Vừa về đến nhà tôi đã như bước vào phòng thẩm vấn. Ngồi xe năm sáu tiếng đồng hồ, xương sống như muốn rã rời, ăn cơm xong là tôi chỉ muốn ngả lưng xuống giường ngay lập tức, nhưng khi tôi định vào phòng ngủ theo thói quen thì bị gọi giật lại với vẻ mặt nghiêm nghị:
"Chờ một chút, hỏi con vài chuyện."
Tôi đành miễn cưỡng dừng bước, "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mẹ tôi ngoắc tay, ra hiệu tôi lại gần. Tôi không muốn ngồi xuống ghế sô pha, khuỷu tay chống lên tủ giày ở huyền quan cửa ra vào, đứng với dáng vẻ chẳng mấy ngay ngắn, chờ đợi.
Mẹ tắt màn hình chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Điện thoại không để chế độ im lặng, lúc tắt màn hình phát ra một tiếng "cụp" giòn tan.
Trong lòng tôi, hành động này luôn được gắn mác "dành riêng cho những lúc nói chuyện nghiêm túc", đặc biệt là trong những tình huống không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên...
"Bây giờ con đang hẹn hò với ai à?"
Tôi vẫn chưa hoàn hồn sau cơn say xe, bị câu hỏi thẳng thừng như vậy làm cho sặc không nhẹ. Mẹ tôi nhíu mày, liếc cha tôi một cái ra hiệu ngăn lại, rồi hỏi lại tôi, giọng đã dịu hơn nhiều.
"Có không?"
Nói giống phòng thẩm vấn vẫn còn là nhẹ, phải ví như Bạch Công Quán mới đúng. Lòng tôi rối bời, mặt tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói vòng vo để che giấu sự căng thẳng, "Làm gì vậy chứ? Thế kỷ hai mốt rồi, chuyện này có hay không lẽ nào ngày nào cũng phải báo cáo với phụ huynh sao?"
"Mẹ đang hỏi con nghiêm túc đấy," Mẹ nghiêm mặt, "Con qua lại với ai chúng ta không quản, nhưng bản thân con phải có giới hạn, không thể nhân lúc còn trẻ mà cái gì cũng tò mò, cái gì cũng làm bừa. Con gái phải biết chừng mực, biết tự thương lấy mình, hiểu không?"
"Con buồn ngủ rồi, muốn đi nghỉ," Tôi nói, "Con không hiểu cha mẹ đang nói gì cả."
"Con đứng yên đó, không được đi! Nghe không hiểu thì tự mình qua đây mà xem, tự mình xem cho kỹ vào."
Mẹ chĩa điện thoại về phía tôi. Tôi bị cận nhẹ, lại cách một cái bàn trà nên không nhìn rõ chữ, nhưng hình ảnh thì tôi quá quen thuộc, liếc mắt một cái là biết ngay đó là ảnh chụp màn hình bài đăng trên bảng tin dịp lễ mùng một tháng năm.
Chỉ có điều, nhìn vào khu bình luận dày đặc phía dưới, thì chỉ có thể là ảnh chụp màn hình do người khác truyền ra ngoài.
Tôi không thấy rõ chữ gì nên không biết là do ai làm, nhưng lúc này làm gì còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, chỉ kịp đối phó với tình hình trước mắt.
"Con nhỏ đó rốt cuộc có quan hệ gì với con?"
Từ "phạm lỗi" đến "tâm lý không lành mạnh", từ "không hiểu chuyện" đến "bị dạy hư", rồi sau đó tôi nghe thấy "ngoài xã hội toàn kẻ xấu xa", "bản thân có biết mình đáng cười chê đến mức nào không".
Những dây thần kinh căng như dây đàn của tôi hoàn toàn sụp đổ. Tiếp sau đó là những lời giáo huấn, chì chiết đầy ẩn ý. Giữa cơn mưa gió bão bùng ấy, tôi như bị điếc một nửa, những gì lọt vào tai đều là những câu chữ rời rạc, vụn vỡ.
"Bây giờ con cắt đứt hoàn toàn với nhỏ đó đi, cha mẹ vẫn có thể coi như con không hiểu chuyện, bạn bè đùa giỡn với nhau, rồi chuyện này sẽ qua."
"Tại sao chứ?" Tôi dứt khoát thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, lật bài ngửa. "Thứ nhất, đây là chuyện riêng của con. Vài ngày nữa là con hai mươi mốt tuổi rồi, con biết rất rõ mình đang làm gì, không cần cha mẹ xen vào. Hơn nữa, con không hề đùa giỡn."
Giọng cha tôi đột nhiên cao vút, sắc mặt đen sầm lại đáng sợ: "Con đi nói với nhỏ đó ngay, chia tay ngay lập tức!"
Tôi đứng yên tại chỗ, mặt cũng lạnh tanh.
Cha tức đến mức cơ mặt co giật, vớ lấy điện thoại của tôi, định mở khóa theo phản xạ nhưng nhận ra không mở được, bực bội dúi lại trước mặt tôi, "Con tự mình nói với nhỏ đó, ngay bây giờ! Chuyện mất mặt như vậy mà cũng làm được, con có nghĩ sau này cha mẹ còn ngẩng mặt lên được với ai không?"
Có lẽ tôi cũng thừa hưởng phần nào tính nóng nảy của cha tôi. Bình thường lý trí kiềm chế nên không lộ rõ, nhưng một khi gặp mồi lửa là có thể bùng lên ngay lập tức. Tôi nhận lấy điện thoại rồi ném thẳng xuống đất, "Vậy cha mẹ có bao giờ nghĩ cho con không?"
"Đồng tính luyến ái đã được đưa ra khỏi danh mục bệnh tật từ đầu thế kỷ rồi. Con không dính líu đến m** d*m, không làm bồ nhí, không phạm pháp cũng không trái đạo đức. Con làm cha mẹ mất mặt chỗ nào, sao lại không ngẩng đầu lên được?" Tôi muốn thái độ của mình phải thật dứt khoát, thật kiên quyết, vậy mà toàn thân lại run lên không kiểm soát nổi, nói thêm nữa là suýt nghẹn ngào không thành tiếng.
Nhưng tôi vẫn bướng bỉnh nói tiếp, thậm chí còn cao giọng át đi lời ngắt của mẹ tôi, "Cha mẹ thấy con rất mất mặt đúng không? Chỉ cần cha mẹ chịu tìm hiểu một chút, thử thông cảm cho con một chút thì đã không đến nỗi nói ra những lời như vậy, khiến cả nhà chúng ta cùng mất giá. Con bẩn thỉu, cha mẹ bảo thủ, chẳng ai tốt đẹp hơn ai."
"Con thấy bản thân mình giống người bình thường không?" Cha tôi giận sôi gan, trừng mắt nhìn tôi. "Đồng nghiệp của cha và mẹ con, bao nhiêu họ hàng trong nhà, con thấy con cái nhà ai yêu đương đồng giới chưa, con kể ra một người xem nào?"
"Chỉ vì ít nên là sai sao?" Tôi nói. "Cha mẹ có thể đừng thao túng con nữa được không? Từ một tuổi đến hai mươi mốt tuổi đều như vậy. Con không thích học Olympic Toán và lớp Văn, không thích chơi dương cầm, nhưng cha mẹ sắp đặt sẵn cả rồi. Con nói không muốn thì lại thành không biết điều."
"Vậy rốt cuộc cha mẹ đang nuôi con gái, hay là đang tô điểm một con rối để làm vẻ vang cho bản thân?"
Cơn giận của tôi dần nguội đi, chỉ còn chút hơi nóng sót lại sủi những bọt cuối cùng, như thể trái tim bị khoét mất, cơn đau bỏng rát đi cùng với sự trống rỗng lạnh lẽo, nỗi tủi nhục và bất lực lạnh buốt tràn vào.
Câu nói cuối cùng chìm nghỉm trong tiếng sập cửa đầy giận dữ và thất vọng tột cùng.
Tôi nói, cha mẹ tha cho con đi.
Tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.
Tôi hít một hơi, định quay về phòng ngủ, lại bị mẹ tôi chặn lại lần nữa.
"Cha con dễ nổi nóng, hay vô lý rồi nổi khùng lên. Huyết áp ổng dễ tăng cao, con đừng có bướng với ổng, cũng đừng chấp nhặt ổng làm gì," Mẹ nói. "Con nói chuyện tử tế với mẹ xem, rốt cuộc là nghĩ thế nào."
"Con biết, nhưng không còn gì để nói nữa rồi," Tôi nói, mắt nhìn chằm chằm vào hộp thuốc hạ huyết áp trên góc bàn ăn, nghĩ lại thì, so với tức giận, cảm giác tủi thân có lẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng lý trí của tôi ngay giây sau đã xua đi ý nghĩ đó, bởi cảm xúc này nghe thật hèn mọn. Tôi ép mình phải tỏ ra cứng rắn hơn một chút: "Cha mẹ chẳng phải đều đoán ra rồi sao? Con là đồng tính luyến ái, không sửa được đâu, cứ vậy đi."
Khi nghe thấy từ đó, mẹ như bị kim châm một cái, và tôi cũng thấy nhói đau theo.
"Con bây giờ còn nhỏ, tam quan chưa chín chắn, người khác khích bác một chút là dễ đi chệch hướng lắm," Mẹ tiếp tục cố gắng thuyết phục tôi. "Cha mẹ muốn tốt cho con, sợ sau này con hối hận vì sự nông nổi bây giờ."
"Cha mẹ có thể đừng coi con là con nít nữa được không? Là con tự nguyện, con vui vẻ chấp nhận, không phải người khác nói gì con liền thích cái đó," Cơn nghẹn ngào vừa cố nuốt xuống lại trào ngược lên, từ "khích bác" như đâm vào tim phổi tôi. "Con đã sớm nhận ra mình không thích con trai rồi, cha mẹ có biết không? Lúc đầu con đã sợ hãi đến mức nào, cha mẹ có biết không? Con thấy mình như bị bệnh, con sợ người khác ghét bỏ con, con sợ ngay cả cha mẹ cũng ghê tởm con."
Sau khi quay đi chỗ khác mới nói, xem ra đúng là sẽ như vậy thật.
"Tại sao, tại sao vậy chứ?" Không chỉ giọng tôi run rẩy, "Có phải vì chuyện của mẹ với cha con nên con mới đọc loại sách đó, mới sợ kết hôn, rồi bây giờ lại..."
"Con thích con gái không liên quan gì đến cha mẹ, thật đấy," Hốc mắt tôi vừa lạnh vừa nóng, như thể dung nham vừa chảy ra một nửa, trong chớp mắt đã đông thành băng trên hàng mi dưới, "Con vô cùng khỏe mạnh, không phải lệch lạc, cũng không phải bệnh."
Trong phòng bỗng dưng như có thêm hai pho tượng đồng, cả hai phía đều im lặng như chết. Tôi đột nhiên cảm thấy bất lực, tinh thần và suy nghĩ như bị rút cạn sạch. Tôi đã chuẩn bị biết bao nhiêu thứ trước đây, tôi nghĩ mình có thể nói với họ về bình đẳng giới, về sự bao dung của xã hội, về love is love, nhưng đến nước này tôi mới nhận ra rằng mình chẳng làm được gì cả, giống như khi có cháy, bạn hoàn toàn không kịp nhớ lại ba điều kiện cần để sự cháy xảy ra là gì.
Họ thật sự muốn kéo tôi trở lại cái gọi là "chính đạo", giống như lúc nhỏ sửa tư thế cầm bút sai của tôi, họ ngồi cạnh giám sát từ đầu đến cuối. Còn tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là không viết nữa, hoặc là phải sửa cho đúng tư thế rồi mới được viết.
Vì vậy, tốc độ viết chữ của tôi trở nên rất chậm, bài tập nửa tiếng có thể xong thì phải mất một tiếng, thậm chí lâu hơn. Từ đó trở đi, cha mẹ tôi dường như chỉ có điểm chung khi liên quan đến chuyện của tôi, mỗi người một ngày, thay phiên nhau canh chừng tôi. Tôi làm bài tập bao lâu thì họ ngồi cạnh bấy lâu, không uống trà, không xem điện thoại, chỉ ngồi nhìn không.
Đương nhiên hiệu quả rất lâu dài, đến tận bây giờ tôi vẫn giữ được tư thế cầm bút chuẩn như sách giáo khoa. Dường như họ đã có được sự tự tin từ chuyện đó, thế là họ mặc nhiên cho rằng chỉ cần bỏ công sức đủ lớn thì việc đưa tôi thoát khỏi "con đường lạc lối" một lần nữa cũng không phải chuyện khó, và tin chắc rằng sau này tôi nhất định sẽ biết ơn vì điều đó.
Nhưng làm sao họ hiểu được, đây không phải là con đường lạc lối.
Không phải là khu vực nguy hiểm đèn đỏ báo động không thể nhìn thẳng, mà chỉ là một con đường tồn tại dưới lăng kính màu quá lâu đến nỗi người ta quên mất màu sắc nguyên bản của nó.
Tôi về phòng ngủ một giấc li bì cả buổi chiều. Vốn nghĩ xảy ra chuyện phiền lòng thế này thì kiểu gì cũng không yên được, nói chi đến ngủ ngon, ai ngờ vừa đặt lưng xuống gối là đã bất tỉnh nhân sự.
Tôi tỉnh giấc vì tiếng sập cửa. Cha tôi vẫn chưa nguôi giận, thậm chí còn trút giận lên cả cánh cửa chống trộm vô tội và hàng xóm trên dưới. Tôi không ngây thơ đến mức trông mong cha thay đổi tính nết trong một giây, trút giận xong là mặc nhiên chấp nhận sự thật không thể chối cãi rằng con gái cha đột ngột công khai xu hướng tính dục.
"Không phải con thấy phiền khi cha mẹ quản con sao? Được, bây giờ cha không quản nữa," Cha lại "rầm" một tiếng đẩy cửa vào, sập cửa kêu vang trời. "Bây giờ con có thể cút, muốn ở đâu thì ở, muốn đi đâu thì đi, sau này tiền nong cha sẽ không cho con một xu nào. Con nghĩ không thông thì đừng về nữa, cứ coi như cha mẹ chưa từng nuôi đứa con làm mất mặt này."
Dù biết đây chỉ là một lời đe dọa mang tính tượng trưng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định không chút do dự. Không nói hai lời, tôi bật dậy, xách chiếc ba lô còn chưa mở ra định bỏ đi. Mẹ tôi lập tức quýnh lên: "Con đi đâu vậy? Con không thể nhận lỗi với cha con một câu sao?"
Tôi nhìn mẹ với vẻ không thể tin nổi. Bỗng nhiên nhận ra khi nhìn thẳng mẹ, tôi không cần phải ngẩng đầu nữa, ánh mắt chúng tôi có thể ở cùng một độ cao – thậm chí tôi còn có thể hơi cúi xuống một chút – nhưng khoảng cách giữa chúng tôi lại xa đến thế, xa đến mức cao hơn một chút hay thấp hơn một chút cũng đủ để bỏ qua không đáng kể.
"Con nhận lỗi thế nào được," Tôi hỏi, "Con có làm gì sai đâu."
Đáp lại là một câu nói càng thêm giận dữ hơn của cha tôi: "Cứ để nó đi, cái loại chứng nào tật nấy thì đừng bước vào cái cửa này nữa."
Tôi gạt tay mẹ ra, nói, mẹ không cần lo cho con, con sẽ không chết đói đâu.
Đợi đến khi tất cả chúng ta đều bình tĩnh lại, rồi hãy nói chuyện tử tế.
Không phải từ nhỏ tôi chưa từng bị mắng, cũng có cãi lại, nhưng hình thức tranh cãi không ngoại lệ đều là đối đầu một cách lạnh lùng. Dù họ có bất mãn đến đâu, đặc biệt là cha tôi, dù tính tình có nóng nảy đến mấy thì vẫn có lý trí của một người trí thức cao kìm nén cảm xúc, không để chúng bung tỏa như thiên nữ tán hoa. Vì vậy, trước đây chúng tôi may mắn chưa từng hoàn toàn trở mặt, chưa gây chuyện đến mức mọi người đều mất thể diện.
Nhưng lần này là ngoại lệ.
Tư tưởng truyền thống đã ăn sâu bén rễ trong đầu họ, dẫn đến sự phản kháng và chán ghét càng thêm mãnh liệt. Ngay cả tình thân máu mủ ruột rà nhất cũng không thể trở thành lý do để họ mềm lòng, ngược lại, nó như một cái cột ô nhục đánh dấu việc họ dạy con gái không thành.
Nó càng đậm đặc, càng chiêu mời thêm căm ghét, càng làm tổn thương sâu sắc hơn.
