li.
Biểu cảm của Ám Thuỷ càng ngày càng ghét bỏ, hắn ngưng nguyên khí bản mạng ra, đưa tay đẩy vào bên trong nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh, đào đào bới bới trái phải.
Rất nhanh, một dấu vết hình thoi màu tím bị hắn móc ra.
"Tìm được rồi đây!" Ám Thuỷ sầu mi khổ kiếm, "Bây giờ thân thế ta xem như hoàn toàn lộ rồi nha! Lão đại à, ngài không biết ở thánh cung mỗi ngày có bao nhiêu thoải mái! Bao nhiêu tiểu tiên nữ xếp hàng đến mời ta cùng ngủ, ta còn có thể chọn mập nhặt ốm... Thôi được rồi, vì lão đại, ta..."
Vừa lải nhải, vừa đem hồn ấn của Đại Thánh Quân đến trước mặt Vân Dục Hưu.
Vân Dục Hưu vươn cánh tay xương, nhẹ nhàng chạm vào, sờ thẳng.
A Li phảng phất nghe nhoáng lên một tiếng tê tê sắc nhọn, rồi cũng không tồn tại nữa.
"Chúc mừng lão đại, chúc mừng lão đại!" Ám Thuỷ vội vàng đi vuốt mông ngựa, "Kể từ đây, nguyên hồn của Dung Trích Tinh liền có một sơ hở mà chỉ có lão đại ngài mới biết! Lão đại anh minh thần võ! Liệu sự như thần! Mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của ngài nha Ngài rốt cuộc làm sao đoán được nàng ta sẽ cầu xin lấy Vô Cấu Pháp Ấn đến đây mua dây buộc mình vậy?!"
Nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh đã trở nên mờ nhạt rách rưới, trong mắt vẫn còn oán độc, vẻ mặt cũng đã bắt đầu đần độn mê muội. Nghe được câu hỏi của Ám Thuỷ, nguyên hồn nàng ta nhoáng lên một cái, mạnh mẽ kéo tinh thần phiêu tán trở về, không hề chớp mắt nhìn thẳng đôi môi xinh đẹp lãnh khốc của Vân Dục Hưu.
Tiếc nuối chính là, Vân Dục Hưu cũng không thèm nói đáp án cho nàng ra. Dưới lớp choàng dò ra một cái tay xương, phủi phủi như đuổi ruồi bọ, nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh liền tán đi.
Ánh mắt âm trầm chuyển hướng A Li, "Hiện tại, tới phiên ngươi."
Chỉ liếc mắt một cái, nàng ta liền thấy cái tên nam nhân làm cho nàng ta hận nghiến răng kia.
Đó là một phủ đệ đang rộng mở, trong sân đường đường chính chính để một cái quan tài đen, Ám Thuỷ đang cợt nhả đứng bên cạnh quan tài, tay chân quơ quơ.
" —— xì."
Nắp quan tài bị đẩy ra một nửa, lộ ra khuôn mặt nữ tử tái nhợt bên trong. Bên vách quan tài có khắc hình chim loan, trông rất sống động.
" —— xì."
Nắp quan tài khép lại, Ám Thuỷ nhàm chán đứng một bên dùng móng tay cào cào cái nước sơn đen của quan tài.
Hắn còn đang ca hát.
Thanh âm khó nghe như muốn đòi mạng.
Lại còn hát tình ca.
Trong đầu Diêu Khanh Khanh nhất thời dâng lên một ký ức thảm thống, đêm qua, người này vừa trong miệng lẩm bẩm tiểu khúc, vừa ở trên người nàng ta, muốn làm gì thì làm.
Nàng ta cắn mạnh răng, lướt xuống một cái!
Phía sau hiện ra một hư ảnh khổng tước vĩ đại, ánh sáng bảy màu đang dần dần lưu chuyển, nàng ta đứng trên đỉnh đầu của con khổng tước, trong tay ngưng ra một cái cung trong suốt, giương cung, cài tên, bắn!
Ám Thuỷ nhướng mí mắt, tay phải giơ lên, bắt được mũi tên Diêu Khanh Khanh toàn lực phát ra.
Hắn dễ dàng bóp nát cái mũi tên do Kim linh lực hóa thành, vui rạo rực vẫy tay về phía Diêu Khanh Khanh đàn đáp xuống, "Tâm can!"
Thần sắc Diêu Khanh Khanh nghiêm nghị, hư ảnh nhoáng lên một cái, ngưng tụ thành một kiếm chiêu bảy sắc cầu vồng bay ở sau người, nàng ta trở tay nắm giữ kiếm, sau khi bước thuấn di ngắn, đã đi đến không trung trên đỉnh đầu Ám Thuỷ, giơ kiếm nhằm vào giữa trán hắn.
Ám Thuỷ dùng hai bàn tay kẹp lấy mũi kiếm, ngả ngớn cười nói: "Hoá ra Khanh Khanh thích ở trên ta nha."
Diêu Khanh Khanh mím môi, vừa cùng Ám Thuỷ đấu sức, vừa vung bàn tay trắng nõn ngưng ra vô số phi kiếm nhỏ đánh úp về phía Ám Thuỷ.
Ở khoảng cách gần như vậy, Ám Thuỷ vẫn dễ dàng né tránh khỏi mấy phi kiếm.
Mấy phi kiếm nhỏ rơi vào trong gạch đất phía sau hắn, chợt lóe lên.
"Ta biết, Khanh Khanh không nỡ dùng khí lực đánh ta." Ám Thuỷ xoay thân thể, mang theo Diêu Khanh Khanh hơi chút lui về sau hai bước.
Diêu Khanh Khanh tiếp tục ngưng ra phi kiếm, phí công tiếp tục phóng về phía hắn: "Ta muốn giết ngươi!"
Ngữ khí tuy phát ra tàn nhẫn, nhưng cũng ẩn ẩn mang theo vài phần oán hận cùng hờn dỗi.
Mấy cái tiểu phi kiếm đâm không trúng Ám Thuỷ rơi xuống đất kia đang từ từ hợp lại thành kiếm trận, tuy rằng giờ phút này chưa có uy lực, nhưng chờ khi nàng ta mở Vô Cấu Pháp Ấn cấu trên diện rộng ra, tăng cường thực lực của chính mình, chúng nó liền sẽ biến thành một trận tuyệt sát! Diêu Khanh Khanh sớm đoán chắc, nếu như mở Vô Cấu Pháp Ấn ra trước, Ám Thuỷ thấy tình hình không ổn chắc chắn xoay người bỏ chạy, nói vậy, bằng thực lực của nàng ta, căn bản không đuổi kịp, cũng không giữ được hắn.
Chỉ có làm bộ liều mạng cùng hắn, hắn sẽ muốn tiếp tục trêu tức, mới có thể sơ ý khinh địch. Đợi đến bày xong kiếm trận, chặt đứt đường lui của hắn xong, mới lại mở Vô Cấu Pháp Ấn, nhất định làm cho hắn lên trời không đường, xuống đất không lối!
Chỉ có một điểm hơi phiêu lưu đó là, trước khi nàng ta bố trí xong kiếm trận, Ám Thuỷ có khi nào hạ đòn hiểm với nàng ta hay không.
Diêu Khanh Khanh phảng phất trời sinh liền hiểu được làm sao để đối phó nam nhân, giờ phút này dựa vào bản năng, làm cho động tác đánh đánh giết giết biến thành liếc mắt đưa tình.
"Cầm. Thú! Ngươi chẳng thà giết ta! Ta hận ngươi chết đi được!" Nàng ta trừng to đôi mắt hạnh, cắn răng lên án.
Ám Thuỷ vội vàng thổ lộ: "Khanh Khanh, ta đối với ngươi một mảnh chân tình, làm sao có thể giết ngươi chứ? Ngươi rơi một sợi tóc ta đều thấy đau lòng a!"
"Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ không giết ngươi!" Diêu Khanh Khanh một bên sóng mắt bay tứ tung, một bên đem mấy thanh phi kiếm từ Kim linh lực cuối cùng bố trí xong kiếm trận.
Trận thành!
Tay Ám Thuỷ đã theo trường kiếm trong tay nàng ta sờ soạng đi lại, ngay khi sắp chạm vào người nàng ta, trong nháy mắt, Diêu Khanh Khanh bỗng nhiên liền trở mặt.
Mới vừa rồi trên mặt nàng ta rõ ràng cất giấu ba phần hờn dỗi, giờ phút này, lại chỉ còn lại mười phần mười hận ý cùng sát khí.
"Vô Cấu Pháp Ấn!"
Bàn tay mềm giơ lên, triện ấn màu vàng tỏa sáng.
Ngoài thân nàng ta, trong nháy mắt ngưng ra một quầng sáng màu vàng, tản ra một trượng xung quanh nàng ta, nghiêm nghiêm thực thực bảo hộ. Một phần ánh sáng khác như biến thành nước, chảy vào trong kiếm trận nàng ta mới vừa rồi bố trí chung quanh Ám Thuỷ, chỉ thấy một thanh tiểu phi kiếm mang theo ánh sáng vàng lóe ra, từ dưới đất trồi lên, giống một cái lưới tỉ mỉ vây chặt Ám Thuỷ bên trong.
Diêu Khanh Khanh rốt cục nhẹ nhàng hộc ra một ngụm trọc khí nén trong lòng hồi lâu.
Không biết từ một ngày nào đó, hết thảy sự tình xung quanh phảng phất như đều đối nghịch với nàng ta, những người mình cảm ứng được cơ duyên đều một người tiếp một người hóa thành hư ảo, ngay cả Nghịch Sinh Luân đã lấy tới tay, mơ hồ cũng cảm giác có chỗ nào có điểm không đúng. Mỗi một sự kiện, đều khác nhau một trời một vựa với mong muốn của bản thân, trong lòng đã rất lâu không cảm giác đến thanh tĩnh an bình. Càng đáng hận là, tại đây cái tu chân giới tàn khốc này, song song với việc chu toàn cùng các nam nhân, thật vất vả mới hoàn hoàn chỉnh chỉnh giữ được thân thể nguyên vẹn, vậy mà mạc danh kỳ diệu bị một tên nam nhân mà bản thân mình không nhìn được nửa mắt đoạt đi.
Nhưng mà không sao cả. Hết cùng lại thông, bắt đầu từ đây, hết thảy sẽ trở lại quỹ đạo như trước...
Diêu Khanh Khanh rốt cục tìm về tự tin của mình.
Đúng lúc này, nàng ta sâu sắc bắt giữ được một tiếng cười nhao khinh thường đến cực điểm.
Nàng ta ngoái đầu nhìn lại, trong tầm mắt lại không phát hiện bất luận kẻ nào.
"Giải quyết Ám Thuỷ xong lại nói!"
Ánh mắt ngừng lại, một thanh phi kiếm từ trong kiếm trận lướt ra, hướng thẳng về phía Ám Thuỷ. Sau khi Ám Thuỷ lắc mình tránh né, phát hiện cái thanh phi kiếm này đã để lại một đường tơ kim loại sắc bén.
Sau khi phi kiếm trở về kiếm trận, lập tức có một thanh phi kiếm mới bay ra, lưu lại vệt tơ vàng mới trên đường kiếm.
Rất nhanh, không gian đang vây khốn Ám Thuỷ chi chít ma mật giăng đầy tơ vàng sắc bén.
Ám thủy tránh cũng không thể tránh, rốt cục đánh ra vài chiêu ánh sáng.
Nguyên khí bản mạng hộ thể điên cuồng lóe ra, tuy rằng đỡ được vết kiếm, nhưng lực phản chấn cũng làm hắn hộc ra một ngụm máu tươi nho nhỏ.
Ám Thuỷ hung hăng phun một cái, nhe răng cười nhìn về phía Diêu Khanh Khanh: "Đủ hoang dã nga! Có hương vị! Đợi ca ca xuất ra..."
Diêu Khanh Khanh làm sao còn đợi nghe ô ngôn uế ngữ của hắn, lúc này bức ra toàn bộ linh lực, giục tu vi của bản thân thăng đến mức tận cùng, tất cả đều trút vào bên trong kiếm trận, toàn lực vận chuyển kiếm trận!
Uy lực nhất thời tăng vọt!
Ám Thuỷ quả nhiên hiện ra pháp tướng tiên nhân!
Kiếm trận cũng đồng loạt khuếch đại theo độ tăng của thân hình hắn, sát khí càng sâu nặng, mỗi một kiếm đánh ra, sắc mặt Diêu Khanh Khanh đều tái nhợt đi một chút.
Ám Thuỷ cũng không chịu nổi, liên tiếp bị thương làm cho hắn tức giận đến miệng không còn đắn đo.
"Khanh Khanh! Hôm qua ngươi không phải cũng thật sảng khoái sao? Sao vừa mặc xiêm y vào liền trở mặt không nhận?! Hôm qua khi quá sung sướng, ngươi không phải là còn kêu to cha ơi tha mạng sao!" Pháp tướng vĩ đại điên cuồng giơ chân, hướng về phía màn hào quang màu vàng liên thanh kêu la, "Ngươi còn không thu tay lại, lần sau ta sẽ không lại thương hương tiếc ngọc! Ngươi có cầu xin, kêu gia gia tha thứ cũng vô dụng!"
Diêu Khanh Khanh không cần nghĩ ngợi xuất ra nguyên khí bản mạng!
Ám Thuỷ thoạt nhìn có chút tức giận: "Khanh Khanh! Một ngày vợ chồng trăm ngày ân! Ngươi lại độc ác như vậy?! Không có nguyên khí bản mạng, ngươi lấy cái gì phòng thân! Ê ê! Vô Cấu Pháp Ấn có thể ngăn cản tất cả những gì thương hại đến ngươi, nhưng một khi đem nguyên khí bản mạng ném ra ngoài cái vòng bảo vệ đó, có thể không thu về được nga!"
Diêu Khanh Khanh cười lạnh, ngắm nhìn một trượng quanh thân —— sau khi Vô Cấu Pháp Ấn mở ra, hình thành lên một màn hào quang kim cương với đường kính một trượng bao quanh mình, có thể đánh trả lại tất cả những đòn đánh từ bên ngoài, bảo vệ bản thân không một chút thương hại.
Mà trong màn hào quang này, ngoại trừ nàng ta, chỉ có một cái quan tài. Mới vừa rồi khi cùng Ám Thuỷ dây dưa, không chú ý từ khi nào hắn đã đẩy cái quan tài đến bên cạnh mình.
Nhưng mà Diêu Khanh Khanh cũng không thèm để ý, bởi vì khi Ám Thuỷ đẩy nắp quan tài ra, nàng ta đã nhận ra nữ tử nằm bên trong, đúng là nữ phản tặc mang theo hai cái đầu, xâm nhập hoàng cung, bị nàng tiện tay một kiếm xuyên tim.
Nàng ta khinh thường cười cười, quyết đoán ném nguyên khí bản mạng ra!
Bản mạng nguyên khí nhàn nhạt toả ánh sáng trắng xuyên quân tầng bảo hộ của nàng ta, rơi vào trong kiếm trận màu vàng.
Vừa xong, uy lực của kiếm trận lại lần nữa tăng vọt gần gấp đôi!
Khi Ám Thủy đánh vào vết kiếm, không còn chỉ là hộc ra máu tươi đơn giản như vậy —— nguyên khí bản mạng của hắn đã bị tiêu hao điên cuồng.
"Chịu chết đi!" Diêu Khanh Khanh phun ra một ngụm máu trong tim, thần sắc dữ tợn vô cùng.
Giờ phút này nàng ta đã mất sức chỉ huy chiến cuộc, chỉ có thể chậm đợi rãi đợi Vô Cấu Pháp Ấn cùng nguyên khí bản mạng đã thêm vào trong kiếm trận kia thanh toán Ám Thuỷ.
Nàng ta nâng cánh tay lên, lau vệt máu bên môi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng "kẽo kẹt" làm người ê răng.
Diêu Khanh Khanh hít mạnh một ngụm khí lạnh, chậm rãi quay lại đầu.
Chỉ thấy nắp quan tài đang mình mở ra.
Nàng ta theo bản năng rút lui hai bước, phía sau lưng tựa vào lớp màn bảo vệ của Vô Cấu Pháp Ấn.
Chỉ thấy nữ tử bên trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh thong dong.
Diêu Khanh Khanh còn muốn tiếp tục lui, nhưng màn hào quang này liên kết với kiếm trận, nên bị cố định chặt chẽ ở tại chỗ, chỉ hình thành một cái lõm hình người sau lưng nàng ta.
"Bản cung chính là Trưởng công chúa Xa Ngạo An của Quốc Khánh quốc, phong hào Trường An." Trưởng công chúa đứng thẳng đứng lên, trong tay cầm theo trường đao quen dùng.
Nàng ấy tuy đứng ở trong quan tài, nhưng khí thế quanh thân lại biến cái lồng bảo vệ bán kính một trượng nho nhỏ này thiết huyết sa trường.
Con ngươi Diêu Khanh Khanh co rút nhanh, gắt gao nhìn thẳng cái kẻ không biết là người hay quỷ này.
"Pi ——" một con chim tròn vo uỵch cánh, bay đến trên bở vai Trưởng công chúa, gục mỏ xuống, vân vê lớp lông mao trước ngực mình.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng hoạt động cổ cùng tứ chi, nghiêng đầu nhìn nhìn A Li trên vai, khóe môi khẽ nhếch, cười nói: "Lời cảm tạ để sau này lại nói, hiện tại, chúng ra cùng sóng vai mà chiến đi!"
"Pi!" A Li hưng phấn phẩy phẩy cánh.
Khi Vân Dục Hưu an bày tất cả những thứ này, hắn không để ý nàng, nàng nhân cơ hội tiến vào trong quan tài, len lén trà trộn vào mấy hình khắc chim loan bên trong, thành công lẻn vào phạm vi của địch nhân!
"Là ngươi! Là ngươi! Ngọc Li Thanh!" Tròng mắt Diêu Khanh Khanh trừng to như muốn rơi xuống, "Chúng ta không oán không cừu, vì sao ngươi khắp nơi hãm hại ta!"
"Pi?" A Li vẻ mặt vô tội. Nàng khi nào thì hãm hại nàng ta chứ? Một lần cũng không có đi? Cái cô gái này, quả nhiên miệng mồm toàn lời dối trá, cái gì cũng đều là lỗi người khác, nàng ta chính là một đóa bạch liên hoa khuynh thế nha.
Giờ phút này A Li không tiện khôi phục hình người để cãi nhau với nàng ta, vì thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Vân Dục Hưu, chưa kịp tự chuẩn bị cho mình một kiện xiêm y.
Nhưng mà cũng không cần phải nói chuyện với Diêu Khanh Khanh —— nàng ta không xứng nghe người ta nói.
Trưởng công chúa kéo theo trường đao, bước đi về hướng Diêu Khanh Khanh.
Đầu đao cọ sát trên nền gạch cứng rắn, phát ra âm thanh "kin kít" làm người ta ê răng, một chút tia lửa nho nhỏ thỉnh thoảng xẹt lên, nếu so sánh với cuộc đại chiến chấn thiên động địa bên ngoài bức màn này, nơi này lại có vẻ quỷ dị yên tĩnh.
Nhưng đầu đao này lại như cọ vào tâm khảm Diêu Khanh Khanh.
Vì đánh chết Ám Thuỷ, nàng ta bức ra toàn bộ tiềm năng, ngay cả nguyên khí bản mạng cũng đưa vào kiếm trận. Ám Thuỷ không chết, kiếm trận cũng sẽ không kết thúc.
Không có linh lực, ngay cả càn khôn túi cũng không thể mở ra!
Diêu Khanh Khanh hít dài một hơi, trong đôi mắt chớp động hung quang.
Sợ cái gì!
Trước khi Thoát Phàm phi thăng, nàng ta cũng là một trong những tinh hoa của thế hệ, là vì cơ duyên xảo hợp tập được một thân kiếm thuật siêu tuyệt, mới có thể được sư phụ nhìn trúng ngay từ ban đầu, cho nàng ta vào tiên môn!
Đối phương chẳng qua chỉ là một quân nhân phàm giới mà thôi!
Chỉ cần chống được đến khi kiếm trận giết chết Ám Thuỷ, một khi linh lực cùng nguyên khí bản mạng trở về, bóp chết ả ta chẳng phải giống như bóp chết một con kiến sao!
