Nụ cười trên mặt anh biến mất, chỉ còn lại vẻ cố chấp. Thẩm Tông Niên bất lực: “Cậu nghĩ tôi thích gì?”
Đàm Hựu Minh chăm chú nhìn vào đồng tử đen trầm của hắn, như muốn xuyên thấu cặp mắt luôn giữ bình tĩnh ấy.
Hai người, một lùi một tiến, như hai đường ray chạy song song chung một nhịp.
Có người bất chợt phá vỡ sự ăn ý ngầm ấy, phanh gấp đứng lại, Thẩm Tông Niên dừng ngay sát anh, cụp mắt quan sát, xen chút cảnh cáo.
Đàm Hựu Minh phớt lờ.
“Thẩm Tông Niên,” Anh nghiêng đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc rồi tự hỏi, “Có phải cậu thích vải không?”
Khoảnh khắc ấy, tiếng ve cuối hè trở nên vô tận.
Cái nóng ẩm của Hải Thị bị tán lá hàng cây nuốt trọn rồi bốc hơi, hàng cây rì rào xô thành những đợt sóng lăn tăn, vừa lặng thinh không tiếng, vừa réo sượt tầng mây.
Mi mắt Thẩm Tông Niên rung động: “Sao lại hỏi vậy?”
“Hồi nhỏ cậu khá thân với chú Trương quản lý còn gì.”
Chú Trương trông coi vườn cây ăn quả nhiệt đới nhà họ Đàm, mỗi tháng 3 đều gửi vải tươi về nhà cũ.
Đàm Hựu Minh ăn ngấu nghiến, chẳng phân biệt được loại vỏ đỏ xanh lẫn lộn đó là vải thiều Hợp Giang hay vải đỏ tháng ba, loại cùi giòn là Tăng Thành hay Quế Vị. Anh cũng đâu biết rằng những quả to nhất, vỏ mỏng nhất, cùi nhỏ nhất đều đã được ai đó lựa, nếm thử rồi mới hái gửi đến tay anh.
Một cây vải từ lúc trồng đến khi bén rễ nảy mầm phải mất vài năm, chỉ bắt đầu cho quả từ năm thứ năm. Trong mười sáu năm Thẩm Tông Niên ở nhà họ Đàm, mùa nào cây vải kết trái, quả ngọt nhất đều thuộc về Đàm Hựu Minh.
Mà bản thân Đàm Hựu Minh chính là quả ngọt đẹp nhất mà cái cây Thẩm Tông Niên đã dồn hết tâm sức, dùng toàn bộ sinh dưỡng của mình kết nên.
“Cậu không thích à?”
Đồng tử của Đàm Hựu Minh đen sáng như hồi bé, còn bóng hơn cả hạt vải. Dù anh đã lớn, nhưng khi tập trung nhìn ai đó, ánh mắt vẫn thấm đượm vị ngọt ngào.
Thẩm Tông Niên chỉ có thể dời ánh nhìn đi: “Không phải.”
Đàm Hựu Minh cười: “Vậy hè năm sau chúng ta đến vườn cây nghỉ dưỡng, tự hái mà ăn.”
“Bảo chú Trương lấy đồ cắm trại ra, hái ngay ăn liền, lứa đầu lúc nào cũng tươi nhất.”
“Chuẩn bị thêm một ít để ngâm rượu, gửi sang cho ông cụ.”
“Hoặc phơi khô rồi nhờ thím giúp việc pha trà ô long uống.”
“Thẩm Tông Niên?”
Thẩm Tông Niên lách qua Đàm Hựu Minh bước tiếp: “Đến lúc đó đừng giữa đêm gọi tôi dậy đuổi muỗi cho cậu nữa là được.”
Lời mời biến thành lời hứa hẹn. Đàm Hựu Minh hài lòng, cứ như thể chỉ cần hứa hẹn đủ nhiều, những lời hứa này sẽ trở thành sợi dây trói Thẩm Tông Niên bên anh, khiến hắn không dễ dàng rời đi nữa.
*
Khu đón học sinh tan trường đã đông nghịt, toàn người làm và tài xế của các gia đình. Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh nổi bật giữa đám đông, tiếng “Cậu!” của Đàm Đa Lạc giòn giã vang lên từ xa.
Cả hai cùng quay lại, làm lóa mắt cả một nhóm mần non Tổ quốc.
Mấy nhóc tì xếp hàng đi ra, ai cũng ngửa cổ nhìn hai chàng trai trẻ cao ráo, đẹp trai, lạ mặt này.
Kiểu tóc đuôi sói cực ngầu của Đàm Đa Lạc nổi bật giữa một rừng tóc mái bằng của các bé gái, Đàm Hựu Minh gọi to: “Thôi nào, đừng chạy.”
Đàm Đa Lạc mặc kệ những lời bàn tán xì xào của bạn bè, phi thẳng tới, Đàm Hựu Minh bị húc phải hơi lùi lại: “Ui, con nói thật đi, có phải con giấu bom định nổ tung trường không.”
Tính cháu giống cậu, Đàm Đa Lạc không hề biết sợ: “Thế thì con đã cho nổ từ ngày đầu nhập học rồi chứ đợi đến bây giờ làm gì.”
Trường Anh Hoa vốn nổi tiếng thoải mái, không giao quá nhiều bài tập về nhà. Đàm Hựu Minh tò mò: “Thế con nhét gì trong cặp mà nặng thế? Cho cậu xem nào, lớp trưởng Đa Lạc.”
Đàm Đa Lạc hào phóng mở cặp ra.
Đàm Hựu Minh ngó vào, chà chà, tiểu thuyết đại lục, truyện tranh nguyên bộ, còn thêm set Lego giới hạn chiếm hết chỗ, quyển bài tập duy nhất bị ép đến nhăn nhúm.
Đàm Hựu Minh cạn lời: “Của con hết đấy à?”
“Tiểu thuyết là của Kingsley,” Đàm Đa Lạc kể vanh vách, “Truyện tranh là Văn Khúc Tâm cho con mượn, còn bộ xếp hình con ghép xong sẽ trả lại cho Judy.”
Đàm Hựu Minh tặc lưỡi: “Chị Lạc nhà tôi đúng là giỏi giao thiệp.”
Nhóc con ngọt ngào đáp: “Con giống cậu mà.”
Đàm Hựu Minh chối: “Hồi cậu đi học, trong cặp làm gì có nhiều thứ linh tinh như thế.”
Đứa bé không tin, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tông Niên: “Thật không ạ?”
Đàm Hựu Minh cũng quay qua nhìn Thẩm Tông Niên.
Lần này Thẩm Tông Niên không đóng vai phán quan xét xử công bằng nữa, hắn nói dối Đàm Đa Lạc: “Ừ.” Thật ra còn nhiều hơn thế, nào là đồ ăn vặt, Lego, máy chơi game, trừ sách ra cái gì cũng có, nếu có thể được tính là sách thì cũng chỉ có thư tình.
Năm xưa Thẩm Tông Niên phải xách cặp cho Đàm Hựu Minh, giờ còn phải xách cặp cho cháu gái anh. Hắn đậy cặp sách có treo móc khóa hình chú chó con của Đàm Đa Lạc lại, đeo lên khuỷu tay: “Đi thôi.”
Đường Lâm Tiên Lạc khá vắng vẻ. Đàm Đa Lạc vừa chạy vừa nhảy, ước: “Cậu Tông Niên ơi, nhiều xoài quá, con muốn hái một quả.”
Thẩm Tông Niên không thích nghe nhắc đến xoài, nhưng vẫn nói: “Hái thì không được, nhưng con có thể sờ thử.”
“Vâng ạ, vậy cho con sờ thử.”
Thẩm Tông Niên nhấc bổng đứa bé lên, với tới những chùm quả trĩu nặng.
Cơn gió nhiệt đới cuối hè mang theo sắc vàng dịu ngọt, nhuộm lên chiếc áo sơ mi đen của Thẩm Tông Niên một vầng sáng ấm áp. Hắn nâng đứa bé lên như nâng một chú chim nhỏ đang vui vẻ, những sợi tóc bị vò rối bay lượn trong gió.
Không biết Đàm Đa Lạc đã nói gì với hắn, Thẩm Tông Niên hơi cúi xuống, vẻ mặt rất nhạt, khẽ gật đầu “ừm” một tiếng thật trầm.
Đàm Hựu Minh nhìn mà ngẩn người, không khỏi nghĩ sau này Thẩm Tông Niên nhất định sẽ là một người cha tốt. Hắn thích con trai hay con gái, khi nào sẽ kết hôn, sẽ đưa đón ai đi học mỗi ngày, sẽ hâm sữa nóng cho ai vào mỗi tối.
Đèn đỏ chuyển xanh, người đi lại tấp nập. Đàm Hựu Minh cau mày, lòng trở nên trĩu nặng, Thẩm Tông Niên thấp giọng quở trách: “Nhìn đường đi.”
Hắn đổi sang bế bé con bằng một tay, tay còn lại đặt sau lưng Đàm Hựu Minh, hộ tống một lớn một nhỏ qua đường.
Đàm Hựu Minh vẫn quay sang phải nhìn Thẩm Tông Niên chằm chằm, ánh mắt thay đổi, mang theo sự dò xét, ngay cả Đàm Đa Lạc cũng không chịu nổi, chỉ vào dòng chữ trắng “Nhìn trái” trên mặt đất, giọng điệu già dặn: “Uncle, look left.”
Thẩm Tông Niên cũng nhìn anh đầy cảnh cáo, giữa đường lớn mà dám thả hồn lên mây, không muốn giữ mạng nữa sao.
Lúc này Đàm Hựu Minh mới chịu quay đầu nhìn đường, nhưng bàn tay to, nóng đặt trên lưng anh chẳng xoa dịu được những gợn sóng trong lòng, trái lại còn khiến người ta thêm phần bồn chồn khó chịu trong tiếng đếm ngược của đèn tín hiệu giao thông.
Anh khó chịu rụt người ra.
Thẩm Tông Niên lại tưởng anh mất mặt trước mặt con trẻ nên giận dỗi, mà liên quan đến an toàn thì Thẩm Tông Niên chẳng chiều anh bao giờ, dùng lực giữ chặt tay, ép anh đi sau lưng như đang áp giải.
Tay Thẩm Tông Niên rất lớn, lòng bàn tay nóng rực, rõ ràng là đặt ở sau lưng nhưng dường như lại xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh của Đàm Hựu Minh, cận kề da thịt. Vết chai trên đầu ngón tay hơi thô ráp, lưng Đàm Hựu Minh rịn mồ hôi, không tự chủ mà thẳng lưng.
Bàn tay đó anh từng nắm, từng dắt, từng ôm. Nhưng giờ phút này, nó như xuyên qua cơ thể anh, xuyên qua sống lưng, tóm lấy trái tim anh, khẽ x** n*n, bóp nhẹ, rồi còn muốn móc ra xem thử rốt cuộc chủ nhân của trái tim này đang nghĩ gì.
Mười mấy giây đèn xanh, Đàm Hựu Minh như đi qua cả một thế kỷ, tim đập lệch nhịp, bước chân loạn xạ, nhưng khoảnh khắc tay Thẩm Tông Niên buông xuống, anh lại cau mày.
Cảm giác như có một phần gì đó trong lòng đã bị bàn tay đó mang đi cùng, để lại một khoảng trống rỗng.
Đàm Hựu Minh không thể hiểu được, hồn vía lạc đâu mất, cứ thế bước về phía trước. Cánh tay bị người ta nắm lấy, quay đầu lại đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của Thẩm Tông Niên, hắn nhíu mày: “Cậu không khỏe à?”
“À,” Đàm Hựu Minh như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, cơn giận đến nhanh mà đi cũng nhanh, đáp câu chẳng liên quan: “Đưa con bé cho tôi, cậu đi lấy xe đi.”
Quả nhiên Đàm Đa Lạc rất thích chiếc ghế trẻ em hình ngựa trắng, cô bé tự trèo lên xe, thành thạo thắt dây an toàn, nói với Đàm Hựu Minh: “Cậu ơi, ngày mai bọn con có lớp học xã hội.”
“Mấy giờ? Đi đâu?” Hồi nhỏ Đàm Hựu Minh cũng từng tham gia các lớp học xã hội của Anh Hoa, dù Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi bận rộn đến mấy cũng dành thời gian đi cùng anh.
“Hai giờ chiều, đi bảo tàng ạ.”
“Được, cậu biết rồi.”
Đàm Đa Lạc vung chân: “Cậu Tông Niên có đi với con không ạ?”
Thẩm Tông Niên xoay vô lăng: “Cậu cũng phải đi à?” Hắn chưa từng tham gia lớp học xã hội nào, càng khỏi nói đến mấy hoạt động cha con gắn kết.
“Ôi, bạn Farrah nói ba mẹ bạn ấy đều đi hết đó,” Đàm Đa Lạc nói chuyện y chang cậu mình, “Nhưng nếu cậu bận thì để cậu đưa con đi cũng được, không sao đâu ạ.”
Thẩm Tông Niên lập tức nói với đứa bé: “Cậu có thời gian.”
Đàm Hựu Minh dựa vào cửa sổ xe cố nín cười.
Đàm Đa Lạc cũng vui vẻ. Khi đi ngang qua Thành phố Cảng, cô bé nói muốn ghé qua trung tâm thương mại, nói là để mua đồ dùng cho lớp học xã hội. Đàm Hựu Minh thừa biết cô bé chỉ tranh thủ lúc Quan Khả Chi không có ở nhà để đi ăn vặt.
Đàm Hựu Minh vẫn còn giữ một chút nguyên tắc: “Thím giúp việc nấu cơm xong rồi, có món cua rang me kiểu Hồng Kông con thích đấy.”
Đàm Đa Lạc áp má lên cửa kính nhìn những tòa nhà cao tầng, đôi mắt tròn xoe, cất giọng nhỏ xíu: “Năm ngoái mẹ bảo sẽ đưa con đi mua sách mà mẹ quên mất rồi.”
Thẩm Tông Niên lập tức đánh lái vào bãi đỗ.
Đàm Hựu Minh: “…”
Thẩm Tông Niên ít khi tới trung tâm thương mại, nhưng Đàm Hựu Minh thì rất rành. Không chỉ vì cả khu bách hóa trên Đại lộ Burstington đều thuộc nhà họ Đàm, mà ngay cả hồi bé Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi cũng thường hay dắt anh tới đây chơi.
Đàm Hựu Minh quen cửa quen nẻo dẫn đứa bé đi từ Ocean Terminal sang khu Star Annex rồi đến hiệu sách ở tầng ba. Hiệu sách hướng ra biển, ngoài cửa sổ là một màu xanh biếc, tòa tháp đồng hồ mái nhọn điểm xuyết màu cam trắng.
Bên trong hiệu sách có khu trẻ em, hóa ra cuốn sách mà Đàm Đa Lạc muốn mua là tiểu thuyết trinh thám và truyện tranh thiếu nữ, Đàm Hựu Minh thấy mình bị lừa rồi.
Thẩm Tông Niên chỉ lặng lẽ đi theo sau hai người làm nhiệm vụ bê sách, hai cậu cháu thích gì hắn đều đặt hết vào xe đẩy.
Đi dạo xong, họ đi ra từ cầu thang nhìn ra vịnh. Mặt biển lúc hoàng hôn đổ một lớp vàng óng, Đàm Đa Lạc cố gắng nhún nhảy bằng đôi chân ngắn ngủn cũng không thể nhìn thấy, Đàm Hựu Minh phải bế cô bé lên.
Khu vực ngắm biển quá đông khách du lịch, Thẩm Tông Niên đành phải ôm một lớn một nhỏ trong vòng tay.
Hai người đàn ông đẹp trai bế một đứa bé cá tính khiến mọi người đều ngoái lại nhìn.
Gió đêm cuối hạ ở bến cảng quất tung vạt áo sơ mi, lùa qua mái tóc, mặt trời lặn như quả cam chín rục vỡ nát trong lòng hoàng hôn, tràn ra từng vệt vàng chua chát, đỏ quạch hoen gỉ.
Sóng dập dềnh vỗ bờ, bờ bên kia đã lên đèn rực rỡ, ánh tà dương đỏ như máu gieo mình xuống biển quyên sinh, biến mặt nước thành màu mực xanh sẫm.
Bầu trời vương vấn vài vệt tím hồng rực rỡ, vẽ nên hồi kết của một bộ phim, khép lại chương cuối của một câu chuyện. Dòng người huyên náo rút đi như thủy triều, mãi không đợi được con thuyền của ngày tận thế.
Người càng lúc càng đông, Đàm Hựu Minh theo bản năng quay đầu lại, Thẩm Tông Niên ấn vào vai anh: “Đưa con bé cho tôi, cậu cầm sách đi.”
Hai người đổi tay. Thẩm Tông Niên vòng tay ôm hờ lấy Đàm Hựu Minh, Đàm Hựu Minh thì nắm ngay lấy cánh tay hắn, bàn tay Thẩm Tông Niên khẽ khựng lại nửa nhịp, sau đó trở tay nắm lấy tay anh, dẫn đường đi trước.
Đàm Hựu Minh nhìn bóng lưng hắn, mấy lần suýt bị dòng người chặn lại, trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Thẩm Tông Niên như cảm nhận được, ngoái lại kéo anh về phía trước mình, cúi đầu quan sát sắc mặt anh, nhíu mày hỏi: “Cậu khó chịu à?”
Người đông nghẹt, không khí khó lưu thông, càng thêm oi bức.
Quả nhiên Đàm Hựu Minh được trấn an: “Không sao, chỉ đông quá, cậu ôm chặt con bé đi.”
Thân hình cao lớn của Thẩm Tông Niên tạo thành một khoảng không gian nhỏ, có người chen tới, hắn dùng cánh tay và vai bảo vệ người đứng trước mặt mình.
Trời tối dần, sắc trời mỗi lúc một tím, con thuyền của ngày tận thế vẫn chưa đến, trong biển người chờ trông mỏi mắt, chỉ riêng Đàm Hựu Minh có chiếc thuyền Noah của riêng mình.
Gió biển lướt qua. Anh nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy một gia đình ba người đang chen chúc trong đám đông.
Cũng là người cha bế con, vòng tay ôm lấy người vợ, Đàm Hựu Minh nhích sang một bên nhường chỗ.
“Đàm Hựu Minh.”
Anh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thẳm của Thẩm Tông Niên, bị hắn cảnh cáo: “Cậu bỏ ngay cái thói đi đường cứ hồn vía để trên mây đi cho tôi.”
Đây là lần thứ hai rồi.
Đàm Hựu Minh không còn cau mày giận dữ như lần trước, ngược lại trong lòng tự nhiên thấy vui, bị mắng cũng thấy vui. Chính anh cũng thấy mình vô lý, lẽ nào bệnh vẫn chưa khỏi hẳn? Anh ngoan ngoãn quay về phía Thẩm Tông Niên, đáp: “Dạ.”
“…” Thấy anh ngoan như vậy, Thẩm Tông Niên lại không tiện mắng tiếp nữa.
