Khi xe taxi dừng ở ngoài cổng bắc trường, Lê Thu vốn có thể không xuống nhưng cách làm việc của chị thường rất không theo lẽ thường, cười tủm tỉm hỏi tôi, "Chị nhớ bên cạnh trường các em có tiệm bánh, điểm tâm không tệ, đúng không?"
Tôi không hứng thú đáp, "Vâng."
Thế là chị đẩy cửa xe bên mình ra, bước xuống trước. "Đi thôi, đi với chị một lát," Chị nói, "Sao có lý chỉ mời người ta uống trà mà không mời người ta ăn chút gì chứ?"
Tôi không ừ hử gì, đi theo sau oán thầm bây giờ thì biết nói đạo lý rồi, lúc gặp mặt không chào hỏi trực tiếp hỏi em đến mức tan vỡ phòng tuyến thì chẳng thấy chị nói đạo lý gì.
Lê Thu không để ý đến sự oán giận của tôi, đầu ngón tay khẽ gõ lên tủ kính, thản nhiên nhìn tôi, "Ăn gì?"
Tôi không có tâm trạng dây dưa nữa, dứt khoát không khách khí, "Bánh su kem nhân khoai môn trứng muối."
Ánh mắt dò xét của chị lướt nhẹ trên mặt tôi một vòng, hỏi ngược lại, "Ai đó nói với chị: Bánh su kem không có nhân kem tươi thì không có linh hồn mà?"
Trong lòng tôi khẽ hẫng một nhịp, nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì vẻ thờ ơ, "Linh hồn chẳng có tác dụng gì, em định bắt đầu yêu thích những cái vỏ hào nhoáng."
Lê Thu bình phẩm sắc bén: "Vì tình mà đau khổ hả, nhận thức kém đi rồi."
Tôi qua loa phụ họa, ừ ừ, không biết còn am nào chiêu ni cô không, em đi tịnh hóa tâm hồn một chút.
Chị không chút nể nang mà xì một tiếng với tôi, "Thôi đi, cái bộ dạng đầy tục niệm của em ấy, ngàn vạn lần đừng đi làm ô uế chốn thanh tịnh của Phật môn."
"Phật môn bao dung tất cả, chẳng lẽ lại không dung nổi em?"
Lê Thu lắc đầu cười, đưa cho tôi gói điểm tâm nhân viên cửa hàng đã gói xong, "Đánh tráo khái niệm."
"... Đừng so đo."
"Ai so đo bằng em," Chị nói, "Nhưng thật ra Kỳ An cũng gần như vậy."
Tôi nghi ngờ chị cố ý gây sự với tôi, cứ nhắc đi nhắc lại cái tên này để k*ch th*ch người khác. Nhưng Lê Thu nhún vai, không để ý đến lời buộc tội của tôi, lại nhìn về phía tủ kính, hỏi, "Có gì giới thiệu cho chị không?"
"Cái bánh mì kia," Tôi ngẫm nghĩ, "Bánh mì sốt pesto húng quế."
Lê Thu nhận ra không ổn thì đã muộn, nhưng vẫn cố gắng thong thả nuốt một ngụm, đối diện với ánh mắt quan sát của tôi, lắc đầu một cái, "Lâm Hứa, chị phát hiện em thật sự đen tự nhiên."
"Không ngon sao?"
Chị ha ha: "Rất ngon, em muốn nếm thử không?"
Tôi khách khí từ chối, không cần, chị cứ từ từ thưởng thức là được.
Lê Thu cười bất lực, "Đây là báo thù sao? Chị chỉ muốn em nghĩ cho rõ, em rốt cuộc là không vui hay là không cam tâm thôi mà."
"Nhưng thật ra chị giống đang báo thù em hơn," Tôi cố ý dùng một câu trúc giống chị, không mấy muốn suy nghĩ về vấn đề phiền phức này, chuyển sự chú ý sang chỗ khác, "Cho nên em có thể hỏi Kỳ An đã nói gì với chị không?"
Lê Thu dường như không hề né tránh những điều này, thẳng thắn hỏi ngược lại tôi, "Em muốn biết hả?"
Tôi tính sai, "Không, không hứng thú."
Nếu đến mức phải đi dò hỏi Kỳ An từ người khác, tôi thật sự trở thành kẻ bị bỏ rơi đơn phương, kẻ ôm mối hận trong lòng, kẻ đáng thương hơn.
Không phải tôi.
"Trước đó chị nói em không biết chăm sóc người khác, em còn nói với chị một tràng dài, nếu nói em không biết chăm sóc bản thân thì sao, chẳng phải em sẽ không còn gì để nói nữa ư?" Lê Thu nói, "Lâm Hứa, khi nào em mới học được cách dành nhiều tâm tư cho bản thân một chút?"
Giọng điệu của chị dần dịu xuống, thái độ đột nhiên thay đổi hẳn. Đầu óc tôi phần lớn trống rỗng, "Rốt cuộc bây giờ chị đứng trên lập trường nào mà nói với em những lời này?"
"Chị gái từng thích em, bây giờ vẫn có hảo cảm với em, được chưa?" Lê Thu rất thản nhiên, nhẹ nhàng vén sợi tóc mai, bổ sung, "Hảo cảm giữa bạn bè."
"Vậy vừa nãy thì sao?"
"Vẫn luôn như vậy."
Sự khó chịu trong lòng tôi trước mặt chị trở nên vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những vết vá nhựa đường trên đường, cười một tiếng, "Không giống lắm, ít nhất vừa nãy em không nhận ra."
"Em nghĩ sao?"
"Giống như đến trách cứ em."
"Cảm thấy chị bênh vực Kỳ An hả?" Chị không thể tin nổi mà cười, "Em không biết mỗi lần cô ấy nói chuyện với chị đều như mang gai sao, nhỏ mọn lắm."
Tôi không hề ngạc nhiên, bởi Kỳ An chính là như vậy, luôn miệng nói không nhưng trong lòng có thể đang ghen chết đi được. Song khi nàng cuối cùng thừa nhận điều đó, cũng có nghĩa là tất cả đã trở thành quá khứ.
Những cành cây đen kịt như dao găm đâm thẳng lên trời, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực như máu. Lê Thu hỏi tôi, nghĩ gì đấy.
Tôi nói, ngắm mây chiều.
Câu nói này trong cách hiểu đã xuất hiện một chút mơ hồ, có thể được coi là câu mệnh lệnh, cũng có thể được coi là một lời trần thuật bình thường.
Tuy người nghe dù hiểu theo cách nào, phần lớn đều sẽ ngẩng đầu nhìn một cái. Nhưng vẫn có một sự khác biệt rất quan trọng, bởi cái trước là lời mời, là sự chia sẻ tự nhiên và chân thành.
Tôi một lần nữa cảm nhận được một cách cụ thể cuộc sống của mình bị Kỳ An thấm nhuần hoàn toàn, bốn năm đã rất dài, dài đến mức bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào trong cuộc sống thường ngày đều có thể đã in bóng một người khác. Rồi cái bóng đó luôn nhắc nhở rằng, trong lòng bạn vẫn còn một lỗ hổng lớn.
Trong cái lỗ hổng đó vẫn còn tiếng vọng rất lâu rất xa, Kỳ An luôn thích gọi tôi đi ngắm tuyết ngắm trăng, có khi nửa đêm còn đánh thức tôi, nói em nghe mưa rơi kìa.
Trong đêm không tĩnh mịch lắm, giọng nói của nàng hiện ra chất lỏng như nước chảy, không khí trong phòng ẩm ướt hơn cả trong mưa, ướt sũng như thể có thể nhỏ giọt nước.
Tôi nửa tỉnh nửa mê, nheo mắt mơ màng nhìn nàng. Kỳ An đưa tay chỉnh lại cổ áo ngủ xộc xệch cho tôi, tiện thể xích lại gần, "Đừng ngủ, ở bên chị một lát."
Tôi rụt người về phía bên kia giường, nhưng Kỳ An giật chăn của tôi, như thể chắc chắn tôi sẽ không phiền nàng, nhắc lại, một lát thôi, mưa nhỏ một chút sẽ cho em ngủ.
