Núi Tiểu Đàm Không Có Đài Thiên Văn

Chương 73: Nhân vật Pixel.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sếp lớn đi đầu trốn việc, cuộc họp cũng theo đó kết thúc suôn sẻ.

Đàm Hựu Minh giống như thanh niên nghiện mạng, suốt đường đi cứ cúi gằm mặt nghiên cứu nhân vật pixel trong hệ thống định vị.

Giờ Thẩm Tông Niên lại đang ở phòng thị trường, không biết đang làm gì nhỉ?

“Sếp Đàm.”

Đàm Hựu Minh tranh thủ ngẩng đầu đáp lại, thấy phòng thư ký đã bày đầy ắp đồ ăn và món tráng miệng, anh gật đầu: “Lại ăn nữa rồi à.”

Dương Thi Nghiên pha trà cho anh: “Bên văn phòng tổng giám đốc Hoàn Đồ gửi qua đấy ạ.”

Trước đây khi Chung Mạn Thanh còn làm trợ lý tổng giám đốc, cô thích đặt đồ của Ngự Tâm Cư cho Bình Hải, học trò của cô là Đường Tư lại thích đặt ở Lệ Đức Tây. Hôm nay không biết có chuyện vui gì mà tiêu chuẩn còn nâng hẳn lên, đặt thẳng set cao cấp nhất của Mạn Gia Hoa, “Họ còn gọi thêm trà thảo mộc nữa, sếp có muốn dùng một ly không?”

Đàm Hựu Minh lịch sự từ chối, còn trêu cô: “Có phải tuần trước dự án hợp tác đó cô ép người ta quá tay, giờ họ nhắc khéo cô hạ hỏa bớt không?”

“… Vậy là trợ lý Đường trò giỏi hơn thầy, đẳng cấp còn vượt cả chị Chung rồi.” Nói xong, Dương Thi Nghiên khựng lại một lát, đã lâu lắm rồi sếp mới chủ động đùa giỡn với họ như thế.

Đàm Hựu Minh không để ý sự ngạc nhiên của cô, lại bắt đầu cúi đầu nhìn nhân vật trong hệ thống, lúc này Thẩm Tông Niên đã di chuyển sang phòng vận hành. Trước khi bước vào văn phòng, Đàm Hựu Minh bỏ lại một câu: “Không cần đặt cơm trưa đâu.”

Thẩm Tông Niên đến lúc 12 rưỡi, hai người cùng nhau đến nhà ăn nhân viên của Bình Hải.

Khu vực dành do quản lý cấp cao nằm riêng một tầng. Thẩm Tông Niên đã lâu không xuất hiện ở Bình Hải, mọi người đều hơi ngạc nhiên, chào hỏi hắn. Đàm Hựu Minh lấy cớ là không muốn ảnh hưởng trật tự bữa trưa nên đưa hắn vào phòng tiếp khách riêng của mình, thực chất chỉ là muốn tranh thủ thêm chút thời gian ở riêng.

“Thế nào, từ khu đảo biệt lập quay lại văn phòng tổng giám đốc, anh còn quen không?” Đồ ăn đã bày nửa bàn, Đàm Hựu Minh không vội ăn mà chỉ bận hỏi: “Các cấp quản lý còn nhận ra anh chứ? Đồ ăn bên văn phòng tổng giám đốc là anh gọi à? Hôm nay rốt cuộc anh đã ghé bao nhiêu phòng ban rồi?”

Nhân vật pixel trên màn hình cứ đi tới đi lui, khiến Đàm Hựu Minh quên mất mình đã đếm đến đâu.

Thẩm Tông Niên múc nửa bát canh sò điệp chặn miệng anh: “Em muốn anh trả lời câu nào trước?”

Đàm Hựu Minh kéo ghế lại gần hơn, đầu gối chạm đầu gối, chân cọ chân: “Từng câu một.”

“Không cảm giác gì. Không biết. Không phải. Bốn phòng ban.” Đến lượt Thẩm Tông Niên thẩm vấn anh: “Em đếm kỹ vậy là không làm việc à?”

Đàm Hựu Minh trợn tròn mắt: “Ai nói! Anh ra ngoài hỏi thử xem, trong danh sách đề cử Top 10 Thanh niên Vùng Vịnh nửa đầu năm nay có ai?”

Năm ngoái Đàm Hựu Minh đã lập công lớn tại Hội chợ Thương mại Hàng hải, tiếng tăm nổi nhanh, còn được mời tham dự đại hội tổng kết và lễ biểu dương chính thức.

“Vậy em giỏi lắm,” Thẩm Tông Niên gật đầu, sau đó thản nhiên chỉ vào bát cơm vẫn còn nguyên của anh: “Top 10 Thanh niên cũng phải ăn hết rau.”

“…”

Sau khi bị bệnh, Đàm Hựu Minh ăn uống kém hẳn, không còn ăn ngon ngủ kỹ như trước, anh bực bội nói: “Anh là người yêu chứ không phải ba em!”

Thẩm Tông Niên không chiều anh: “Anh không muốn có đứa con trai như em.” Thấy khuôn mặt anh gầy đi, trong lòng hắn càng giận hơn, lại đẩy thêm một phần rau ngải xào thanh sang: “Món này cũng phải ăn hết.”

“…”

*

Sau một hồi cò kè mặc cả giải quyết xong bữa trưa, hai người đến phòng nghỉ của Đàm Hựu Minh chợp mắt. Thẩm Tông Niên vén chăn lên, bên dưới lộ ra một chiếc áo sơ mi của hắn, hóa ra lời Đàm Hựu Minh nói ngày nào cũng ôm đồ của hắn ngủ không phải là nói bừa.

Thẩm Tông Niên không biết đang nghĩ gì, im lặng một lát rồi lấy áo ra gấp lại. Đàm Hựu Minh chạy tới giật lấy: “Anh làm gì thế, của em mà.” Anh ngủ rất kém, không có cái này thì khó chịu lắm.

Thẩm Tông Niên hờ hững nhìn anh: “Em muốn cái này hay muốn anh?”

Đàm Hựu Minh bĩu môi: “Khi anh không ở đây thì em dùng cái này.”

Thẩm Tông Niên cúi đầu tiếp tục gấp áo sơ mi: “Anh sẽ không đi đâu.”

“Vậy thì có khác gì…”

“Chỉ cần em gọi anh một tiếng, anh sẽ đến ngay.”

Đàm Hựu Minh không tình nguyện bĩu môi, lẩm bẩm “được rồi”, cởi áo khoác rồi trèo lên giường. Thẩm Tông Niên điều chỉnh hệ thống thông gió và nhiệt độ xong xuôi mới nằm xuống, Đàm Hựu Minh lập tức lăn một vòng vào lòng hắn, quấn chặt như rắn, chân phải kẹp, tay ôm eo, mặt vùi vào hõm cổ người ta, cứ như thể da thịt đang khao khát, gần đến mấy cũng không đủ.

Thẩm Tông Niên bị anh làm cho bốc hỏa, siết chặt hai tay ôm lấy anh: “Ngoan chút.”

Đàm Hựu Minh nằm sấp trên người hắn, hít hà như một con thú, tay mò mẫm khắp nơi: “Với anh thì em không ngoan được, chưa l*t s*ch anh là em đã tự chủ lắm rồi đấy…”

Thẩm Tông Niên bóp miệng anh thành hình chữ ‘O’, cảnh cáo: “Thật sự không muốn ngủ nữa hả?”

Đàm Hựu Minh không sợ chết chút nào, còn hé ra chút đầu răng khểnh, tỏ vẻ mong đợi: “Không ngủ cũng được.”

Thẩm Tông Niên tức cười, ấn anh vào ngực mình: “Được cái gì mà được, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Đàm Hựu Minh vùi mặt vào hõm cổ hắn, khẽ than: “Ôi, sao em lại thích anh nhiều đến thế chứ, Thẩm Tông Niên.” Thích đến mức anh không biết phải nói sao, không biết phải làm thế nào.

Thẩm Tông Niên chịu thua chiêu này của anh nhất, lần nào cũng bị anh làm cho mềm lòng, nóng ran. Hắn thở dài một hơi, đặt tay lên xoa gáy Đàm Hựu Minh, nói: “Có làm nũng thì cũng phải ngủ trưa.”

Một năm qua, Đàm Hựu Minh sống kỷ luật, trưởng thành không ít, nhưng Thẩm Tông Niên vừa về là lập tức hiện nguyên hình, y hệt hồi bé, không ngủ khi nên ngủ, không dậy khi nên dậy. Hết giờ nghỉ trưa, Thẩm Tông Niên tắt đồng hồ báo thức, dỗ mấy lần không được, bèn trực tiếp vén chăn của anh: “Không dậy là anh đi đấy.”

Quả nhiên Đàm Hựu Minh lập tức mở mắt, lâu lắm rồi anh mới ngủ sâu đến thế, tinh thần sảng khoái. Hai người tự rửa mặt, cùng nhau mặc vest, thắt cà vạt trước gương, ăn ý như một đôi vợ chồng đã kết hôn lâu năm.

Điện thoại trên bàn reo lên, Đàm Hựu Minh cầm lên xem, là máy của Thẩm Tông Niên, màn hình hiện tên Kiều Duệ.

