Một ngày nọ, sau khi Tề Mãn Mễ tan làm, Vương Ngân Khâu đưa cậu đến thăm Lâm Xảo Nhi. Trên đường đi Vương Ngân Khâu nói với cậu: "Chị Xảo Nhi đang có tâm trạng rất tệ, em phải cố bầu bạn cùng chị ấy nhé."
Nhưng hôm đó, khi Tề Mãn Mễ đẩy cửa phòng bệnh ra, Lâm Xảo Nhi đang ngồi dựa vào đầu giường truyền nước, nghe chương trình phát thanh trên radio với vẻ mặt vô cùng bình thường. Vương Ngân Khâu và lão Kiều ra khỏi phòng bệnh và đến khu vực hút thuốc trò chuyện với nhau. Tề Mãn Mễ cầm bé thỏ mình làm trên tủ đầu giường lên và nắn bóp nó. Lâm Xảo Nhi đột nhiên bật khóc.
Tề Mãn Mễ sửng sốt ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô. Lâm Xảo Nhi run rẩy khóc, bóp chặt tay Tề Mãn Mễ, bóp cho đến khi để lại vết hằn trên mu bàn tay Tề Mãn Mễ. Lâm Xảo Nhi không nói gì, sau khi khóc xong, cô lấy khăn giấy lau mặt, nói với Tề Mãn Mễ: "Chị xin lỗi."
Trong lúc họ đang nghe chương trình radio, Lâm Xảo Nhi bắt đầu hứng thú hỏi Tề Mãn Mễ: "Biệt danh của bé, em nghĩ xem nên đặt tên gì?"
Tề Mãn Mễ lắc đầu. Cậu không được học hành gì nhiều nên không thể nghĩ ra một cái tên nào. Nhưng để làm Lâm Xảo Nhi vui vẻ hơn, Tề Mãn Mễ đã hứa chắc rằng: "Em sẽ về nhà lật sách của Vương Ngân Khâu ra và nghĩ tên cho bé."
Khi đến gặp Lâm Xảo Nhi lần thứ hai, Tề Mãn Mễ đã viết đầy một trang toàn biệt danh. Cậu viết xiêu vẹo bằng bút chì: "Lập Lập, Cam Nhỏ, Tiểu Hà, Hỉ Hỉ..."
Cậu và Lâm Xảo Nhi xúm lại, thì thầm bàn luận một lúc lâu. Sau đó, Lâm Xảo Nhi quyết định đặt biệt danh cho bé là "Khai Tâm".
Ngày hôm đó, hai người ngồi bên giường, Lâm Xảo Nhi vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, trong tay cầm nửa quả cam, mỉm cười với Tề Mãn Mễ, nói: "Đây là bí mật của hai chúng ta nha, bé tên Khai Tâm. Là một bé trai. Mãn Mễ à, sau này em có thể nhớ rõ trên thế giới này có một đứa trẻ tên Khai Tâm được không?"
Tề Mãn Mễ gật đầu. Cậu là một người có trí nhớ rất tốt, việc nhớ tên con của Lâm Xảo Nhi có gì khó chứ.
Lâm Xảo Nhi lại đỏ hoe cả mắt, nước mắt chảy dài trên mặt, cô nói với Tề Mãn Mễ: "Bé nó mới được sáu tháng rưỡi."
Lúc đó Tề Mãn Mễ mới biết Lâm Xảo Nhi đã bị sảy thai. Nhưng cô vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện để điều trị ung thư. Lão Kiều nghĩ đến việc mở lại công ty tổ chức tiệc cưới, vì nếu cả hai không ai đi làm thì sẽ không thể gánh nổi tiền thuốc men.
Vào thời điểm đó, rất nhiều chị em trong đoàn biểu diễn tiệc cưới đã đi làm ở nơi khác, lượng người quay về công ty rất ít. Tề Mãn Mễ và Trữ Viên Viên dựa vào đại sảnh ẩm mốc của công ty tổ chức tiệc cưới, chờ đợi những chị em khác sẵn sàng trở lại làm việc.
