Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 36: Oan gia ngõ hẹp.



“Bên tài vụ nói sau khi từ chối nhận tiền, phía các cửa hàng vẫn nhất quyết chuyển tiền sang.”

Dương Thi Nghiên ôm xấp văn bản cần ký duyệt vào văn phòng, Đàm Hựu Minh đang xem qua thông tin về hội nghị giao lưu do Cục Văn hóa Du lịch tổ chức hai ngày tới, khẽ ừ một tiếng: “Bảo bên tài vụ tiếp tục từ chối ký nhận.”

Dương Thi Nghiên hiểu rằng anh đã quyết tâm không nhận khoản tiền này.

Đàm Hựu Minh cầm tài liệu, lần lượt ký tên: “Bài phát biểu đã sửa xong chưa, nhớ gửi cho tôi xem.”

Bàn tay đang giữ tập hồ sơ của Dương Thi Nghiên khựng lại, cô nói nhỏ: “Sếp, sáng nay tôi đã gửi rồi ạ.”

Thực ra bản thảo đã được gửi từ hôm qua, nhưng có vẻ Đàm Hựu Minh quên mất, sáng nay lại hỏi lần nữa nên Dương Thi Nghiên đành gửi lại một bản.

Ngòi bút của Đàm Hựu Minh chậm lại thoáng chốc, anh trấn tĩnh lại: “À, đúng rồi, vậy ký xong tôi sẽ xem.”

Dương Thi Nghiên ôm tập tài liệu đã được duyệt, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Sếp Đàm, anh có cần tôi pha một gói thuốc bột không ạ?”

Gần đây thời tiết trở lạnh vì bão, rất nhiều người trong công ty bị cảm. Đàm Hựu Minh trông cũng mệt mỏi, tinh thần uể oải, không tập trung, một việc hỏi đến ba lần, trạng thái này thật hiếm thấy.

Đàm Hựu Minh chỉ khẽ lắc đầu.

Dương Thi Nghiên không hỏi thêm nữa, nói: “Bộ vest để dự diễn đàn đã được giao tới rồi, để tài xế mang về nhà sếp chứ?”

Đàm Hựu Minh đáp: “Để ở tầng bốn mươi mốt giúp tôi.”

Tầng bốn mươi mốt của tòa Bình Hải là khu vực riêng của Đàm Hựu Minh, mấy ngày nay anh đều ở lại văn phòng.

Người giúp việc thỉnh thoảng lên dọn dẹp đều tìm trợ lý Dương để hỏi về chai rượu đã khui một nửa nên cất đi hay xử lý thế nào, còn nói trước đây chưa từng thấy sếp Đàm hút thuốc uống rượu nhiều đến vậy, mỗi lần lên đó hai cái gạt tàn đều đầy ắp tàn thuốc, trong phòng lúc nào cũng còn lại mùi thuốc lá lẫn hơi rượu.

Dương Thi Nghiên ngạc nhiên, trở lại văn phòng Tổng giám đốc, ngẫm nghĩ một lát, cô bèn đến hỏi bộ phận hành chính thường phụ trách đặt đồ ăn: “Cherry, dạo này bên mình còn đặt trà chiều cho văn phòng Tổng giám đốc Hoàn Đồ không?”

“Không còn đặt nữa đâu trợ lý Dương.” Cherry dặm lại lớp son, quay sang nói với cô: “Tháng này hình như anh Thẩm bận lắm, bên họ liên tục đi công tác.”

Có nghĩa là từ chối khéo.

Dương Thi Nghiên trầm ngâm.

Nhưng Cherry lại tiếp lời: “Mà hôm kia họ có đặt món của Ngự Tâm Cư cho bên mình đấy, hôm đó cô và sếp đi họp rồi.”

Dương Thi Nghiên nhướng mày, đoán xem đó là ý của Chung Mạn Thanh hay ai khác: “Sếp có biết không?”

“Tôi có báo rồi.” Cherry mím đôi môi đỏ mọng vừa tô xong, bước lại gần nói nhỏ: “Sếp bảo người ta đã đặt thì cứ ăn, sau này không cần báo lại cho anh ấy nữa.”

Dương Thi Nghiên nghe xong mà thái dương giật mấy nhịp.

*

Tàn dư của cơn bão số 3 vẫn còn, trời vẫn trút mưa vào đúng hôm diễn ra buổi giao lưu văn hóa du lịch.

Tòa nhà chọc trời ngày thường lộng lẫy uy nghi, nay bị màn mưa che phủ, biến thành chiếc lồng nước khổng lồ, nước từ chân trời và phía biển cùng đổ về, như muốn rửa trôi hết lớp son phấn phù hoa, sự nhộn nhịp của đô thành rỗng tuếch này.

Đoạn đường Thuyên Loan ngập sâu, lối đi hẹp chìm trong nước, chiếc Cayenne buộc phải giảm tốc, chậm rãi lội qua.

Đàm Hựu Minh ngồi trong xe nhìn những học sinh che ô tránh mưa trên đường, chợt nhớ đến những ngày nghỉ học vì bão thời còn đi học.

Gió khi ấy dữ dội đến mức Thẩm Tông Niên từng dùng lưng chắn cho anh khỏi một vật rơi từ trên cao xuống, để lại vết sẹo nơi bả vai.

Nước ngập quá sâu nên xe không vào được trong trường, Thẩm Tông Niên đã cõng anh băng qua vũng nước cao đến bắp chân. Dưới cơn mưa xối xả ấy, giày thể thao của Đàm Hựu Minh vẫn khô ráo, chỉ ướt chút mép áo.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, sắc mặt Đàm Hựu Minh cũng nhạt dần.

Thẩm Tông Niên có thể không tiếc mạng mà cứu một người, nhưng lại là kiểu người không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.

Thời gian họ chiến tranh lạnh đã dài hơn gấp mấy lần đợt nghỉ Tết, lập kỷ lục mới từ ngày quen biết.

Qua thái độ lạnh lùng của đối phương cùng những động thái rầm rộ, dồn dập của dự án năng lượng Hoàn Đồ mấy ngày nay, Đàm Hựu Minh mơ hồ nhận ra lần này không giống bất cứ lần nào trước đó. Không còn là chuyện anh chỉ cần giận hờn đôi câu, làm mình làm mẩy một chút là có thể xoay chuyển tình thế, mọi thứ đang phát triển theo hướng mà anh không thể kiểm soát.

Tối hôm kia, Đàm Hựu Minh trở về khu Tả Sĩ Đăng để lấy tài liệu, bắt gặp Thẩm Tông Niên đang ăn tối.

Đã gần chín giờ, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Họ sống giữa khu trung tâm phồn hoa nhất Hải Thị, xa xa là bến cảng, nhưng dải sáng lộng lẫy của cảng Victoria lại chẳng thể xuyên qua được mưa đêm, tiếng mưa rơi tí tách, chỉ có nhà ăn bật một chiếc đèn trần mờ ảo, phác họa bóng dáng cô độc của Thẩm Tông Niên.

Một bát mì xe đẩy nước trong veo, đơn giản khiến lông mày Đàm Hựu Minh cau lại, lại thế nữa rồi.

Nếu có anh ở nhà, Thẩm Tông Niên chí ít cũng sẽ nấu ba món một canh, nhưng khi chỉ có một mình, hắn sẽ qua loa đại khái, ăn gì cũng được, ăn lúc nào không quan trọng, không ăn cũng chẳng sao.

Trái tim Đàm Hựu Minh như bị người ta bóp nghẹt, cơn phẫn nộ cùng bực bội đã chất chứa nhiều ngày bỗng tan đi hơn nửa, để lại một nỗi khó chịu không gọi thành tên.

Ánh mắt anh quá sắc bén, Thẩm Tông Niên buộc phải nhìn qua. Hai người im lặng đối diện nhau một lát, Thẩm Tông Niên là người đầu tiên gật đầu với anh, bình tĩnh hỏi: “Ăn rồi à?”

Đàm Hựu Minh ghét nhất vẻ ngoài lúc nào cũng như chưa có chuyện gì xảy ra của hắn: “Cậu sắp bôn ba nước ngoài rồi còn rảnh lo tôi đã ăn cơm chưa à?”

Anh sải bước về phòng mình, cố tình không đóng cửa, thầm nghĩ nếu đối phương đuổi theo và nhận lỗi với anh, nói mình không đi nữa thì anh sẽ hết giận.

Tha thứ cho Thẩm Tông Niên là sở trường từ nhỏ đến lớn của Đàm Hựu Minh.

Đàm Hựu Minh cố ý lề mề với một tấm thẻ căn cước hết hơn nửa tiếng, thế mà Thẩm Tông Niên không bước lên nấc thang hòa giải mà anh đã tạo ra, chỉ bình tĩnh hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Hắn lo Đàm Hựu Minh ở khu văn phòng không quen, ăn uống không đảm bảo, sống không thoải mái, nghiêm túc nói: “Đàm Hựu Minh, cậu có thể giận tôi, nhưng đừng hành hạ bản thân mình, nếu cậu không về chỉ vì không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ…”

“Thẩm Tông Niên.” Sợ hắn nói muốn dọn đi, Đàm Hựu Minh cầm đồ rồi nhanh chân bước ra khỏi cửa, lạnh lùng nói, “Đừng nghĩ mình quan trọng đến thế, cũng đừng lên giọng kẻ cả dạy đời tôi.”

Những quy tắc ngầm bấy năm, những lần nhường nhịn, những chiếc thang giảng hòa mà cả hai từng cùng dựng lên, những tưởng kiên cố nhưng hóa ra mỏng manh đến đáng thương. Chỉ cần một người thôi không phối hợp, tất cả sẽ sụp đổ trong chớp mắt.

Cánh cửa bị Đàm Hựu Minh đóng sập một tiếng vang trời, nhưng vào đến thang máy lại thấy choáng váng. Anh th* d*c nghĩ, anh đau thay cho Thẩm Tông Niên không nơi nương tựa, thương hắn cô đơn lạc lõng, luôn muốn làm chỗ dựa, làm gia đình cho hắn, để hắn cũng có một mái nhà thực sự, nhưng hóa ra người ta căn bản chẳng cần.

Đàm Hựu Minh tự giễu cười một tiếng, mở cửa xe, bung chiếc ô đen rồi bước lên thảm đỏ.

*

Diễn đàn được tổ chức tại một khách sạn lớn gần Nhà thờ Đức Mẹ Mân Côi, với mục đích kết nối các bên trong ngành văn hóa du lịch, tạo cầu nối giao lưu hợp tác, chào đón thời kỳ đỉnh cao của Hải Thị.

Tâm trạng Đàm Hựu Minh rất tệ, các phóng viên bám theo anh cũng không thể chụp được nụ cười thương hiệu xinh đẹp của anh.

Ngay cả khi Trác Trí Hiên đến chào hỏi, Đàm Hựu Minh cũng chỉ hờ hững: “Cậu cũng có thiệp mời cơ à.” Hoàn toàn quên béng chuyện hôm khách sạn này khai trương, chính tay anh còn gửi tặng mấy lẵng hoa do đại sư khai quang.

Trác Trí Hiên không buồn nói chuyện với anh.

Tổng giám đốc Minh Long vẫn không lộ diện như thường lệ, giám đốc đại diện đi thay cũng bị chất vấn không khác gì: “Triệu Thanh Các đâu sao không đến, ngày nào cũng làm mình làm mẩy riết thành nghiện rồi à?”

“…”

Không ngờ lại gặp cả Uông Tư Mẫn, trước mặt quý cô, Đàm Hựu Minh cuối cùng cũng kiềm chế được tính tình, bắt tay xã giao rồi cùng cô trao đổi đôi câu về xu hướng và tin tức trong ngành.

Các phóng viên quen biết nhân cơ hội tiến đến chụp ảnh phỏng vấn: “Thì ra giám đốc Đàm và cô Uông quen nhau, sau này có khả năng hợp tác không ạ?”

Đàm Hựu Minh mặt không đổi sắc nói những lời sáo rỗng: “Chúng tôi đều là đồng nghiệp, hội nghị hôm nay chính là cơ hội để mọi người giao lưu và tìm kiếm khả năng hợp tác.”

Phóng viên cười hỏi tiếp: “Vậy giám đốc Đàm có quan tâm đến những xu hướng mới trong ngành không? Gần đây có dự án văn hóa du lịch hoặc tác phẩm sáng tạo nào khiến anh ngưỡng mộ hoặc hứng thú không, có thể chia sẻ với mọi người chứ?”

Đàm Hựu Minh không muốn nói nhiều, bèn trả lời ngắn gọn: “Khách sạn Gallery.”

“Là khách sạn mới của cô Uông mới mở ở Đảo Cọ đúng không?” Phóng viên lập tức gợi mở: “Giám đốc Đàm đã đến đó chưa? Anh có thể giới thiệu cụ thể hơn không?”

“Tôi xem qua ở buổi giới thiệu, tư duy sáng tạo và mô hình vận hành của dự án này chắc chắn mang lại không ít tác động và cảm hứng cho ngành khách sạn truyền thống ở Hải Thị.”

Lời anh nói có phần khách sáo, nhưng cũng là sự thật. Gallery là dự án mới của Uông Tư Mẫn kết hợp cùng bảo tàng nghệ thuật. Về mặt khai thác IP (sở hữu trí tuệ) và đưa mô hình kinh tế cộng đồng lên tầm cao mới, Uông Tư Mẫn quả thực rất có năng lực, chỉ mới trở về nước đã nhanh chóng gây tiếng vang trong giới.

Phóng viên chĩa micro về phía Uông Tư Mẫn: “Xin mời cô Uông chia sẻ đôi lời.”

Uông Tư Mẫn còn muốn rời đi nhanh hơn cả Đàm Hựu Minh: “Tổng giám đốc Đàm khen quá lời rồi, hoan nghênh mọi người tự mình đến trải nghiệm tại khách sạn.”

“…”

Trước ống kính, Uông Tư Mẫn vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó, phóng viên cũng chẳng dám làm khó nhiều, nhờ vậy mà Đàm Hựu Minh nhanh chóng vào được bên trong, thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ chỉ vừa quay lưng đã bị phóng viên chắp thêm thắt bớt thành một bài báo giật tít.

[Tổng giám đốc Đàm hết lời khen ngợi khách sạn Gallery là ngọn đèn dẫn lối của ngành, Uông Tư Mẫn là đối tác đáng mong đợi nhất.]

Đính kèm là mấy tấm ảnh chụp vội lúc hai người vừa gặp đã bắt tay. Gần đây cánh báo chí Hải Thị mê mẩn trò chụp họ chung một khung hình. Chỉ là nghi thức xã giao công việc thuần túy, khách sáo thôi, vậy mà hậu cảnh bị làm mờ, khuôn mặt người xung quanh bị xóa sạch, nhìn qua lại mang chút ý vị của liên minh cường quyền trong thương trường đầy biến động.

Tưởng Ứng lướt xem khuôn mặt hai người đang tươi cười trò chuyện, định nhắn cho Trác Trí Hiên hỏi tình hình thì bỗng nhận ra có người đứng bên cạnh.

Không biết Thẩm Tông Niên đã đến từ lúc nào, đang đứng ngay cạnh anh ta.

Tưởng Ứng lập tức cất điện thoại, làm bộ tự nhiên bảo: “Đến khi nào thế?”

“Vừa mới đến.” Thẩm Tông Niên dời mắt đi, ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng anh ta.

“Ngồi uống trà trước đi, tôi đang bảo người mang đồ lên rồi.”

“Ừ.”

Hai người trò chuyện đôi câu về dự án năng lượng, không lâu sau, thư ký lấy một chiếc hộp gấm được bọc rất kỹ từ két an toàn ra.

“Kiểm tra đi, giấy chứng nhận đủ cả trong này.”

Tưởng Ứng đang kinh doanh mấy chợ đồ cổ, từ chợ đen đến chợ trắng, đồ ngọc, đồ cổ, văn vật đến thư họa, tất cả đều là danh thiếp xã giao thượng hạng. Giới thượng lưu và phú thương ở Hải Thị muốn tìm quà biếu cao cấp hay giải quyết công việc quan trọng đều không thể bỏ qua cậu ba Tưởng.

Thẩm Tông Niên hé hộp nhìn thoáng qua rồi đậy lại, nói: “Được.”

Tưởng Ứng rót trà cho hắn: “Đây là tác phẩm cuối cùng của Hoàng Ẩn Tùng, những món còn lại đều do học trò ông ấy làm, lừa người ngoài thì được, chứ đem biếu cụ ông thì không đủ tầm đâu.”

“Cảm ơn cậu.”

“Khi nào tổ chức vậy?” Tưởng Ứng thắc mắc, “Cụ già bảo vẫn chưa nhận được thiệp mời.” Tiệc thọ của cụ Đàm đang là tâm điểm chú ý của Hải Thị.

“Chúng tôi không tổ chức lớn.” Sinh nhật tròn chín mươi là một cột mốc dễ phạm tuổi, “Chỉ định mời vài người thân ăn bữa cơm thôi.”

Dù chỉ là bữa cơm gia đình, nhưng Quan Khả Chi và Đàm Trọng Sơn vẫn rất xem trọng, ngoài con cháu bên dòng chính, họ còn mời một số bậc bề trên cùng thế hệ với cụ ông, những người này Đàm Hựu Minh phải gọi là ông chú tổ, bà cô tổ.

Mở nhóm chat gia đình ra, Đàm Hựu Minh lập tức cảm thấy đau đầu.

[@Bé Minh ăn cơm chưa? Bé Niên đang làm gì thế?]

Đàm Hựu Minh không biết trả lời thế nào, đành gãi tai gãi má.

Nhóm chat im lặng một lúc.

[Hai đứa làm sao thế, bên giao quần áo vừa gọi điện, nói mấy đêm liền chỗ của hai đứa đều không có ai, quần áo mới may xong không giao được.]

Lần này có nhiều người lớn tới dự, Quan Khả Chi sợ một đứa thì mặc đồ như đi họp công ty, đứa kia lại quá màu mè lòe loẹt như đi vào câu lạc bộ, nên đã cẩn thận đặt may hai bộ riêng.

[Ngày nào cũng không về nhà là đi đâu làm gì?]

[Khi nào thì có nhà? Hai bộ đó mẹ mới bảo người làm, phải thử tại chỗ, không vừa còn sửa nữa.]

[Hai đứa đâu rồi??]

[Đàm Hựu Minh??]

Da đầu Đàm Hựu Minh tê rần, điểm yếu chí mạng của việc chơi thân từ nhỏ chính là dù có đang giận nhau, tin nhắn nhóm gia đình vẫn phải trả lời. Anh gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, vắt óc nghĩ một câu phù hợp.

Giữa khoảng lặng khiến người ta đứng ngồi không yên, Thẩm Tông Niên lên tiếng trước: [Vâng thím Quan, bọn con sẽ hẹn thời gian với bên đó.]

Tắt màn hình, hắn im lặng vân vê điện thoại, không hiểu sao lại nhớ ra sinh nhật của Trịnh Hân Quỳnh cũng là vào tháng bảy.

Chiếc Bentley chạy ngang qua công viên Gia Đức Liêm, hàng cây xanh rậm rạp, những tòa kiến trúc hình vòng cung, bức tường hồng đào, gốc đa cổ thụ và vạt hoa rực rỡ, tất cả hòa lại thành một bức tranh.

Đây là công viên lâu đời nhất Hải Thị, xây từ thế kỷ 19, do một kiến trúc sư người Bồ Đào Nha thiết kế. Hồi nhỏ, thỉnh thoảng Trịnh Hân Quỳnh lại bế Thẩm Tông Niên đến đây chơi.

Sau này, công viên Gia Đức Liêm ngày càng đông du khách, bị thương mại hóa nặng nề, những cuộc đấu đá nội bộ nhà họ Thẩm ngày càng khốc liệt, Thẩm Tông Niên và Trịnh Hân Quỳnh cũng không còn cùng nhau ra ngoài nữa.

Chiếc Bentley dừng lại trước vạch sang đường để nhường lối cho một gia đình ba người, đứa trẻ ôm quả bóng bay, tay kia được mẹ nắm chặt.

Thẩm Tông Niên thu ánh mắt về, không nhìn nữa.

Thời gian quá lâu, ký ức còn lại cũng chẳng bao nhiêu. Khuôn mặt kiều diễm lộng lẫy, đôi giày da cao gót màu đỏ của Trịnh Hân Quỳnh cùng thứ hơi ấm dịu dàng chỉ riêng người mẹ mới có, tất cả đã sớm là những hình bóng của thế kỷ trước.

Thẩm Tông Niên sẽ không bao giờ biết được, trong quá trình cặp vợ chồng này dày công lên kế hoạch bắt cóc con trai ruột của mình, Trịnh Hân Quỳnh là chủ mưu hay đồng phạm.

Hắn chỉ nhớ lúc mình ngồi ở ghế sau, nghe Trịnh Hân Quỳnh do dự nói: “Hay là đừng giao cho bọn họ nữa, biết đâu…”

Thẩm Hiếu An im lặng một lúc, bảo: “Đã quá muộn rồi.”

Thẩm Tông Niên hiểu chuyện từ quá sớm, hắn nhìn đôi giày da đen mới thay vào buổi sáng, trong lòng đã hiểu, có lẽ sau này mình sẽ không còn cơ hội đến công viên Gia Đức Liêm nữa.

Sau khi nắm quyền, hắn thanh lý sạch sẽ, xóa tên cha mẹ ruột khỏi danh sách quỹ tín thác và hội đồng quản trị. Nhưng vì khoảnh khắc mềm lòng ấy của Trịnh Hân Quỳnh, hắn vẫn để lại cho bà một tài khoản với tỉ lệ rất nhỏ.

Khoản tiền mặt được phép rút ra không nhiều, không biết một người đã quen lối sống xa hoa phô trương như Trịnh Hân Quỳnh sẽ sống thế nào.

Đèn xanh bật sáng, chiếc Bentley rời khỏi công viên Gia Đức Liêm, điện thoại lại nhấp nháy, tin nhắn của Quan Khả Chi kéo Thẩm Tông Niên trở về suy nghĩ thực: [Thím còn đặt thêm cho con vài bộ tennis và áo khoác ở dinh thự Nhân Khang, nhớ ghé lấy nhé. Thằng Minh nhiều quần áo quá, lại kén chọn, cái gì cũng không vừa ý nó, để qua quý sau rồi tính.]

Thẩm Tông Niên vân vê điện thoại, cho đến khi máy dần nóng lên mới từ từ gõ chữ: [Vâng ạ, cảm ơn thím Quan.]

*

Tiệc thọ ngày càng đến gần, Quan Khả Chi càng chăm hỏi ý kiến trong nhóm chat hơn, thực đơn đã chỉnh sửa mấy lần, buổi tiệc này cũng được xem như dịp tụ họp lớn của gia đình nên việc chọn sảnh cũng cần thống nhất. Thấy Đàm Hựu Minh không còn hoạt động trong nhóm náo nhiệt như mọi khi, Quan Khả Chi thuận miệng hỏi có phải hai đứa lại giận nhau không.

Đàm Hựu Minh chống chế: “Làm gì có ạ, chỉ là con bận quá, chưa kịp xem tin nhắn thôi.”

Quan Khả Chi cũng nghĩ là thế: “Sao thằng Niên lại cãi nhau với con được, nó không bị con bắt nạt đến chết đã là Phật Tổ phù hộ rồi.”

Đàm Hựu Minh ngậm đắng nuốt cay, không biết trên đời này còn có đạo lý hay vương pháp hay không.

Cuối cùng cả hai vẫn phải đi thử đồ riêng, lần này quả thực không phải Đàm Hựu Minh làm mình làm mẩy tránh mặt ai, mà là anh thực sự bị một rắc rối khác cản chân.

“Hợp tác với GU đã kết thúc từ nửa năm trước, không còn hàng tồn kho, sản phẩm mới của chúng ta đã được thông quan từ hai tháng trước.”

Sắc mặt Dương Thi Nghiên có phần nghiêm trọng: “Hiện tại đã qua eo biển Cát Tây, việc lập dự án, kiểm tra ngẫu nhiên lô hàng đều không phát hiện sai sót nào.”

“Nhưng họ lại cho rằng chúng ta nghi ngờ trốn thuế, đã nộp đơn yêu cầu xem xét cạnh tranh không lành mạnh.”

Cô đưa thư hỏi thăm cho Đàm Hựu Minh: “Xét theo phân khúc thị trường và định vị thương hiệu, hai lô sản phẩm không gây nhầm lẫn, chỉ là thời điểm lô hàng thứ hai ra thị trường trùng với một vài ngày thay đổi về thuế quan và tỷ giá hối đoái.”

Vậy thì không lạ, Đàm Hựu Minh cầm công văn, nhìn qua rồi đặt xuống, không để bụng.

Hải Thị là một cảng tự do, những thay đổi về thuế quan và tỷ giá hối đoái ảnh hưởng trực tiếp đến thặng dư và thâm hụt thương mại.

Hiện nay, không gian sinh tồn của các doanh nghiệp nước ngoài bị thu hẹp, họ thường xuyên nộp đơn yêu cầu điều tra chống cạnh tranh không lành mạnh hoặc chống độc quyền nhằm vào các doanh nghiệp nội địa hàng đầu.

GU là một doanh nghiệp Mỹ, từng hợp tác nghiên cứu với Hoàn Đồ, Bình Hải một năm, sau khi hợp đồng kết thúc, cả hai bên đều không gia hạn.

Đàm Hựu Minh đặt công văn xuống, tiếp tục ký tài liệu của mình: “Bảo một phó tổng giám đốc phòng thị trường đi xử lý vụ này.”

Thực sự có chuyện xảy ra thì không thể chỉ là Hiệp hội ngành nghề đến làm thủ tục. Anh tài giỏi, to gan, khi mới ra nghề cũng là khách quen của phòng triệu tập Ủy ban Cạnh tranh, việc nhỏ này còn chưa đến lượt giám đốc Đàm ra mặt.

Dương Thi Nghiên: “Bên Hoàn Đồ đã nhận trách nhiệm chính với hiệp hội, họ nói nếu sau này có chương trình điều trần hay thủ tục gì cũng sẽ trực tiếp thông báo cho họ.”

“Cái gì?” Đầu bút của Đàm Hựu Minh dừng lại, anh cau mày.

Dự án hợp tác giữa Hoàn Đồ và Bình Hải yêu cầu các bên tham gia hẹn gặp riêng, nhưng tài liệu biện hộ và bằng chứng chỉ cần nộp một bản tổng hợp. Hành động này của Hoàn Đồ tương đương với việc nắm quyền định hướng.

Đàm Hựu Minh suy nghĩ phức tạp, vừa tức vừa khó hiểu, rồi trực tiếp phủ nhận đề xuất phó tổng giám đốc: “Khi nào thì triệu tập?”

“Sáng ngày kia, lúc mười giờ.” Chung Mạn Thanh đưa tài liệu phản biện do bộ phận pháp chế soạn thảo cho Thẩm Tông Niên.

“Thời gian không quá dư dả. Bên pháp chế đã liệt kê rõ sự khác biệt về số thứ tự xuất xưởng, nguồn gốc và nhãn mác của hai lô sản phẩm.” Chung Mạn Thanh đưa mục lục bằng chứng kèm theo, “Đồng thời chúng ta cũng nộp sơ đồ minh họa quy trình nghiên cứu phát triển, không liên quan đến bí mật thương mại.”

Hàng trăm trang bằng chứng, Thẩm Tông Niên nhìn lướt qua mười dòng một lúc, nhưng xem xét rất kỹ: “Ngoài khác biệt về nguồn gốc và nhãn hiệu, bổ sung thêm cả sự khác biệt về quảng cáo và thị trường mục tiêu.”

Hắn nhấn mạnh: “Đặc biệt là tên tiếng Anh của sản phẩm, nguồn gốc, thiết kế và các thay đổi đáng kể của ký hiệu số lô phải đánh dấu màu đỏ.”

Hắn lật đến trang tương ứng: “Phần so sánh quy trình nghiên cứu phát triển này xóa đi, giữ lại làm bằng chứng loại A.”

Chỉ là nói chuyện với hiệp hội thôi, nói nhẹ hơn thì chẳng qua là uống trà tìm hiểu tình hình, thậm chí còn không được coi là điều tra. Thẩm Tông Niên không bận tâm: “Đợi đến khi thực sự phải ra tòa thì hãy đưa ra.”

Chung Mạn Thanh hiểu ý hắn là muốn tung bằng chứng bất ngờ, cô ghi lại tất cả các điểm quan trọng mà Thẩm Tông Niên đã đề cập: “Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện mục lục bằng chứng mới trước trưa mai, sau khi anh ký duyệt, tôi sẽ gửi thẳng cho trợ lý Dương.”

“Trợ lý Dương?” Thẩm Tông Niên vốn đang chăm chú vào màn hình máy tính ngước mắt nhìn cô.

Các phó tổng giám đốc của bộ phận pháp chế và thị trường vốn không cần thông qua Dương Thi Nghiên, Thẩm Tông Niên nắm rõ mọi quy trình nội bộ của Bình Hải trong lòng bàn tay.

Chung Mạn Thanh cũng sững sờ một thoáng, tưởng rằng đây là điều hắn đã bàn bạc với Đàm Hựu Minh: “Bên Bình Hải nói giám đốc Đàm sẽ tham gia đàm phán mà.”

Thẩm Tông Niên cau mày, ánh mắt quay lại màn hình máy tính: “Cuộc triệu tập diễn ra ở đâu?”

“Tòa nhà Chính phủ khu cũ.”

Kể từ khi tòa nhà Chính phủ khu mới của Hải Thị chuyển đến khu bến cảng, tòa nhà Chính phủ cũ được chuyển giao cho các cơ quan cấp hai bên dưới sử dụng.

Kiến trúc pha trộn giữa mái vòm kiểu Anh và mái hiên bát giác kiểu Quảng Đông, vừa cổ điển vừa phương Tây, những cây xanh trăm tuổi phủ bóng mát che đi phần nào vẻ cũ kỹ.

Đó là một ngày thứ năm bình thường, ánh nắng nhiệt đới thiêu nóng sân tòa nhà, tiếng ve râm ran khắp nơi.

Gần như cùng lúc, tiếng động cơ vang lên, lốp xe bám đất, hai chiếc sedan dài với biển số nối tiếp nhau lần lượt dừng ở phía bắc và phía nam tòa nhà.

Chiếc Bentley và chiếc Cayenne dừng lại, hai người đàn ông cao ráo bước xuống, phong thái quyết đoán, sải bước vào tòa nhà từ hai cánh cửa khác nhau.

Hành lang bên trong với sàn gỗ, thảm dày mềm mại. Cuộc điều tra từ trước đến nay đều được hẹn gặp riêng, một người dừng lại trước hành lang, một người đi vào cuối hành lang, không hề chạm mặt.

Chỉ vì chuyện nhỏ này mà cả hai bên đều cử đến những nhân vật cấp cao như vậy khiến hiệp hội bối rối, cuối cùng phải đổi sang hai nhân viên cấp cao hơn.

Hai người cầm cùng một đề cương triệu tập, bất lực nhìn nhau một cái rồi đi vào hai phòng triệu tập riêng biệt.

Đây không được coi là một cuộc điều tra chính thức, sau một hồi xã giao qua lại bằng những lời lẽ quan cách thì mới đi vào chủ đề chính.

“Lô sản phẩm đầu tiên sau khi hợp đồng hết hạn được xuất kho vào ngày thứ tư sau khi thuế quan thay đổi, GU bên anh nghi ngờ có hành vi trốn thuế.”

Cùng một thời điểm, hai phòng triệu tập.

Thẩm Tông Niên trả lời không chút sơ hở: “Lô sản phẩm mới từ khâu lập dự án, xem xét và kiểm tra ngẫu nhiên đã kéo dài bốn tháng, quy trình và thủ tục của từng khâu đều được liệt kê đầy đủ từ trang 284 đến 302 trong mục lục bằng chứng.”

Đàm Hựu Minh chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công: “GU cho rằng sản phẩm mới được tung ra thị trường kịp thời là hành vi trục lợi, chi bằng nói chúng tôi là lo xa liệu trước, ngay lập tức khởi động nghiên cứu cải tiến lô sản phẩm mới sau khi hợp đồng kết thúc. Chẳng thà họ đi chứng minh động cơ trốn thuế của chúng tôi còn hơn tự nhìn nhận sự thiếu nhạy bén của họ đối với thị trường và chính sách.”

Nhân viên công vụ: “Trong mười hai lô hàng trong thời gian hợp tác nghiên cứu và phát triển với GU, đội ngũ nghiên cứu thí nghiệm được phân bổ thế nào?”

Thẩm Tông Niên không vòng vo: “GU chỉ hỗ trợ một phần, chủ lực là đội dự án của Công nghệ Hoàn Đồ.”

Đàm Hựu Minh nhận hết: “Đương nhiên là do đội ngũ thí nghiệm của phòng thí nghiệm Bình Hải gánh vác toàn bộ.”

Nhân viên công vụ: “Hành vi gây nhầm lẫn về nguồn gốc xuất xứ mà GU cáo buộc, sau khi hợp đồng hết hạn, bên nào chịu trách nhiệm giao hàng?”

Thẩm Tông Niên bình tĩnh đáp: “Sản phẩm do chi nhánh nước ngoài của Hoàn Đồ trực tiếp sản xuất và tiêu thụ.”

Đàm Hựu Minh đánh lạc hướng: “Tàu hàng của Bình Hải vận chuyển thẳng vào cảng nội địa.”

Nhân viên công vụ: “Nhà sản xuất và nhà điều hành chính của lô sản phẩm mới sau khi kết thúc hợp đồng có thay đổi không?”

Thẩm Tông Niên nói ngắn gọn: “Không thay đổi, Hoàn Đồ kinh doanh tích hợp theo chiều dọc, khâu hậu mãi chúng tôi cũng sẽ tiếp tục chịu trách nhiệm.”

Đàm Hựu Minh khẳng định chắc nịch: “Từ nghiên cứu, phát triển, sản xuất đến quảng bá và bán hàng, toàn bộ chuỗi đều do Bình Hải bao trọn.”

Cả hai đều là những tay lão làng trong giới kiện tụng, dù có cãi nhau cũng không cần hẹn trước mà vẫn ăn ý giành thắng lợi.

Việc tìm hiểu tình hình qua cuộc triệu tập không tốn nhiều thời gian, kết thúc khi vừa trưa, lúc ánh nắng tĩnh lặng nhất, chim chóc trên cây xanh cũng im lặng, đậu trên cửa sổ gỗ nghỉ trưa.

Khi rời khỏi tòa nhà, hai người vẫn không chạm mặt nhau, chẳng rõ cố ý hay vô tình, chỉ biết ông trời cũng không cho cơ hội chạm mặt. Chiếc Cayenne đi trước, chiếc Bentley theo sau, một nam một bắc, đi ngược chiều nhau.

Cứ tưởng đường lớn thênh thang, mỗi người đi một hướng, ngờ đâu lại loanh quanh rồi gặp nhau đối diện ở vòng xuyến trên đường núi.

Vừa nãy trong phòng điều tra còn tranh nhau ôm hết trách nhiệm, giờ oan gia ngõ hẹp lại đối chọi gay gắt.

Chiếc Cayenne dữ dội chiếm luôn làn đường chính, tăng tốc lao tới.

Chiếc Bentley lạnh lùng, như thể không nhìn thấy chiếc xe đang lao tới ngược chiều, vẫn hiên ngang đi thẳng.

Cả hai đều là những chiếc xe mạnh mẽ, ngay cả cây dương tử kinh khổng lồ trăm năm tuổi cũng không chịu nổi cơn lốc bạo lực này. nh** h** hồng, cánh hoa tím bị thổi tung lên, bay tứ tung như pháo hoa trong lễ cưới hoành tráng, lại giống như bụi cát bay lên trước hồi trống trận, căng thẳng như dây đàn, sắp sửa bùng nổ.

Các phương tiện khác trên đường vội vàng chuyển làn, tránh né hai chiếc xe điên này.

Đường núi rộng vẫn không đủ để so tài, chiếc Cayenne kiêu ngạo nháy đèn, như cảnh báo sự kiên nhẫn đã cạn, bốn bánh xe càng thêm hung hãn, nghiến qua vạch kẻ trắng liền, vạch kẻ đứt, thái độ tệ vô cùng, như đang khiêu khích.

Người trong chiếc Bentley cau mày nắm chặt vô lăng, không nhớ mình đã dạy người ta lái xe điên như vậy bao giờ.

Càng bị làm ngơ, anh càng nổi máu, chiếc Bentley đen trực tiếp chuyển làn, lạnh lùng lướt qua rồi phóng đi mất hút.

Chiếc Cayenne được nhường đường, nhưng lại càng bực bội hơn, dừng lại bên lề đường, Đàm Hựu Minh đấm mạnh vào vô lăng một cái: “Đm!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...