Sau buổi triệu tập hôm đó, Hiệp hội im hơi lặng tiếng suốt cả tuần, không gửi thẻ vàng, cũng chẳng nhắc gì đến tiền phạt.
Đàm Hựu Minh lơ đãng hỏi Dương Thi Nghiên hai lần, cô chỉ đáp rằng hạn chót xử lý trùng vào kỳ nghỉ nên phải dời lại.
Đàm Hựu Minh hết kiên nhẫn, gọi thẳng cho một người anh quen biết bên Hiệp hội, không phải là anh lo GU thật sự kiện tụng thành công, chỉ là…
Trong lòng bực bội, anh chẳng còn nể nang ai: “Rốt cuộc bên anh đang toan tính gì thế, muốn làm gì nói một câu cho vuông đi.”
“Anh nói cậu Đàm nghe này,” Phùng Vỹ Kiệt tức mà bật cười, “Buổi triệu tập của hai cậu thành ra cái gì rồi mà còn có mặt mũi giục bọn anh. Anh còn phải hỏi ngược lại đây, rốt cuộc Bình Hải với Hoàn Đồ đang bày trò gì thế?”
Ở vị trí của anh ta, mỗi năm xử lý không dưới cả nghìn vụ cạnh tranh không lành mạnh: “Ý là sao đây, tiền nhiều quá không có chỗ để tiêu nên tranh nhau đòi nộp phạt à?”
Việc bị kéo dài đến giờ phải trách Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên, biên bản điều tra của hai người đúng là chẳng thể nào xem nổi.
Bảo họ không ăn ý thì không đúng, họ phản bác rất chuẩn xác, chi tiết kín kẽ, logic bằng chứng hoàn chỉnh, khiến cáo buộc của GU chẳng có cơ sở để thành lập.
Nhưng bảo họ ăn ý thì cũng không nốt, cứ hễ đụng đến rủi ro nội bộ là cả hai lại tranh nhau nhận hết về mình, khiến cấp dưới khổ sở, ngày nào cũng ôm hồ sơ lên hỏi anh ta rốt cuộc phải xử lý thế nào.
Ai cũng biết Hoàn Đồ và Bình Hải thân nhau đến mức như mặc chung một chiếc quần: “Này, hai cậu không thống nhất lời khai được à, hỏi gì cũng giành nhận về mình hết, sợ đối phương bị ăn thẻ vàng lắm hay sao?”
Phùng Vỹ Kiệt từng thấy đủ kiểu lừa lọc, trở mặt, nhưng nghĩa khí kiểu này thì đúng là lần đầu: “Anh biết hai cậu là đối tác, tình nghĩa sâu đậm thế nào cũng hiểu, nhưng cũng đâu cần lao ra đỡ đạn cho nhau đến mức này.”
Đàm Hựu Minh bị mắng rát hết cả mặt, rõ ràng anh hùng hổ gọi điện đến, cuối cùng còn bị phản đòn một nhát. Anh bực bội đáp: “Nói linh tinh gì thế, ghi theo lời tôi là đúng rồi còn gì. Các anh làm ơn kết thúc vụ này nhanh lên, không thì tôi kiện lên Ủy ban vì cái tội trì trệ đấy.”
“Hây, đúng là hoàng thượng không vội, thái giám đã sốt ruột rồi.” Phùng Vỹ Kiệt chẳng chấp làm gì, “Biết rồi, biết rồi. À mà hình như sinh nhật cụ Đàm sắp tới nhỉ? Nhớ chuyển giúp lời chúc từ anh và ông già nhà anh đến cụ nhé.”
Bên ngoài ai cũng nhòm ngó tiệc mừng thọ của ông cụ, nhưng nhà họ Đàm đã thông báo từ trước là không tổ chức tiệc lớn, cũng không nhận quà, thế nên các gia đình chỉ có thể dựa vào quan hệ mà gửi lời hỏi thăm, chúc mừng, coi như tạo cảm giác có mặt.