Cánh tay nàng nhẹ nhàng chạm vào sườn tôi, "Em không cảm thấy, ngày mưa lớn rất... ấm áp sao?"
Kỳ An chọn một từ có chút bất ngờ đối với tôi, tôi tưởng nàng sẽ nói ngày mưa lớn rất lạnh, hoặc ngày mưa lớn rất nguy hiểm. Nàng nghe xong liền cười, tiếng thở hơi gấp hơn bình thường hòa lẫn với hơi thở nửa tỉnh của tôi, "Chị cảm thấy lúc mưa lớn rất an toàn, kiểu thích hợp để làm chuyện xấu mà không sợ ai biết ấy."
Nàng ngồi dậy, xuống giường vén một góc nhỏ rèm cửa, tôi thấy không ổn: "Không được mở cửa sổ, sẽ bị mưa hắt vào."
Nhưng Kỳ An không nghe tôi, nói gió không thổi về phía này, mưa không vào được.
Nàng nói dối còn hùng hồn, trong ánh sáng hơi xanh của bình minh cong mắt cười với tôi, rồi lại chui vào chăn, nằm sấp lên vai tôi, trên người có chút lạnh, không làm gì cả mà đã khiến không khí trở nên vô cùng mập mờ. Lúc đó tôi đột nhiên không muốn vạch trần lời nói dối trẻ con của nàng, mưa hắt thì sao chứ, làm bẩn rèm cửa thì sao chứ, lau bệ cửa sổ và lau nhà thì sao chứ.
Nàng biết tôi là người mà bất cứ lúc nào cũng có thể đến làm phiền và sẽ được chấp nhận vô điều kiện, vậy thì những chuyện vặt vãnh khác không cần nhắc đến nữa.
Nhưng bây giờ, tất cả đều không cần nhắc đến nữa.
Rời đi chỉ là một câu nói nhẹ bẫng, dọn dẹp dấu vết lại quá khó khăn, giống như sau bữa tiệc tàn phải dọn dẹp bãi chiến trường, dù có vất vả lau dọn đến đâu, vài ngày sau vẫn có thể quét ra được lon bia rỗng từ đêm đó dưới ghế sô pha.
Tôi vẫn giữ quá nhiều thói quen mà Kỳ An áp đặt cho tôi, ví dụ như gần ba mươi độ trưa không quen uống nước ở nhiệt độ phòng. Khi Bành Hủy tan học đi đến máy lọc nước lấy nước, tôi cũng đi theo, cô ấy nghi ngờ nhìn cốc của tôi, "Ly cậu gần đầy rồi mà."
Tôi không thấy có gì không đúng, nói, "Nguội rồi, không phải cần thêm chút nước nóng vào sao?"
Cô ấy khó hiểu nhướng mày, "Thời tiết này uống chút nước lạnh thì sao chứ?"
Tôi ngẩn người, thì sao nhỉ, rồi vẻ mặt thản nhiên đưa ra một lời giải thích, "Hôm nay hơi đau dạ dày."
"Ồ, vậy thì uống chút nước nóng tốt hơn," Bành Hủy gật đầu, "Gần đây bà vẫn bị đau dạ dày hả, tốt nhất là khi nào đi khám đi."
"Ừ, vẫn vậy," Tôi nói, "Nhưng đã đến bệnh viện trường kê đơn thuốc rồi, bác sĩ bảo tui ăn sáng đúng giờ, kiêng khem nhiều một chút thì không có chuyện gì nữa."
"Cái nội soi dạ dày lần trước bác sĩ nói ấy..."
Tôi lập tức tự mâu thuẫn: "Dạo này khá hơn nhiều rồi, không đi cũng được."
Không biết có phải liên quan đến những câu chuyện ma hồi bé xem không, tôi cực kỳ ghét bệnh viện.
Giống như nàng sẽ không biết tôi rất không vui, tôi rất không cam tâm, tôi cảm thấy chúng tôi không nên dừng lại ở đây, nhưng cũng bất lực không tìm được bất kỳ lý do nào để tiếp tục đi tiếp.
