Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 56: Thách thức luật lệ.



Chắc Đàm Trọng Sơn đang ở một trong những sân thượng của buổi tiệc tối, tiếng đàn violin từ xa vọng lại, lẫn trong tiếng gió, giọng không lớn nhưng đầy khí thế, Đàm Đa Lạc dù đứng cách khá xa cũng bị chấn động. Cô bé lanh lợi lập tức mở điện thoại trẻ em ra, chăm chú đọc mớ tin thị phi về ba ruột.

“Bụng bia kè bikini, người đàn ông họ Tằng vung tiền săn hoa dại”“Một ngày quần thảo ba điểm hẹn gặp năm cô, say rượu ph*t t*nh bên đường bị phạt tiền tại chỗ”, kèm theo ảnh Tằng Thiếu Huy ăn mặc xộc xệch trốn ống kính, mặt đỏ gay đuổi cánh săn ảnh, trông vừa hoảng hốt vừa chật vật.

Đàm Hựu Minh liếc qua mấy cái, không mấy hài lòng: “Tiêu đề hàm súc thế, bút lực của chủ biên Báo chiều Hoa Đô đâu chỉ tới mức này, chắc là đã nương tay rồi.”

Đàm Trọng Sơn nói: “Ba còn phải khen con nữa nhỉ.”

Đàm Hựu Minh tựa vào chiếc tủ thấp bằng gỗ nam mộc, duỗi thẳng đôi chân dài ra, cất giọng hờ hững: “Làm sai thì bị nói là đúng rồi ba.”

“Con nói năng cho tử tế vào,” Đàm Trọng Sơn quát khẽ, “Con đột nhiên làm như vậy, có nghĩ đứa nhỏ nhìn thấy sẽ nghĩ gì không.”

Đàm Hựu Minh nghiêng đầu nhìn cô cháu gái: “Con thấy nó hóng hớt nhiệt tình lắm.” Cô bé cúi đầu đọc lướt vèo vèo, nom như con chồn nhỏ đang rình mò trong vườn dưa.

“Hơn nữa,” Đàm Hựu Minh chưa từng yêu đương nhưng lại có cả một cuốn bí kíp nuôi dạy con cái, “Giáo dục thực tế phải bắt đầu rèn từ tấm bé, không chịu nổi chút chuyện này thì sao làm con cháu nhà họ Đàm được.”

“Con thấy… cái miếng giẻ rách che đậy này rách toạc ra, người thật sự không chịu được lại là người khác ấy chứ.”

“Đừng có ngụy biện, đôi co với ba. Con muốn đứng ra làm anh hùng phán xử công bằng thì không ai cản, nhưng cũng phải biết nhìn thời điểm, xem hoàn cảnh nữa chứ.”

Bữa tiệc tối nay toàn là danh gia vọng tộc, đối tác hợp tác của các nhà đều có mặt đông đủ. Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi vừa mới nâng ly với người nắm quyền nhà họ Tằng, giây tiếp theo đã bị tin tức bom tấn này oanh tạc ngay tại chỗ.

Không khí trong phòng tiệc lúc ấy tưởng lặng mà không yên, mọi người bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất đều đã hay tin. Một trò cười lớn như vậy, hai bên nhà họ Đàm, nhà họ Tằng vừa nâng ly nhìn nhau, cảnh tượng ngượng nghịu khôn cùng.

“Bây giờ là lúc nào, mấy dự án hợp tác của hai nhà sắp sửa khởi động, tháng sau Hội chợ Thương mại Hàng hải sẽ khai mạc, con là chủ trì, bên đó cũng là đồng tổ chức.”

“Ra quyết định này, nội bộ Bình Hải đã họp bàn chưa, ủy ban đầu tư của văn phòng gia tộc đã bỏ phiếu chưa, các thành viên trong gia tộc đã thương lượng chưa?”

“Con không nói với người ngoài thì thôi, ngay cả ba mẹ con cũng không đề cập một tiếng. Với mức giá đang nhảy vọt của dự án hợp tác, đối tác sẽ nghĩ thế nào, báo cáo với hội đồng cổ đông ra sao? Lễ Trung Nguyên sắp đến rồi, họ hàng hỏi thì con định nói gì?”

“Đàm Hựu Minh, con nắm quyền được mấy năm rồi, đạo lý rút dây động rừng, làm gì cũng phải tính toán trước sau, chu toàn vạn sự còn cần ba phải dạy con sao?”

Đàm Trọng Sơn trước giờ luôn nuông chiều con trai, hiếm khi nói nặng lời như vậy. Đàm Hựu Minh thu lại vẻ cà lơ phất phơ, đứng thẳng người, nghiêm nghị nói: “Ba, sao ba biết đây là hành động bộc phát nhất thời của con?”

Đàm Trọng Sơn im lặng.

Đàm Hựu Minh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Thứ nhất, là chuyện riêng tư của cá nhân Tằng Thiếu Huy bị vạch trần, nói rộng ra cũng chỉ là chuyện trong gia đình. Con không nghĩ nó cần phải nâng lên mức họp bàn công ty để người ngoài chen vào.”

“Nếu con nói trước với ba mẹ, hai người có cho con làm không? Để ủy ban đầu tư của văn phòng gia tộc phân tích rồi quyết định, dựa vào biểu quyết của các thành viên trong cuộc họp nội bộ, phương án này liệu có thông qua nổi không?”

Anh bình tĩnh nhưng đầy quả quyết: “Ba và con đều biết rất rõ, chuyện đó là hoàn toàn không thể.”

Đàm Ngữ Lâm suy cho cùng cũng chỉ là vật hy sinh để bảo vệ lợi ích gia tộc và giảm rủi ro mà thôi.

Gia tộc giàu sang quyền quý, nói có tình người thì có, nói thực tế thì cũng thực tế.

Mỗi người trong gia tộc này từ nhỏ đã được giáo dục rằng lợi ích gia tộc đứng trên tất cả, được hưởng phúc thì cũng phải gánh trách nhiệm đi kèm, được cưng chiều thế nào thì phải mang theo kỳ vọng tương ứng thế ấy.

Tình thân chỉ là phần tô điểm, lợi ích mới là gốc rễ.

Mọi giá trị cá nhân, hạnh phúc riêng đều chỉ là cành lá mọc ra từ cái cây đại thụ trăm năm rực rỡ ấy. Sự hưng thịnh của gia tộc, sự nối tiếp của quyền thế giàu sang mới là nền móng, là chỗ dựa, có gia tộc che chở thì mới có được mọi thứ khác.

Đàm Trọng Sơn: “Thì ra con biết là như vậy.”

“Đương nhiên con biết chứ,” Đàm Hựu Minh không phán xét đúng sai của những quy tắc ấy, bởi các gia tộc lớn đời đời phồn vinh đều truyền thừa như vậy, nhưng anh có lý riêng của mình, “Không phải con phá hoại nó mà con đang cải tiến nó theo hướng hợp lý hơn.”

Đàm Trọng Sơn lại định mắng tiếp, nhưng Đàm Hựu Minh đã nhanh chóng chặn lời trước: “Giá cổ phiếu dự án hợp tác rớt cũng chỉ là tạm thời, ngay cả ly hôn hòa bình thôi cũng khiến thị trường chao đảo rồi.”

Dám làm như vậy thì tất nhiên anh đã cân nhắc mọi hậu quả: “Bây giờ con trực tiếp xé toạc miếng giẻ rách che đậy này, đúng sai nhìn vào là thấy. Như thế tránh cho người ngoài đồn đoán ai chịu trách nhiệm, không để truyền thông kiếm lời thêm, cũng ngăn nhà họ Tằng giở trò, đảo ngược trắng đen, gây rối, đổ ngược tội vạ, chúng ta phải ra tay phủ đầu.”

“Nhà họ Đàm chiếm thế đạo đức cao hơn, giá cổ phiếu rồi sẽ hồi phục và cân bằng. Ngược lại, dư luận sẽ ép nhà họ Tằng phải cắt đứt quan hệ với Tằng Thiếu Huy.”

“Không có sự che chở và bảo hộ của nhà họ Tằng, Tằng Thiếu Huy chẳng là cái thá gì cả!”

Không phải tự nhiên mà thành khách quen của các tờ báo lá cải, Đàm Hựu Minh mượn gió bẻ măng chơi họ một vố: “Họ dám đối xử với người nhà họ Đàm như vậy mà còn muốn con giúp họ che giấu, không phải quá bắt nạt người khác sao. Ai làm sai thì tự chịu. Làm ra lỗi mà còn muốn bỏ qua không cần trả giá, họ nghĩ gì vậy, trên đời làm gì có chuyện dễ như thế.”

Đối phương chẳng qua chỉ dựa vào việc hai nhà có ràng buộc lợi ích, tin chắc nhà họ Đàm sẽ biến chuyện lớn thành nhỏ, mỗi bên lùi một bước. Trước đây các gia đình vẫn luôn làm như vậy, đó là luật ngầm trong giới mà ai cũng biết.

Tiếc là lần này họ lại vấp phải tảng đá cứng là Đàm Hựu Minh, anh dõng dạc nói: “Nếu nhà họ Tằng không nỡ từ bỏ đứa con trai cháu ngoan thảo hiền này thì những lời châm biếm, cay nghiệt, những lời ác ý từ bên ngoài cứ để họ tự đi mà chịu! Cổ phiếu lao dốc như nhảy lầu, hình tượng tan tành, họ cũng cứ việc chịu đi!”