“Ừ.”
Phùng Vỹ Kiệt vẫn không yên tâm: “Cậu đừng quên đấy nhé.” Mọi người đều đang tìm đủ cách để gửi lời chúc, chắc chắn không ít người trông chờ vào Đàm Hựu Minh.
Đàm Hựu Minh: “Không quên của anh đâu.”
*
Đúng ngày sinh nhật, trời hiếm hoi nắng ráo, Đàm Trọng Sơn đã đặt tiệc tại một khách sạn của Bình Hải.
Trong sảnh phúc lộc đầy nhà, ngọc trắng quý hiếm, phòng trà bằng gỗ Nam Mộc, vài chậu lan quân tử thanh nhã mà vẫn toát ra khí phái.
Một chiếc Bentley và một chiếc Cayenne lướt qua nhau ở bãi đỗ xe. Hai bóng người cao ráo lần lượt bước xuống, áo vest cùng kiểu dáng, một người màu xám chuông gió, một người màu sâm panh nhạt. Cà vạt, khuy măng sét, đồng hồ, giày da, chất liệu đều giống nhau, thậm chí chiếc kẹp cà vạt nhìn nghiêng nhìn dọc cũng na ná một phong cách.
Hai người liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng quay đi.
Suốt quãng đường đi vào thang máy, không ai nói một lời, cả hai đều nhìn thẳng về phía trước, cứ như chưa từng có màn cãi nhau ầm ĩ hay vụ đua xe trẻ con trên đường núi Mạch Lý.
Người trưởng thành, nhất là những người quá thân thuộc luôn biết lúc nào có thể tranh cãi, lúc nào nên im lặng.
Bầu không khí chẳng hề dễ chịu, im lìm đến mức gượng gạo. Hôm nay là ngày quan trọng của ông cụ, Thẩm Tông Niên không phải trẻ con, hắn phá vỡ sự im lặng trước: “Cậu từ Giám Tâm qua đây à?” Cuộc họp thường kỳ của Giám Tâm đều vào thứ ba.
Đàm Hựu Minh quay gáy cho hắn xem, cười khẩy: “Giám đốc Thẩm sắp đi đến phương trời xa xôi rồi còn rảnh quan tâm tôi lết từ đâu tới làm gì.”
“…”
Cửa thang máy mở ra, Đàm Hựu Minh ưỡn ngực bước ra trước, Thẩm Tông Niên khẽ tránh sang một bên, theo sau.
Phúc lộc có đầy nhà hay không thì chưa biết, nhưng khách khứa thì kín đặc, cả đại sảnh rộn ràng tiếng người.
Quan Khả Chi thấy hai người đến cùng lúc thì yên tâm: “Hai đứa đi cùng nhau à?”
Đàm Hựu Minh ấp úng: “… Vâng.” Cùng từ bãi đỗ xe lên thang máy, cũng tính là đi cùng mà.
Sợ Quan Khả Chi hỏi thêm, anh vội nói: “Con đi tìm ông đây.” Tiện thể để nhân vật chính của buổi tiệc thọ xem món quà lớn anh đã chuẩn bị.
Không ngờ đã có người nhanh hơn, ông cụ mở quà của hai đứa cháu cùng lúc, các chú bác đứng quanh liền xuýt xoa: “Tuyệt quá!”
“Một bức Tùng hạc sống lâu, một bức Đào tiên chúc thọ, song hỷ lâm môn, phúc lộc nhân đôi.”
Thẩm Tông Niên cũng sững lại một nhịp, hai pho tượng ngọc tuy ý nghĩa khác nhau, nhưng chất ngọc, độ trong và đường nét chạm khắc đều cùng một tay thợ, rõ ràng là một cặp.
Đàm Hựu Minh hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng, kiệt tác độc nhất vô nhị của đại sư gì chứ, ngày mai anh phải đến Hiệp hội Bảo vệ Người tiêu dùng kiện Tưởng Ứng tội lừa đảo mới được.
Cao Thục Hồng giả bộ ghen tị: “Sao sinh nhật bà thì hai đứa chỉ tặng chung một món, đến sinh nhật ông già này lại đưa hẳn hai pho ngọc quý vậy?”
Đàm Hựu Minh lúng túng, Thẩm Tông Niên thì im lặng.
Ông cụ vui ra mặt, nhướng mày, ấn vào tay vợ: “Bà có ghen cũng vô ích, hai đứa nó thương tôi hơn.”
Cao Thục Hồng lườm ông, còn ông cụ thì cười ha hả, vừa hào sảng vừa tinh nghịch: “Thế tôi cho bà một pho, để trong phòng hai chúng ta, ngày nào cũng ngắm! Ngắm cho đã đời!”
Mấy người họ hàng trầm trồ: “Cụ thật có phúc, một cặp ngọc quý hiếm thế này, lại còn có hai đứa cháu hiếu thảo.”
“Đúng rồi,” Một người chú họ tiếp lời, “Trước đây cụ hay than nhà ít con cháu, không náo nhiệt, nhưng con người cốt ở chất chứ không ở lượng. Anh em hòa thuận là quý nhất, con thấy chỉ cần có Tông Niên ở đây, một đứa bằng mười đứa.”
“Đúng đấy, đông anh em để làm gì, nhìn nhà họ Hoàng kia kìa, anh em bất hòa, náo loạn đến mức tán gia bại sản, không giống nhà ta anh em đồng lòng.”
Mặt ông cụ Đàm rạng rỡ, ông cười vang, hiếm khi không khiêm tốn: “Cái này thì phải công nhận. Hai đứa cháu tôi từ bé đã dính lấy nhau như sam, chưa từng đánh nhau cãi vã lần nào, nhiều anh em ruột thịt nhà người ta còn chẳng bằng được.”
Đàm Hựu Minh nghe mà chột dạ, mặt nóng ran. Thẩm Tông Niên cũng có chút không tự nhiên, cả hai không dám nhìn nhau, ánh mắt cũng không biết đặt đâu.
Ông cụ đang hứng chí, lại kể tiếp: “Hồi nhỏ thằng Minh bị bệnh, ai đút thuốc cũng không chịu uống, chỉ chịu để anh Tông Niên cho uống, được lì xì bao nhiêu cũng đưa hết cho anh, bị phạt ở trường cũng chạy đi tìm anh đầu tiên. Tôi thấy chắc kiếp trước Tông Niên mắc nợ thằng nhóc quậy này, kiếp này đến để trả nợ rồi.”
Mọi người bật cười, da đầu Đàm Hựu Minh tê rần, thầm mắng, phải là anh nợ Thẩm Tông Niên tám đời mới đúng chứ, chứ không kiếp này sao lại bị hắn đè đầu cưỡi cổ đến mức này.
Hai ông bà cụ lại kể những chuyện ngốc nghếch thời thơ ấu của các cháu, họ hàng thì người nào người nấy nghe rất vui vẻ, còn lại hai nhân vật chính xui xẻo ngồi đứng không yên.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc vào bàn, không cần đối mặt nữa, nhưng lại ngồi sát cạnh nhau. Bàn ăn lớn đông người, khuỷu tay chạm khuỷu tay, đầu gối chạm đầu gối, khiến ai cũng thấy thấp thỏm. Đàm Hựu Minh mất hết khẩu vị, mấy lần Thẩm Tông Niên chuyển món anh thích sang trước mặt mà anh cũng vờ như không thấy.
Đến khi món súp nhung huơu và cháo hải sản được dọn ra, mỗi người một bát, Đàm Hựu Minh vẫn không buồn động đũa. Thẩm Tông Niên hiểu và chấp nhận để anh giận mình, nhưng nhìn anh cứ chậm chạp bỏ đói bản thân thì hắn không thể làm ngơ, lại quản theo phản xạ: “Rốt cuộc cậu có ăn không?”
Đàm Hựu Minh sửng sốt, cơn giận trào lên. Anh còn chưa thèm gây chuyện mà Thẩm Tông Niên đã dám kiếm chuyện trước, đúng là hỗn mà!
Anh đè giọng xuống, tức tối: “Cậu sắp bay đi biệt tăm rồi còn quản tôi có ăn không làm gì, cứ để tôi chết đói luôn đi!”
Thẩm Tông Niên cau mày.
Bàn ăn rộn ràng, chẳng ai nhận ra hai anh em vốn được xem là gắn bó keo sơn kia đã chẳng còn hòa thuận như trước.
Mọi người nâng ly chúc rượu ông cụ Đàm, khen ông phúc khí đầy nhà, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, lại nói Tổ Di đã có rể hiền, đợi đến khi hai anh em Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên kết hôn sinh con, khi ấy con cháu đề huề, cả nhà sum vầy hưởng trọn niềm vui.
Ánh mắt ông Đàm tràn đầy vui sướng cùng kỳ vọng, nâng ly bảo: “Vậy xin nhận lời chúc của mọi người, nhờ phúc của tất cả.”
Mọi người đồng loạt nâng ly, chén rượu linh đình, tiếng cười nói rộn ràng, đúng như bốn chữ “Phúc lộc đầy nhà” bằng thư pháp Hành Khải khảm vàng trên tấm biển ở đại sảnh.
*
Đồ ăn đã lên hai lượt, Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên phải đứng dậy đi mời rượu, tránh để hai người đi riêng đỡ ngượng ngùng, Đàm Hựu Minh tiện tay kéo luôn Đàm Tổ Di đang cắm đầu ăn uống đi cùng.
Dạo này Đàm Tổ Di mải tận tụy vì dự án năng lượng, đi cứ như bay, nhưng hai anh em đều là những người khôn khéo sắc sảo, khiến các cô chú họ hàng xa gần ai nấy đều mặt mày hớn hở.
Mấy nhánh họ hàng gần thì đều quen mặt Thẩm Tông Niên, nhưng chị hai của ông cụ Đàm đã chuyển đến Thâm Quyến mấy chục năm, không quen thuộc với hắn lắm.
Đàm Hựu Minh nâng ly cười với bà cụ: “Bà cô tổ, đây là Thẩm Tông Niên, cũng là cháu trai của ông nội cháu, con trai của mẹ cháu, anh trai của Tổ Di ạ.”
Cho dù có cãi nhau ầm ĩ thế nào, Đàm Hựu Minh cũng tuyệt đối không để người ngoài nhìn thấy, đây là nguyên tắc và cũng là giới hạn cuối cùng của anh.
Từ nhỏ anh đã nhạy bén nhận thức được rằng thái độ của mình đại diện cho thái độ của nhà họ Đàm, chỉ khi anh coi trọng, bảo vệ và yêu thương Thẩm Tông Niên thì đám người xu nịnh kia mới tôn trọng hắn.
Chỉ cần để họ nhìn thấy một chút bất hòa, người khác sẽ bắt nạt, lấn lướt, khinh thường, trắng trợn ức h**p Thẩm Tông Niên hơn.
Nhưng anh lại quên mất, Thẩm Tông Niên giờ đây đã đủ lông đủ cánh, chẳng còn cần ai dang tay bảo vệ nữa.
Đàm Mỹ Trân đã ngoài bảy lăm, nét mặt vẫn giữ vẻ cương nghị. Bà nhận ly rượu Đàm Hựu Minh đưa, nhìn ngó Thẩm Tông Niên: “Bà có nghe rồi, cháu chính là đứa cháu nhà họ Thẩm đây mà.”
Thẩm Tông Niên cũng nâng ly, hơi cúi đầu, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti: “Vâng, cháu là Thẩm Tông Niên.”
Đàm Mỹ Trân hào sảng nói: “Năm xưa bà với Trọng Vọng từng cùng nhau đến Quảng Phủ khảo sát, chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua rồi.”
Thẩm Trọng Vọng là ông nội của Thẩm Tông Niên.
Thời ấy, người từ nội địa vào Hải Thị làm ăn thì đông, còn người Hải Thị dám ngược dòng ra ngoài thì hiếm, Thâm Quyến cũng chưa phải là đặc khu, cơ mà Đàm Mỹ Trân có con mắt tinh đời, gan góc và bản lĩnh hơn người, kiên quyết muốn đến đó đầu tư phát triển.
Người ta từng chê bà ngốc nghếch, song không ai ngờ chính bà lại biết nắm lấy làn gió mới cải cách, trở thành người tiên phong dám thử đầu tiên.
Từ đó sự nghiệp càng lớn mạnh, đến nay ở Thâm Quyến, Quảng Phủ, hai bờ ba nơi, ai mà không biết đến cô Chín nhà họ Đàm lẫy lừng danh tiếng.
Đàm Mỹ Trân hồi tưởng: “Hồi đó làm gì đã có cầu vượt biển, bà với Trọng Vọng và ông út mỗi lần đều phải ngồi thuyền qua lại. Trọng Vọng thì cứ kêu chóng mặt, có lần còn bị cảm lạnh.”
“Mấy đứa lúc ấy cũng chỉ là những cậu nhóc mới bước chân ra đời, chỉ có bà lớn hơn vài tuổi, cũng không giỏi chăm sóc người khác, vậy mà không ngờ Trọng Vọng lại chịu khó như vậy, dù đang sốt mà vẫn lết theo bà đi hết mười mấy nhà máy, lại còn sẵn lòng tin tưởng bà, gom tiền cùng đầu tư.”
Mối giao tình của hai nhà Thẩm Đàm đã có từ lâu đời. Thẩm Tông Niên nói: “Ông nội cháu lúc sinh thời vẫn hay kể lại chuyện đi khảo sát nội địa năm ấy. Ông bảo chị em nhà họ Đàm đã chăm sóc ông rất nhiều, còn khen bà Chín dũng cảm, cẩn trọng, trọng nghĩa khí, là nữ trung hào kiệt, nguyên văn của ông đấy ạ.”
Cũng vì thế mà những năm qua Hoàn Đồ vẫn duy trì hợp tác chặt chẽ với nội địa, ít nhiều đều chịu ảnh hưởng từ tình nghĩa năm xưa của Đàm Mỹ Trân dành cho Thẩm Trọng Vọng.
Đàm Hựu Minh nhân cơ hội chen vào: “Bà cô tổ, Hoàn Đồ giờ cũng có không ít dự án lớn ở Thâm Quyến, Quảng Phủ đấy ạ.”
Đàm Tổ Di ngước lên thấy anh trai đang lặng lẽ ra hiệu, cô lập tức hùa theo: “Đúng ạ, bà cô tổ, cháu đang làm việc ở Hoàn Đồ đây, mấy dự án liên kết với bên đó của công ty cháu năm ngoái còn lọt top 10 bảng Vàng Vùng Vịnh nữa cơ.”
Đàm Mỹ Trân nhìn hai anh em một trái một phải như hai vị hộ pháp, trong lòng hiểu rõ. Tối nay bao họ hàng xa gần đến chúc thọ, vậy mà họ chỉ dẫn mỗi mình Thẩm Tông Niên đến trước mặt bà, ý đồ muốn bà để mắt, muốn kéo gần mối quan hệ rất rõ ràng.
Bà nhìn Thẩm Tông Niên bằng ánh mắt sâu xa: “Xem ra hai anh em nhà này thương cháu lắm đấy nhỉ.”
Thẩm Tông Niên thoáng khựng lại, Đàm Hựu Minh vốn lanh lợi cũng lập tức im bặt, may mà một người thím họ bên cạnh cười nói: “Phải rồi đó cô Hai, lần trước cô không đến, tiệc đính hôn của Tổ Di được tổ chức tại khách sạn của anh Tông Niên của con bé đấy.”