Đàm Hựu Minh ngước mắt, dò xét nhìn Thẩm Tông Niên. Thẩm Tông Niên thấy khó hiểu, bước tới nhận điện thoại.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thẩm Tông Niên chỉ khẽ đáp một tiếng “Ừ”, vẫn kiệm lời nói “Cậu quyết định đi”, nhưng cuộc điện thoại kéo dài mãi không dứt.

Đàm Hựu Minh đi tới sau lưng hắn, ôm chặt hắn từ phía sau, áp mặt lên vai hắn, cảm thấy mình đang biến thành một chiếc bánh mì lên men giấm.

Trước đây anh không hiểu vì sao, giờ thì đã hiểu hết rồi.

Một bàn tay không yên phận bắt đầu quấy phá ở vùng eo bụng, Thẩm Tông Niên xoay người lại, mặt không biểu cảm chỉ vào anh, như một lời cảnh cáo.

Đàm Hựu Minh cụp mắt xuống, càng được nước làm tới. Thẩm Tông Niên nhíu mày, dùng một tay giữ gáy anh, ấn anh áp vào ngực mình, anh mới ngoan hơn một chút.

Cuộc gọi vừa kết thúc, cảnh sát Đàm lập tức lên giọng thẩm vấn: “Kiều Duệ tìm anh làm gì!”

Thẩm Tông Niên báo cáo đúng sự thật: “Dự án năng lượng giai đoạn hai cần nhập một lô thiết bị mới.”

Đàm Hựu Minh không muốn nghe cái đó, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải cậu ta thích anh không?”

Thẩm Tông Niên hơi khựng lại, chưa kịp nói gì, Đàm Hựu Minh đã hầm hầm nói tiếp: “Anh đừng hòng định qua mặt em, ánh mắt cậu ta nhìn anh không thể nào không có ý gì khác.”

Thẩm Tông Niên nhìn anh, không nói gì.

Đàm Hựu Minh nóng ruột: “Không nói gì là sao?”

“Quan trọng à?” Giọng Thẩm Tông Niên bình tĩnh, lý trí đến mức có phần vô tình. Đàm Hựu Minh sững người một thoáng, rồi lại nghe hắn mặt không biểu cảm nói: “Anh không quan tâm người khác nghĩ gì, anh chỉ quan tâm em.”

“À, thế à,” Thẩm Tông Niên chưa bao giờ nói những lời này, Đàm Hựu Minh ngẩn người, rồi lại thấy hơi vui: “Hê hê.”

“Ngốc.”

“Chậc,” Đàm Hựu Minh bực bội, “Đừng tưởng nói vài câu dễ nghe là có thể công kích cá nhân em.”

“Hơn nữa,” Thẩm Tông Niên nhướng mày, tiếp tục phản đòn, “Em chắc chắn muốn lật lại sổ cũ với anh, so xem ai nhiều nợ đào hoa hơn không?”

Đàm Hựu Minh không cười nữa, móc chìa khóa xe ra, bắt đầu ra vẻ rất bận rộn: “Chả biết anh đang nói gì nữa, nhanh lên, đừng để trễ giờ.”

Chiều nay họ đã hẹn bác sĩ khám tổng quát kỹ lưỡng cho Thẩm Tông Niên, không có vấn đề gì lớn, khối máu tụ tích lại sau gáy đã từ từ tan hết, chỉ cần tái khám đúng hẹn là được.

Chiếc Bentley rời khỏi bệnh viện, rẽ thẳng đến phòng khám của Monica để khám lại cho Đàm Hựu Minh.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tông Niên xem báo cáo xét nghiệm và các chỉ số sức khỏe của Đàm Hựu Minh, hắn trò chuyện riêng với Monica khá lâu với tư cách người nhà. Hắn từng đoán hơn một năm qua Đàm Hựu Minh có thể đã đau lòng, buồn bã, thậm chí là khổ sở, nhưng chưa bao giờ nghĩ tình trạng lại tệ đến vậy.

Mất ngủ kéo dài, hệ miễn dịch suy yếu mong manh, khả năng cảm nhận thoái hóa dẫn đến ảo giác, hoàn toàn đánh mất ý chí cầu sinh, chỉ còn dựa vào sự cứng cỏi để gượng gánh mọi trách nhiệm. Từng chẩn đoán rõ ràng, cụ thể lần lượt ập xuống Thẩm Tông Niên.

“Trong lúc thôi miên, có một câu cậu ấy vô thức nói ra khiến tôi nhớ mãi, Tôi có thể không trụ nổi nữa, nhưng vẫn không được, lỡ như…’.”

Monica nói với hắn: “Câu sau không nói hết, nhưng tôi biết, phía sau lỡ như là… lỡ như anh quay về.”

Tờ báo cáo bị vò nhăn nhúm, trái tim Thẩm Tông Niên không ngừng chùng xuống, hơn một năm qua, rốt cuộc Đàm Hựu Minh đã sống một cuộc sống như thế nào vậy?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...