Mặc dù Vương Ngân Khâu thường xuyên phàn nàn rằng lão Kiều làm việc không đâu vào đâu nói mở là mở, hoàn toàn không đáng tin cậy gì cả. Nhưng ngay từ đầu, lão Kiều có đủ khả năng mở công ty tổ chức tiệc cưới mới này đều nhờ vào số tiền mà Vương Ngân Khâu cho mượn. Bây giờ công ty đã mở cửa trở lại, Vương Ngân Khâu lại chuyển cho anh một khoản tiền khác. Vương Ngân Khâu dựa vào cửa công ty tổ chức tiệc cưới và nói với lão Kiều: "Tôi nói cho ông biết, đây là tiền đầu tư."
Lão Kiều đấm nhẹ vào vai hắn. Hai người im lặng một lát. Lão Kiều hỏi hắn: "Ông và Tề Mãn Mễ thế nào rồi?"
Vương Ngân Khâu cúi đầu nhìn mũi giày một lúc rồi nói: "Vẫn không thế nào cả, chỉ cần em ấy ở đây là được. Tôi không dám mơ tưởng đến một ngày nào đó chúng tôi sẽ yêu nhau. Haizzz, mặc dù Vương Chi Duệ đã khai sáng cho tôi rồi, nhưng tôi vẫn rất khó mà tin được hai người đàn ông có thể ở bên nhau."
Lão Kiều cũng gật đầu. Một lúc sau, anh đột nhiên nói: "Tuy nhiên, cậu ấy vẫn sống ở đây, và hai người là kết hôn giả..."
Khi Tề Mãn Mễ thay lại váy rồi đội tóc giả đi ra ngoài, ánh mắt Vương Ngân Khâu lại dõi theo cậu. Lão Kiều không nói thêm gì nữa.
Tề Mãn Mễ tô son đỏ đậm, chu môi hỏi Vương Ngân Khâu có phải quá đỏ rồi không, cậu đã lâu không trang điểm nên thấy không quen. Cậu vẫn có thói quen xấu là khi mặc váy, cảm thấy lớp lót hơi vướng víu là kéo hẳn váy lên túm gọn lại. Vương Ngân Khâu nhanh chóng kéo vạt váy của cậu xuống, mắng: "Em lộ hết rồi đấy có biết không?"
Tề Mãn Mễ cười toe toét nhìn hắn.
Chiều muộn, Tề Mãn Mễ tập xong vũ đạo liền vào phòng thay đồ thay quần áo. Trước bữa tối, bọn họ lại đến bệnh viện thăm Lâm Xảo Nhi. Tâm trạng của Lâm Xảo Nhi lúc tốt lúc xấu. Nhưng cô rất thích Tề Mãn Mễ đến thăm và trò chuyện cùng mình, vậy thì họ có thể tâm sự về "Khai Tâm". Lâm Xảo Nhi dẫn Tề Mãn Mễ xuống lầu đi dạo. Cô nói, Tề Mãn Mễ trông lớn lên rõ rệt rồi, mặt mày cũng đầy đặn hơn trước. Khi cả hai đang tản bộ, Lâm Xảo Nhi chắp tay sau lưng đột nhiên nói: "Chị nghe lão Kiều nói rồi, em biết Vương Ngân Khâu có ý gì với em chứ?"
Tề Mãn Mễ sững lại. Cậu nói với Lâm Xảo Nhi: "Vương Ngân Khâu nói anh ấy yêu em. Nhưng em không biết điều đó có nghĩa là gì. Cũng không biết mình hiện giờ có ý gì với anh ấy." Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi trải nghiệm của Tề Mãn Mễ. Thứ nhất, cậu không thể hiểu nào được "tình yêu" của Vương Ngân Khâu. Thứ hai, cậu nghi ngờ liệu mình có xứng đáng với loại tình yêu đó không, và cũng thắc mắc bản thân có yêu hắn không. Điều đó trở thành một vấn đề phức tạp như vũ trụ.
Lâm Xảo Nhi nói: "Vậy nếu bây giờ, Vương Ngân Khâu rời xa em. Em sẽ thế nào?"
Tề Mãn Mễ dừng bước. Lâm Xảo Nhi nói tiếp: "Vương Ngân Khâu có thể sẽ phải điều chuyển công tác, anh ấy vẫn chưa nói với em phải không?"
-
Tề Mãn Mễ ngồi trên yên sau xe đạp của Vương Ngân Khâu, nhiều ngày qua, Vương Ngân Khâu chưa từng đề cập đến việc hắn sắp phải điều chuyển công tác. Đại học Công nghiệp nhẹ đang xây dựng một cơ sở mới ở thành phố cấp tỉnh khác, một ủy ban quản lý tạm thời sẽ được thành lập để quản lý việc xây dựng và phát triển sơ bộ của cơ sở này, và Vương Ngân Khâu sẽ là thành viên của ủy ban quản lý.
Tề Mãn Mễ nhận thấy dạo này Vương Ngân Khâu bận rộn hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ không tan làm về nhà đúng giờ. Người gác cổng của Xuân Hiểu Uyển đến gọi Tề Mãn Mễ qua nghe điện thoại, Vương Ngân Khâu ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi, nói: "Anh còn một số việc phải làm, khi nào xong việc sẽ về. Em ngủ trước đi."
Tề Mãn Mễ cúp máy, đứng bên cạnh phòng gác cổng do dự một lát rồi đi tới Đại học Công nghiệp nhẹ đối diện. Cậu chưa bao giờ vào nơi Vương Ngân Khâu làm việc. Bước vào bên trong là thấy một vài tòa nhà giảng dạy, và sau đó là thư viện. Trước khi vào, Tề Mãn Mễ không nghĩ việc đi tìm văn phòng Công tác sinh viên lại khó đến vậy. Cuối cùng đến lần thứ ba đi qua thư viện, cậu mới nhận ra mình đã lạc đường. Cậu rụt rè kéo một sinh viên lại hỏi địa chỉ, sau đó từ từ tìm đến nơi.
Vương Ngân Khâu kẹp nửa điếu thuốc trên tay, dựa vào bàn làm việc sắp xếp tài liệu, lông mày nhíu lại. Tề Mãn Mễ gõ cửa, đứng nép vào bên cạnh, không dám bước vào. Khi Vương Ngân Khâu nhìn thấy cậu, hắn bỗng nở nụ cười. Hắn trêu Tề Mãn Mễ: "Nhớ anh rồi đúng không?" Tề Mãn Mễ đỏ mặt.
Vương Ngân Khâu rót một cốc nước cho Tề Mãn Mễ, bảo cậu ngồi ở bàn làm việc khác đợi hắn. Vương Ngân Khâu ngồi lại chỗ của mình, cầm bút chỉnh sửa tài liệu. Hắn sửa được vài dòng thì đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nói: "Em ngồi cạnh thế này, anh không có tâm trí nào mà làm việc được."
Tề Mãn Mễ ngơ ngác nhìn qua. Vương Ngân Khâu chống đầu nhìn cậu. Đồng hồ treo tường điểm đúng tám giờ, mùi giấy mực thoang thoảng khắp văn phòng. Vương Ngân Khâu vươn tay nắm lấy một tay của Tề Mãn mề, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Hắn nắm một lúc rồi buông ra, nói với Tề Mãn Mễ: "Em cứ về trước rồi ngủ đi, nha? Anh xong việc sẽ về."
Vương Ngân Khâu đưa Tề Mãn Mễ ra đến cổng trường rồi mới quay lại văn phòng.
Tề Mãn Mễ nằm trên giường, mở to hai mắt trong bóng tối. Cậu phát hiện ra rằng, bây giờ chưa nói đến việc Vương Ngân Khâu sẽ rời khỏi đây, chỉ cần Vương Ngân Khâu không nằm ngủ bên cạnh cậu một lúc thôi thì cậu cũng đã thấy có chút không quen rồi.
Ngày hôm đó khi Vương Ngân Khâu về đến nhà, lần đầu tiên hắn mệt mỏi đến mức không muốn tắm rửa gì trước mà mở cửa phòng ngủ ra, ngả người ngay xuống bên cạnh Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ nhổm đầu dậy, Vương Ngân Khâu nhắm mắt, nói: "Em vẫn chưa ngủ sao?"
Tề Mãn Mễ không lên tiếng, lại nằm nghiêng về phía hắn. Vương Ngân Khâu mở mắt ra. Hai người nhìn nhau trong bóng tối, trán tựa trán. Một lúc sau, Vương Ngân Khâu xích người tới gần, hôn nhẹ lên môi Tề Mãn Mễ một cái "bóc". Âm thanh giống như bọt khí dưới đáy chai soda nổi lên trên cùng rồi bất ngờ vỡ tung. Hắn lại hôn thêm cái nữa, Tề Mãn Mễ cũng tiến tới đón nhận. Bốn cánh môi dán vào nhau một lúc, rồi lại tách ra, dán vào rồi lại tách ra. Tề Mãn Mễ cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, con sâu bướm có cánh dài ấy không chỉ đang vỗ cánh bay loạn trong lòng cậu, mà nó đang cố gắng xé rách da của cậu và thoát ra ngoài. Tim cậu đập dồn dập như nhịp trống.
Tề Mãn Mễ vẫn đang chu môi, Vương Ngân Khâu đột nhiên ngồi dậy, liếc vội qua Tề Mãn Mễ một cái rồi xoa xoa tóc, nói: "Anh xin lỗi, anh đi tắm đây."
Lúc Vương Ngân Khâu đứng dậy định rời đi, Tề Mãn Mễ đã túm lấy tay áo hắn. Cậu muốn nói lại thôi: "Anh ơi, anh..."
Vương Ngân Khâu hơi hoảng lên, hắn nói với Tề Mãn Mễ: "Có lẽ vừa nãy anh mệt quá, anh xin lỗi, anh..."
Tề Mãn Mễ nghiêng người hôn lên môi hắn. Tề Mãn Mễ muốn hôn nhẹ một cái theo cách của Vương Ngân Khâu, nhưng cậu lại hôn quá mạnh. Vương Ngân Khâu cảm thấy răng cửa của mình suýt nữa bị đụng gãy. Tề Mãn Mễ cũng tự giác che miệng và lùi lại. Vương Ngân Khâu nhún vai, bật cười thành tiếng.
Tề Mãn Mễ hỏi hắn: "Làm vậy có giúp anh bớt mệt chút nào không?" Vương Ngân Khâu nói: "Chắc có đấy." Vương Ngân Khâu nhìn Tề Mãn Mễ một lúc rồi ôm lấy cậu, tiếp tục hôn lên môi cậu. Trong phòng ngủ mờ tối, bọn họ mút lấy môi nhau như những đứa trẻ liếm kẹo. Tề Mãn Mễ không nhịn được vòng tay ôm lấy cổ Vương Ngân Khâu, muốn áp sát vào người Vương Ngân Khâu. Cuối cùng, Vương Ngân Khâu đặt Tề Mãn Mễ lên gối, hôn lên má cậu rồi nói: "Oa, hình như anh không còn thấy chút mệt nào nữa rồi."
Ôm Một Cái - Khương Khả Thị
Chương 18: Mặn nồng (3)
Editor: Kẹo Mặn Chát
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương