Giữa ánh đèn mờ ảo cùng đám đông hỗn loạn, hai đôi mắt hút nhau hệt nam châm, một bên kinh ngạc, bên kia khẽ chững lại.
Thẩm Tông Niên đã thấy chiếc Cayenne đỗ ngay trước Cửa Khôn, hắn liếc qua cô gái bên cạnh Đàm Hựu Minh rồi dời tầm mắt, bước thẳng theo quản gia vào thang máy mà không ngoảnh lại.
Tòa cao ốc chọc trời như một quái vật khổng lồ giữa màn đêm phủ sương. Thang máy dừng ở tầng 78, quản gia mở cửa cho Thẩm Tông Niên: “Ông La vẫn chưa tới, mời anh chờ một lát.”
*
Buổi biểu diễn dưới tầng hầm liên tục dâng đến cao trào, cơn cuồng hoan như sóng vỗ, ánh mắt Đàm Hựu Minh trống rỗng, hồn vía lên mây. Lê Bách Hào đang tung những tờ tiền vàng lên sân khấu, thấy anh bỗng nhiên bật dậy lao ra khỏi phòng VIP.
“Này… đi đâu thế?”
“Vệ sinh.” Đàm Hựu Minh sải bước thật nhanh, hất tay những cô gái đang lả lơi trước ngực mình, đi thẳng đến tìm quản gia hội viên.
Chỉ vài bước ngắn, đầu óc rối như tơ vò, còn ngực thì tức nghẹn khó tả.
Bình thường anh không thích ỷ thế h**p người, nhưng giờ đây chẳng còn tâm trí đâu mà giữ lễ nghi nữa: “Tôi không cần biết quy tắc của các người là gì, hôm nay tôi phải biết cậu ấy ở tầng nào, với ai, gọi ai, làm gì.”
Mồ hôi trên lưng quản gia vã ra như tắm. Ưng Trì vốn nổi tiếng về độ bảo mật tuyệt đối, khách khứa đều thuộc giới thượng lưu, giữ kín thông tin là nguyên tắc sống còn.
Đàm Hựu Minh hung hãn: “Tôi không làm khó anh, anh có thể gọi điện nội bộ xin chỉ thị từ ông chủ các anh trước, hỏi anh ta xem anh ta có dám làm phật ý tôi không.”
Quản gia vội vàng đi liên lạc với quản lý, cuối cùng giám đốc phải đích thân xuất hiện, đầu đau như búa bổ, năn nỉ hết lời: “Cậu Đàm, chúng tôi dù có mười cái mạng cũng không dám làm trễ việc của cậu, chỉ là bên kia lại là cậu Thẩm, tôi… chúng tôi nào dám…”
Một bên là hung thần, một bên là Diêm Vương, họ bị kẹp ở giữa chẳng dám đắc tội ai: “Ngày thường cậu là người dễ nói chuyện nhất, lần này mong cậu thông cảm cho chúng tôi.”
Trong đầu Đàm Hựu Minh lúc này chỉ còn lại ánh mắt phức tạp của Thẩm Tông Niên, anh phải dằn mình lắm mới không nổi đóa lên, dọa nạt anh ta: “Giám đốc Hoàng, đừng mang cái giọng quan cách đó ra với tôi, tôi không nuốt nổi đâu. Nếu anh còn nhớ ngày thường tôi dễ nói chuyện thì hôm nay anh nên linh động giúp tôi một lần, nếu anh không tự báo, vậy tôi sẽ đi lùng từng phòng một, anh thử xem tôi có dám không.”
Giám đốc tái mặt kinh hãi. Đàm Hựu Minh là người nói được làm được, mà khách trong mỗi phòng ở đây đều không phải nhân vật có thể dây vào, anh ta cuống quýt: “Cậu Đàm, hay thế này nhé, tôi sẽ cho người đi tìm cậu Thẩm trước, nếu cậu ấy không bận, tôi sẽ quay lại trả lời cậu.”
Lần này đến lượt Đàm Hựu Minh khựng lại, cơn giận lắng xuống, nếu làm um lên để Thẩm Tông Niên biết thì có khác gì thừa nhận anh quan tâm đến người ta đâu?
Đàm Hựu Minh không muốn mất mặt. Anh im lặng một lát rồi vô cảm đáp: “Tôi mà phải xin cậu ấy à? Không cần thiết, nếu anh thấy khó xử, vậy khi nào cậu ấy rời đi báo cho tôi một tiếng, việc này chắc không khó chứ.”
Nhưng thế vẫn là tiết lộ hành tung của khách hàng, giám đốc vội nói sẽ gọi cho ông chủ.
Phùng Việt ở đầu dây bên kia đang chếnh choáng, nghe thấy tên của hai vị Diêm Vương thì lập tức tỉnh cả rượu, mở miệng mắng té tát: “Cậu điên rồi à, giữa Đàm Hựu Minh với Thẩm Tông Niên phải nghe ai mà cũng không biết, không làm được thì đừng ngồi vào cái ghế quản lý nữa!”
*
Lê Bách Hào thấy Đàm Hựu Minh vội vã rời đi rồi lại quay về với vẻ mặt khó chịu, anh ta đứng dậy bước tới: “Sao thế?”
Cô gái bên cạnh bỗng nhiên căng thẳng, trong số đồng nghiệp cô là người nhàn nhất, việc nhẹ mà lương cao, chỉ cần rót rượu, ngay cả trò chuyện cũng không cần vì Đàm Hựu Minh hoàn toàn không nói năng gì.
“Không có gì, cậu cứ chơi đi.”
Lê Bách Hào cũng không quấy rầy anh, tập trung xem biểu diễn.
Đầu Đàm Hựu Minh ong lên. Bóng dáng cao ráo, ánh mắt phức tạp của Thẩm Tông Niên cứ lặp đi lặp lại, khiến anh không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
Cô gái tiến lại: “Cậu Đàm, cậu muốn uống chút rượu không?”
Đàm Hựu Minh biết là Lê Bách Hào bảo cô tới, anh cũng không làm khó cô, chỉ hỏi: “Có gì?”
Trên bàn đá cẩm thạch xếp hàng loạt chai rượu: “Hennessy, Martell và Rémy Martin đều đã khui rồi, trong tủ rượu còn một chai Macallan mà cậu Lê dặn riêng là phải đợi cậu tới mới được mở, cậu Đàm muốn dùng loại nào trước ạ?”
Giờ Đàm Hựu Minh chỉ muốn dập tắt ngọn lửa ghen ghét khó lòng nguôi ngoai, uống gì cũng được: “Cô cứ lấy đại một chai đi.”
Đối phương pha cho anh một ly Sidecar trước. Đàm Hựu Minh uống cạn, rượu mạnh không dập nổi lửa lòng, trái lại còn làm dạ dày anh nóng ran theo.
Cô gái nhìn vẻ mặt anh, thấy anh chẳng có vẻ hài lòng, thế là không dám lơ là: “Cậu Đàm, cậu có muốn lấy ít tiền vàng chơi không ạ?” Tiền vàng dùng để ném lên sân khấu, bàn nào ném nhiều thì diễn viên sẽ xuống mời rượu.
“Không cần,” Đàm Hựu Minh đau đầu, day vào giữa ấn đường, “Nếu có ai tới thì bảo tôi say rồi.”
Hiểu anh muốn yên tĩnh, cô gái cũng yên tâm tiếp tục làm vật trang trí.
Đàm Hựu Minh uống hết ly này đến ly khác, buổi biểu diễn mỗi lúc một tr*n tr** hơn, Lê Bách Hào hứng thú không giảm, vung tiền như rác. Hoàng Đông đỏ bừng mặt vỗ bàn huýt sáo, Tiển Chí Thành thì đã ôm một cô gái, còn Thẩm Tông Niên đang làm gì?
Có phải hắn cũng đang chìm trong chốn cuồng hoan phù phiếm xa hoa này, hay là ở một góc nào đó của mê cung, ở cùng ai, người bên cạnh là ai, đang làm gì, mai này sang Bắc Âu hắn cũng sẽ như vậy sao, hay còn buông thả hơn nữa.
Trước nay hắn chưa từng đến những nơi như thế này, cảm giác chán ghét dâng lên, Đàm Hựu Minh ngập trong cơn ghen tuông và oán hận vô duyên cớ, thế nhưng anh lại quên mất rằng, giữa bạn bè với nhau đâu có quy định phải chung thủy đến mức ấy.
Ly rượu chao đảo sắp đổ, cô gái không dám lơ là: “Cậu Đàm, cậu không khỏe sao?”
“Không sao, đừng lo cho tôi.”
Cho đến khi chai Macallan dành riêng cho anh đã cạn, cuộc điện thoại từ quản gia vẫn không vang lên.
Buổi biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, Lê Bách Hào hỏi Đàm Hựu Minh: “Có người đến đón cậu không?”
Đàm Hựu Minh đặt mạnh ly rượu xuống bàn: “Tối nay tôi ngủ lại đây.” Anh muốn xem rốt cuộc cái tên Thẩm Tông Niên kia khi nào mới chịu đi.
Lê Bách Hào ngạc nhiên, ở đâu thì không biết, chứ nơi này, người kia có cho phép không?
Chỉ là bản thân anh ta cũng đã say đến mức đầu óc quay cuồng, không tiếp tục truy hỏi được: “Vậy tôi gọi người cho cậu…”
“Không cần,” Đàm Hựu Minh đứng dậy, giữ lại chút tỉnh táo hiếm hoi, “Tôi tự đặt một phòng, cậu về đi.”
Khách thẻ đen đều có quản gia riêng, Lê Bách Hào cũng không lo lắng, lảo đảo bước đi: “Được, vậy cậu tự cẩn thận, có gì gọi tôi.”
Quản gia nhanh chóng xuất hiện, dẫn Đàm Hựu Minh vào lối thang máy riêng. Cảm giác mất trọng lượng ập đến, anh nhắm mắt hỏi: “Người đó vẫn chưa đi à?”
Trong gương thang máy phản chiếu gương mặt u ám của anh, quản gia cẩn thận trả lời: “Cậu Đàm, tạm thời tôi vẫn chưa nhận được tin tức.”
Bàn tay đang nắm chặt của Đàm Hựu Minh siết chặt hơn. Bước vào phòng tổng thống, anh ném điện thoại sang một bên, đi mở tủ rượu, không thèm nhìn nhãn, không quan tâm nồng độ, cứ thế tiện tay lấy một chai.
Kim giây tích tắc xoay hết vòng này đến vòng khác trong đêm khuya, như sợi dây thừng từ từ siết quanh trái tim anh, mỗi vòng trôi qua, trái tim lại thắt thêm một nhịp.
Rượu mạnh đối chọi với chiếc đồng hồ treo tường. Đàm Hựu Minh mơ màng ngồi đến sáng, nhưng mãi, mãi vẫn không đợi được cuộc điện thoại báo hiệu Thẩm Tông Niên đã rời đi.
