Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 61
Khi Tống Hà đến Thiên Hương lâu, Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính đã chờ từ lâu, thấy Tống Hà đến mới nói: “Tống Hà, hôm nay ngươi có chuyện gì à? Sao đến muộn vậy? Trễ giờ không phải tác phong của ngươi.”
Tạ Thính cười đùa rót đầy rượu cho Tống Hà, ánh mắt mờ ám nhìn Mạnh Tử Nguyên: “Ta đoán hắn lại đi xum xoe với tiểu tức phụ của hắn rồi. Lần trước ta rủ hắn đi bắt dế, ngươi đoán hắn nói gì? Hắn vậy mà lỡ hẹn, đi đến sau núi với tiểu tức phụ để hái thuốc, ngươi nói có tức không chứ?”
“Còn có chuyện này?” Mạnh Tử Nguyên cười lớn, trêu chọc, “Tống Hà, lúc trước ngươi nói ghét những tiểu cô nương nũng nịu, nhất là từ Dương Châu đến, còn nói gì muốn nàng ta từ đâu phải trở về đó? Chậc chậc, giờ thái độ của ngươi thay đổi nhanh quá nhỉ. Nói đi, chuyện vui của hai người sắp thành rồi phải không? Khi nào tổ chức hôn sự? Hai huynh đệ bọn ta phải nháo một trận động phòng thật ầm ĩ nữa chứ!”
“Trời ạ! Thật không ngờ người thành thân sớm nhất trong chúng ta lại là Tống Hà, từ trước đến giờ tiểu tử này không gần nữ nhân, ta còn tưởng hắn sẽ sống cô độc cả đời đấy.” Tạ Thính thốt lên, mặt đầy vẻ tiếc nuối, “Không được không được, ta cũng phải cố gắng, thành thân sớm muộn không quan trọng, quan trọng là ai sinh con trước.”
Dừng một chút, Tạ Thính dùng đũa gõ gõ vào bát: “Mấy huynh đệ của ta, ta đã ăn thiệt thòi vì nhỏ tuổi nhất, chắc chắn phải làm lão đại một lần chứ!”
Hai người cứ thế trêu chọc Tống Hà, nói chuyện rất hăng say.
Khi Tống Hà hồi phục lại, hắn đã uống vài chén rượu. Hắn nhíu mày lắng nghe Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính trêu chọc, sắc mặt lạnh như băng. Nhưng trong lòng lại không thể ngừng nhớ đến gương mặt dịu dàng thanh thoát của Nguyễn Du, nàng đứng yên đó, khiến lòng hắn dậy sóng.
Tống Hà nhớ đến Nguyễn Du, trong lòng cảm thấy bực bội, liền ném chén rượu xuống bàn. Rượu trong chén chưa kịp uống, bị ném như vậy, rượu đổ ra bàn, một mảnh hỗn độn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-61.html.]
Mỗi bước mỗi xa
“Đừng nhắc đến nàng ta trước mặt lão tử.” Tống Hà mặt mày như sắt, lạnh lùng, giọng nói càng thêm rét buốt.
Phản ứng của hắn khiến Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên giật mình, hai người nhìn nhau, không biết tại sao Tống Hà đang yên lành lại đột nhiên nổi giận như thế.
Mạnh Tử Nguyên biết nhìn sắc mặt, cầm bình rượu rót đầy chén cho Tống Hà, hỏi: “Sao vậy? Có cãi nhau với nàng ta à? Tiểu cô nương thường có chút tính khí, nhưng chúng ta là nam nhân, nên nhường nhịn một chút. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ngươi nói cho bọn ta biết đi, mặc dù ta không có cô nương vừa ý, nhưng tốt xấu gì trong lúc buôn bán cũng tiếp xúc với không ít nữ nhân, có lẽ cũng hiểu được mấy nàng ta nghĩ gì.”
Mạnh Tử Nguyên nói không phải là giả, hắn ta ăn nói khéo léo, rất biết làm vui lòng các cô nương, mỗi lần hắn ta đến cửa hàng giúp đỡ, việc buôn bán hôm đó đều tốt hơn nhiều.
“Đúng đúng đúng, có chuyện gì thì ngươi nói cho bọn ta biết.” Tạ Thính phụ họa.
Nhưng Tống Hà chỉ im lặng, liếc nhìn bình rượu, lạnh lùng nói: “Rót rượu.”
Mạnh Tử Nguyên nghe vậy lập tức ngoan ngoãn rót rượu, lại nhìn Tạ Thính một cái, ánh mắt hai người trao đổi với nhau giữa không khí.
Cuối cùng Mạnh Tử Nguyên thua cuộc, lại mở miệng khuyên Tống Hà: “Tống Hà, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ngươi nói cho bọn ta biết đi, một mình ngồi uống rượu buồn như vậy có ý nghĩa gì, nói ra để huynh đệ cùng uống, để những chuyện không vui đều cút đi.”
Hắn ta đặt bình rượu xuống, ngồi lên ghế, ý bảo đến lượt Tạ Thính nói chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương