Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 44: Thiên địa huyền hoàng



Ánh mắt âm trầm của Vân Dục Hưu nhìn A Li: "Hiện tại, tới phiên ngươi."

A Li lông tóc dựng đứng: "Pi?"

Cái tình huống gì thế này? Mắc mớ gì đến nàng? Nàng làm sai chỗ nào sao?

Một cánh tay xương xẩu bắt lấy cánh của nàng, nhấc nàng lên. A Li đá đạp lung tung hai cái chân nhỏ, bị sát ý loé lên trong mắt hắn làm cho kinh tâm động phách.

"Pi? Pii..."

Ủy khuất muốn chết!

Vừa rồi rõ ràng còn tốt mà! Sau khi Trưởng công chúa tỉnh lại, hắn còn vừa một tay bứt bứt mấy cọng lông tơ trên lưng nàng, một tay bày ra sát cục này nhằm vào Diêu Khanh Khanh. A Li đến bây giờ còn rõ ràng nhớ được cảm giác khi ngón tay xương của hắn vuốt vuốt trên người nàng —— cứng rắn như ngà voi sơ, vuốt lông đến thoải mái muốn chết.

Một Vân Dục Hưu tốt đẹp như vậy, sao có thể nói biến liền...

"Pi?"

Chỉ thấy của phía dưới cánh của nàng nhanh như chớp xuất hiện một cụm sáng trắng nhàn nhạt.

Đây là...

Quả cầu sáng nhàn nhàn này chậm rãi duỗi thân thể, đúng là hình dáng một người nho nhỏ trong suốt.

Giang Nhật Dật!

Không sai, sau khi Giang Nhật Dật bị Diêu Khanh Khanh nuốt vào, không tiêu hoá được, vẫn luôn trốn tránh bên trong thân thể nàng ta. Mới vừa rồi Diêu Khanh Khanh thần hồn câu diệt, lại không phát hiện Giang Nhật Dật, chuyện này thật không bình thường.

Hoá ra hắn sớm chạy ra ngoài, cơ trí trốn vào dưới cánh A Li.

"A Li cứu ta!" Giang Nhật Dật dưới tình thế cấp bách, cũng không để ý tới tư thế ngọc thụ lâm phong gì, hắn níu níu mấy cọng lông tơ trên cánh A Li, muốn leo lên trên thân thể của nàng, nhìn nàng la to.

"A Li! Cho ta một cơ hội! Ta biết bản thân mình sai rồi, thật sự biết bản thân mình sai rồi! Diêu Khanh Khanh chính là đồ kỹ nữ, hiện thời ta đối với ả ta thật sự chỉ còn lại chán ghét! A Li nàng không biết, vì ngăn cản ả ta phát hiện ra nàng... Ta đã làm rất nhiều chuyện vì nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi! Từ trước là như thế, hiện thời cũng là như thế!"

Cánh A Li run lẩy bẩy, hất hắn đến một bên. Nàng cảm thấy Giang Nhật Dật quả nhiên quá ngu xuẩn, ngay cả nên cầu xin với ai hắn cũng không phân biệt được. Nếu nàng dám che chở cho hắn, chỉ sợ Vân Dục Hưu sẽ đem cả hai bọn họ ném vào trong một cái nồi hầm.

Vân Dục Hưu lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng: "Ngươi có chuyện muốn nói với hắn?"

A Li thẳng thắn, dứt khoát, lắc lắc đầu.

Vân Dục Hưu hơi hơi nhướng đuôi lông mày, không chút hảo ý đưa nàng đến trước khuôn mặt tái nhợt của hắn tái: "Không phải là tình cảm chân thành cả đời sao?"

A Li nhìn chăm chú vào răng hắn, luôn cảm thấy hắn sẽ đột nhiên nhào tới, cắn đứt yết hầu của bản thân.

Nàng vô tội chớp chớp mắt, lắc cái đầu lông xù xù nhanh như trống bỏi.

Vân Dục Hưu vươn một cánh tay xương khác, dễ dàng nắm được Giang Nhật Dật.

Ánh sáng trong mắt hơi hơi chợt lóe, hắn lấy ra một kiện xiêm y bao A Li lại, bức nàng khôi phục hình người.

"Cho ngươi một cơ hội, tâm sự lần cuối cùng với tình nhân cũ."

Hắn vẫy vẫy tay, Âm Thuỷ ngầm hiểu, nắm lấy Trưởng công chúa, bỏ chạy xa xa.

Vân Dục Hưu ung dung, chọn một tảng đá cao cao lại sạch sẽ, chậm rì rì ngồi xuống. Hai cái móng tay xương co lại mang theo Giang Nhật Dật, thả hắn xuống trước mặt.

A Li đi qua, tầm mắt vừa vặn đối diện với hắn. Ánh mắt Vân Dục Hưu âm trầm đen tối, A Li có thể cảm giác được tâm tình của hắn vô cùng không tốt, mỗi cọng lông mi đều rành mạch viết rõ ràng.

"Giết chết đi." A Li nói, "Ta không có gì muốn nói với hắn."

"A Li, ta biết nàng nhất định... Cái gì?!" Giang Nhật Dật hoảng sợ vô cùng, "A Li nàng đang nói cái gì! Nàng làm sao có thể giết ta! Thế gian này, người nào cũng có thể giết ta, nhưng nàng không thể! Bởi vì ta đối với nàng là một mảnh chân tình! A Li, cho ta một cơ hội, ta sẽ bù lại hết thảy sai lầm trước đây!"

Sắc mặt Vân Dục Hưu không thấy tốt lên chút nào. Hắn đưa tay nắm chặt nguyên hồn của Giang Nhật Dật thành một cục trong lòng bàn tay, từ trên tảng đá lớn nhảy xuống, đứng trước mặt A Li.

Hắn cách nàng rất gần, chóp mũi nàng cơ hồ muốn dán lên khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Hắn cúi thấp đầu xuống, dùng một ngón tay xương đẩy cằm của nàng lên, ánh mắt đen tối không rõ nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng.

"Đối với nam nhân đã từng yêu thương cũng tuyệt tình như vậy? Hay là... ngươi sợ hắn nói ra chuyện không nên nói của các ngươi trước đây? Ta nói rồi, ta không quan tâm."

A Li cảm thấy bản thân mình hình như cầm sai kịch bản.

Đây là cái tình huống cẩu huyết ngược luyến cổ đại gì chứ?!

A Li nhắm chặt mắt, sống không còn gì luyến tiếc, nói: "Ngươi là muốn nghe hắn kể chuyện sex sao?"

Vân Dục Hưu ngẩn ra.

A Li cảm thấy chắc hắn nghe không hiểu, vì thế đổi cách nói khác để hắn tương đối dễ hiểu hơn: "Nếu ngươi muốn nghe mấy chuyện xưa ướt át kích thích gì đó, chúng ta có thể tìm một cái hoa lâu chính quy, chỉ cần trả chút ít vàng bạc, là có thể để cho người ta ngồi kể ngươi nghe vô số thể loại, đầy đủ tư thế."

Vân Dục Hưu: "..."

Trong lòng hắn hơi hồ nghi bản thân mình nghe lầm, nhưng thấy đối phương một bộ nghiêm trang, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, môi động đậy, còn đang bật ra mấy chữ kỳ kỳ quái quái này.

"Hoặc là, nhờ Trưởng công chúa tìm cho ngươi chút xuân cung đồ gì đó, xong chậm rãi xem nha!"

Bộ mặt Vân Dục Hưu dữ tợn, một chưởng bịt kín miệng của A Li.

"Có thể câm miệng rồi."

Hắn thành công bị nàng chuyển hướng, hoàn toàn đề không bốc lên nổi ngụm dấm chua nào.

Giang Nhật Dật nghe bọn họ nói chuyện, không biết trong óc hắn có dây thần kinh nào bị lệch, lại bỗng nhiên mở miệng kêu la lên: "A Li! Chớ quên chúng ta lúc trước dưới ánh trăng kia..."

Bàn tay xương đột ngột nắm lại, Giang Nhật Dật ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa phát ra được, liền tan thành một loạt điểm sáng hư vô, giống như cát, chậm rãi chảy ra ngoài kẽ tay xương.

Trái tim A Li nhẹ nhàng nhấc lên một chút, nghĩ rằng, 'Hắn thực ra căn bản không muốn nghe mà.'

Vân Dục Hưu xoay người, đưa lưng về phía A Li, thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt truyền đến: "Nếu như ta nhớ không lầm, hắn hình như không có lý do nào phải chết. Vì sao không cầu tình cho hắn? Ngươi sợ chết đến như vậy sao."

A Li có chút giật mình: "Sao ngươi cho rằng Giang Nhật Dật không có lý do để chết? Lần đầu tiên, hắn ở trong sơn cốc bày ra Vạn Pháp Trận, âm mưu lấy mạng cha mẹ ta; lần thứ hai, hắn cấu kết Vu Sơn Tú phát động cấm chế phong ma, nếu như không có ngươi, hậu quả ta nghĩ cũng không dám tưởng; lần thứ ba..."

A Li khe khẽ thở dài một hơi: "Có lẽ ngươi sẽ không nhớ được có một con nhện tinh tên là Lệ Châu Nhi. Nương ta từng kể bà xem Lệ Châu Nhi như nữ nhi ruột thịt, cho nên nàng ta cũng như là tỷ tỷ của ta, nàng ta chết, nương ta sẽ thương tâm thật lâu. Giang Thập Dật giết tỷ tỷ của ta, nhưng hắn không nhớ được. Nói ra, cũng chỉ làm hắn chết càng thêm hoang mang thôi."

Vân Dục Hưu cười ra tiếng: "Cho nên lý do Giang Nhật Dật hẳn phải chết chỉ là vì một con tiểu yêu?"

"Có vấn đề gì sao?" A Li buông tay, "Ngươi không phải là cũng an bày Trưởng công chúa tự tay giết chết Diêu Khanh Khanh, báo thù cho bản thân?"

"Chỉ là vì nàng ta thích hợp nhất." Vân Dục Hưu hiếm khi có vài phần nhàn hạ thoải mái, "Khi mở ra Vô Cấu Pháp Ấn, chẳng ai quan tâm đến bên cạnh mình có thêm một cái thi thể."

Hắn vỗ vỗ bàn tay xương, phủi phủi cặn của Giang Nhật Dật không còn một mảnh.

"Nên xuất phát rồi."

A Li nao nao: "Đi Đông ma vực sao? Khi nào thì cứu cô cô ta?"

Vân Dục Hưu ghét bỏ nhặt lên túi càn khôn của Diêu Khanh Khanh, khinh khỉnh liếc nàng một cái: "Không. Đi hoa lâu."

A Li: "..."

...

Trưởng công chúa sau khi giết chết Diêu Khanh Khanh, mang theo trường đao dính máu, xông thẳng vào hoàng thành, đốt mũi huynh trưởng hoàng đế, bắt hắn viết chiếu thư thoái vị.

Đến khi mặt trời một lần nữa mọc lên, đế vị của Quốc Khánh quốc này liền phải đổi người ngồi.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Trưởng công chúa có chút tịch mịch, nàng thay thường phục, rời khỏi hoàng cung, miên man du đãng trên lãnh thổ mà bản thân mình đã thủ hộ hơn mười năm.

Nếu sớm ra bước này, dân chúng không biết đỡ ăn bao nhiêu khổ.

Nàng tự giễu cười, đi trên đường có chút thanh lãnh.

Trong tầm mắt, đột nhiên xuất hiện một chỗ náo nhiệt phồn vinh. Sau cuộc bạo loạn của hai vị vương, rất nhiều cửa hàng đều còn đang đóng cửa nghe ngóng, chỉ còn gian hoa lâu này là...

Chậc chậc, ca múa mừng cảnh thái bình, hay cho một cái nơi tiêu tiền yên vui.

Trưởng công chúa nhanh chân tiến vào.

"Khách quan, hôm nay Cùng Loan Cư đã bị người bao hết..." Mama của hoa lâu vung khăn tiến lại đây, thấy rõ diện mạo của Trưởng công chúa, cả kinh đến đầu gối mềm nhũn, liền muốn quỳ xuống.

Trưởng công chúa nâng khuỷu tay của bà ta lên, nhàn nhạt nói: "Cô(*) nhìn một cái."

(*) Cô: thường là tự xưng của thái tử.

Mama kia không lưu ý đến tự xưng của nàng không quá hợp kính, liên tục dập đầu nói: "Điện hạ, Cùng Loan Cư luôn luôn tuân thủ pháp luật, không dám làm chuyện không nên. Hôm nay khách quan bao hết Cùng Loan Cư cũng không có làm cái gì khác người, chỉ là cách bức bình phong, bảo các cô nương theo thứ tự đi vào kể chuyện xưa..."

Trưởng công chúa thong thả đến bên cửa sổ, nghiêng tai nghe một lát.

"Cái gì chứ, bất quá chỉ là chuyện thư sinh với hồ ly, cũ rích."

Cửa sổ bỗng dưng bị người kéo ra, một gương mặt sinh động đang cười cười ló đầu ra xem, hướng về phía Trưởng công chúa cười: "Ngươi tới vừa lúc nha! Rượu này là do tiền và châu báu tuỳ táng của ngươi mua được ấy! Mau, vào đây cùng nhau nghe chuyện xưa!"

Đúng là A Li.

"..." Trưởng công chúa cũng không khách khí, vào phòng, vẫy tay bảo các cô nương lui ra.

"Còn chưa chính thức cảm ơn ân cứu mạng!" Nàng ấy ngồi xuống, cúi đầu nói.

Vân Dục Hưu biếng nhác tựa người ra sau trường án, tùy ý lườm nàng ấy một cái, khóe môi cong lên: "Nhanh như vậy đã hàng phục tâm ma."

"A, ngươi nói này." Trưởng công chúa nâng một bàn tay lên, trong lòng bàn tay thật nhanh ngưng ra một gương mặt đen tuyền, "Nó đích xác có ý đồ nhiễu loạn tâm thần của ta, nhưng mà ý tưởng của nó thật sự quá ngây thơ, cho dù bản thân ta có trẻ lại mười tuổi, cũng sẽ không cho mấy chuyện nó ồn ào ra rả có đạo lý gì. Hiện thời thiên hạ tuy rằng miễn cưỡng xem như thái bình, nhưng cũng còn rất nhiều người mỗi ngày đều lo kế sinh nhai, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Bao nhiêu đó đã làm ta lo đến đầu tắt mặt tối, còn chưa nói đến ba ngày hai bữa lại thiên tai, nhân hoạ. Ta còn đang không có biện pháp phân thân, rảnh rỗi gì mà lo đến chuyện tình yêu nam nữ?"

Nàng ấy sang sảng cười cười, lại nói: "Càng không cần nói cái gì tự oán thân, chuốc khổ, cam chịu. Vì bản thân vô dụng mà phẫn nộ? Tức cười, từ ngày Cô có thể tự mình cầm đũa ăn cơm, liền không biết ' vô dụng' là cái gì!"

Bàn tay nhoáng lên một cái, khuôn mặt vặn vẹo khó chịu trong lòng bàn tay kia nhất thời ngoan ngoãn lui thành một cụm, gắt gao im miệng.

A Li nhịn không được, phốc cười ra tiếng.

Nàng cùng Vân Dục Hưu đi qua ba chỗ ảo cảnh của tâm ma, đối với tâm ma của Đại Thánh Quân coi như có vài phần hiểu biết. Mấy chuyện nó chấp nhất, để ý, hối hận đó, trước mặt Trưởng công chúa cương trực, thật là không đáng một đồng.

A Li nhấc bầu rượu đặt trên trường án lên, leng keng đổ ra mấy chén rượu ngon: "Đến, uống hết chén này!"

Trưởng công chúa cầm bình rượu lên, cùng A Li nhẹ nhàng chạm vào, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Biểu cảm Vân Dục Hưu có chút cổ quái.

Hai người A Li cùng Trưởng công chúa càng ngày càng xem nhau vừa mắt, rất nhanh đã uống đến mấy bình rượu ngọt đều cạn sạch, chổng chơ lăn lóc một bên.

"Đúng rồi, " Ánh mắt Trưởng công chúa hơi hơi có một chút mênh mang, "Ta nghe được một bí mật ở chỗ tâm ma đó, không biết thật hay giả, ta nói lại cho ngươi nghe, ngươi tự biết nha."

A Li nâng má, nụ cười cũng có chút phiêu: "Ừ ừ!"

Trưởng công chúa châm chước dùng từ một chút, nói: "Chủ nhân nó tên là Dung Trích Tinh, đúng không? Tu vi của Dung Trích Tinh đã tiến gần đến cực hạn của thế gian này, nếu như lại tiến thêm nữa, đó là thoát phá thời không, bước vào phạm trù chúng ta không thể nào lý giải được. Bước tiếp theo, hắn sẽ xưng 'Thần'. Hắn dừng lại trước cái cấp bậc 'Thần' này đã lâu lắm rồi, nhưng bên trong cảnh giới này, hắn có được chỉ dẫn —— nếu như muốn thành thần, phải tự tay diệt sát một vị thần, đoạt được thần cách."

A Li theo bản năng nghiêng đầu nhìn nhìn Vân Dục Hưu.

Hắn cúi mắt, đáy mắt có ánh sáng sắc nhọn u ám lóe ra.

Trưởng công chúa lại nói: "Cái thanh âm kia nói cho Dung Trích Tinh, thần hiện thời còn trên thế gian, chỉ có thiên địa huyền hoàng."

"Thiên địa huyền hoàng?" A Li có chút mơ mơ, "Thiên địa huyền hoàng thì làm sao mà giết?"

Trưởng công chúa nhún nhún vai: "Ta là một phàm nhân, làm sao biết được mấy chuyện thần thần đạo đạo? Tâm ma không dám nói dối trước mặt ta, hắn đã nói như vậy, thì Dung Trích Tinh thực sự có nghe được như vậy. Về phần Dung Trích Tinh kia tẩu hỏa nhập ma xong quên đi, hoặc là thực sự đang làm chuyện này, thì không ai biết được."

A Li nhịn không được lại nhìn Vân Dục Hưu, liếc mắt một cái, thấy khóe môi hắn hiện lên một chút cười lạnh quỷ dị.

Trưởng công chúa thẳng thừng phất phất tay: "Ôi! Quản chi chuyện của hắn! Loại chuyện này, cũng không tới phiên chúng ta quan tâm. Thiên địa có chính khí, muốn lật đổ thiên địa, ha, hắn có bản lĩnh này mới được!"

A Li cảm thấy đầu càng ngày càng nặng: "Thiên địa huyền hoàng? Thiên địa... Huyền hoàng? Thiên địa cũng thôi đi... Vân Dục Hưu cũng không phải tâm tâm niệm niệm muốn hủy diệt tam giới sao? Huyền hoàng thì diệt thế nào nhỉ?"

Trong cảm giác say choáng váng, nàng đã quên chánh chủ bị nàng nhắc tới đang an vị ở bên cạnh.

"Hay Vân Dục Hưu cũng muốn trở thành thần nhỉ? Hiện thời Giang Thập Dật không còn, Diêu Khanh Khanh cũng không còn, người có thể ngăn cản hắn hủy thiên diệt địa... cũng chỉ có ta! Gì chứ? Vốn hai người kia không phải thoát phá hư không, bước vào đỉnh tạo hóa, nhẹ nhàng lướt qua sao..." A Li nâng má, vẻ mặt mê mang, "Kết cục là như thế, không sai, có thể Giang Thập Dật cùng Diêu Khanh Khanh cũng không có hủy thiên diệt địa đúng không? Loại chuyện này không phải là chỉ có nhân vật phản diện đại ma vương mới có thể làm sao?"

Nàng vừa nhấc ánh mắt lên, phát hiện Trưởng công chúa ngồi ở đối diện vẻ mặt đỏ bừng, đỉnh đầu toát ra khói trắng nhè nhẹ.

Trưởng công chúa chính đưa tay chỉ vào cái bình rượu, đầu lưỡi hơi ríu lại: "Này, cái bình rượu này, sao lại từ một biến thành hai chứ? Tê —— nóng quá."

Nàng ta kéo kéo cổ áo, lộ ra hơn nửa bầu ngực to lớn.

A Li hít một ngụm khí lạnh, cảnh giác liếc mắt nhìn Vân Dục Hưu một cái, sau đó nghiêng ngả chao đảo đi qua khỏi án bàn dài, sửa áo Trưởng công chúa cho nghiêm chỉnh lại, rồi gọi mama hoa lâu tiến vào, mang nàng ấy vào trong sương phòng nghỉ tạm.

Tiễn bước Trưởng công chúa, đóng lại cửa gỗ khắc hoa, A Li nghiêng đầu nhìn Vân Dục Hưu: "Ta hình như say rồi."

Nàng thấy hắn miễn cưỡng lấy tay chống trường án đứng lên, từng bước một, nặng nề đến gần.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...