“Đúng đấy ạ.” Thím Ba cũng hết lời khen ngợi Thẩm Tông Niên, “Ôi chao, quy mô hoành tráng, phong cách sang trọng, làm cả giới truyền thông tốn không biết bao giấy mực suốt nửa tháng. Tông Niên còn bảo tiệc cưới của thằng Minh nhà mình cũng sẽ bao trọn luôn, phải không nào?”
Thẩm Tông Niên hé miệng, hắn sẵn lòng nhìn Đàm Hựu Minh hạnh phúc, cũng sẵn lòng dâng tất cả những gì mình có cho anh, chỉ là không rõ mình còn thời gian, còn cơ hội ấy nữa không. Hắn đành cúi đầu, khẽ “vâng” một tiếng.
Vẻ mặt đó lọt vào mắt Đàm Hựu Minh lại lạnh lẽo và gượng gạo đến lạ. Anh đã bỏ qua mọi khúc mắc trước đó, tạo đường trải lối cho Thẩm Tông Niên, vậy mà đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt. Anh bỗng thấy lòng lạnh giá, từng đợt chua xót dâng lên nghẹn ở cổ họng, chẳng thể thốt ra thành lời.
Đàm Hựu Minh đối đãi tốt với người khác chưa từng mong được đáp lại, dù là Trác Trí Hiên bị gia đình ghẻ lạnh hay Tạ Chấn Lâm lận đận tình trường, anh đã giúp là giúp.
Nhưng đó là Thẩm Tông Niên, chỉ một chút lạnh lùng, một chút xa cách từ hắn thôi cũng đủ khiến anh không chịu nổi, đó là thứ anh vốn có từ nhỏ đến lớn, vậy mà giờ đây lại tuột khỏi tay.
Buồn bã, thất vọng, rồi một nỗi đau xa lạ bóp nghẹt tim anh. Đàm Hựu Minh giận đến run người, không thể giữ nổi bình tĩnh, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, giận dữ nói: “Cậu không cần phải miễn cưỡng bản thân mình như thế, tôi đính hôn cũng sẽ không mời cậu, không dám làm chậm trễ chuyện giám đốc Thẩm vượt biển mở rộng lãnh thổ đâu.”
Vừa dứt lời, Đàm Hựu Minh đã hối hận.
Sống lưng Thẩm Tông Niên cũng cứng đờ như vừa chịu một cú sốc cực lớn, ánh đèn hành lang đổ bóng mờ lên góc nghiêng của hắn. Một lát sau, Đàm Hựu Minh nghe thấy hắn khẽ nói: “Cũng được, Đàm Hựu Minh.”
“Cậu đừng mời tôi.”
Trái tim Đàm Hựu Minh nặng nề rơi xuống.
*
Đàm Tổ Di từ nhà vệ sinh trở ra thấy anh trai đứng tựa vào tường hành lang, mặt trắng bệch, tay ôm bụng. Đàm Tổ Di sợ hết hồn, cau mày hỏi: “Anh, anh sao thế, có phải khó chịu không, em đi gọi anh Tông Niên ngay đây!”
Từ nhỏ đến lớn, hễ Đàm Hựu Minh có chuyện gì, gây ra rắc rối gì, phản ứng đầu tiên của Đàm Tổ Di không phải là tìm Quan Khả Chi hay Đàm Trọng Sơn mà là tìm Thẩm Tông Niên.
“Không cần.” Đàm Hựu Minh giữ cô lại, dựa vào cô để vượt qua cơn choáng, khàn giọng nói: “Anh không sao, chỉ là uống nhanh quá thôi.”
Đàm Tổ Di hé miệng, nhìn sắc mặt hơi tái đi của anh, thấy không giống nhưng cũng không dám hỏi nhiều: “Thế… em đỡ anh vào phòng nghỉ uống chút trà giải rượu nhé, anh ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
