Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 60
Nửa canh giờ sau.
A Tương nhìn Nguyễn Du từ khi từ viện Mục thị trở về, cứ ngồi bên giường xất thần nhìn hai con chim họa mi trên cây, có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, lão phu nhân gọi người qua, rốt cuộc đã nói gì vậy? Tại sao từ khi người trở về, cả người lại thấy lạ lùng thế?”
Nguyễn Du nghe vậy, chỉ mỉm cười một tiếng, không trả lời, lại chỉ vào con chim trên cây mà hỏi: “A Tương, ngươi nói hai con chim đó có vui không?”
“Hả?” A Tương theo hướng tay Nguyễn Du chỉ nhìn hai con chim họa mi đang tựa vào nhau, kêu ríu rít rất vui vẻ. Nàng ta gật gù như hiểu như không, “Ừm... chắc là vui vẻ rồi? Người xem chúng tự do tự tại, lại ríu rít kêu, chắc không có chuyện gì phiền muộn.”
Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Hơn nữa tiểu thư mỗi lần đều để lại chút thức ăn cho chúng, chúng không cần ra ngoài tìm ăn, tự nhiên vui vẻ rồi.”
A Tương nói một cách nghiêm túc, hai con chim họa mi này rất biết điều, mấy hôm trước trời mưa, chúng bị ướt lông, phải trú mưa dưới hiên. Tiểu thư thấy chúng tội nghiệp, nên đã chuẩn bị cho chúng một ít hạt kê.
Sau đó chúng như thể đã quyết định ở lại bên tiểu thư, không chịu rời đi.
Nguyễn Du nghe xong thì nở nụ cười, lại lấy một ít hạt kê để lên bậu cửa sổ, nói: “Vậy chúng chắc chắn chưa từng trải qua nỗi thù hận cửa nát nhà tan, nên mới có thể vui vẻ như vậy.”
Nếu nàng chưa trải qua những trải nghiệm kinh hoàng đó, có lẽ nàng cũng sẽ như chúng, vô tư vô lo, không biết nỗi buồn là gì.
“Tiểu thư… Sao người lại nhắc đến chuyện này… Không phải đã nói sẽ quên đi những chuyện đó sao?” Trong lòng A Tương giật mình, kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-60.html.]
Sau khi Nguyễn gia suy tàn, nàng ta vẫn không rời đi, luôn theo bên cạnh tiểu thư, tự nhiên biết tiểu thư đã trải qua những gì.
Tận mắt chứng kiến phụ thân, huynh trưởng bị nhốt trong xe tù, bị những kẻ đó ném trứng thối, đá, rau hỏng, bị đẩy đến chợ để hành hình. Giờ ngọ, đao phủ tay cầm d.a.o c.h.é.m xuống…
A Tương rùng mình một cái, trước mắt nàng ta là m.á.u đỏ tươi, khiến người ta sợ hãi. Nàng ta chỉ là người ngoài, còn thấy đau lòng như vậy, huống chi tiểu thư, đó đều là người thân nhất của nàng.
A Tương không dám tưởng tượng, trong lòng Nguyễn Du có bao nhiêu nỗi đau.
Nhưng điều nàng ta không bao giờ quên được là, trong những ngày đó, Nguyễn Du mỗi ngày đều khóc đến mức mắt sưng húp, dùng nắm đ.ấ.m đấm vào ngực, không ngừng nói với nàng ta: “A Tương… Ta đau quá… đau quá…”
“A Tương… Ngươi có biết không, ta mơ thấy mẫu thân làm bánh phù dung cho ta. Bánh phù dung mẫu thân làm ngọt lắm, ta biết đây là mơ, ta sợ khi tỉnh dậy sẽ không được ăn nữa, nên níu kéo mẫu thân bảo làm thêm cho ta, nhưng mẫu thân nói ta tham ăn, không cho ta ăn nữa…”
“A Tương… ngươi có biết không, ta thà mãi mãi sống trong giấc mơ, không muốn tỉnh dậy, vì trong mơ ta vẫn là ta trước đây, có phụ thân, mẫu thân yêu thương, có huynh trưởng chiều chuộng ta…”
Mỗi bước mỗi xa
…
“Làm sao quên được? Có dễ dàng quên như vậy không?” Nguyễn Du mỉm cười tự giễu, “À đúng rồi, không phải ngươi hỏi lão phu nhân gọi ta qua nói gì sao? Ngài ấy vốn muốn bàn về hôn sự của ta với Tống công tử, chẳng qua là ta từ chối.”
“Thật vậy chăng?” A Tương nghe xong lời này, không lo lắng mà ngược lại còn có chút vui vẻ, cười nói, “Vậy nô tì an tâm rồi. Tiểu thư, thực ra Tống thiếu gia tính tình thất thường và kiêu ngạo như vậy, nếu tiểu thư gả cho hắn, chắc chắn sẽ chịu ấm ức. Theo A Tương, tiểu thư nên gả cho một công tử đầy bụng kinh luân, ôn nhuận như ngọc thì tốt hơn.”
Sau đó A Tương lại nói luyên thuyên điều gì đó, hòa cùng tiếng chim họa mi kêu, nhưng tâm trí của Nguyễn Du đã bay xa, không còn nghe rõ nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương