Hơn một năm nay, nhà họ Đàm chưa được ăn một bữa cơm đoàn viên đàng hoàng nào. Bàn ăn hôm nay bày biện đầy ắp, sợ Thẩm Tông Niên đói, Quan Khả Chi gắp cho hắn món long phụng thập cẩm, Cao Thục Hồng múc cho hắn bát canh sa sâm hầm nấm lưới, mắt bà cụ vẫn còn hơi đỏ. Nhìn Thẩm Tông Niên, bà như thấy lại hình ảnh đứa nhỏ năm nào được người bạn thân gửi gắm từ nhà họ Thẩm sang, lòng không khỏi xót xa.
Thẩm Tông Niên chạm phải ánh mắt của Cao Thục Hồng, hơi khựng lại, dường như quay về buổi chiều năm ấy khi bà cụ đưa cho hắn miếng kẹo râu rồng.
Bà cụ nói: “Ăn thêm chút nữa đi con.”
Đàm Hựu Minh la toáng lên “Anh ấy ăn không nổi nữa đâu,” rồi quay sang nhét nửa chén chè đậu đỏ vào tay Thẩm Tông Niên, nói: “Ăn của em trước đi.”
Đã lâu lắm rồi Quan Khả Chi mới thấy con trai mình sinh động, đầy sức sống như thế, bà sững người mất một lúc.
Lúc Thẩm Tông Niên không có ở đây, Đàm Hựu Minh phải gánh hết trách nhiệm của cả hai lên vai, chỉ khi có Thẩm Tông Niên, Đàm Hựu Minh mới thật sự được là chính mình.
Bữa tối kết thúc sau chín giờ, Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh quay về lầu bát giác của họ.
Hành lý đã được người làm thu xếp gọn gàng, con gấu trúc lớn đã cũ mèm, cứ đứng ngóng bên cửa sổ mãi, cuối cùng hôm nay cũng chờ được chủ về.
Thẩm Tông Niên mở tủ quần áo. Vest, đồ ngủ, khuy măng sét, cà vạt, đồ của Đàm Hựu Minh và của hắn lẫn lộn, mỗi người một nửa, như thể báo trước rằng cuộc sống sau này của họ cũng chẳng còn phân biệt rạch ròi nữa.
Hắn mở tủ lấy áo choàng tắm, đến khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại thì đẩy mở thêm lần nữa.
Áo ngủ có vết nhăn, cà vạt cũng không đặt ở vị trí cũ. Thẩm Tông Niên nhìn chằm chằm vào chiếc tủ quần áo vừa đủ chứa được một người này, lông mày dần cau lại, lòng trĩu hẳn xuống.
Đàm Hựu Minh vừa bước vào đã thấy Thẩm Tông Niên đứng im trước tủ quần áo, không biết đang nghĩ gì.
Anh hơi chột dạ, liền ưỡn ngực lấn lướt: “Anh làm gì đấy?”
Lúc này Thẩm Tông Niên mới ngẩng đầu lên, nhìn anh thật sâu rồi chìa tay ra: “Lại đây.”
Đàm Hựu Minh biết hắn đã nhận ra rồi, thấy hơi mất mặt.
Thẩm Tông Niên cũng không vạch trần anh, chỉ kéo anh lại gần.
Đàm Hựu Minh chui vào lòng hắn: “Không được nói em.”
“Có ai nói em gì đâu. Con gấu trúc có cần giặt cho em không, giặt tay nhé.” Con gấu có vẻ bị ôm thường xuyên, lông chẳng còn mượt mà, không biết có bị đâm vào tay không.
Đàm Hựu Minh không hiểu sao hắn và Quan Khả Chi lại ám ảnh chuyện giặt gấu trúc đến thế, anh dồn hết sức dựa vào Thẩm Tông Niên, hít hà mùi hương của hắn: “Ừm.”
Đàm Hựu Minh lấy điện thoại của hắn báo bình an cho bạn bè, sau đó bắt đầu kiểm tra điện thoại mới của Thẩm Tông Niên.
Ở trên đảo, Thẩm Tông Niên thường ghi lại những mảnh ký ức mình nhớ ra mỗi ngày, cố gắng xâu chuỗi chúng thành manh mối để tìm lại trí nhớ, lắp ghép ra thân phận của mình.
Nhưng ghi đi ghi lại, cuối cùng chỉ khắc họa ra một linh hồn khác đang tồn tại trong ý thức của hắn.
“Trà chanh đá… không được bỏ 100% đường…”
“Vải nhớ bỏ hạt…”
“Khăn quàng cổ… không được xếp chồng…”
Đàm Hựu Minh im lặng nhìn, không rõ đang nghĩ gì, thấy anh ngẩn người, Thẩm Tông Niên lấy áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Đàm Hựu Minh mặc kệ thứ tự trước sau: “Em cũng muốn tắm.”
Thẩm Tông Niên thấy anh vẫn còn hơi hậm hực, cố ý nhường nửa bước: “Vậy em tắm trước đi.”
Đàm Hựu Minh khó chịu vì hắn giả bộ ngây thơ: “Tắm chung!”
Thẩm Tông Niên nhướng mày.
Đàm Hựu Minh hung hăng nhắc nhở hắn: “Chúng ta đang yêu nhau, em là người đàn ông của anh.”
Thẩm Tông Niên như sực hiểu ra, gật đầu, thuận theo tự nhiên nhường nửa bước, thả cừu vào miệng hổ.
Đàm Hựu Minh xưa nay mặt dày, chẳng biết chữ “ngại” viết sao. Hiện giờ anh không thể rời xa Thẩm Tông Niên dù chỉ một giây, thứ anh muốn thì phải có được, phải nắm chặt trong tay, anh dang hai tay ôm lấy eo Thẩm Tông Niên: “Bây giờ em không chỉ lo âu chia ly mà còn đói cả da thịt nữa.”
Bị anh quấn riết đến mức hết cách, Thẩm Tông Niên cũng ôm lại anh.
Dù ở ngay bên nhau, hai người vẫn phải ôm đối phương mới thấy yên lòng.
Bồn tắm đủ rộng, Đàm Hựu Minh dán chặt vào người hắn. Anh thích bộ xương của Thẩm Tông Niên, mê mẩn nhiệt độ cơ thể hắn. Anh nhớ lại hồi nhỏ hai người cùng đi chèo thuyền vượt thác, anh vung tay té nước vào người hắn, đến cả tóc mình cũng ướt.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Tông Niên thấy anh như trở về dáng vẻ thời thơ ấu, hắn vươn tay véo gáy Đàm Hựu Minh, khẽ nói: “Đừng nghịch.”
Không hiểu sao, Đàm Hựu Minh cảm nhận được hắn thoáng khựng lại, đôi mắt đen sau thẳm chợt lóe lên một nụ cười nhạt khó nhận ra rồi vụt tắt.
Đàm Hựu Minh sững sờ, bị nụ cười hiếm hoi đó của hắn mê hoặc, hệt như sương mỏng vương trên cành ngọc tan, hóa ánh u huyền sóng lấp lánh băng hàn.
Mãi đến khi quay đầu nhìn vào gương, anh mới phát hiện mặt mình dính đầy bọt xà phòng trên tay Thẩm Tông Niên, chỗ này một mảng, chỗ kia một cục, trông thật buồn cười.
“Anh trêu em!” Đàm Hựu Minh dang hai chân ngồi lên hông hắn, hai tay bóp cổ hắn.
Thẩm Tông Niên vững vàng đỡ lấy anh, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, nói: “Thế này đã gọi là trêu à?”
“Anh còn dám khiêu khích!” Đàm Hựu Minh nhúc nhích.
Thẩm Tông Niên lập tức nghiêm mặt, siết đau eo anh, quát: “Ngoan chút.”
Đàm Hựu Minh tham lam s* s**ng khắp người hắn, Thẩm Tông Niên có một thân hình thật tuyệt: “Họ có nghe thấy đâu.”
Thẩm Tông Niên dùng sức kìm chặt tay anh, cảnh cáo: “Không có đồ.”
Đàm Hựu Minh chớp mắt: “Vậy thì không cần dùng.”
Thẩm Tông Niên thầm thở dài, ôm anh vào lòng, cái ôm vừa mạnh mẽ vừa nâng niu, khẽ nói: “Lần đầu, đừng làm loạn, nghe lời anh.”
Đàm Hựu Minh ngẩng đầu, mặt bị hơi nóng hun cho đỏ ửng, lấm tấm nước, trông vừa tươi mới vừa đầy sức sống: “Vậy hôn cái đi.”
Thẩm Tông Niên dùng một tay bóp hai má anh, môi Đàm Hựu Minh bị ép thành hình chữ O, đáy mắt Thẩm Tông Niên lại hiện lên ý cười rất nhạt, nhịp tim Đàm Hựu Minh lại bắt đầu đập nhanh rõ rệt.
Không còn gấp gáp, mãnh liệt như đêm qua, môi hai người dán vào nhau, như hai con thú lạc bầy cuối cùng cũng tìm thấy nhau, vừa thân mật vừa ấm áp. Tiếng nước tí tách che lấp tiếng th* d*c r*n r*, hồ nước ấm không sao dập được ngọn lửa nh*c d*c.
Đàm Hựu Minh là người khơi mào, nhưng đến cuối cùng lại run rẩy cả vùng eo bụng, thua trận tan tác.
“Nghỉ giữa hiệp,” Anh th* d*c, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tông Niên, lẩm bẩm than thở: “Anh ghê thật, em nhũn cả chân rồi.”
Thẩm Tông Niên hạ mắt nhìn anh, hỏi ngược lại: “Người từng đi qua muôn hoa mà cũng có lúc nhũn chân sao?”
Đàm Hựu Minh lườm hắn một cái, nhưng vẫn thành thật xác nhận: “Có chứ, anh giỏi thế cơ mà,” Anh không biết xấu hổ, lời gì cũng dám nói, “Cảm giác như có thể làm em tan chảy thành vũng nước ấy.” Giọng điệu còn khá nghiêm túc.
“…” Thẩm Tông Niên hiếm khi không mắng anh nói năng bừa bãi, hắn lau đi những giọt nước đục bám dưới cằm anh, lịch sự đáp lại: “Em cũng không tệ.”
Đàm Hựu Minh được khen liền bám riết: “Không tệ chỗ nào?”
Thẩm Tông Niên suy nghĩ một lát, sắp xếp lại ngôn từ, thấy anh sắp nhăn mặt liền nhanh trí nói: “Rất ngọt.”
Đàm Hựu Minh trầm ngâm một lát rồi miễn cưỡng chấp nhận: “Ừm.”
Anh tựa đầu vào cổ Thẩm Tông Niên, như chú chim mỏi về tổ, không còn ríu rít nữa mà quyến luyến, tận hưởng dụi vào người hắn.
Bàn tay lớn của Thẩm Tông Niên chậm rãi vuốt dọc tấm lưng trơn láng của anh, như đang v**t v* một con mèo.
Thẩm Tông Niên đứng dậy khoác áo choàng tắm rồi cũng kéo anh dậy, rửa sạch, lau khô, đặt lên giường rồi cuộn anh vào trong chăn.
Đàm Hựu Minh cuộn người trong lòng hắn, bàn chân khẽ đạp lên đầu gối Thẩm Tông Niên, dù mười sáu tuổi hay ba mươi tuổi thì anh vẫn mãi chỉ có một chiêu đó: “Mở ra, mở ra!”
Thẩm Tông Niên lại giống như mọi lần suốt mười mấy năm qua, dùng chân kẹp chặt chân anh: “Mau ngủ đi.”
*
Hai ngày hẹn hò khiến Đàm Hựu Minh vui vẻ quên lối về. Sáng hôm sau, anh lề mề không muốn đi làm, cảm giác bất an tiềm ẩn lại trỗi dậy, chỉ xa nhau nửa ngày thôi cũng khiến anh khó chịu, Thẩm Tông Niên tốt nhất nên ở ngay dưới tầm mắt anh mọi lúc mới yên tâm.
Chiếc Bentley màu đen đã bị hỏng trên Đại lộ Vịnh Xích, sau đó Đàm Hựu Minh đã đặt lại một chiếc mới theo sở thích và thói quen của Thẩm Tông Niên. Hôm nay là lần đầu Thẩm Tông Niên lái nó, thấy khá thuận tay, hắn vượt qua đèn đỏ, qua cầu vượt, thẳng tiến về khu thương mại Bình Hải.
Đàm Hựu Minh giả vờ ngủ không chịu xuống xe.
Thẩm Tông Niên gõ nhẹ khớp ngón tay lên vô lăng: “Em muốn trốn việc à?” Giọng điệu không khác gì hồi đi học bắt anh trốn tiết phải về trường.
Đàm Hựu Minh hừ một tiếng trong mũi, không rõ đang hừ cái gì.
Thẩm Tông Niên lấy điện thoại của anh từ bảng điều khiển trung tâm, thao tác một lúc rồi nói: “Đàm Hựu Minh, nhìn này.”
“Gì vậy?” Anh miễn cưỡng quay đầu lại.
Thẩm Tông Niên nhập hệ thống định vị và mật khẩu vào điện thoại của anh: “Em muốn tìm anh lúc nào cũng được.”
Đàm Hựu Minh mở to mắt, trước đây muốn Thẩm Tông Niên gửi định vị ba tiếng một lần cũng khó, vậy mà giờ lại có thể theo dõi vị trí theo thời gian thực, quả nhiên hẹn hò thì đãi ngộ khác hẳn.
Thẩm Tông Niên giúp anh tháo dây an toàn: “Buổi trưa anh sẽ qua, ăn cơm rồi nghỉ trưa với em.”
Đàm Hựu Minh cuối cùng cũng nở nụ cười, hừ hừ vài tiếng, tự giác mở cửa xuống xe.
Thẩm Tông Niên nhìn anh bước vào tòa nhà, quay vô lăng một vòng rồi lái xe về Hoàn Đồ.
Hơn một năm không xuất hiện, hắn triệu tập vài phó tổng giám đốc đến trao đổi trước, mọi thứ không quá xa lạ. Đàm Hựu Minh và Chung Mạn Thanh đã duy trì trật tự nội bộ rất tốt, từ phương châm, chế độ đến chiến lược và các dự án chủ lực đều không lệch khỏi hướng đi hắn đề ra trước đây.
Hơn nữa, một năm ở đảo khu 11 cũng không hề uổng phí. Thẩm Tông Niên hiểu sâu hơn về toàn bộ chuỗi sản xuất của thị trường năng lượng, đồng thời xây dựng lại một khung cấu trúc mới cho công tác sản xuất an toàn.
“Cậu Đàm, cậu thấy thế nào?”
Một cuộc họp chưa đầy hai tiếng, Đàm Hựu Minh đã xem định vị theo thời gian thực tám lần.
Hệ thống này đúng là nắm rất rõ tâm lý đen tối của nhóm người dùng, chi tiết đến mức định vị chính xác được từng tầng, thậm chí cả số phòng.
Cả buổi sáng, Thẩm Tông Niên gần như chỉ ở trong phòng họp tổng giám đốc, giữa chừng có xuống phòng thị trường một chuyến, ghé phòng trà nước khoảng năm phút.
Đàm Hựu Minh bắt đầu tưởng tượng hôm nay đối phương uống gì, cà phê đen hay trà Long Tỉnh? Lâu rồi chưa uống trà chanh, về nhà phải bảo Thẩm Tông Niên làm cho mới được. Anh nuốt nước bọt, còn chưa kịp quyết định xem có bỏ đường hay không thì đã bị cấp dưới bắt gặp.
Giám đốc Dương nhắc nhở: “Cần xác định sơ bộ mẫu mã của thiết bị thiên văn trước, để bên thiết kế có thể điều chỉnh bản vẽ dựa trên kích thước và trọng lượng.”
Vĩ độ, kinh độ của đài quan sát đã chốt xong, quy trình cũng đã đến khâu mua sắm thiết bị.
Đàm Hựu Minh thu ánh mắt về màn hình, sắc mặt không đổi, như thể đầu óc chưa từng đi lạc: “Tôi vẫn nghiêng về phương án cố gắng giành cho được T70 hơn.”
Cách nói thì mềm mỏng, nhưng thái độ lại rất dứt khoát, cả phòng họp im lặng vài giây.
T70 là kính thiên văn độ phóng đại cao cấp phòng thí nghiệm do UAC mới nghiên cứu phát triển. Từ gương chính, giá theo dõi thiên thể cho tới máy tính, hệ thống truyền động và cả đài quan sát đi kèm, giá trị đều ở mức trên trời, nói cho đúng thì hiện giờ là có hàng mà chưa có giá.
Đàm Hựu Minh muốn vung tiền để người yêu vui, nhưng không đến mức làm hôn quân đốt lửa đùa chư hầu: “Thiết bị tôi sẽ tự lo, mọi người cứ dựa theo mẫu này trao đổi với bên thiết kế về phương án đài quan sát.”
Ngụ ý là tiền anh sẽ tự chi, mọi người đều không có ý kiến gì.
