Buổi giao lưu ngày mở cửa được tổ chức tại một dinh thự ở Cửu Long, nơi đây phô bày vẻ đẹp của lớp men Ý, những mảng gạch phù điêu tráng men cùng cầu thông hành và những bụi chuối cảnh.
Uông Tư Mẫn khoác lên mình bộ vest mỏng màu tím nhạt, khuy áo bằng ngọc trai.
Cô vẫn giữ phong thái lịch thiệp pha chút lạnh lùng, thấy Đàm Hựu Minh bước vào thì khẽ gật đầu chào.
“Cô Uông.” Đàm Hựu Minh chủ động bắt chuyện, “Hôm nay đông vui thật.”
Uông Tư Mẫn rót rượu cho anh: “Đúng giờ trưa ai cũng rảnh nên vậy.”
Đàm Hựu Minh nhận lấy ly rượu rồi giới thiệu cho cô: “Đây là Trác Trí Hiên, bạn tôi, CEO khách sạn Trung Đảo.”
Họ Trác nắm quyền ở Hải Thị chỉ có một nhà, Uông Tư Mẫn không chắc liệu hồi nhỏ hai người đã từng gặp hay chưa, cô bắt tay với anh ta: “Anh Trác, chào mừng anh.”
Trác Trí Hiên bắt tay đáp lại: “Cô Uông, nghe danh đã lâu.”
Uông Tư Mẫn bảo người dẫn họ vào tham quan, Trác Trí Hiên vừa khâm phục vừa thắc mắc: “Chưa đầy nửa năm đã thâu tóm rồi vực dậy được ngần này cửa hàng, lại còn không đi theo mô hình chuỗi thống nhất. Đội ngũ hợp tác và nhà cung cấp thiết bị chắc chắn phải thay đổi liên tục nhỉ?”
Đàm Hựu Minh nói thẳng: “Lát nữa cậu cứ hỏi cô ấy.”
Người phục vụ bưng khay trà bánh lên, buổi giao lưu bắt đầu, Uông Tư Mẫn lúc nói chuyện với mọi người đã thu lại vẻ lười biếng, uể oải khi trước.
Trác Trí Hiên bàn với cô về nhà cung cấp cùng chuỗi cung ứng, sau còn kết bạn trên mạng xã hội, thu về không ít thông tin có ích.
Buổi giao lưu không dài, chỉ khoảng bốn mươi phút. Khi ra về, Trác Trí Hiên nhìn bóng dáng hai người thật xứng đôi, tự nhủ nếu thật sự có khả năng thì đây là một mối lương duyên không tệ, ít nhất sẽ không để Đàm Hựu Minh phải đau lòng thắt ruột như sáng nay nữa, anh ta nhớ lại mà vẫn thấy xót xa.
Vừa bước ra khỏi ngôi biệt thự nhỏ phong cách châu Âu, họ gặp ngay một người, cả hai đều khựng lại.
Đối phương cười trước: “Kết thúc rồi sao?”
Trác Trí Hiên nhìn sắc mặt của Đàm Hựu Minh, Đàm Hựu Minh cũng nhìn lại đối phương, cười: “Chắc vẫn còn một buổi nữa.”
Đối phương bèn nói: “Vậy là tôi vẫn chưa muộn.”
Đàm Hựu Minh phất tay bảo: “Cậu vào đi.”
“Hẹn gặp lại.”
Lên xe rồi, Trác Trí Hiên mới hỏi: “Cậu với Quảng Dương đã hóa giải ân oán rồi à?”
Hồi còn học ở Anh Hoa, nhà họ Quảng theo phe Thẩm Hiếu Xương, Quảng Dương cùng một cậu ấm khác từng dẫn đầu cô lập Thẩm Tông Niên, còn gây sự trong giờ học bóng bầu dục, suýt thì đánh nhau, sau đó bị Đàm Hựu Minh âm thầm dạy cho một bài học, phải bó bột cả tháng.
Đàm Hựu Minh mở nắp chai nước uống một ngụm: “Ân oán gì chứ.”
Hải Thị bé cỏn con, vòng tròn quan hệ lại nhỏ bé như vậy, thời niên thiếu dù ngông cuồng đến mấy cũng phải trưởng thành, ngay cả Thẩm Tông Niên sau này cũng từng hợp tác một lần với Quảng Dương, chỉ vì lợi ích là trên hết.
Những kẻ gió chiều nào che chiều ấy, trả đũa xong thì chẳng cần để tâm thêm.
Chỉ là mười năm trôi qua, những người không quan trọng đã hóa giải khúc mắc, trở thành những người quen sơ giao, còn người năm xưa dốc lòng muốn bảo vệ lại trở mặt thành thù, mỗi người mỗi ngả chia đôi đường.
*
Trác Trí Hiên xoay vô lăng, lái xe rẽ vào đường vành đai, Đàm Hựu Minh bảo: “Đến trường đua ngựa Happy Valley đi.”
Trác Trí Hiên tưởng anh nhớ Toffee rồi, vừa hay anh ta cũng không muốn để anh quay về một mình, bèn vội đáp: “Được thôi, cũng lâu rồi tôi chưa gặp Toffee.”
Không phải cuối tuần mà Happy Valley vẫn đông người.
Quản lý Hoàng đã lâu không gặp Đàm Hựu Minh, đón tiếp bằng nụ cười rạng rỡ: “Cậu Đàm, cậu Trác, lâu rồi hai cậu mới ghé.”
Đàm Hựu Minh cười, nhận lấy điếu thuốc ông ta đưa.
Quản lý Hoàng vẫn nói thứ tiếng phổ thông không chuẩn ấy: “Trông cậu hình như gầy đi nhỉ?”
Đàm Hựu Minh không tỏ thái độ gì: “Tôi bận quá mà.”
“Cậu mà không ghé nữa là Toffee quên mùi cậu luôn đấy.”
Trác Trí Hiên chen vào: “Đi, chúng ta vào xem nó thôi.”
Toffee được nuôi trong một chuồng ngựa riêng, thấy Đàm Hựu Minh chạy đến, nó lập tức chạy lại, thân mật cọ cổ vào người anh. Đàm Hựu Minh nở nụ cười chân thật nhất trong những ngày này.
“Chậc, vẫn là mày có tình nghĩa nhất.”
Toffee trông rất sống động, ngày thường được chuyên gia chăm sóc nuôi dưỡng, phong thái oai phong. Kinh phí Thẩm Tông Niên cấp quá dư dả, đến mức quản lý còn dành hẳn một khu đất ngay trong Happy Valley để chăm sóc và huấn luyện riêng cho nó.
Quản lý Hoàng ăn cây nào phải rào cây ấy: “Cậu Thẩm quan tâm lắm, mấy hôm trước còn cho người đến kiểm tra đánh giá tình trạng hồi phục của Toffee, các chỉ số đều vượt mức trước khi bị thương.”
Nụ cười của Đàm Hựu Minh nhạt đi đôi chút, Trác Trí Hiên hỏi ngay: “Đã sắp lịch thi đấu chưa?”
Quản lý Hoàng: “Cậu Đàm chưa lên tiếng, chúng tôi nào dám xếp lịch. Nhưng huấn luyện viên bảo sức chiến đấu của nó giờ còn mạnh hơn nhiều ngựa đua đang thi.”
Anh vỗ vỗ lưng ngựa, nói: “Cho tôi chạy thử hai vòng xem sao.”
Toffee ngoan ngoãn cúi đầu, Đàm Hựu Minh bước rộng lên lưng ngựa, ghì cương rồi phóng đi như bay.
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa. Trác Trí Hiên lo lắng hét to: “Này, cậu chủ, thế đủ rồi.”
Đàm Hựu Minh làm ngơ, chỉ dừng lại sau khi đã phi trọn hai vòng, anh nhanh nhẹn nhảy xuống lưng ngựa, dặn dò quản lý Hoàng: “Yên ngựa, bàn đạp và cả bộ dây cương này nữa, tháo vứt hết đi.”
Đó chính là bộ dây cương anh từng chọn cùng Thẩm Tông Niên.
“Đổi bộ mới, ngày mai cho người chuyển ngựa sang Doanh Tây, sau này cứ nuôi ở bên đó.”
“Huấn luyện viên và bác sĩ thú y cũng dùng người ở Doanh Tây, có chuyện gì thì báo thẳng cho tôi.”
Quản lý Hoàng sững lại: “Ngày mai ạ? Thế còn bên cậu Thẩm…”
“Ông cứ có sao nói vậy.”
Lúc này Trác Trí Hiên mới vỡ lẽ, hôm nay Đàm Hựu Minh đến đây đâu phải chỉ để cưỡi ngựa.
Anh ta úng muốn khuyên nhủ, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của bạn mình lại không thể thốt nên lời.
Đôi khi sự dứt khoát của Đàm Hựu Minh vượt quá sức tưởng tượng của anh ta. Ly hôn phân chia tài sản đã đành, tại sao còn phải tranh giành quyền nuôi con nữa.
Haiz.
Hoàng hôn ngả bóng, Trác Trí Hiên đưa Đàm Hựu Minh đến cổng khu thương mại: “Tôi đi đây, có việc cứ gọi điện cho tôi.”
Đàm Hựu Minh quay lưng lại phất tay, bước vào màn đêm mờ ảo.
Đầu xe Audi quay đầu, lăn bánh trên Đại lộ Hà Lan.
Tám giờ tối, khu Nam Ngạn đã trút bỏ sự ồn ào ban ngày, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước câu lạc bộ bắn súng của Tần Triệu Đình.
Đi qua trường bắn cùng bức tường leo núi, tầng hai của câu lạc bộ là khu đấu kiếm. Lúc Thẩm Tông Niên đến, Triệu Thanh Các đã thay xong trang phục đấu kiếm, một tay ôm mũ bảo hiểm, tay kia chọn kiếm.
Thấy hắn vẫn mặc nguyên bộ vest cùng cà vạt, chắc là vừa rời khỏi một buổi họp trang trọng nào đó, Triệu Thanh Các không ngẩng đầu lên: “Đã nhờ vả lại còn đến muộn.”
Thẩm Tông Niên như không nghe thấy, trực tiếp lấy đồ đấu kiếm đi vào phòng thay đồ.
Họ chơi liễu kiếm, là loại kiếm dễ thủ khó công. Triệu Thanh Các ra chiêu trước, đâm thẳng vào cổ họng Thẩm Tông Niên. Thẩm Tông Niên tung một đòn đánh lừa, lấy lui làm tiến, lập tức phản công đâm vào hông Triệu Thanh Các như một lời khiêu khích.
Là đối thủ nhiều năm, hiểu rõ điểm mạnh yếu của nhau, nhất thời ánh kiếm vụt thành nhiều bóng, tiếng kiếm va vào nhau chan chát như ngọc vỡ, thân kiếm ma sát tóe cả tia lửa.
Không có trọng tài, cũng chẳng tính điểm, chỉ thuần túy là luyện tập.
Thẩm Tông Niên không có cơ hội học đấu kiếm khi ở nhà họ Thẩm, sau khi đến nhà họ Đàm, Đàm Trọng Sơn mới mời thầy về dạy. Kiếm thuật, bắn súng, cưỡi ngựa, Đàm Hựu Minh và hắn đều cùng một thầy mà ra.
Vài lượt giao đấu, mấy lần hòa thế, Thẩm Tông Niên thu kiếm, tháo đồ bảo hộ rồi đi ra cạnh sân lấy một chai nước, vặn nắp uống.
Triệu Thanh Các cũng bước tới lấy nước, thuận miệng hỏi: “Bên Tưởng Ứng gom được bao nhiêu rồi?”
Thẩm Tông Niên chống hông điều hòa nhịp thở, báo một con số.
Triệu Thanh Các nói thẳng: “Vậy thì còn thiếu xa.”
Quang Tấn có giá trị thị trường khổng lồ, Đàm Hựu Minh lại đòi giá gấp ba, không cho quyền chọn mua, quá hạn sẽ không chờ đợi.
Trong thời gian ngắn mà phải xoay ra từng ấy tiền mặt, đúng là làm khó người. Huy động vốn, bảo lãnh, bán bất động sản, việc nào cũng cần thời gian.
Số tiền này lại chẳng thể kiếm công khai được, Thẩm Tông Niên và Triệu Thanh Các đều là cổ đông kiêm thành viên hội đồng quản trị của các công ty niêm yết, động đến dịch chuyển cổ phần hay nguồn tài chính là phải công bố ngay.
Thẩm Tông Niên ngửa đầu uống một ngụm nước lạnh, không khách sáo: “Vậy cho tôi mượn thêm đi.”
“Tôi cho cậu vay còn chưa đủ nhiều sao?” Triệu Thanh Các nhướng mày, vấn đề không nằm ở tiền bạc: “Phòng thí nghiệm tư nhân của Trần Vãn tháng sau phải làm thủ tục xin cấp phép và treo biển hoạt động rồi.”
Nếu tài khoản cá nhân của anh xuất hiện quá nhiều khoản vay mượn hay bảo lãnh lớn trong thời gian ngắn, việc xét duyệt sẽ bị ảnh hưởng. Quy trình xét duyệt tín dụng vốn đã nghiêm ngặt, từng lớp kiểm soát chồng lên nhau, chỉ cần trục trặc là mọi thủ tục của phòng thí nghiệm bị chặn đứng ngay.
Dạo này Thẩm Tông Niên khó ở, tâm trạng không tốt: “Không có tiền thì thôi đừng nói.”
“…” Triệu Thanh Các lịch sự hỏi: “Vậy cậu định thế nào?”
Thẩm Tông Niên đáp gọn: “Kiếm tiền.”
Triệu Thanh Các nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng hắt lên gương mặt anh ta: “Thật ra dù cậu không mua, Đàm Hựu Minh cũng sẽ kiếm được một khoản lớn thôi.”
Từ một doanh nghiệp linh dương vươn lên thành kỳ lân, Quang Tấn giờ đúng là miếng bánh béo bở.
Thẩm Tông Niên lắc đầu: “Không giống nhau.”
Triệu Thanh Các chỉ nhìn vấn đề qua lăng kính tiền bạc: “Có gì mà không giống.” Đều là tiền cả.
Thẩm Tông Niên không lo Đàm Hựu Minh bị mất tiền, Đàm Hựu Minh chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt. Hắn ngửa đầu uống một ngụm nước lạnh, bình tĩnh nói nhỏ: “Tôi sợ sau này cậu ấy hối hận, muốn mua lại.”
Nếu cổ phần bị bán rải rác ra ngoài, mai này Đàm Hựu Minh muốn thu hồi lại sẽ rất khó.
Có tiền chưa chắc người ta đã chịu bán.
Triệu Thanh Các khựng lại, nhíu mày.
Hóa ra Quang Tấn là bảo hiểm mà Thẩm Tông Niên đã chuẩn bị cho Đàm Hựu Minh. Bây giờ Đàm Hựu Minh không muốn nữa, hắn sẽ chi một số tiền lớn để mua lại, giữ tạm trong tay mình. Một khi Đàm Hựu Minh muốn nó quay về, Thẩm Tông Niên sẽ trả lại vô điều kiện.
Triệu Thanh Các chợt nhớ đến một mùa lễ Phục sinh ở trường Anh Hoa. Trường tổ chức cuộc thi vẽ trứng màu, Đàm Hựu Minh vẽ rất đẹp, nhưng quả nào cũng chê, vẽ đến hơn mười quả lớn nhỏ: “Mấy cái này vứt đi hết, tôi vẽ lại.”
Thẩm Tông Niên nhìn lướt qua: “Cậu chắc chứ?”
“Ừ,” Đàm Hựu Minh gác cọ vẽ, bực bội, “Không có cái nào nhìn được.”
Thẩm Tông Niên nghe lời, xử lý sạch sẽ tất cả.
Đến ngày cuối trước khi nộp bài, Đàm Hựu Minh lại hối hận: “Thật ra quả trứng vẽ con bướm kia nhìn được nhất, đáng lẽ phải giữ lại.”
Thẩm Tông Niên nhìn Đàm Hựu Minh vò đầu bứt tai, hối hận xanh ruột, chỉ đến giây phút cuối cùng trước khi phải nộp bài, hắn mới chậm rãi mở tủ của mình ra, nói: “Chọn một cái đi.”
Đàm Hựu Minh sững sờ, trong ngăn kéo đầy ắp những quả trứng màu mà anh đã vẽ.
Trứng hình bướm, hình cáo, đẹp xấu lẫn lộn.
Quang Tấn cũng giống như những quả trứng Phục sinh ấy, là lá bài cuối cùng, là đường lui mà Thẩm Tông Niên đã dành cho anh, dù phải trả giá đắt hắn cũng cam lòng.
Điên rồi, nói nhiều vô ích. Triệu Thanh Các thấu hiểu gật đầu, vừa như tán thưởng vừa như chế giễu: “Ồ, tình cả đường dài rồi cơ đấy.”
Thẩm Tông Niên không chịu nổi cách nói chuyện của anh ta: “Cậu điên à?”
Triệu Thanh Các cũng không để tâm, biết hắn muốn dỗ Đàm Hựu Minh vui vẻ: “Làm vậy có ích gì không?”
Thẩm Tông Niên nhìn ra ngoài cửa sổ những tòa nhà cao tầng: “Tôi không biết.” Nhưng hắn chẳng còn gì khác nữa, chỉ cần khiến Đàm Hựu Minh bớt giận dù một chút cũng tốt.
Thẩm Tông Niên ném chai nước rỗng sang bên rồi bước vào phòng tắm.
Triệu Thanh Các đứng một mình trong phòng tập trống trải một lúc, không biết đang nghĩ gì. Chốc lát sau, anh ta mở điện thoại gửi tin nhắn hỏi thăm trợ lý, rồi cũng xách túi thể thao đi vào phòng vệ sinh.
Khi rời câu lạc bộ đã hơn mười giờ, Triệu Thanh Các hỏi Thẩm Tông Niên: “Cậu về thế nào?”
“Đi xe.”
“Ồ.”
Thẩm Tông Niên không hỏi ngược lại, không cho Triệu Thanh Các cơ hội nói câu “Trần Vãn đến đón tôi” mà tự bấm chìa khóa, mở cửa lên xe, giẫm chân ga lao ra đường chính.
Triệu Thanh Các đi đến vệ đường, mở cửa ghế phụ của chiếc Cullinan, Trần Vãn đang gọi điện công việc, quay đầu lại cười cong mắt với anh ta, sau đó cúp máy hỏi: “Sao rồi anh?”
Triệu Thanh Các lắc đầu.
Trần Vãn nghĩ một lát: “Có cần em đi tìm Hựu Minh không?” Gần đây mọi người trong nhóm chơi game online đều cố gắng để Đàm Hựu Minh chiến thắng.
“Vô ích thôi.” Triệu Thanh Các cài dây an toàn, “Hai người đó chẳng ai chen vào được.” Từ nhỏ đã vậy rồi.
*
Ngày hôm sau, giữa lúc đang họp với Tưởng Ứng, Thẩm Tông Niên nhận được tin nhắn từ Triệu Thanh Các, là một danh thiếp tài khoản mạng xã hội.
Thẩm Tông Niên không ngờ Triệu Thanh Các lại giúp mình tìm người này, bèn chuyển tiếp cho Chung Mạn Thanh để cô thử tiếp cận.
Mấy bản kế hoạch nhìn thôi cũng choáng, Tưởng Ứng đặt chúng lên bàn, day thái dương hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Tông Niên: “Triệu Thanh Các tìm được lão quỷ La.”
“Lão quỷ La?” Tưởng Ứng đứng dậy vươn vai, chống hông đứng trước cửa sổ sát đất, “Tiệm cầm đồ, ngân hàng, thứ gì nhà họ La cũng nhúng tay, mạng lưới rộng, vốn luân chuyển cũng mạnh, mà lão quỷ La đó lại rất kỳ quái khó chiều.”
“Triệu Thanh Các có thể đẩy ông ta cho tôi, chứng tỏ có hy vọng,” Được hay không Thẩm Tông Niên cũng phải thử, “Tôi bảo Chung Mạn Thanh đi dò la trước.”
Tưởng Ứng cầm bình tưới cổ dài phun nước lên mấy chậu mặc lan trong văn phòng hắn: “Sắp chết hết rồi.”
Thẩm Tông Niên liếc qua, chậu lan đó không phải của hắn, rõ ràng nhân viên vệ sinh vẫn tưới nước và chăm sóc đúng giờ, vậy mà chúng vẫn cứ héo hon như quyết tâm tìm đường chết.
Tưởng Ứng lăn lộn cả hai giới, thế mà lại có tấm lòng nhân từ với cỏ cây. Anh ta di chuyển chậu lan đến nơi có nhiều ánh nắng hơn: “Tôi vẫn không tán thành.”
Việc này không liên quan đến việc tìm ai vay tiền, lão quỷ La hay Hoàng Đại Tiên cũng chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát.
“Cậu hiểu cậu ta hơn tôi,” Tưởng Ứng cụp mắt, tiện tay tỉa đi những cánh hoa khô héo, “Sao lại không hiểu đây mới chỉ là bước đầu.”
Ngay cả khi chưa tính đến Hoàn Đồ và Bình Hải, chỉ riêng việc tách bạch tài sản cá nhân và các khoản đầu tư chung giữa họ thôi cũng đủ tạo ra một trận địa chấn.
Hơn hai mươi năm đan xen khó gỡ, còn rắc rối hơn cả ly hôn chia tài sản, chỉ cần động đến một sợi tơ là kéo theo cả mớ hỗn độn.
Huống chi bây giờ hai người họ cứ như con bạc trên bàn, một người liên tục đẩy thêm chip, một người cứ cam chịu tất cả. Lá bài sau lại lớn hơn lá bài trước, mọi chuyện sẽ chỉ phát triển theo hướng ngày càng khó kiểm soát.
“Bây giờ là Quang Tấn, còn sau này thì sao?”
“Cậu nghĩ Đàm Hựu Minh sẽ dừng ở đó à? Tính khí cậu ta thế nào, cậu hiểu rõ nhất.”
“Cho dù cậu sẵn lòng đưa tiền cho cậu ta, Hải Thị cũng không đủ vốn liếng cho cậu giật gấu vá vai đâu.”
Thẩm Tông Niên không quan tâm, rất kiên định: “Thời gian sau này đủ, tôi có thể xoay xở được.” Chỉ cần Đàm Hựu Minh muốn, hắn đều có thể tìm về.
Tưởng Ứng đứng sau chậu mặc lan, dừng lại đôi giây rồi đẩy gọng kính lên. Anh ta trông nhã nhặn, nhưng lời nói lại không chút nể nang: “Nếu cậu định động đến tài khoản ở nước ngoài thì đúng là tự tìm đường chết.”
Nguồn gốc số tiền trong tài khoản đó e là ngay cả Đàm Hựu Minh cũng chưa biết, chỉ có Tưởng Ứng từng thấy hắn vào thời điểm lưu vong. Sau khi thoát khỏi sự truy sát của Thẩm Hiếu Xương rồi tránh được mafia Ý, lúc họ gặp nhau ở Toscana, Thẩm Tông Niên chỉ còn thoi thóp nửa cái mạng.
“Chơi với lửa sẽ có ngày tự thiêu,” Tưởng Ứng nghiêm nghị hẳn lên, vẻ hòa nhã thường ngày đã biến mất, “Cậu ta đã không phân biệt rõ, chẳng lẽ cậu cũng vậy sao?”
Tưởng Ứng thật sự không hiểu: “Nhất định phải đến bước này ư? Cậu không còn gì cả, đến nơi đó rồi phải làm thế nào?”
Thẩm Tông Niên ngẩng cằm, không hề dao động, hắn chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc: “Tôi tự biết rõ.” Hắn sống sao cũng được.
Một cánh hoa rơi xuống, Tưởng Ứng cau mày, định phản bác thì cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, là Kiều Duê: “Cậu Tưởng cũng ở đây à.”
Thẩm Tông Niên hỏi: “Cậu tìm tôi?”
“Ừ,” Kiều Duệ nới lỏng cà vạt, “Vừa họp xong, đi ăn không?” Họ đã họp cả buổi sáng, chiều lại tiếp tục, phải tranh thủ giờ nghỉ trưa để bàn nốt vài ý tưởng dự án.
Thẩm Tông Niên nhìn sang Tưởng Ứng: “Ở lại ăn cơm không?”
Ánh mắt Tưởng Ứng đảo qua lại giữa hai người rồi gật đầu, ba người cùng bước vào thang máy. Tưởng Ứng muốn hỏi rốt cuộc dự án năng lượng sẽ giao cho ai, nhưng mọi thứ vẫn là bí mật cho đến khâu phê duyệt cuối cùng nên anh ta đành thôi.
Nhà ăn nhân viên có ba tầng, lúc này đang là giờ cao điểm.
Trác Trí Hiên tranh thủ giờ nghỉ trưa đến Bình Hải với Đàm Hựu Minh: “Quản lý Hoàng tinh mắt thật, có phải cậu gầy đi không.”
Đàm Hựu Minh: “Chắc là không.” Dạo này đúng là anh ăn kém hơn, nhưng vẫn đủ ba bữa, chưa ngu đến mức vì mấy chuyện vặt vãnh đó mà đòi sống đòi chết.
Trác Trí Hiên múc cho anh một bát canh, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại: “Sao thế?”
“Hôm sau ở Ưng Trì có biểu diễn, Lê Bách Hào đặt bàn rồi.”
Rủ rê trong nhóm xong, Lê Bách Hào còn cố ý nhắn tin riêng, mời anh nhất định phải đến, lời lẽ hết sức chân thành, nồng nhiệt.
Đàm Hựu Minh chợt nhớ ra, nhóm này ban đầu có chín người, Tạ Chấn Lâm đã rời nhóm rồi, không biết Lê Bách Hào còn nhớ cậu ta không, cũng không biết giờ này cậu ta sống thế nào.
“Đàm Hựu Minh?”
Anh hoàn hồn: “Hả?”
“Cậu có đi không?”
Đàm Hựu Minh đặt đũa xuống, nhấp một ngụm trà, phát hiện là trà chanh bèn đẩy sang một bên, lấy giấy lau miệng, vô tư nói: “Đi chứ, sao lại không đi.” Anh thích nhất là phố thị phồn hoa ngút ngàn, mặc mình chìm đắm trong men say.
Trác Trí Hiên hé môi, thầm thở dài, chỉ nói: “Cậu ăn thêm một chút đi.”
Chủ nhật, Đàm Hựu Minh đến Ưng Trì theo đúng hẹn.
Ưng Trì là sòng bạc lớn nhất trên đảo.
Thành viên cấp bậc càng cao thì quyền hạn càng lớn, chiếc Cayenne đỗ trước cổng Cửa Khôn, một đôi chân dài bước ra khỏi xe, Đàm Hựu Minh mặc chiếc áo sơ mi lụa màu ánh ngọc trai, trên mặt không hề có chút ý cười nào.
Quản gia phục vụ thành viên hạng A đã chờ sẵn, dẫn anh đi xuyên qua Cửa Thủy.
Phía trước thoáng qua một bóng người mặc áo sơ mi Armani, đang ôm một người phụ nữ mặc sườn xám, vóc dáng không cao, Đàm Hựu Minh còn chưa kịp nhìn rõ thì đã đến khu B rồi.
Bàn Lê Bách Hào đặt nằm ở chính giữa tầng lửng, Đàm Hựu Minh quen thuộc luồn lách giữa chốn ăn chơi xa hoa, đầy rẫy tiếng đàn ca.
Anh vừa xuất hiện đã có người nhận ra, cười đứng dậy đón, ghế chủ tọa ở chính giữa được dành riêng cho anh, Đàm Hựu Minh tự nhiên ngồi xuống.
Một người bạn đang ôm cô gái bên cạnh, Đàm Hựu Minh nhướng mí mắt lên, bắt đầu châm chọc đối phương: “Chị dâu biết không đấy?”
Người kia khựng lại rồi bật cười, nghiêng bình rượu rót cho anh: “Lại ai chọc cậu bực rồi thế?”
Đàm Hựu Minh không nhận, tự rót cho mình một ly.
Chẳng mấy chốc, màn trình diễn bắt đầu. Đàm Hựu Minh nhìn đã thành quen, thậm chí có hơi thất thần, tiết mục trình diễn là gì, khán giả bên dưới hò reo cổ vũ cái gì, anh đều không rõ.
Trong lúc đang vô định, bất thình lình anh chạm phải một đôi mắt đen lạnh lẽo, sắc lạnh tựa lưỡi kiếm.
Ngón tay đang cầm ly rượu bỗng trở nên trắng bệch. Anh nhíu mày, Thẩm Tông Niên đến đây làm gì!
