Mỗi ngày hắn đều vô thức chụp một bức ảnh, như một thói quen ghi lại, ngay cả khi đã mất trí nhớ, trong tiềm thức vẫn nhớ sẽ có người muốn xem điện thoại của hắn.
Đàm Hựu Minh mở thư viện ảnh ra.
Hải cẩu lười nhác, vỏ sò ngập trong nước biển, bầu trời đêm rải đầy sao…
Có vẻ Thẩm Tông Niên sống không quá khó khăn như anh tưởng, Đàm Hựu Minh thấy nhẹ lòng đôi phần, nhưng vẫn không nén nổi tự hỏi: “Nếu cứ mãi không nhớ ra tôi, có phải cậu sẽ…”
“Không đâu.” Thẩm Tông Niên nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, “Đàm Hựu Minh.”
“Tôi nhất định sẽ nhớ ra cậu.” Dẫu có mất bao năm.
Ngay cả khi đầu hắn bị thương nặng nhất, trong đầu vẫn luôn có một gương mặt mờ ảo quen thuộc, bám riết lấy tâm trí hắn không buông.
Hắn thậm chí còn không nhớ nổi tên mình, vậy mà mỗi lần ra tới bờ biển, trong đầu lại vang lên một giọng nói: “Ngày mai tôi muốn ra biển chơi!”
Đi ngang qua bãi cát, bên tai lại văng vẳng: “Cậu dám giẫm lên chữ tôi viết!”
Lúc ăn cơm một mình, người mờ ảo đó sẽ ra lệnh cho hắn: “Tôi không ăn món này, cậu gắp ngay đi.”
Thẩm Tông Niên tạm thời không nhớ người đó là ai, nhưng cơ thể hắn, giác quan hắn và cả ý thức của hắn tuyệt đối không cho phép hắn quên đi người này, người này đã khắc sâu vào linh hồn hắn từ thuở thiếu thời còn ngây dại, hắn định sẵn là phải nhớ ra, bất kể phải mất bao nhiêu thời gian.
Mắt Đàm Hựu Minh lại đỏ lên, Thẩm Tông Niên cau mày, không biết phải dỗ anh thế nào, chỉ đành nhẹ tay vỗ lưng anh an ủi: “Cậu có biết vì sao tôi lại đột nhiên nhớ ra chuyện cũ không?”
Đảo khu 11 nằm hoàn toàn khác hướng với Vịnh Xích, ngược dòng hải lưu, nằm sâu trong lòng eo biển, bị phong tỏa để tinh luyện dầu, nói nơi đó tách biệt với thế giới bên ngoài cũng không ngoa.
Dù là theo phán đoán của chuyên gia hay dựa vào dữ liệu mô hình, Thẩm Tông Niên cũng tuyệt đối không thể trôi dạt tới vùng biển này. Bản đồ tìm kiếm của Triệu Thanh Các và Đàm Hựu Minh từng quét qua khu vực này rồi, nhưng đây không phải hướng trọng điểm, nên rốt cuộc họ vẫn không tìm thấy người.
Thẩm Tông Niên kể lại với anh: “Mười ngày trước, tổ của tôi ra khơi làm dự án chung với Singapore, vô tình nhìn thấy biểu tượng dò tìm của Bình Hải. Thực ra nó rất xa, tôi hoàn toàn không nhìn rõ, sau đó còn đi xuống biển sâu nữa, nhưng mà…”
Hắn thế mà lại cảm nhận được.
“Hơn nữa, ký hiệu trên phao phân luồng cứu hộ của Bình Hải rất giống với thứ hồi nhỏ chúng ta từng thấy trên bể bơi ở nhà họ Quan. Khoảnh khắc đó, vô số ký ức mơ hồ đột nhiên xông vào đầu tôi, mạnh mẽ nhắc nhở tôi rằng nhất định có ai đó đang tìm tôi, tìm tôi đến liều mạng.”
Dẫu không chung một cội, dẫu cách biệt ngàn trùng, cặp bài trùng vẫn có thể đồng điệu chung một nhịp.
“Rồi dần dần, có một ngày, ký ức bỗng trở nên rõ ràng.”
Cổ họng Đàm Hựu Minh nghẹn lại, Thẩm Tông Niên vẫn bình tĩnh, kiên định nói với anh: “Đàm Hựu Minh, đừng khóc, chính vì cậu chưa từng bỏ cuộc, kiên trì tìm tôi, nên tôi mới có thể nhớ lại tất cả.”
Đàm Hựu Minh dang rộng hai tay ôm chặt lấy hắn, siết thật chặt: “Tôi đương nhiên sẽ luôn tìm cậu, không tìm thấy thì tiếp tục tìm, tìm hết cả đời, tìm đến khi tôi chết, tôi tuyệt đối không thể từ bỏ cậu.”
“Ừm, tôi tin, nhưng mà,” Thẩm Tông Niên bóp nhẹ sau gáy anh, “Không được nói mấy lời linh tinh.”
*
Kiến trúc trên đảo khu 11 cực kỳ tối giản, hai người ở lại nhà nghỉ lớn nhất đảo, hướng thẳng ra biển, cách bài trí bằng gỗ cổ và chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp có vẻ cũ kỹ.
Sau bữa ăn đơn giản, Thẩm Tông Niên đi vào tắm trước. Hắn thấy Đàm Hựu Minh bám theo từng bước, dán mắt lên cửa kính chờ đợi, hắn nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không đuổi anh đi.
Thực ra Đàm Hựu Minh muốn đi thẳng vào cùng luôn, nhưng sợ làm Thẩm Tông Niên hoảng, thế là đành phải ngoan ngoãn chờ ngoài cửa.
Thẩm Tông Niên khoác áo choàng tắm bước ra, nước còn đọng dài trên khuôn ngực trần. Hắn dùng khăn lau tóc, khẽ hất cằm: “Đi tắm đi.”
Đàm Hựu Minh vừa đi vừa ngoái: “Vậy cậu chờ tôi ngoài cửa nhé.”
“… Ừ.”
Tiếng nước bắt đầu vang lên.
Đàm Hựu Minh ở trong phòng tắm xác nhận: “Thẩm Tông Niên?”
“Ừ.”
Người bình thường có thể rề rà nửa tiếng trong phòng tắm nay chỉ mất vài phút đã bước ra, nước trên người còn chưa kịp lau khô. Thẩm Tông Niên cầm máy sấy tóc: “Qua đây.”
Ánh đèn bàn tua rua tỏa sắc vàng nhạt, gió biển thổi tung tấm rèm trắng. Đàm Hựu Minh cúi đầu ngoan ngoãn để hắn chăm sóc, toàn thân từ đầu đến cuối như được ngâm trong một dòng suối ấm áp, cảm nhận rõ rệt thứ hạnh phúc đã lâu không chạm tới, khẽ cười thầm một mình.
Dù từng mất trí nhớ một lần, động tác sấy tóc giúp anh của Thẩm Tông Niên vẫn rất thuần thục, hắn thuận miệng hỏi: “Đàm Hựu Minh.”
“Cậu… có đi khám bác sĩ không?”
“Có,” Đàm Hựu Minh tiện tay nghịch dây thắt lưng áo choàng tắm của hắn, “Nhưng tôi thấy chẳng có tác dụng gì.”
Thẩm Tông Niên nhíu mày, tắt máy sấy: “Sao lại không có tác dụng, cậu nghiêm túc đi khám thì nhất định sẽ có.”
Đàm Hựu Minh tiến thêm một bước: “Có phải cậu đã sớm biết tôi mắc chứng lo âu chia ly với cậu không?”
Thẩm Tông Niên: “Tôi không chắc.” Hắn còn chưa kịp đưa Đàm Hựu Minh đi khám thì đã xảy ra chuyện rồi.
“Tôi chỉ hối hận lúc đó không đưa cậu đi sớm hơn.” Lẽ ra lúc ấy không nên chiều theo Đàm Hựu Minh mà chần chừ, cứ ngỡ thời gian còn nhiều, chờ xong đợt bận này rồi lại sang đợt bận khác.
Đàm Hựu Minh nhìn dáng vẻ nghiêm túc, chân thành, thậm chí có phần hơi hung dữ của hắn, lòng cuối cùng cũng yên lại. Anh thực sự cảm nhận mình đã tìm thấy Thẩm Tông Niên, đây không phải là một giấc mơ.
Bao nhiêu lo âu, kinh hãi cùng tủi thân tích tụ suốt mấy trăm ngày đêm trong anh bỗng chốc vỡ òa, Đàm Hựu Minh nhìn hắn không chớp mắt rồi tiến sát lại gần, Thẩm Tông Niên lập tức giữ chặt lấy vai anh.
Đàm Hựu Minh vẫn muốn tiến tới, lực tay Thẩm Tông Niên nặng thêm một phần, giữ chặt anh lại.
Đàm Hựu Minh bướng bỉnh đến cùng.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, như một cuộc giằng co thầm lặng.
Thẩm Tông Niên ép bản thân bình tĩnh trong từng nhịp thở, hắn kiềm chế, cẩn thận chỉnh lại áo ngủ cho Đàm Hựu Minh, sau đó gạt đi vài sợi tóc rối: “Tôi sẽ đi khám bác sĩ cùng cậu, được không?”
“Chúng ta sẽ chữa khỏi.”
Đàm Hựu Minh nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Thẩm Tông Niên đã ngắt lời trước: “Cậu biết mà, tôi thích cậu.”
Đàm Hựu Minh khựng lại, đột ngột quá, hiếm khi anh thấy hơi ngượng ngùng, có chút vui mừng, lại có chút…
Thật kỳ lạ, ánh mắt hai người rời nhau trong chớp mắt, rồi lại quay về, chạm nhau, dính chặt lấy nhau.
Tình cảm và lời tỏ tình rối loạn giờ đây đã hoàn toàn bày ra trước mặt.
Dù đã biết từ lâu, nhưng nghe chính miệng Thẩm Tông Niên nói ra vẫn mang một cảm giác hoàn toàn khác.
Bên ngoài cửa sổ, sóng triều cuồn cuồn dâng, trái tim Đàm Hựu Minh cũng theo đó mà đảo lộn, những rung động, căng thẳng thuở dậy thì bỏ lỡ bất ngờ ùa đến, đúng ngày gặp lại Thẩm Tông Niên.
Sóng biển vẫn ồn ào, như muốn tràn thẳng lên bãi cát.
Không tính đến trò bị vạch trần trên tàu, đó gọi là ép cung, giờ phút này, Thẩm Tông Niên trịnh trọng tỏ tình chính thức: “Anh đã thích em rất lâu, rất lâu rồi.”
Đàm Hựu Minh lập tức vội đáp: “Em cũng thích anh!”
Bàn tay Thẩm Tông Niên siết chặt, vai Đàm Hựu Minh hơi đau, đồng thời cảm nhận được hơi nóng không thể khước từ.
Một lần nữa nghe thấy câu thích này, trái tim Thẩm Tông Niên vẫn như bị một bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy, lớp băng dày dần tan chảy, hạt giống từng bị bỏ quên suốt hơn mười năm cuối cùng cũng thật sự nảy mầm.
Chiếc đèn trần trong nhà nghỉ tỏa ánh sáng mờ ảo, hắt ra những bóng hình dịu dàng, mập mờ mà hư vô.
Bàn tay Thẩm Tông Niên vô thức dùng lực, “Em thật sự chắc chắn đó là tình yêu chứ?”
Đàm Hựu Minh nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Thẩm Tông Niên nói ngay: “Không phải anh nghi ngờ, cũng không phải muốn từ chối em. Anh chỉ mong sau khi các triệu chứng của em biến mất, hoặc ít nhất là thuyên giảm, em sẽ lựa chọn và quyết định lại lần nữa.”
“Đàm Hựu Minh,” Đôi mắt đen thẳm của hắn nhìn xoáy vào anh, hứa hẹn, “Anh sẽ đợi em. Nếu em thay đổi ý định, sau này anh cũng sẽ không rời đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Dù sao trước đây hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để ở bên Đàm Hựu Minh với một thân phận khác, người thân, bạn bè, thế nào cũng được.
Bàn tay to lớn của Thẩm Tông Niên giữ chặt lấy vai Đàm Hựu Minh, vừa là trấn an, lại vừa như một lời hứa không gì phá vỡ: “Anh đã nói rồi, sau này giữa chúng ta, em nói sao thì là vậy, câu nói này mãi mãi có hiệu lực.”
“Anh nghĩ em bị bệnh tật chi phối, không phải thực sự thích anh sao?”
Trái tim vừa nếm được chút mật ngọt của tình yêu lập tức quay ngoắt, bị dìm thẳng xuống một vũng nước chua chát. Đàm Hựu Minh lớn tiếng kêu oan: “Thẩm Tông Niên, em bị bệnh chứ không phải bị ngu! Làm sao một người ba mươi tuổi, trưởng thành cả về thể chất lẫn tinh thần lại không biết mình thích ai, yêu ai chứ?”
Lần đầu tiên anh hối hận vì trước đây đã không điều trị nghiêm túc, để rồi giờ tính chân thật trong tình cảm của mình lại dễ dàng bị đem ra nghi ngờ đến vậy.
Lồng ngực anh phập phồng, từng lời đều đanh thép: “Em nói cho anh biết, phòng của anh đã bị em chiếm rồi. Mỗi tối em đều ôm áo ngủ của anh để ngủ, cái áo nào của anh cũng từng bị em mặc qua, bởi làm vậy em mới thấy như anh đang ôm em. Ga trải giường, q**n l*t của anh đều từng bị em làm bẩn, cái lần em có phản ứng vào sáng sớm ngày lễ Trung Nguyên cũng hoàn toàn là vì anh hết!”
Thẩm Tông Niên ngỡ ngàng nhìn anh, Đàm Hựu Minh từng bước ép sát, hoàn toàn không còn giữ kẽ: “Còn chuyện quá đáng hơn anh có dám nghe không! Em quá nhớ anh, nhớ đến mức xương cốt cũng phát đau, uống rượu vào sẽ khá hơn một chút, khi say rồi nhìn ảnh của anh là em lại không nhịn được…”
Thẩm Tông Niên bịt miệng anh lại, mắng: “Ai dạy em mấy thứ này!”
“Anh dạy đấy!” Đàm Hựu Minh hùng hồn la lên: “Trong mơ anh đã dạy em hết rồi! Tất cả là tại anh!” Mối tình đầu chớm nở vì anh, giấc mộng hoan lạc cũng vì anh.
Thẩm Tông Niên nhíu mày, v**t v* vai anh trấn an, vừa xót xa vừa bất lực: “Không phải anh từ chối em, anh vĩnh viễn không từ chối em, chỉ là muốn em thận trọng hơn thôi.”
“Đàm Hựu Minh, em thích đàn ông sao?” Đây thực sự không phải là một con đường dễ đi, Đàm Hựu Minh vốn không cần phải vất vả như vậy.
“Em không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, em chỉ có thể thích anh.” Trước khi tính cách, sở thích và ý thức của Đàm Hựu Minh kịp hình thành, Thẩm Tông Niên đã xuất hiện, Đàm Hựu Minh yêu hắn đã là điều định sẵn.
Như nhớ ra điều gì đó, Đàm Hựu Minh vội vàng giải thích: “Nếu anh nói đến Hoàng Bảo Kỳ thì bọn em còn chưa từng nắm tay, em đưa bữa sáng cho cô ấy là vì em muốn sớm thi lấy bằng rồi ra nước ngoài tìm anh. Cô ấy học giỏi, dạy em làm bài tập, đó coi như quà cảm ơn. Với lại cô ấy cũng không thích em, cô ấy thích bánh bao kim sa do thím Đường làm cơ, ngày nào cũng bắt em mang tám cái! Tám cái lận đó!”
Với Hoàng Bảo Kỳ, tám cái bánh bao kim sa mỗi ngày còn có sự tồn tại hơn cả Đàm Hựu Minh.
Thẩm Tông Niên cau mày, hé miệng, không ngờ sự việc lại là như vậy.
Đàm Hựu Minh thẳng tính, không giỏi giấu lời, cũng chẳng quan tâm thể diện: “Người em thích là anh, chỉ thích anh thôi, từ khi em còn chưa ý thức được đó là thích thì đã thích anh rồi.”
“Thẩm Tông Niên, ý nghĩa của anh đối với em tuyệt đối không phải là thứ anh có thể tưởng tượng được.”
Người thân, bạn bè, người yêu, tất cả đều là Thẩm Tông Niên, là người đã khiến Đàm Hựu Minh trở thành Đàm Hựu Minh, khiến anh có thể trở thành một “Đàm Hựu Minh”.
Linh hồn anh được Thẩm Tông Niên bồi đắp suốt mấy chục năm, cốt cách con người anh được định hình từ tình yêu vô điều kiện Thẩm Tông Niên trao gửi. Ánh sáng anh mang, sự viên mãn anh có, niềm vui của anh, tất thảy đều là nét vẽ tô bởi màu mực Thẩm Tông Niên.
Nếu mất đi Thẩm Tông Niên, con người Đàm Hựu Minh này cũng sẽ bị phân giải hết thảy, trở thành một cá thể xa lạ, khiếm khuyết, trống rỗng.
Anh nói khẽ: “Có lúc em còn thấy mình là do anh nuôi lớn. Cha mẹ sinh ra em, còn anh thì ngày ngày tưới nước cho em, mùa đông sợ em lạnh, mùa hè sợ em nóng, dạy em cưỡi ngựa, cùng em luyện súng, trông nom em chơi đùa, chiều em làm loạn. Anh không có ở đây, cứ như có ai đó lấy đi một phần cơ thể em vậy, chết thì không chết được, nhưng cũng chẳng thể sống cho ra sống, chỉ còn lại một cái xác không hồn.”
Thẩm Tông Niên không thể nghe tiếp được nữa, có lẽ Đàm Hựu Minh là người sinh ra để trị hắn, chỉ vài câu bộc bạch đã khiến lòng hắn mềm nhũn. Hắn kéo anh lại, ôm chặt vào lòng, bình tĩnh, kiên định nói bên tai anh: “Anh sẽ quỳ ở miếu tổ.”
Đàm Hựu Minh đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt đen láy.
“Anh sẽ quỳ ở miếu tổ.” Thẩm Tông Niên kiên định lặp lại một lần nữa.
Hắn đã sớm phản bội luân thường đạo lý, lương tâm cùng ân đức, Đàm Hựu Minh đặt trên hết tất cả, hình phạt báo ứng gì hắn cũng xin nhận.
“Anh sẽ tới miếu tổ quỳ, cầu xin bề trên tha thứ, cầu xin họ đồng ý, bằng lòng làm bất cứ thứ gì để họ giao em cho anh.”