Ánh mắt nàng ta rung động, chăm chú nhìn vào trên người A Li.
Còn có cái con người chim này, nàng ta nhìn nó không vừa mắt đã thật lâu thật lâu...
Trong lúc suy nghĩ chớp động, Trưởng công chúa đã bức đến gần, giơ trường đao lên cao, mang theo uy thế nghiêm nghị, một đao chém xuống!
Nàng ấy căn bản không tính nương tay, không chút để ý một đao phân người trước mắt này ra thành hai.
Không muốn nghe cầu xin tha thứ, không cho bất cứ cơ hội gì.
Diêu Khanh Khanh nghiêng người né qua, mũi chân điểm xuống, nhảy ra phía sau quan tài, một tay nhấc nắp quan tài lên, làm tấm chắn trước thân mình.
"A." Đôi mi dài của Trưởng công chúa hơi nhíu, lộ ra một chút thần sắc hứng thú dạt dào, "Có luyện công phu nha."
Nàng ấy hít một hơi, "Ha" một tiếng, giơ đao tiếp tục bổ xuống.
A Li từ trên bờ vai nàng ấy bật xuống dưới, nhảy đến bên cạnh bức màn hào quang màu vàng, dùng cái mỏ nhỏ của bản thân đi mổ.
Chỉ thấy màn hào quang kia theo động tác của nàng chậm rãi lõm xuống một khối nhỏ.
"Pi?"
A Li đưa đầu củng vào trong chỗ lõm xuống, quyệt mông đá cẳng chân cọ cọ chỗ lõm.
Rất nhanh, nàng liền đem toàn bộ thân thể tròn lụi của mình chèn vào trong khe lõm của màn hào quang.
Màn hào quang trung thực thực hiện chức trách của bản thân —— bất kể người ở bên trong bày ra tư thế quái dị đến cỡ nào, nó đều phải toàn lực phối hợp nàng, đồng thời còn phải phòng ngừa cái đứa bên trong màn chụp loay hoay không cẩn thận lọt ra bên ngoài, cho nên màn hào quang nhất định có thể kéo dài hoặc dát mỏng.
A Li cọ lại cọ, thân thể càng chìm càng sâu. Nàng làm cho cái màn hào quang co giãn vô kể này trở thành ná thun, co rút mỏ và mấy móng vuốt chân lại, hung ác trừng đôi mắt nhỏ đen như hạt đậu, chậm rãi điều chỉnh tư thế.
Ở giữa cái lồng bảo vệ, Trưởng công chúa một đao đập nát nắp quan tài trong tay Diêu Khanh Khanh, lại hình như bị một đống bụi gỗ bay vào mắt, bị Diêu Khanh Khanh một cước đạp trúng bụng!
Trưởng công chúa xoay đao ra trước người, vội vàng thối lui vài bước.
Diêu Khanh Khanh nhân cơ hội nắm cái quan tài bên cạnh lên, nâng cao tới đỉnh đầu, thẳng thừng nện xuống! Quan tài nặng nề mang theo tiếng gió rít, đánh thẳng vào đỉnh đầu Trưởng công chúa!
Trưởng công chúa theo bản năng lui một bước, lưng áp vào màn hào quang, nhất thời đúng là không có chỗ nào tránh được.
Liền trong lúc nguy cấp, chỉ thấy "Vù" một tiếng phá gió vang lên!
Một cục lông xù tròn vo gì đó đánh thẳng đến, gào thét bay tới, xẹt qua một đường cong lưu loát, nện thẳng vào sau ót Diêu Khanh Khanh!
"Phanh!"
Diêu Khanh Khanh đầu gối mềm nhũn, thân thể không khỏi nghiêng về phía trước, tay đang cầm quan tài giơ lên đỉnh đầu trượt một cái, lảo đảo nửa bước, ngã theo thế chó ăn phân.
Còn chưa lấy lại tinh thần, cái quan tài rời tay đã trùng trùng nện xuống, phanh một tiếng đập vào sau lưng cùng thắt lưng. Nàng ta mới vừa rồi vận hết lực đạo giơ quan tài lên cao nhất, lần này bị đập xuống một cái, quan tài dày nặng như vậy mà vỡ vụn.
