Cuộc gọi lạ vang lên lần thứ ba, hiển thị thuộc địa Bắc Kinh. Tôi gần như không bao giờ nghe điện thoại của người lạ, nhưng đối phương kiên trì như vậy, tôi đành cầm điện thoại, rẽ từ phòng riêng ồn ào ra hành lang.
"Ồ, cuối cùng cũng nghe máy rồi à," Giọng đối phương mang theo ý cười, "Kỳ An còn nói em chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không để ý tới, xem ra lời nó không thể tin hết được."
Tôi nghe không ra là ai, nhưng sao người này vừa mở miệng đã nhắc đến Kỳ An. Là Tống Kỳ Phàm sao, giọng nói hoàn toàn không giống, hơn nữa cô ấy sẽ không thể không biết tình hình hiện tại của tôi và Kỳ An, gọi điện thoại cho người yêu cũ của bạn thân thì chẳng phải là hiện trường tai nạn cấp độ diệt vong sao?
"Xin lỗi... Xin hỏi cô là ai?"
Đối phương tặc lưỡi, nhẹ nhàng trêu chọc, "Lâm Hứa, trí nhớ của em có thời hạn bảo hành sao, ba tháng hay nửa năm?"
Tai tôi chợt nhói lên, cái ngữ điệu ngay cả khi trêu chọc người khác cũng thong dong và tao nhã này...
Thuộc về Lê Thu.
Tôi vô cùng cứng nhắc chào hỏi. Thà là Tống Kỳ Phàm còn hơn.
"Vừa hay chị sắp đến Bắc Kinh, có rảnh nói chuyện với em vài câu không?"
Vì câu mở đầu của chị đã chạm trúng điều cấm kỵ nghiêm trọng nhất của tôi lúc bấy giờ, tâm trạng tôi không tránh khỏi có chút nóng nảy, lời nói ra khỏi miệng đều quên cả cân nhắc có thích hợp hay không, "Chị tiểu Lê, sao ngày nào chị cũng đi công tác Bắc Kinh vậy?"
Chị đương nhiên bị nghẹn lại: "Em nói cho rõ một chút, một năm chị cùng lắm chỉ đi hai ba chuyến, đâu ra ngày nào?"
Tôi lại im lặng. Thế là Lê Thu cắt ngang sự im lặng lúng túng này, "Chị nghe Kỳ An kể hết rồi."
Kể, hết, rồi?
Cái chữ "hết" này dường như chứa đựng quá nhiều thông tin, đầu óc tôi ong ong, lúc này hoàn toàn không thể hiểu nổi, "Rốt cuộc ai với ai... Dựa vào đâu mà chị ấy không nói với em một cái gì, ngược lại cái gì cũng nói với chị?"
***
Nơi Lê Thu hẹn tôi là một quán cà phê không tệ, lúc bước vào tôi thấy tiếc tiền theo bản năng, mặc dù tiền học bổng vừa mới chuyển khoản, coi như là một khoản kha khá; mặc dù Lê Thu đã nói chị mời.
Nhưng tôi vẫn có chút khó chịu, giống như một giọt dầu nổi trên mặt cốc nước, miễn cưỡng chen chân vào một tầng lớp hoặc giai cấp không thuộc về tôi.
Tôi không nghĩ Lê Thu cố ý đến để hỏi han tại sao tôi và Kỳ An chia tay, càng không nghĩ chị còn có ý gì với tôi. Cho dù sau khi tôi ngồi xuống, câu đầu tiên tôi nhận được không phải là lời chào hỏi hay hỏi thăm, mà là một câu ngắn gọn sắc bén như dao găm:
"Là do chị sao?"
Tôi không có tinh thần chống cằm, ngập ngừng, "Không hoàn toàn là vậy."
Lê Thu kiềm chế cười, "Lúc này không phải nên nói không phải sao?"
"Em không biết. Quy tắc ở đâu thế?"
"Thành lệ rồi."
Tôi hừ một tiếng, ỉu xìu gục mặt xuống bàn, nhìn chằm chằm vào chất lỏng sánh mịn trong cốc, là cacao nóng, có chút phỏng. Chị lại hỏi tiếp, "Vậy hoàn toàn là gì?"
"Hoàn toàn là rất nhiều," Tôi nói, "Ngoài những vấn đề nguyên tắc về đạo đức, pháp luật, phần lớn tình cảm của mọi người, bao gồm cả hôn nhân và tình yêu, chẳng phải đều bị tiêu hao bởi đủ thứ chuyện vặt vãnh sao? Nhặt riêng bất kỳ chuyện nào ra xem đều thấy cỏn con, nhưng chuyện cỏn con tích tụ nhiều cũng có thể đè chết lạc đà."
Lê Thu theo lời tôi nói mà im lặng, đến khi mở miệng lại dường như đã qua một thế kỷ, "Lâm Hứa, em thật ra rất không biết chăm sóc người khác."
"Ai nói đấy," Tôi nửa nhắm mắt phản bác chị, càng nói càng thấy tủi thân, "Đồ đạc mang ra ngoài đều là em kiểm tra, vệ sinh là em dọn dẹp, nàng ốm, đi khám bệnh chờ kết quả lấy thuốc đều là em làm... Ngoại trừ nấu cơm, em chỉ là không biết nấu cơm thôi mà..."
Tôi chợt cảm thấy tranh cãi như vậy thật vô nghĩa, vội vàng ngừng lời.
"Có một từ hình dung em bây giờ cực kỳ thích hợp."
"Gì?" Tôi khẽ nhấc mí mắt, "Sôi sục căm phẫn?"
"Sức cùng lực kiệt."
"..."
Tôi buồn bã không nói nữa, chị dựa vào cái gì mà nói như vậy, rõ ràng tôi sống rất tốt.
Để che giấu sự khó chịu đang lan tràn, tôi quay đầu nhìn con mèo lông dài trên sàn nhà, Lê Thu theo ánh mắt tôi nghiêng mặt, "Có thể ôm". Chị mỉm cười, rõ ràng rất quen thuộc với quán này, lại hỏi tôi: Bắt nó qua cho em nhé?
Thói quen của tôi nhất thời không phanh kịp, không nói được. Vì Hoãn Hoãn là một đứa rất hẹp hòi, một khi ngửi thấy tôi ôm con mèo khác sẽ làm ầm lên, chẳng khiến người ta bớt lo chút nào. Cho nên ở trường tôi đối với mèo hoang đều là cho ăn xong liền tránh xa, bạn bè còn tưởng tôi mắc bệnh sạch sẽ quá mức.
Song bây giờ rõ ràng không cần cân nhắc những chuyện này nữa, nó đâu phải do tôi nuôi.
Nhưng vốn dĩ là tôi muốn nuôi mà.
Tôi dường như không rõ Kỳ An thích nó hay không, nàng dường như không mấy hứng thú với những thứ này, có lẽ chỉ là thiên vị vì yêu.
Lê Thu thở dài, tiếng thở dài khiến tôi càng thêm khó chịu. Hôm nay chị giống như đến thẩm vấn tội phạm, dồn dập hỏi hết câu này lại đến câu khác.
"Em có biết mình có một thói xấu gì không?"
"Dạ?" Tôi chống tay phải lên má, miễn cưỡng tỏ ra vẻ nửa tò mò.
"Thích tha thứ cho người khác, tốt với người khác rồi tự làm khó mình."
"Vậy à," Tôi khẽ cười một tiếng, không mấy hứng thú lại cụp mắt nhìn con mèo, "Chị cứ nói thẳng là em thánh mẫu trái tim tràn lan chẳng phải tốt hơn sao, không cần phải vòng vo như thế."
"Không giống."
Tôi có thể cảm thấy chị đang nghiêm túc nhìn tôi, nhưng tôi rất mệt mỏi, ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc lên nữa, cũng chẳng có tâm trạng hỏi cho ra lẽ khác biệt ở chỗ nào. May mà Lê Thu rất hiểu ý người, chị không cần tôi hỏi một câu rồi mới nhỏ giọt trả lời một câu, tự mình nói tiếp:
"Em thích khoan dung với người khác, không liên quan đến thiện lương hay không. Em biết cái gì là sai và cái gì là xấu, nhưng đều dung túng, giống như đang chờ xem trò cười."
"Có đôi khi chị cảm thấy em rất lạnh lùng, lại rất bi quan. Nói với em ngày mai là tận thế em cũng không đau lòng gì, chỉ nói à, sao còn phải đợi lâu như vậy."
Tôi giống như một con cá muối bị treo lên giá hong khô, bị mổ xẻ sạch sẽ rồi nhìn thấu ba trăm sáu mươi độ, vội vàng phủ nhận, không phải, không phải.
Một cảm giác hoang mang và sợ hãi lại lấp đầy tôi, chị nói giống tôi hay không. Tôi tốn rất nhiều sức lực mới thuyết phục được mình ngẩng đầu nhìn thẳng chị: "Là thế sao? Em không biết."
Giọng nói run rẩy, vành mắt tôi hơi nóng lên, vẫn bướng bỉnh nhìn chị, lặp đi lặp lại, "Là thế sao, không phải vậy chứ."
Lê Thu đưa tay muốn chạm vào mặt tôi, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại trước mắt tôi che khuất tầm nhìn, khẽ thở dài, "Không cần thiết cái gì cũng phải làm cho rõ ràng, em tự hỏi mình quá mức rồi."
Tất cả những hoạt động tâm lý của tôi đều rơi xuống vực sâu, cuối cùng sót lại là một ý nghĩ đáng sợ:
Nếu Kỳ An có được một nửa sự hiểu biết của chị ấy, chúng tôi cũng không đến mức này.
Nhưng nếu nàng nhìn tôi thấu đáo như vậy, có lẽ chúng tôi sẽ không thể bắt đầu.
Lê Thu lại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, chị chỉ dựa theo logic của mình một hơi nói hết, hoàn toàn không cân nhắc đến việc tâm lý của tôi đã quá tải từ lâu.
"Em có nghĩ tại sao giáo sư Hà lại sẵn lòng giữ chỗ cho em không, em có nghĩ một năm có bao nhiêu sinh viên nộp hồ sơ cho cô không, tất cả đều là vì mấy phần lẻ điểm trung bình, hay là nhờ vào việc lần nào em cũng may mắn hơn người khác một chút?"
"Ừm, vận may của em luôn rất tốt," Tôi hoàn toàn bỏ cuộc suy nghĩ, "Em nên đi mua vé số."
May mắn đến mức thi cử đoán trúng một câu, may mắn đến mức lần đầu tự giới thiệu đã nhận được phản hồi từ giáo sư hướng dẫn mình thích, may mắn đến mức người mình thầm mến lại tỏ tình trước, sau này tôi mới biết vận may sẽ dùng hết.
"Được rồi," Cuối cùng chị cũng không tiếp tục trách móc, trêu chọc nói, "Còn có tâm trạng nói chuyện cười với chị à, xem ra không có chuyện gì lớn."
Lại chỉ vào cốc của tôi, "Còn uống không, lát nữa đi dạo phố nhé?"
Vào thời khắc này tôi lại tỏ ra đặc biệt nổi loạn, đồng thời vứt bỏ hai nguyên tắc tiết kiệm và không bỏ thừa đồ ăn, quả quyết nói không uống nữa.
Đi trên con đường nhỏ trong công viên, Lê Thu mới nói tiếp, "Nếu em không ngại, chị sẽ nhắc đến cô ấy một câu cuối."
Tôi đương nhiên biết "cô ấy" kia là ai, nói, "Em ngại."
Nhưng tôi bị biểu cảm bán đứng, Lê Thu lắc đầu, cười mắng: "Em không cãi bướng sẽ chết à?"
Nụ cười vốn đã gượng gạo đến cực điểm của tôi đông cứng trên khóe miệng, rồi từ từ khô khốc, giống như một dòng sông mất đi sức sống.
Tôi nói, vậy em còn có thể làm gì.
Chị rút một gói khăn giấy từ trong túi ra, nhét vội cả gói vào tay tôi, rồi xoay người, lạnh nhạt buông một câu: "Muốn khóc thì cứ khóc một lát, có người đến chị chắn giúp em cho."
Tôi nắm chặt gói khăn giấy, động tác này dường như khẳng định sự yếu đuối của chính mình, nước mắt đã ấp ủ từ lâu liền rơi xuống trong một giây.
Tôi chống tay lên lan can, đầu cúi thật sâu, vài giọt nước nóng hổi rơi xuống tí tách, kéo theo tất cả những cảm xúc mục nát trào ra ngoài, mùi sắt gỉ và vị mặn lan tỏa khắp khoang mũi.
Trước khi rơi lệ tôi nghĩ mình sẽ khóc đến thiên hoang địa lão, nhưng khi nó thực sự rơi xuống tôi mới ý thức được nước mắt là có hạn, giống như tình cảm cũng có lúc kết thúc.
"Ổn chưa?"
Ổn rồi. Tôi nói, cúi đầu dán kín mép gói khăn giấy lại, giống như đóng chặt một cánh cửa.
"Thật ra không có gì, nhưng mùa này dễ khiến người ta khó chịu vô cớ."
Chị không chế giễu tôi cãi bướng hay làm bộ làm tịch, mà là vô cùng tán thành gật đầu, đồng ý nói, "Mùa thu không phải là thời điểm tốt."
Tôi bổ sung, đặc biệt là Thu phân. Tôi nói nếu đây là một tác phẩm văn học, em là người dịch, em sẽ dịch ngày này thành "Heartbroken day", phân là có nghĩa biệt li.
Có lẽ separate tốt hơn. Chị nói, "Là một sự phân chia, cắt rời quá khứ và hiện tại."
Tôi gật đầu phụ họa nói, ừ, cắt rời rất tốt.
Cắt rời giả tưởng và hiện thực, cắt rời tuổi trẻ và năm tháng dài lâu, cắt rời niềm vui phù phiếm và ánh mắt mệt mỏi, rồi cắt rời chúng ta.
***
Lê Thu đưa tôi về trường, lúc lên taxi tôi đã ngừng khóc, chưa chắc do cảm xúc đã bình ổn hoàn toàn, nhưng lòng tự trọng đang trỗi dậy mạnh mẽ của tôi tuyệt đối không cho phép tôi tiếp tục thảm hại nữa.
Thật ra hôm nay đã là một sự tương đối thể diện đáng quý. Có một thời gian tôi thử đủ mọi cách giải tỏa áp lực, thậm chí bắt đầu thử hút thuốc, lại không muốn bị bạn học quen biết bắt gặp, chỉ có thể giống như học sinh cấp ba trốn giám thị, trốn trong một góc nào đó trong khuôn viên trường, lúc nhả khói cả khuôn mặt đều giấu trong bóng râm của mũ áo hoodie. Đáng tiếc tôi chẳng phong độ chút nào, một bao Ngũ Thải Thọ Bách Niên còn chưa đốt hết hai điếu đã không chịu nổi cái mùi hắc ín kia nữa, ho sặc sụa gần như muốn lộn cả phổi ra.
Lúc đó tôi lại nhớ đến lời Kỳ An nói với tôi, cảm giác hút thuốc giống như đi vào đám cháy vậy.
Tối hôm đó tôi đánh răng ba lần, thậm chí đánh đến mức lợi hơi chảy máu, nhổ ra bọt kem đánh răng màu hồng nhạt, ngày hôm sau khi đến tìm giáo sư hướng dẫn với đôi mắt thâm quầng, cô ngạc nhiên hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi nói có lẽ bị nóng trong người, không thoải mái lắm, không nghỉ ngơi tốt.
Thật ra cũng là do nghỉ ngơi chưa được đầy đủ, thường xuyên vừa uống cà phê vừa uống thuốc dạ dày, có chút ý tứ vừa thức khuya vừa dưỡng sinh.
Kết quả khi đi khám sức khỏe tổng quát làm xét nghiệm máu, nữ bác sĩ nói với tôi, bạn học, bạn hơi thiếu máu đấy.
Tôi mơ hồ, cô ấy hỏi tôi kỳ kinh nguyệt, rồi hỏi thói quen ăn uống, lại hỏi tôi có tiền sử bệnh án gì khác không. Tôi nói viêm dạ dày mãn tính có tính không, thật ra nếu để tôi tự nói thì nó không thể gọi là bệnh, nhiều nhất chỉ là một khuyết điểm không đáng kể.
Nhưng bác sĩ không nghĩ vậy, cô ấy nghiêm túc nói đương nhiên tính, bảo tôi phải kiêng khem cẩn thận, ít uống trà đặc cà phê, và đề nghị nếu có điều kiện thì đi nội soi dạ dày cho yên tâm hơn.
Tôi ngoài miệng nói vâng biết rồi cảm ơn, nhưng không để tâm, chuyện nhiều muốn chết, đâu có thời gian ở bệnh viện cả ngày.
Nhưng tôi vẫn cố gắng làm theo lời bác sĩ dặn mà bỏ bớt những thói quen không tốt, trà, cà phê, cay nóng. Bạn cùng phòng mới Bành Hủy dùng ánh mắt như thể người này bị người khác nhập hồn để quan sát tôi, tôi đành giải thích, viêm dạ dày dạo này hơi nặng, bác sĩ bảo phải kiêng khem.
"Cô ấy còn muốn tui đi nội soi dạ dày, tui nào có thời gian."
Nhưng Bành Hủy đột nhiên nghiêm túc hơn vài phần, "Vẫn nên đi kiểm tra kỹ một chút cho chắc ăn, trước đây tui có một bạn học cũng bị giống bà, sau này nặng đến mức loét dạ dày, nghe nói còn có khả năng biến chứng..."
Tôi nghe mà ngơ ngác, ngập ngừng nói, tui cảm thấy không quá nghiêm trọng, chắc không đến mức đó đâu.
Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy mình nói hơi dọa người, lùi một bước nhưng vẫn kiên trì, "Đợt này bận xong vẫn nên đi kiểm tra đi, hoàn toàn yên tâm là tốt nhất."
Tôi nói, ừ, cứ bận đã.
Cô ấy bất lực thở dài, lúc đi rửa táo hỏi tôi có muốn ăn trái cây không, rồi thở dài tiếp, "Còn trẻ mà sao lại thành con nghiện công việc thế này."
Bạn xem đi, cả thế giới đều đã thấy Lâm Hứa không có Kỳ An thảm hại đến mức nào, giống như con cá mắc cạn trong vũng khô, chỉ có bạn là không quan tâm, bạn thật sự không quan tâm.
