Tề Mãn Mễ phát hiện, Trữ Viên Viên thường nhân lúc quầy lễ tân không ai sẽ dùng điện thoại bàn ở đó gọi điện với người yêu mình. Trữ Viên Viên tự hào️ nói rằng người yêu của cô làm nhân viên văn phòng trong một nhà máy vải. Mỗi lần nhìn thấy cô cầm ống nghe và dựa vào bên tường, Tề Mãn Mễ đều không biết cô đang nói chuyện gì. Đôi khi có thể là cãi nhau, Trữ Viên Viên cúp máy xong thì sẽ trong trạng thái cực kỳ bực tức suốt cả buổi chiều hôm đó.
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi trước bữa tối, Tề Mãn Mễ không có việc gì làm thì sẽ đi ra sau bếp phụ giúp mọi người nấu nướng. Cậu rất thích ngồi xổm trước chiếc chậu lớn màu đỏ và rửa nấm, được chạm vào các nếp gấp nhỏ trên thân nấm.
Chiều hôm ấy, Trữ Viên Viên xin nghỉ nửa ca. Tề Mãn Mễ rửa rau xong, thấy cô đã thay lại váy của mình và đang chuẩn bị đi ra ngoài. Trữ Viên Viên xách theo một chiếc túi nhỏ màu bạc, mặc trên mình chiếc váy liền bó sát và một chiếc áo khoác ngắn bên ngoài. Cô trang điểm rất đậm, bước đi trên đôi giày cao gót và lên chiếc xe hơi đang đợi sẵn bên ngoài cửa khách sạn.
Rất nhanh sau đó, các dì nhặt rau trong bếp đã bắt đầu đồn rằng Trữ Viên Viên chắc chắn là bồ nhí của ông chủ nào đó rồi. Tin đồn lan truyền từ nhà bếp đến phòng nhân viên, rồi từ phòng nhân viên truyền khắp đại sảnh.
Sau khi tan làm, Tề Mãn Mễ hỏi Vương Ngân Khâu "bồ nhí" là gì. Vương Ân Khâu hỏi: "Ai dạy em thế?"
Tề Mãn Mễ lắc đầu nói, không ai dạy cậu cả, chỉ là cậu nghe thấy người ta nói Trữ Viên Viên là bồ nhí.
Cuối cùng đến một ngày nọ, lời đồn này cũng đến tai Trữ Viên Viên. Cô đã cãi nhau một trận rùm beng với người tung tin đồn ở nhà bếp. Số rau quả vừa mới được rửa sạch xong bị họ quăng ném khắp nơi. Trữ Viên Viên với nửa miếng cải thảo dính trên đầu, hét lớn: "Một đám đàn bà nhiều chuyện!"
Cô tức giận chạy ra khỏi khách sạn Bách Hảo. Lúc Tề Mãn Mễ đuổi theo ra bên ngoài, cậu nhìn thấy cô chạy vào cửa hàng nhỏ đối diện mua một bao thuốc lá. Cô đứng dựa bên cạnh hai ông lão đang chơi cờ và châm một điếu. Trữ Viên Viên liếc nhìn Tề Mãn Mễ rồi lẩm bẩm nói: "Thật ra người yêu của chị là tài xế cho ông chủ nhà máy vải, nên thỉnh thoảng anh ấy sẽ lái xe đến đón chị một tí thì có sao chứ?"
Cô kéo Tề Mãn Mễ vào một quán ăn vặt và gọi mấy món. Cô mở hai chai bia, đẩy một chai cho Tề Mãn Mễ rồi nói: "Chị và Vương Vĩ đã hẹn hò được hơn hai năm rồi. Anh ấy lớn hơn chị hai tuổi, anh ấy là một chàng trai rất tốt. Có lẽ chị sẽ gả cho anh ấy." Trữ Viên Viên nói xong thì đỏ mặt, cô lén đến gần Tề Mãn Mễ, hỏi: "Này nhóc, em đã yêu ai chưa?"
Tề Mãn Mễ mở to mắt lắc đầu. Trữ Viên Viên nói, trước khi đến chỗ anh Kiều làm việc, cô đã từng làm trong dây chuyền sản xuất của nhà máy vải. Sau đó thì quen Vương Vĩ. Ngày nào Vương Vĩ cũng đều đợi cô tan làm, dẫn cô đi xem kịch này đi dạo phố này, và dần dà hai người cũng ở bên nhau. Trữ Viên Viên ngửa đầu lên nói: "Có một người mình thích, cảm giác như có một con sâu bướm nhỏ vỗ cánh trong lòng vậy. Con sâu bướm ấy mềm mềm nhỏ nhỏ, nó cứ vậy mà đập cánh và bay lượn xung quanh."
Sau này, Tề Mãn Mễ có gặp Vương Vĩ một lần, Vương Vĩ trông rất cao rất gầy. Tề Mãn Mễ cảm thấy con sâu trong lòng Trữ Viên Viên chắc hẳn là một con sâu que.
Ngày đó, dì phụ bếp của khách sạn đã đến xin lỗi Trữ Viên Viên, chuyện này coi như đã kết thúc.
Vài ngày sau, trong lúc Tề Mãn Mễ đang ngồi xổm trong bếp giúp các dì rửa rau, các dì lại bắt đầu hỏi cậu mấy chuyện về Vương Ngân Khâu hay đến đón cậu. Tề Mãn Mễ xoa xoa mấy quả cà chua căng mọng, nói: "Anh ấy là giảng viên của Đại học Công nghiệp nhẹ."
Các dì khẽ "ồ" lên, cười hỏi: "Thế cậu ấy đã kết hôn chưa? Nhìn cũng đẹp trai, công việc cũng ổn định, nhiêu tuổi rồi?"
Tề Mãn Mễ ngơ ngác ngẩng đầu lên, đáp: "Hai mươi sáu tuổi ạ."
Dì vỗ tay một phát, nói: "Tuổi vừa hợp luôn. Dì có đứa cháu gái làm ở Cục Điện lực, cũng tốt nghiệp đại học đấy. Con có thể giới thiệu giúp dì được không?"
Các dì nói chuyện rôm rả với nhau. Tề Mãn Mễ vớt cà chua lên, vẩy cho bớt nước.
Chập tối hôm đó, Vương Ngân Khâu cùng đoàn thăm quan của trường bạn ra ngoài ăn một bữa. Hắn gọi đến khách sạn Bách Hảo và đặt một phòng riêng, sau đó hỏi: "Tề Mãn Mễ có ở đó không?"
Tề Mãn Mễ chạy tới nghe điện thoại. Vương Ngân Khâu nói: "Lát nữa anh sẽ qua đấy dùng cơm, ăn xong có thể đưa em về luôn được không nhỉ?"
Tề Mãn Mễ quấn dây điện thoại quanh ngón tay, nghĩ một lúc rồi nói: "Em sẽ nói một tiếng với bồi bàn trưởng."
Khi Vương Ngân Khâu đưa người tới, Tề Mãn Mễ đang bận rộn trong một tiệc cưới. Cậu chạy tới chạy lui đổ mồ hôi khắp người, tóc ướt đẫm dính vào da đầu. Khi cậu bưng khay thức ăn thừa ra khỏi sảnh, cậu đã va vào một vị khách, làm đổ một mảng lớn nước súp lên tay áo sơ mi của mình. Vị khách nồng nặc mùi rượu, chỉ tay vào cậu và chửi bới. Bồi bàn trưởng vội vàng chạy tới khuyên nhủ mấy tiếng, vị khách quay đầu rời đi, nhưng đi được mấy bước ra ngoài lại trở ngược về mắng Tề Mãn Mễ một câu "thằng nhà quê".
Lúc đó, Vương Ngân Khâu đang cùng vài thầy cô khác bước ra. Khi Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn lên, cậu tình cờ nhìn thấy Vương Ngân Khâu đang mặc một bộ vest màu xám đậm, mỉm cười nói chuyện với một giáo sư lớn tuổi. Sau cái ngày bọn họ tổ chức đám cưới, đây là lần đầu tiên Tề Mãn Mễ nhìn thấy Vương Ngân Khâu mặc vest trang trọng. Bọn họ nhìn thấy nhau dưới chiếc đèn chùm pha lê trong đại sảnh, xuyên qua dòng người qua lại xung quanh. Tề Mãn Mễ cảm thấy chóng mặt như bị lột trần và phơi dưới nắng trời. Cậu quay người và chạy vào nhà bếp phía sau.
Tề Mãn Mễ trốn bên cạnh chiếc điện thoại treo tường trong bếp. Khi Vương Ngân Khâu đuổi theo tới nơi, hắn nhìn thấy cậu đang giơ hai ống tay áo lên, ngửi ngửi mùi thức ăn tươi dính trên đó. Vương Ngân Khâu hỏi cậu có chuyện gì. Tề Mãn Mễ không lên tiếng. Cậu khó chịu vò vò vạt áo của mình, lần đầu tiên nói dối Vương Ngân Khâu. Cậu nói: "Bồi bàn trưởng bảo em không thể về sớm được. Anh ơi, chốc nữa em sẽ tự bắt xe buýt về nhà sau."
Vương Ngân Khâu nhìn cậu, vuốt ve mặt cậu, nói: "Vậy anh ra ngoài trước nhé?"
Sau khi Vương Ngân Khâu rời đi, Tề Mãn Mễ vẫn đứng dựa vào tường. Mảng nước canh lớn trên tay áo đã nguội lạnh và đông đặc lại, giống như một vết loét ác tính trơ trẽn, không biết xấu hổ. Cậu thực sự là một thằng nhà quê nhếch nhác chẳng ra sao.
Tối hôm đó, sau khi Tề Mãn Mễ thu dọn đồ đạc và thay quần áo, cậu gấp bộ đồng phục bị bẩn lại và cất vào chiếc túi vải nhỏ mà cậu thường mang theo. Tề Mãn Mễ ôm túi lết ra khỏi phòng thay đồ. Trữ Viên Viên ở bên cạnh nói gì đó nhưng cậu không nghe lọt một chữ. Hai người cùng nhau đi đến cửa khách sạn, Trữ Viên Viên chép miệng nói: "Không phải em cũng có xe hơi đến đón sao?"
Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vương Ngân Khâu đã cởi áo khoác ngoài và vắt lên vai, đang đợi cậu bên cạnh chiếc xe công vụ lái từ trường tới. Không biết Vương Ngân Khâu đã đợi bao lâu, hắn có chút buồn chán, cúi đầu đá mấy viên sỏi dưới đất.
Tề Mãn Mễ đứng ở cửa, gọi một tiếng: "Vương Ngân Khâu."
Vương Ngân Khâu vẫy tay với cậu nói: "Lại đây ngồi thử xe nào."
Tề Mãn Mễ chạy tới, nhảy vào ghế phụ. Vương Ngân Khâu lái xe, đưa Tề Mãn Mễ đi dạo một vòng dọc bờ sông. Hắn mở một nửa cửa sổ cho Tề Mãn Mẽ, để gió ùa vào trong xe. Tề Mãn Mễ hắt hơi một cái. Vương Ngân Khâu liền ném áo khoác của mình lên người cậu.
Tề Mãn Mễ cầm chiếc áo vest vẫn còn hơi ấm từ cơ thể Vương Ngân Khâu, thò đầu ra ngoài ngắm nhìn một chút. Những con đường sáng rực đèn neon của thành phố lao vút về phía cậu. Những tòa nhà cao tầng dọc đường đi như đang tự nhảy vào ánh đèn pha xe bọn họ. Tề Mãn Mễ phấn khích quay đầu nhìn khắp nơi. Cậu ngây ngô nói với Vương Ngân Khâu: "Chúng ta chạy nhanh hơn xe ba gác của bác bán hoa rất nhiều luôn á." Nhiều năm về sau, khi Tề Mãn Mễ có được lần đầu tiên ngồi máy bay bay qua bầu trời thành phố, cậu ngồi bên ô cửa sổ nhỏ và nhận ra mình cũng không hào hứng cho lắm. Cậu vẫn nhớ về một đêm nào đó tháng 12 năm 1997. Cậu, một tên nhà quê chẳng được mấy lần ngồi xe hơi nên đã cảm thấy chiếc xe như đang bay vù vù trên đường phố. Cậu và Vương Ngân Khâu bay qua trung tâm thành phố, dừng lại ở tiệm tạp hóa, chọn lấy một cuốn lịch năm 1998 dưới ngọn đèn nhỏ trên đầu, sau đó cả hai đến quán mì gạo để ăn khuya.
Tề Mãn Mễ nghĩ tới nghĩ lui trong đầu, rồi không biết tại sao, cậu đột nhiên nói với Vương Ngân Khâu: "Dì ở nhà bếp nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh."
Vương Ngân Khâu chống tay lên chiếc bàn nhỏ, nói: "Năm ngoái, Vương Quốc Minh cũng muốn giới thiệu anh với ai đó. Sau khi Vương Chi Duệ nghe được tin này, con bé vô cùng hứng thú gọi điện từ nước ngoài về hỏi thăm, nó nói Vương Ngân Khâu vừa xấu tính vừa xấu nết, cô gái nào mà xui xẻo như vậy."
Tề Mãn Mễ bật cười khúc khích. Vương Ngân Khâu véo má cậu, trêu chọc: "Với lại, chẳng phải chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi sao?"
Chủ quán đặt hai bát bún đậu tương cải chua lên bàn, hơi nóng lan tỏa. Gương mặt của Vương Ngân Khâu trở nên có chút mờ ảo. Tề Mãn Mễ cảm thấy ngực mình hơi ngứa ngáy, cậu không biết liệu có thật là có một con sâu bướm nhỏ đang vỗ cánh lướt qua tâm thất và mạch máu của mình hay không nữa.
Ôm Một Cái - Khương Khả Thị
Chương 17: Mặn nồng (2)
Editor: Kẹo Mặn Chát
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương