Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 69: Đảo khu 11.



Màng nhĩ anh ù đi, Đàm Hựu Minh siết chặt điện thoại. Trên tầng cao của tòa nhà chọc trời, gió rít từng hồi thê thiết, thổi người ta vào cảm giác chênh vênh, bất an đến mức chỉ cần lơ đãng là có thể ngã xuống. Cổ họng anh như nghẹn lại, sợ rằng đây lại chỉ là ảo giác, là rối loạn tri giác, là giấc mơ chạm vào sẽ vỡ tan.

Anh há miệng, không thốt nên lời, ruột gan cồn cào đến mức trái tim co thắt, cho đến khi đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng gọi rõ ràng, chắc chắn.

“Đàm Hựu Minh.”

Người được gọi lúc này mới như tìm lại được nhịp thở, khẽ nuốt nước bọt, cất tiếng hỏi thật khẽ: “Là cậu phải không?” Giọng điệu do dự, cẩn thận, sợ hãi đó chỉ là một thanh âm hư ảo như bao lần trước.

“Ừ.” Đầu dây bên kia đáp, “Là tôi.”

Khóe mắt Đàm Hựu Minh tức khắc nhòe đi.

“Đàm Hựu Minh, đừng khóc.”

Cổ họng anh nghẹn ứ, đôi môi run rẩy: “Cậu đang ở đâu?” Giọng anh nhẹ bẫng, như niềm vui của người đã mất rồi lại tìm được, nhưng bên dưới là nỗi tủi thân không sao giấu nổi.

“Đảo khu 11.”

Đàm Hựu Minh lập tức tỉnh táo, dứt khoát quay người rời khỏi ban công: “Tôi sẽ đến tìm cậu ngay.”

“Từ từ thôi, tôi đợi cậu.”

“Cậu đừng cúp máy!” Đàm Hựu Minh buột miệng thốt ra, “Cứ như thế này đi, chúng ta cứ giữ máy, cậu… cậu nói chuyện với tôi đi.”

“Có được không?”

“Được.”

“Đừng khóc nữa.”

Anh bước nhanh vào văn phòng, đổi sang tai nghe, hơi thở của đối phương trở nên gần hơn, Đàm Hựu Minh vẫn không cảm thấy yên tâm hơn chút nào, trái lại càng sốt ruột thu dọn đồ đạc. Dương Thi Nghiên nhanh chóng liên hệ chuẩn bị tàu.

Đảo khu 11 là một hòn đảo nhân tạo chuyên dùng để lọc dầu ngoài khơi, xa xôi tách biệt. Nơi đó thậm chí còn chưa có tên chính thức, không có sân bay, ngay cả tàu thương mại nhanh nhất cũng phải hơn năm tiếng mới cập bến được.

Biển trải rộng mênh mông, tâm trạng Đàm Hựu Minh cũng chập chờn như những đợt sóng trắng dồn dập: “Tôi… tôi lên thuyền rồi, cậu chờ tôi, tôi sẽ tới nhanh, nhanh thôi.”

“Ừ, tôi ra bến tàu đợi cậu.”

Tín hiệu yếu, giọng nói trong tai nghe có phần rè đi, Đàm Hựu Minh sợ đường truyền lại ngắt, vội vàng nhấn mạnh: “Cậu đừng ngắt máy, đừng ngắt máy mà.”

“Không đâu.”

Đàm Hựu Minh vịn vào lan can, lòng nôn nóng, mọi lo lắng bị đè nén suốt 394 ngày đêm đều được tuôn ra hết: “Cậu… có khỏe không? Có bị thương không? Cơ thể thế nào?”

Câu trả lời vẫn là phong cách ngắn gọn súc tích quen thuộc: “Khỏe. Không. Cơ thể không sao.”

Đàm Hựu Minh không kìm được hỏi: “Vậy sao… bây giờ mới tìm tôi?” Anh thật sự không phải đang trách móc, chỉ có một chút ấm ức không đè xuống được, không thể giấu đi, chỉ chút thôi chứ không nhiều.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng mang theo bất lực lẫn áy náy: “Xin lỗi, tôi… đã quên rất nhiều chuyện, gần đây mới dần dần nhớ lại.” Chính xác thì chỉ hai ngày gần đây, những mảnh ghép trong đầu hắn mới hoàn chỉnh.

Sau khi Thẩm Tông Niên rơi xuống biển, hắn bị hải lưu cuốn đi, trôi dạt đến gần đảo khu 11 rồi được một kỹ sư dầu khí cứu sống, nhưng đầu bị va chạm vào đá ngầm nên mất trí nhớ. Đúng lúc đang vào mùa cao điểm khai thác, công nhân thiếu người, vì vậy họ giữ hắn lại làm việc trên đảo.

Đàm Hựu Minh bám chặt lan can, vừa đau lòng vừa sốt ruột: “Vậy chắc lúc đó đau lắm.”

“Không đau.”

“Cậu ở đó có mệt không?”

“Không mệt.” Thẩm Tông Niên vốn quen chịu khổ, công việc trên giàn khoan nặng nhọc, lại nguy hiểm, nhưng vẫn nằm trong ngưỡng chịu đựng của hắn.

“Đàm Hựu Minh, còn cậu?” Thẩm Tông Niên thậm chí không dám nghĩ tới một Đàm Hựu Minh mắc chứng lo âu chia ly đã phải sống qua một năm ấy như thế nào. Khi mảnh ký ức cuối cùng quay trở lại, điều ập đến trước tiên không phải là cảm giác nhớ lại mà là một cơn đau dữ dội trào đến từ rất xa.

“Cậu có ổn không?”

Đàm Hựu Minh ngước nhìn bầu trời, giọng khàn hẳn đi, cố kìm tiếng nấc: “Thẩm Tông Niên.”

“Tôi nhớ cậu.”

Đầu dây bên kia hoàn toàn yên lặng.

Đàm Hựu Minh vô thức lẩm bẩm: “Nếu cậu không xuất hiện nữa, tôi thật sự… thật sự sẽ…”

Hơi thở trong điện thoại nặng hơn vài phần.

“Nhưng tôi không dám, tôi vẫn chưa tìm được cậu, lại sợ đến lúc cậu quay về sẽ không tìm thấy tôi…”

“Đàm Hựu Minh, Đàm Hựu Minh,” Thẩm Tông Niên cũng bắt đầu hoảng, ngắt lời anh trấn an, “Xin lỗi.”

Hắn lặp lại: “Xin lỗi, mãi tới giờ tôi mới nhớ ra.”

“Không cần xin lỗi, cậu không có lỗi với bất kỳ ai.” Một năm qua Đàm Hựu Minh đã trở nên cực kỳ trầm lắng, nhưng trước mặt Thẩm Tông Niên lại có quá nhiều điều muốn nói: “Bà nội nhớ cậu lắm, Tết vừa rồi bà lại cắt cho cậu cả xấp bùa bình an, cái máy may cũ vẫn hỏng, không ai sửa được, tôi tính mua cái mới cho bà mà bà lại bảo thôi.”

“Con vẹt chết tiệt kia học theo giọng ông nội, ngày nào cũng la ‘Niên ơi, về nhà’, ồn chết đi được. Nhưng lần nào nó kêu tôi cũng tưởng cậu về thật, chạy vội ra sân nhìn, nhưng lần nào cậu cũng không trở về.”

“Đông chí năm ngoái chị Quan nấu mì trường thọ, tôi đã ăn thay cậu rồi, dở lắm. Năm nay cậu phải ăn lại giúp tôi, với cả, Tết năm ngoái nhà mình không chụp ảnh gia đình, ba nói cậu chưa về thì chưa gọi là đủ người, phải đợi cậu về mới chụp.”

Lòng Thẩm Tông Niên nóng ran, cổ họng nghẹn lại, nhưng vẫn không biết phải nói gì, chỉ có thể khẽ ừ một tiếng.

Những nỗi nhớ bị dồn nén bấy lâu vỡ òa như dung nham, Đàm Hựu Minh không thể ngừng bộc bạch: “Tôi phát hiện gói thuốc cậu giấu trong tủ rồi, tôi còn chẳng biết cậu hút từ bao giờ. Tôi có thử một điếu, đắng lắm, nhưng rất dễ nghiện, có thể khiến tôi tạm thời quên đi sự thật cậu không còn ở bên tôi nữa. Nhưng tôi không dám hút nhiều, tôi sợ hút hết rồi mà cậu vẫn chưa về, càng sợ hút hết rồi là cậu mất luôn, mất mãi mãi.”

“Hồ sơ bảo lãnh vô thời hạn của cậu tôi đã gia hạn rồi, có thêm một phụ lục hợp đồng, bây giờ chúng ta là mối quan hệ bảo lãnh lẫn nhau trọn đời.”

“Chiếc kẹp cà vạt hình bướm đôi cậu ký gửi cũng bị tôi phát hiện luôn,” Dù đã muộn mất mười hai năm, nhưng Đàm Hựu Minh vẫn muốn giải thích, “Hồi đó tôi thật sự không có ý đi cùng Vi Tư Hà, chỉ là quà cậu ta tặng đắt quá nên tôi phải đáp lễ, hơn nữa món trang sức đấu giá đó tặng dưới danh nghĩa cả hai chúng ta, vì tôi nghĩ lúc đó cậu mở thị trường mới, kiểu gì cũng phải làm việc với cậu ta, nên là…” Anh bổ sung, “Hôm đó cậu nói cậu không chuẩn bị quà cho tôi, tôi có giận thật, dù cậu chỉ tặng tôi một cái lá cây thôi tôi cũng vui rồi.”

“Sau này tôi cũng từng nghĩ sao cậu lại không thích Vi Tư Hà, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy ngay từ lần đầu gặp mặt hai người đã không hợp nhau. Tôi không biết cậu có để bụng bát chè đậu đỏ năm đó không, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu, tôi đưa cho cậu ta chỉ vì coi cậu ta là khách.”

“Còn cậu không phải khách. Cậu là người của tôi.”

Gió ngoài biển rít lên từng cơn, Đàm Hựu Minh bất chấp tất cả, lớn tiếng thổ lộ lòng mình với bờ bên kia xa xôi, từng câu từng chữ đều bật ra mạnh mẽ, vang vọng nhức tai.

Trái tim Thẩm Tông Niên năm xưa không bị dòng nước lũ nhấn chìm, giờ lại bị tấm chân tình của anh làm cho mềm nhũn. Hắn hít sâu một hơi để trấn tĩnh, giọng nói bật ra hơi khàn, xen lẫn chút bối rối: “Quà tôi sẽ bù, máy may tôi sẽ sửa, mì trường thọ tôi sẽ ăn, Đàm Hựu Minh… cậu đừng buồn nữa.”

Đàm Hựu Minh không muốn một lời hứa ngắn ngủi, anh muốn xác nhận thời hạn: “Năm nào cũng vậy chứ?”

Thẩm Tông Niên đồng ý: “Năm nào cũng vậy.”

Thuyền mỗi lúc một gần bờ, bóng người trên bến đã mờ mờ hiện ra. Mắt Đàm Hựu Minh sáng rực lên, như thể nếu con thuyền không nhanh chóng cập bến, anh sẽ nhảy xuống biển bơi vào.

Thẩm Tông Niên đứng ở bến tàu, cảnh xưa người cũ như vừa mới đây. Mười bốn năm trước, Đàm Hựu Minh từ trên trời đáp xuống, mười bốn năm sau, Đàm Hựu Minh lại rẽ sóng trùng khơi đến bên. Ngày ấy là nắng vàng nhiệt đới, hôm nay là cuồng phong dữ dội. Dường như bất kể số phận có đẩy Thẩm Tông Niên đến nơi hoang vắng nào trên trái đất, Đàm Hựu Minh cũng sẽ tìm được hắn, đưa hắn trở về nhà.

Chỉ là lần này anh không còn nụ cười rạng rỡ, chiếc răng khểnh cũng đã giấu đi. Đàm Hựu Minh ba mươi tuổi bất chấp tất cả lao tới, Thẩm Tông Niên vẫn vững vàng đón lấy anh.

Anh ôm chặt lấy cổ hắn, vùi mặt sâu vào hõm vai hắn, nước mắt nóng hổi thấm ướt cả áo vai. Đàm Hựu Minh nhe răng cắn hắn một cái thật mạnh, để lại vết răng rõ rệt, giọng run run: “Thẩm Tông Niên, tôi hận cậu.”

“Tôi hận cậu chết thôi.”

Cánh tay ôm anh của Thẩm Tông Niên khựng lại, hắn vừa định lên tiếng xin lỗi thì đã nghe thấy Đàm Hựu Minh thỏ thẻ đầy quyến luyến: “Lừa cậu đấy.”

“Tôi nhớ cậu.”

“Nhớ cậu lắm.”

Thân thể trong vòng tay hắn quá đỗi mảnh khảnh, gầy đến mức khiến người ta sợ chỉ cần lơi tay là buông. Thẩm Tông Niên siết chặt anh hơn, lần này đến lượt hắn không kìm được hỏi: “Đàm Hựu Minh, sao cậu lại gầy thế này?”

“Cậu không ăn uống đàng hoàng à?”

Giọng điệu nghiêm khắc, ngữ khí trách móc, cách biệt mấy trăm ngày đêm, ngữ điệu ấy vẫn chẳng hề xa lạ hay lạnh nhạt hơn. Đàm Hựu Minh áp mặt vào cổ hắn, vừa như hờn dỗi, lại vừa như đang tủi thân: “Đừng mới gặp đã mắng người ta mà.”

Thẩm Tông Niên khựng lại, vân vê gáy anh, hạ giọng: “Tôi không mắng cậu.” Chỉ là anh gầy quá, ôm vào khiến lòng hắn chao đảo, như nắm phải cát mịn, sợ không giữ nổi trong tay.

Hàng mi ẩm ướt của Đàm Hựu Minh quệt lên mặt hắn: “Ừm, cậu lo cho tôi, tôi biết.”

Vai anh run rẩy, bàn tay lớn của Thẩm Tông Niên giữ chặt vai anh: “Cậu lạnh à?”

“Cậu ôm chặt thêm chút nữa là không lạnh.”

Lồng ngực áp sát, hai nhịp tim kề nhau, hơi thở quyện hòa, Đàm Hựu Minh cảm nhận rõ dòng máu từng như đông cứng trong cơ thể đang dần chảy lại, như cây khô bén rễ, như băng tan tuyết chảy.

Thẩm Tông Niên ôm chặt người trong lòng, chắn gió biển thổi tới, hắn chưa từng nghĩ mình có thể gặp lại Đàm Hựu Minh, nhưng giờ đã thực sự được gặp anh.

Số phận vốn đã khắc nghiệt với hắn từ thuở niên thiếu, cha mẹ bạc bẽo, người lớn lạnh nhạt, nhưng số phận cũng không quá tệ bạc, vẫn để Đàm Hựu Minh xuất hiện trong đời hắn, để mỗi lần hắn rơi xuống vực sâu đều có thể trèo lên, gặp lại Đàm Hựu Minh.

Đàm Hựu Minh không nỡ buông hắn ra, sợ vừa buông tay người lại biến mất, anh chỉ chừa một tay lấy điện thoại gọi cho Quan Khả Chi, trước khi thật sự thấy, chưa thật sự chạm vào, anh không dám báo tin mừng giả.

Quan Khả Chi bắt máy rất nhanh, đầu dây bên kia nghe như vẫn đang trong một buổi họp nghiêm túc: “Minh à con.”

“Sếp Quan, mẹ xem này, ai đây.”

Thẩm Tông Niên: “Thím Quan.”

Đầu dây bên kia lặng đi một thoáng, dù Quan Khả Chi cố gắng kìm nén vẫn nghe thấy giọng bà nghẹn ngào: “Niên, là con sao?”

Thẩm Tông Niên áy náy: “Là con đây, thím Quan, để thím lo lắng rồi.”

“Con thế nào, có bị…” Có quá nhiều điều muốn hỏi, Quan Khả Chi lấy lại bình tĩnh, chỉ vội hỏi những điều quan trọng nhất: “Hai đứa đang ở đâu? Khi nào về? Để chúng ta sang đón các con.”

Đàm Hựu Minh nói: “Bọn con ở đảo khu 11, đi một chiều mất hơn 5 tiếng, mai bọn con sẽ về, mọi người đừng vất vả qua đây, mai ra bến tàu đón là được.”

“Ừ, mẹ sẽ báo với ba con ngay.”

Cúp máy, Đàm Hựu Minh nắm tay Thẩm Tông Niên: “Đi thôi, về lấy hành lý của cậu.”

Nhà họ Hứa đã cho xe tới đón. Hứa Ân Nghi là con gái độc nhất của ông trùm dầu mỏ Hứa Khải Hoa, các đảo từ khu 9 đến khu 13 đều thuộc quyền quản lý nhà họ Hứa. Hứa Ân Nghi biết tin muộn hơn Đàm Hựu Minh một bước, đúng là lên non tìm ngọc, nào hay ngọc trước mắt.

Xe thương vụ chạy đến khu giàn khoan số ba, do đang giờ làm việc nên không có ai ở đó.

Đàm Hựu Minh nhìn hắn thu dọn hành lý, mọi thứ rất đơn giản, sạch sẽ, ngăn nắp. Anh lại một lần nữa nhận ra, sự mạnh mẽ của Thẩm Tông Niên không cần thân phận để chứng minh, dù số phận đẩy hắn vào hoàn cảnh nào, trải qua chuyện gì, hắn đều có thể bám rễ mà sống.

Đàm Hựu Minh tiến lại thu dọn giúp hắn: “Mọi người đối xử tốt với cậu không?”

“Cũng tốt.” Người cứu hắn ban đầu là một kỹ sư giàn khoan sắp nghỉ hưu, sau khi báo cáo lên trên vẫn không tra ra được danh tính của Thẩm Tông Niên, nhưng thấy vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, tố chất thân thể tốt, khả năng học hỏi cũng hơn người thường nên đã giữ hắn lại.

Thẩm Tông Niên mất trí nhớ, nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng vang vọng tiếng súng dữ dội, biển đêm, con tàu chìm và cảnh những thùng hàng đổ sập hiện lên chập chờn, đứt đoạn. Ngay từ giây phút tỉnh lại, cảm giác bị truy sát đã khắc sâu vào tiềm thức, hắn bị thương nặng, bên ngoài hòn đảo cô lập này có lẽ vẫn là sóng gió cuồn cuộn, vì thế Thẩm Tông Niên chỉ có thể tạm thời ở lại dưỡng thương, bình tĩnh chờ thời cơ.

Có lẽ chính quãng thời gian lưu lạc ở nước ngoài khi còn trẻ đã giúp hắn nhanh chóng chấp nhận, thích nghi với hoàn cảnh hiện tại sau một thoáng bối rối, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, bắt đầu lên kế hoạch tìm hiểu tình hình.

Trước tiên, hắn nắm rõ địa hình và bố cục khu vực quanh hòn đảo, nhưng vùng biển lân cận đã sát hải phận nước khác, tình hình an ninh ở một số nơi xung quanh khá hỗn loạn, không thể hành động khinh suất.

Thẩm Tông Niên cũng hiếm khi trò chuyện nhiều với người khác, chỉ lặng lẽ quan sát, dò hỏi mọi thứ xung quanh. Trong mỗi lần thăm khám, hắn đều cố gắng phối hợp với bác sĩ, mong tìm lại thêm vài mảnh ghép ký ức.

Trong cõi mơ hồ nào đó, hắn thấy quen thuộc với cảm giác lang bạt, phiêu dạt không nơi nương tựa này, dù không hề hay biết rằng mười sáu năm trước mình đã từng trải qua một lần lưu lạc như thế.

Nhưng hắn vẫn hiểu mình rằng không thuộc về nơi này, rằng vẫn có người đang chờ đợi hắn. Niềm tin kiên định ấy buộc hắn phải im lặng, nhẫn nại lần theo từng manh mối nhỏ.

Mỗi khi thu thập thêm được một mảnh ghép, ký ức của hắn lại rõ ràng hơn một phần.

Đàm Hựu Minh lặng lẽ lắng nghe, trong lòng rối bời, như quay lại mười sáu năm trước khi nghe tin Thẩm Tông Niên cô độc một mình đi tới Bắc Âu.

Thấy vẻ mặt Đàm Hựu Minh vẫn cứ ủ rũ, Thẩm Tông Niên nghĩ một lát rồi nói với anh: “Đảo khu 11 tuy xa xôi, trông cũng tẻ nhạt, nhưng ban ngày hay có hải cẩu bò lên giàn khoan phơi nắng.”

Thẩm Tông Niên thực sự không khéo dỗ dành người khác, khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ủ ột của anh, nói thêm: “Cậu thích gấu trúc như vậy, chắc cũng sẽ thích hải cẩu thôi.” Đều đen đen, mềm mềm mà.

Ánh mắt Đàm Hựu Minh vẫn không ngừng xót xa, Thẩm Tông Niên thầm thở dài, lấy điện thoại ra đưa cho anh: “Cậu muốn xem không?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...