A Li bắn xong, nhanh như chớp lủi về phía sau, tránh được vụn gỗ văng khắp nơi.
Trưởng công chúa đầy mình kinh nghiệm sa trường, sao có thể lỡ mất cơ hội bậc này?
Chỉ thấy nàng ấy không để ý đến đôi mắt bị dính vụn gỗ nữa, mạnh mẽ trợn to hai mắt, nhảy lên cao cao, trở tay dựng thẳng đao, một tay cầm chuôi kiếm, một tay đỡ bên dưới chuôi, khi rơi xuống đất, đầu đao đã xuyên qua tất cả trở ngại, đường đường chính chính đính vào gáy Diêu Khanh Khanh!
Nghe được bên tai truyền đến một âm thanh giòn tan như dưa hấu vỡ, A Li vội vàng đưa hai cánh lên che mắt, xong chậm rãi hạ xuống từng chút, từng chút một...
Diêu Khanh Khanh nằm trong đống gỗ vụn, trên đầu cắm đao.
Khuôn mặt anh khí của Trưởng công chúa dính máu, nàng ấy tiện tay lau đi, cảm xúc thoạt nhìn thập phần bình tĩnh. Có oan báo oan, có thù báo thù.
Giết người mà giống như xẻ dưa, đều là chuyện thường thường vô kỳ.
Tứ chi Diêu Khanh Khanh còn hơi hơi run rẩy. ánh mắt Trưởng công chúa cũng không chút thay đổi, chỉ tùy ý vòng vo chuyển chuôi đao, thân người thì triệt để bất động.
Người vừa chết, nguyên khí bản mạng cũng liền tan đi.
Ám Thuỷ đang bị kiếm trận làm cho chật vật không chịu nổi bỗng cảm thấy áp lực quanh thân nhẹ hẫng đi, trong nháy mắt, mấy thanh phi kiếm từ Kim linh lực biến thành đã nối tiếp nhau mất đi ánh sáng, rơi xuống dưới mặt đất.
Ánh sáng vàng vừa thu lại, Vô Cấu Pháp Ấn liền hoá lại thành một cái triện ấn màu vàng, rơi bên cạnh xác chết của Diêu Khanh Khanh.
"Khanh Khanh ——" Ám Thuỷ chân tình nghẹn ngào hô lớn, nhảy một cái lên, phủi đám vụn gỗ chất chồng trên người Diêu Khanh Khanh, lôi thân thể vẫn còn mềm mại ấm áp của nàng ta ra.
Đợi đến khi quay mặt qua, thấy rõ trên khuôn mặt xinh đẹp có một cái lỗ khủng bố do bị thanh đại đao cắm xuống, chỉ thấy khoé miệng vừa kéo ra của Ám Thuỷ chợt ngừng lại, tiếng khóc im bặt, một tát quăng xác chết bay ra thật xa.
"Oẹ —— quá xấu!"
Một cánh tay xương đặt lên trên bờ vai của hắn, giọng Vân Dục Hưu không vui nặng nề vang lên trên đỉnh đầu hắn: "Hử?"
Ám thủy giật mình một cái, nhớ lại nhiệm vụ của bản thân mình, vội vàng đi qua, kéo xác chết lại.
"Lão đại, ta nhớ kỹ mà, nhớ kỹ mà, muốn hồn ấn chứ gì!" Ám thủy vội vàng bắt quyết trên tay, hơi nghiến răng, ghét bỏ vươn một ngón trỏ điểm lên giữa trán Diêu Khanh Khanh, miệng liên miên lải nhải, "Thời gian của lão đại quý giá, làm sao rảnh rỗi ngồi chỗ này chờ nguyên hồn ngươi chậm rãi ly thể chứ, ai nha, tiểu Khanh Khanh của ta, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt nhau! Ta vốn không nỡ đâu, nhưng ngươi cứ một mực muốn tìm cái chết..."
Vân Dục Hưu nhặt A Li lên, nhưng một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
A Li lúc này chỉ lo cao hứng, nàng vẫy cánh, nghiêng đầu nhìn nhìn Trưởng công chúa, lại nhìn nhìn Vân Dục Hưu.
"Lão đại, ngài cũng thật tàn nhẫn, tuy ta cũng biết, muốn lấy hồn ấn, trước hết phải bức ra nguyên khí bản mạng của nàng ta, phòng ngừa lỡ như có đánh nát nguyên khí bản thì nguyên hồn cũng không bị tan theo..." Ám Thuỷ nhỏ giọng, "Nhưng mà, nhưng mà, khi người vừa mới chết, kỳ thực vẫn còn cảm, ngài cũng biết đúng không? Giờ phút này, một nguyên hồn mê mang bất lực, nhỏ yếu đáng thương, nếu thẳng tay rút từ trong thân thể ra... Khanh Khanh giống như chết thêm một lần a! Còn chết đặc biệt, đặc biệt thảm, cảm thụ đặc biệt, đặc biệt rõ ràng, thời gian đặc biệt, đặc biệt dài lâu..."
Vân Dục Hưu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng muốn thử?."
Ám thủy rùng mình một cái, vội vàng tăng tốc động tác trên tay.
Rất nhanh, một thân ảnh nửa trong suốt bị hắn mạnh mẽ túm ra. Giờ phút này, nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh chẳng phải trong trạng thái đần độn, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn, đôi mắt trừng đến mất đi hình dạng nguyên bản, há to miệng, lại không phát ra thanh âm gì.
Da đầu A Li run lên, dùng cánh ôm lấy thân thể, lắc lắc đầu.
Ánh mắt Diêu Khanh Khanh đã không còn giống con người, nàng ta nhìn chằm chằm Ám Thuỷ, nhìn chằm chằm Trưởng công chúa, lại chuyển về hướng Vân Dục Hưu cùng A Li.
Biểu cảm của Ám Thuỷ càng ngày càng ghét bỏ, hắn ngưng nguyên khí bản mạng ra, đưa tay đẩy vào bên trong nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh, đào đào bới bới trái phải.
Rất nhanh, một dấu vết hình thoi màu tím bị hắn móc ra.
"Tìm được rồi đây!" Ám Thuỷ sầu mi khổ kiếm, "Bây giờ thân thế ta xem như hoàn toàn lộ rồi nha! Lão đại à, ngài không biết ở thánh cung mỗi ngày có bao nhiêu thoải mái! Bao nhiêu tiểu tiên nữ xếp hàng đến mời ta cùng ngủ, ta còn có thể chọn mập nhặt ốm... Thôi được rồi, vì lão đại, ta..."
Vừa lải nhải, vừa đem hồn ấn của Đại Thánh Quân đến trước mặt Vân Dục Hưu.
Vân Dục Hưu vươn cánh tay xương, nhẹ nhàng chạm vào, sờ thẳng.
A Li phảng phất nghe nhoáng lên một tiếng tê tê sắc nhọn, rồi cũng không tồn tại nữa.
"Chúc mừng lão đại, chúc mừng lão đại!" Ám Thuỷ vội vàng đi vuốt mông ngựa, "Kể từ đây, nguyên hồn của Dung Trích Tinh liền có một sơ hở mà chỉ có lão đại ngài mới biết! Lão đại anh minh thần võ! Liệu sự như thần! Mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của ngài nha Ngài rốt cuộc làm sao đoán được nàng ta sẽ cầu xin lấy Vô Cấu Pháp Ấn đến đây mua dây buộc mình vậy?!"
Nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh đã trở nên mờ nhạt rách rưới, trong mắt vẫn còn oán độc, vẻ mặt cũng đã bắt đầu đần độn mê muội. Nghe được câu hỏi của Ám Thuỷ, nguyên hồn nàng ta nhoáng lên một cái, mạnh mẽ kéo tinh thần phiêu tán trở về, không hề chớp mắt nhìn thẳng đôi môi xinh đẹp lãnh khốc của Vân Dục Hưu.
Tiếc nuối chính là, Vân Dục Hưu cũng không thèm nói đáp án cho nàng ra. Dưới lớp choàng dò ra một cái tay xương, phủi phủi như đuổi ruồi bọ, nguyên hồn của Diêu Khanh Khanh liền tán đi.
Ánh mắt âm trầm chuyển hướng A Li, "Hiện tại, tới phiên ngươi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương