Trở lại xe, Đàm Hựu Minh thở phào một hơi rồi nằm ườn ra ghế phụ.
Đàm Đa Lạc thì như chú chim nhỏ héo hon, ngủ suốt quãng đường về nhà, quả nhiên bữa tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu, bị thím giúp việc nhắc nhở: “Con gái à, không chịu ăn là sau này không lớn nổi đâu nha.”
Đàm Đa Lạc lại không thấy khó chịu, thím Đường khác hẳn người giúp việc nhà họ Tằng, trẻ con thường biết ai thương nó thật lòng, ai giả vờ lắm.
Ăn xong là cô bé tự giác đi làm bài tập.
Phòng làm việc rộng thênh thang chẳng ai dùng, hai cậu cháu dọn qua phòng của Thẩm Tông Niên. Đàm Hựu Minh mở email xem, Hội chợ Thương mại Hàng hải sắp diễn ra rồi, cả Bình Hải đang tất bật chuẩn bị.
Đàm Đa Lạc lanh lợi, bài nào không hiểu thì lại chạy đi hỏi Thẩm Tông Niên. Hắn đặt tài liệu xuống, giảng cho từng câu từng chữ.
Kiên nhẫn, tỉ mỉ, nói súc tích dễ hiểu. Đàm Hựu Minh thò hai phần mặt ra sau chiếc laptop, chợt nhớ hồi xưa môn nào Thẩm Tông Niên dạy anh cũng chỉ lẹt đẹt được trung bình, chỉ có tiếng Đức tự học lại đứng đầu.
Không như Đàm Đa Lạc học một biết mười, sau này Thẩm Tông Niên kèm con học có phải ngày nào cũng nghe con đọc thuộc lòng bài vở không?
Lỡ đứa nhỏ không hiểu Địa lý, có khi hắn còn tự tay làm một cái địa cầu xoay được, dạy Toán thì có khi lại hí hoáy vẽ hết sơ đồ này đến sơ đồ khác cho xem.
Nhưng nói gì thì nói, dạy con bé cũng chắc chắn đỡ nhọc hơn dạy anh. Đàm Hựu Minh xoay cây bút, đầu óc bay tận đâu, mãi chẳng viết tiếp được.
Thẩm Tông Niên liếc sang: “Cậu cũng có thứ không biết hả?”
Đàm Đa Lạc che miệng cười trộm, Đàm Hựu Minh trừng mắt, đá nhẹ một cái dưới gầm bàn.
Thẩm Tông Niên đi họp online, Đàm Hựu Minh nhận được điện thoại của Trác Trí Hiên, hỏi mai có rảnh gặp nhau không.
“Sao vậy, từ hôm đó đến giờ cậu biến mất tăm luôn?” Từ lúc xuất viện đến giờ như biến thành người khác, không chơi game, không uống rượu, cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, Trác Trí Hiên cứ lo cho sức khỏe của anh.
Đàm Hựu Minh đang toàn tâm toàn ý với cuộc sống gia đình, đưa tay day day g*** h** ch*n mày: “Đang bận trông con nít đây này.”
“Đa Lạc hả?” Trác Trí Hiên ngạc nhiên: “Cậu về nhà cũ rồi à?”
“Sếp Quan bắt về ở vài hôm.”
Nghe thấy tên mình, Đàm Đa Lạc cũng hét vào điện thoại: “Chú A Hiên ơi.”
“Ơi, Lạc Lạc, sang nhà cậu chơi à?”
“Vâng ạ.”
“Để cậu dẫn con đến khách sạn của chú chơi nhé, khu vui chơi mới mở có trò Đại chiến người hoa quả mà con thích đó.”
Đàm Đa Lạc đắc ý: “Chú ơi, hôm nay con vừa chơi rồi ạ. Cậu Tông Niên dẫn con đi.”
“…… Ồ,” Trác Trí Hiên rủa thầm, không biết Thẩm Tông Niên đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho nhà họ Đàm mà từ lớn bé già trẻ đều mê hắn như điếu đổ. Anh ta không cam lòng hỏi: “Vậy cậu Tông Niên chơi giỏi hơn hay chú giỏi hơn?”
“Cậu Tông Niên!” Đàm Đa Lạc lớn tiếng trả lời: “Cậu Tông Niên chơi game đẹp trai lắm! Buổi chiều cả khu trò chơi đều xúm lại xem cậu đấy ạ.”
Đàm Hựu Minh cười muốn rồ, giật lấy điện thoại: “Thôi thôi, biết con bé mê trai rồi cậu còn tự hỏi cho quê làm gì.”
Trác Trí Hiên bị đâm thêm phát nữa, tức tối bảo: “Cậu ra ngoài hỏi thử đi, tôi cũng được xem là hoa thơm của Hải Thị đó, vậy mà cậu còn xỉa xói tôi, xem ra sức khỏe cậu hồi phục kha khá rồi đấy.”
Đàm Hựu Minh cười ha hả: “Một bông hoa yếu vía như cậu hả? Tôi đã bảo là tôi vốn dĩ không sao, mấy cậu tự tưởng tượng rồi dọa nhau thôi.”
Trác Trí Hiên mở miệng, nói: “Giờ coi bộ tinh thần cậu tốt thật.” Xem ra Thẩm Tông Niên đúng là Hoa Đà tái thế, còn hữu dụng hơn cả bác sĩ.
Đàm Hựu Minh nhếch môi cười, cúi đầu nói: “A Hiên, cảm ơn.” Tuy anh không nói ra, nhưng anh hiểu rõ tấm lòng của bạn bè.
Trác Trí Hiên nổi da gà: “Rồi rồi, không sao là tốt, tôi cúp máy đây.”
Cậu Tông Niên ‘đẹp trai cực độ’ mang sữa vào, mặt Đàm Đa Lạc xị xuống: “Cậu Tông Niên, giờ cậu lại đẹp trai bình thường rồi.”
Đàm Hựu Minh nằm cạnh cười muốn ngã lăn.
Thẩm Tông Niên chẳng quan tâm đẹp trai hay không, chỉ lo phân công nhiệm vụ: “Uống xong vệ sinh rồi đi ngủ.”
Rồi hắn quay sang bảo Đàm Hựu Minh: “Cậu cũng vậy.”
Nụ cười của Đàm Hựu Minh cũng xị xuống.
Thẩm Tông Niên chuyên quyền độc đoán, phớt lờ sự phản kháng của hai người, tự tay thu dọn cặp sách cho Đàm Đa Lạc, kiểm tra hết những thứ cần dùng cho buổi học ngày mai, nào là huy hiệu trường, mũ chống nắng, bình nước trẻ em.
Buổi chiều phải tham gia tiết xã hội, nên Thẩm Tông Niên sắp cuộc hẹn với Hà Vô Phi vào buổi sáng.
Hơn mười giờ ở Vịnh Ngân Hà đã bắt đầu nhộn nhịp.
“Đợt rà soát theo từng giai đoạn cơ bản sẽ kết thúc cuối tháng, lúc rút quân tôi sẽ bảo tổ trưởng bàn giao lại cho quản lý bên anh.” Hà Vô Phi cảm ơn: “Cảm ơn anh Thẩm và nhân viên khách sạn đã phối hợp mấy ngày nay, sau này cũng phiền bên anh giữ kín chuyện này.”
“Anh khách sáo rồi.”
Hà Vô Phi ra hiệu cho cấp dưới ra ngoài, nói với Thẩm Tông Niên: “Chuyện của Vưu Kim Vinh, bên cảnh sát kinh tế vừa tìm được manh mối rồi, theo hướng này lần tiếp thì kiểu gì cũng lần ra nguồn tiền.”
“Cục trưởng Trương nhờ tôi gửi lời cảm ơn anh. Nhờ anh phối hợp trao đổi kịp thời mà bên họ lần ra được mấy tài khoản nước ngoài, chặn được một khoản tang vật lớn suýt bị chuyển đi, nếu để lọt thì thiệt hại nặng lắm. Cục trưởng Trương còn đùa anh đúng là hạt giống tốt để làm cảnh sát chìm.”
“Cục trưởng Trương quá lời rồi.”
“Sau khi chúng tôi lập án thì anh không cần phải bận tâm đến ông ta nữa, chứng cứ gần như đã đủ, Viện Kiểm sát Tối cao sắp duyệt lệnh bắt giữ.”
Thẩm Tông Niên vốn chẳng để Vưu Kim Vinh vào mắt, chỉ hỏi: “Còn Thẩm Hiếu Xương thì sao?”
“Ông ta rắc rối hơn một chút, chúng tôi có chứng cứ ban đầu rồi, nhưng người lại đang ở nước ngoài. Mấy khoản vốn len lỏi vào các công ty ở chợ đen ở Tân Châu được làm rất kín, hiện tại chúng tôi chỉ lần ra được hai công ty nước ngoài đứng sau, mà đường chuyển tiền cũng bảo mật cực cao. Dù ai cũng biết ông ta là cổ đông ngầm, nhờ người khác đứng tên hộ nhưng muốn động vào thì vẫn phải gom đủ chứng cứ, xâu chuỗi cho chắc mới xin lệnh được.”
“Còn dính tới vài băng nhóm ở Tân Châu nữa,” Hà Vô Phi lấp lửng: “Chuyện này vốn đã khó gỡ từ xưa rồi, anh Thẩm hiểu mà.”
Nói trắng ra là Thẩm Hiếu Xương dùng tư bản thao túng và hỗ trợ các băng nhóm giang hồ, một bên thiếu tiền, một bên thiếu người, hai bên nhìn trúng nhau.
Thẩm Tông Niên không nhượng bộ: “Tập đoàn lừa đảo cấu kết với thế lực đen, vừa hay tóm gọn cả ổ.”
“… Chúng tôi đương nhiên sẽ không để yên cho chúng mở rộng thế lực nữa, anh Thẩm cứ yên tâm, cấp trên rất coi trọng vụ này, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức tiêu diệt.”
Thẩm Tông Niên không nói gì, chỉ nhìn anh ta.
Lần cuối Hà Vô Phi gặp kiểu người cung cấp thông tin khó nhằn như vậy là Triệu Thanh Các, anh ta đành bất đắc dĩ tiết lộ: “Hội chợ Thương mại Hàng hải sắp bắt đầu rồi, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội này để hành động. Trong thời gian triển lãm, cả khu vực trong lẫn ngoài nước sẽ bị kiểm tra gắt gao hơn, anh phải tin tưởng vào quyết tâm trấn áp tội phạm của lực lượng cảnh sát chúng tôi.”
Thẩm Tông Niên không thích nghe lời lẽ quan trường, chỉ nói: “Tôi chờ tin tốt của sĩ quan Hà.”
Tiễn Hà Vô Phi đi, Thẩm Tông Niên hỏi quản lý hôm nay có bánh quy bơ socola không.
“Dạ có, cậu Thẩm.” Chỉ là lần trước hắn dặn không cần chuẩn bị nữa nên anh ta không gói sẵn.
“Lấy cho tôi một hộp, không, năm hộp, mang đi luôn.”
Mình Đàm Hựu Minh đã có thể ăn hết nửa hộp, Đàm Đa Lạc còn có thêm bạn học, tuy chưa có ai chuẩn bị đồ ăn cho ngày tham quan kiến tập của Thẩm Tông Niên, nhưng hắn nghĩ làm dư thì tốt hơn thiếu.
Hai giờ chiều, Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh đến khuôn viên đường Lâm Tiên Lạc đúng giờ, cùng học sinh lên xe buýt của trường xuất phát.
Rút kinh nghiệm hôm qua, Đàm Hựu Minh mang giày thể thao, áo hoodie và quần jean, còn Thẩm Tông Niên mặc quần dài đen và áo sơ mi cổ bẻ, cuối cùng trông không còn quá hung dữ nữa, giống như hai nam sinh viên đại học về nhà trông cháu dịp nghỉ hè.
Đàm Đa Lạc dẫn hai cô bạn nhỏ đến: “Cậu ơi, gia đình của Judy và bé Tâm không đến, hai bạn ấy có thể đi cùng chúng ta không?” Một cô bé con lai và một cô bé tóc xoăn nhẹ, đồng loạt ngước nhìn Đàm Hựu Minh.
“Được chứ.”
Thẩm Tông Niên không thích chơi với trẻ con, chỉ đứng lặng lẽ một bên, thỉnh thoảng đưa nước hoặc giúp chụp ảnh.
Đàm Hựu Minh đi đến đâu cũng là thủ lĩnh của lũ trẻ, chơi mấy trò hỏi đáp thôi mà đã kéo theo cả chục đứa nhóc lon ton bám theo, đám nhóc tì bu quanh dính chặt lấy ống quần anh. Không biết đứa nào chọc mà anh cười ha hả, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, trông là biết anh cực kỳ thích trẻ con.
Bỗng nhiên, Đàm Hựu Minh quay đầu lại cười toe toét với hắn, Thẩm Tông Niên cũng chẳng tránh nữa, chỉ lặng lẽ đứng từ xa nhìn anh.
Trong lòng hắn yên bình đến lạ, ngay cả hắn cũng không hiểu sao.
Khác hẳn với cảm giác trước đây mỗi lần nhìn thấy Hựu Minh đùa với đám trẻ, lần này trong lòng hắn còn hơi dâng lên cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
Nụ cười rạng rỡ của Đàm Hựu Minh… thật đẹp.
Tham quan xong khu triển lãm, cả nhóm ra sảnh ngồi nghỉ. Qua ô cửa kính sát đất tầng bốn là nhìn thẳng ra bờ biển, tầng hai với tầng bốn đều có chỗ ngồi hóng gió biển.
Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên đi mua nước uống cho lũ trẻ, Văn Khúc Tâm hỏi: “Lớp trưởng, cậu của cậu đẹp trai quá, sao mợ của cậu không đến?”
Đàm Đa Lạc đáp: “Tớ không có mợ.”
Judy sống ở nước ngoài từ nhỏ, hiểu biết nhiều: “Tớ tưởng chú Thẩm là mợ của cậu chứ.”
Đàm Đa Lạc và Văn Khúc Tâm đều ngớ người, từ từ quay sang nhìn cô bé.
Cô bé tưởng mình nói hớ nên lịch sự đưa tay che miệng.
Đàm Đa Lạc nhìn cô bé, lẩm bẩm: “Cũng không hẳn là không được.”
Sau khi tham quan xong sảnh cổ vật và thư họa, tiết học xã hội xem như kết thúc, Đàm Hựu Minh đi trò chuyện với giáo viên, còn Đàm Đa Lạc và Thẩm Tông Niên đứng chờ bên cạnh.
“Cậu Tông Niên ơi,” Cô bé không nén nổi suy nghĩ trong lòng, thì thầm với hắn: “Các bạn của con ai cũng thích cậu, Lvy muốn cậu làm dượng, Zoe nói dì của bạn ấy quen cậu, nhưng con muốn cậu làm mợ của con, được không ạ?”
Thẩm Tông Niên đứng hình, hé miệng từ chối: “Không được.”
Đàm Đa Lạc tròn mắt, không ngờ lại bị từ chối: “Tại sao?!”
Thẩm Tông Niên nghĩ một lúc mới đáp: “Sau này cậu con sẽ gặp được người mà cậu ấy thích.”
Đàm Đa Lạc nhíu mày, ra dáng một đứa trẻ thích học hỏi: “Nhưng con thấy cậu con cũng thích cậu mà, con cũng thích cậu nữa. Vậy sao cậu không thể làm mợ của con? Cậu không thích cậu con ạ?”
Thẩm Tông Niên điềm nhiên trả lời: “Cậu không thích.”
Đàm Đa Lạc thất vọng thấy rõ, mắt trợn lên: “Tại sao! Cậu con đẹp trai như vậy mà!”
Thẩm Tông Niên lạnh lùng không nói gì, Đàm Đa Lạc sốt ruột chạy theo hỏi tiếp: “Cậu con có điểm nào không tốt?”
Thẩm Tông Niên nói: “Cậu con phiền lắm.” Hắn lại dặn dò cô bé: “Những lời này đừng nói cho cậu con biết.”
Đàm Đa Lạc bị tổn thương, không muốn trò chuyện với hắn nữa.
Đường về khá kẹt xe, vừa mới về nhà, còn chưa kịp bước qua cửa thì điện thoại của Đàm Trọng Sơn đã réo tới.
“Đàm Hựu Minh, mấy tin tức về nhà họ Tằng là sao?”
“Hả?” Cả buổi trong bảo tàng yên tĩnh khiến anh tách biệt khỏi sóng gió bên ngoài, lời chất vấn kèm theo chút kiềm chế của Đàm Trọng Sơn lập tức kéo anh ra khỏi khoảng thời gian cha con yên bình.
Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên nhìn nhau: “Báo chí đã đăng bài rồi ư?”
Đàm Trọng Sơn tức cười: “Con còn hỏi nữa à?”