“Không chịu nổi thì cứ để kẻ chủ mưu ra mặt xin lỗi, cho cả Hải Đảo nhìn rõ bộ mặt bắt nạt người yếu, sợ kẻ mạnh, mở miệng cầu xin người ta thương hại của anh ta.”

Đàm Trọng Sơn nghe mà giật mình. So với thế hệ cha chú, tổ tiên và nề nếp ổn định, nhã nhặn mà nhà họ Đàm vẫn giữ bấy lâu thì Đàm Hựu Minh lại quá táo bạo, quá tiến bộ, dám thẳng tay vượt qua mọi luật ngầm.

Không biết ai đã cho anh cái gan, cái dũng khí để dám đối đầu nhà họ Tằng, dám thách thức những điều mà cả thế tục vẫn ngầm thừa nhận.

Đàm Trọng Sơn cũng không biết dũng khí, bản lĩnh và lòng yêu ghét phân minh này là tốt hay xấu, chỉ là ông chợt nhận ra, bầu trời mà trước đây ông che chở cho con đã không còn đủ cao nữa.

Với tầm nhìn và bãn lĩnh như vậy, Đàm Hựu Minh hẳn sẽ bay đến một vùng trời rộng lớn, cao xa hơn. Trên hành trình đầy sóng gió đó, ngoài ba mẹ ra, liệu ai có thể che chở và đồng hành cùng con trai ông đây.

Thần sắc Đàm Hựu Minh kiên định, không hề sợ hãi: “Có lẽ ba thấy con làm việc cảm tính, chỉ nghĩ cho mình mà bỏ qua đại cục, nhưng thực ra con không phải chỉ vì chị cả, hay đúng hơn không phải chỉ vì một mình chị ấy, con làm vì từng người trong gia đình này.”

Những quy tắc cũ kỹ, lỗi thời kia lẽ ra đã phải bị nghiền nát từ lâu, Đàm Hựu Minh chẳng buồn nói nhiều. Anh cố gắng khách sáo, uyển chuyển hết mức để không chọc thủng lớp giấy cửa sổ đã mục nát từ lâu: “Chỉ khi bảo đảm được lợi ích rõ ràng, thiết thực của từng người trong nhà họ Đàm thì đó mới là cách bảo vệ gia tộc chân chính.”

Bởi bất kỳ thành viên nào trong gia tộc cũng có thể bị đem ra làm vật hy sinh vào một ngày nào đó. Bảo vệ nhân cách và phẩm giá chân thực của mỗi người còn cụ thể, quan trọng và thiết thực, nhân văn hơn nhiều so với việc bảo vệ cái gọi là danh dự gia tộc, danh tiếng giả tạo, phù phiếm kia.

“Ba,” Đàm Hựu Minh khẽ gọi một tiếng, nặng tựa ngàn cân, “Nhà mình không phải nhà họ Tạ đúng không?”

Lòng Đàm Trọng Sơn chấn động, không cần biết có bị thuyết phục hay không, ông chỉ lạnh lùng chất vấn: “Cho dù con có một ngàn lẻ một lý do đi nữa, nhà họ Tằng vẫn là bên đồng tổ chức Hội chợ Thương mại Hàng hải danh chính ngôn thuận.”

Họ trúng thầu công khai, đi đúng quy trình, có đủ văn bản, tục ngữ nói không nể mặt tăng thì cũng nhìn mặt Phật.

“Con gây chuyện vào thời điểm quan trọng này là đang đánh vào mặt ai? Chưa nói đến ảnh hưởng dư luận, chỉ riêng hội chợ sắp tới, con định điều phối thế nào? Con làm việc không để lại đường lui, quan hệ đã căng thẳng vậy rồi, nhà họ Tằng còn chịu phối hợp không? Đối tác của họ, nhà cung cấp dưới quyền họ, con có điều động nổi không?”

Đàm Hựu Minh cười lạnh: “Ba nghĩ con còn muốn để họ ngồi vào chia phần bát canh này chắc?”

Đàm Trọng Sơn cau mày, cơn giận lại bùng lên: “Đàm Hựu Minh! Con còn muốn làm gì nữa?”

Ân oán cá nhân giữa hai nhà là một chuyện, nhưng lợi ích của Hội chợ Thương mại Hàng hải chằng chịt, phức tạp vô cùng, bản thân nhà họ Tằng cũng có một cộng đồng lợi ích phía sau, Đàm Hựu Minh ra tay là đạp đổ cả một ổ, chẳng chừa bất kỳ đường lui nào.

Chưa đầy ba mươi tuổi, nền tảng chưa vững mà đã dám cuồng vọng như thế. Đàm Trọng Sơn quyết phải dẹp bỏ cái tính cách ma vương này, nghiêm giọng cảnh cáo: “Ba thấy ở nhà chiều chuộng con quá rồi, đừng tưởng Bình Hải ở Hải Thị là có thể một tay che trời, con nghĩ con có bao nhiêu năng lực hả? Đàm Hựu Minh, con còn muốn trực tiếp đuổi người ta ra khỏi mâm này sao?”

Đàm Hựu Minh ăn mềm không ăn cứng. Đàm Trọng Sơn nói lý thì anh cũng nói lý lại được, nhưng bị mắng thì anh không phục, lập tức lớn tiếng qua điện thoại: “Ai da, ba nói đúng rồi đó, con muốn giết gà dọa khỉ đấy!”

“Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, nhà họ Tằng đã từng xin lỗi chị cả một câu, đã từng bày tỏ thái độ một lần nào chưa? Cái giá đắc tội với nhà họ Đàm rẻ mạt như vậy, ngày mai ai cũng kéo đến dẫm lên một phát thì còn gì nữa.”

Lửa cháy đổ thêm dầu, Đàm Trọng Sơn bị một tràng cãi cùn của anh làm cho á khẩu, vừa đau đầu vừa bực: “Con…”

Đàm Hựu Minh còn định nói tiếp thì bỗng đâu có bàn tay đưa tới cướp lấy điện thoại, anh ngây người một thoáng, giơ tay lên định giật lại.

Thẩm Tông Niên vừa giữ anh vừa nói với đầu dây bên kia: “Chú Đàm, là con đây.”

Đàm Hựu Minh kiễng chân lên. Thẩm Tông Niên thì cao, tay cũng lớn, trực tiếp khóa chặt hai cổ tay anh trong lòng bàn tay như khóa bằng sợi xích thô, cất giọng trầm ổn: “Chuyện của Tằng Thiếu Huy là do con bảo người tung tin.”

“Ảnh chụp, tiêu đề, cách dùng từ và thời điểm công bố đều qua tay con. Con làm vậy là thiếu cân nhắc, con xin lỗi.”

Nhưng nghe giọng thì chẳng có chút gì gọi là biết lỗi cả: “Về phía nhà họ Tằng, chú với thím Quan cứ bảo tạm chưa hay biết gì, cứ đẩy hết trách nhiệm qua con.”

Đàm Trọng Sơn mắng cả con ruột lẫn con nuôi không chừa đứa nào: “Đừng có bày trò tranh nhau nhận tội trước mặt chú. Con làm với Đàm Hựu Minh làm có khác gì nhau, nó làm bậy, con cũng hùa theo là sao? Sao nào, chê chưa đủ loạn còn muốn kéo cả Hoàn Đồ vào hả?”

Ông tự kiểm điểm, tự suy ngẫm, rõ ràng ông và Quan Khả Chi đâu đến mức nuông chiều Đàm Hựu Minh, sao lại nuôi ra một đứa ngang ngược vô pháp vô thiên như vậy. Ông suýt quên mất thì ra đứa nhỏ này còn có một tấm khiên bảo hộ, một vị Phật làm chỗ dựa, che chở nuông chiều từ bé.

Tính nết của Đàm Hựu Minh thành ra như bây giờ, làm cha mẹ như ông cũng góp phần ba phần, còn Thẩm Tông Niên làm anh thì gánh đến bảy phần: “Thẩm Tông Niên, con cứ việc chiều nó đi ha, sau này nó có đục thủng trời chắc con cũng lo vá lại cho nó hết.”

Đàm Hựu Minh nghe xong lại nổi máu, mắng anh thì thôi, sao lại mắng cả Thẩm Tông Niên nữa. Anh lập tức muốn giật lại điện thoại để phân bua cho ra lẽ với Đàm Trọng Sơn.

Thẩm Tông Niên giữ chặt anh, Đàm Hựu Minh bị khóa ngoan ngoãn ở trong ngực hắn, giống như một con mèo bệnh đang cố phát uy, phí công th* d*c.

Bị Đàm Trọng Sơn gọi thẳng tên, Thẩm Tông Niên lại không cảm thấy gì, đây là đang huấn luyện hắn như con trai ruột, khách sáo quá lại thành xa lạ.

Hắn giữ Đàm Hựu Minh không cho nhúc nhích, ấn nhẹ lên vai anh như trấn an, chủ động nhận sai: “Chú Đàm, không đến mức đó đâu. Chú đừng giận, cũng xin chú yên tâm, bọn con sẽ xử lý ổn thỏa nhất có thể, không để chú với thím Quan khó xử đâu.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...