Ôn Nhu Ái Nhân
Chương 75
Chương 75
Cánh đồng hoa cúc mùa hè đẹp mắt đến mức có chút quá phận.
Lần trước khi Tang Thúc tới đây, những bông cúc này đã qua thời kỳ nở hoa, nhưng khi làn này, cùng Sư Giá tới đây, lại được nhìn thấy hoa cúc nở khắp núi đồi, cả một biển hoa bị gió nhẹ thổi qua cuồn cuộn như sóng biển, thậm chí đứng bên đường còn có thể nghe thấy tiếng "sóng biển", khiến người ta say sưa trầm mê.
Cánh hoa màu trắng, nhụy hoa màu vàng, ở trên nền trời xanh mây trắng, quá mức đẹp mắt, giống như là tô lên ánh sáng cao lóe sáng, làm cho người ta không dời mắt được.
Địa thế bên này không tính là bằng phẳng, mà là giống như là ngọn đồi nhỏ nhấp nhô lên xuống, càng làm cho người ta có cảm giác trải dài vô tận.
Mặc dù nơi này có hơn trăm mẫu hoa cúc nhỏ, cũng sẽ không có một chút đơn điệu.
Ngay trên sườn đồi thấp còn có những thiết bị phát điện bằng sức gió, nhìn từ xa như đang lạc vào câu chuyện cổ tích. Nếu nhìn kỹ hơn một chút, còn có thể thấy hòm thư đã gần như phai màu giờ chuyển sang màu đỏ nhạt ẩn mình trong biển hoa này. Nếu như nhớ không lầm, đây là từ trước khi Sư Giá còn bé quấn quít lấy Tống lão sư cùng nhau làm, những hình vẽ phía trên đó, là Du lão sư tự tay vẽ.
Mà trong khung cảnh đẹp như cổ tích này, khiến người ta chú ý nhất chính là cái sân nhỏ bằng gỗ bên cạnh cánh đồng hoa cúc.
Tất cả đều là nhà trệt, nếu như trên gác xép thấp bé cũng có thể miễn cưỡng tính là hai tầng thì đó chính là một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Tang Thúc đứng ở ven đường, nhìn cảnh đẹp trước mắt, bỗng nhiên cô hiểu được câu nói "Làm sao cô có thể tìm được nơi thần tiên này vậy" mà Từ Khải Lỵ gửi tin nhắn cho mình lúc sáng là có ý gì.
Ngay cả chính cô, người đã đi rất nhiều nơi, nhìn thấy biết bao cảnh đẹp, vào giờ khắc này, đứng trong thế giới tràn ngập hoa cúc này, cũng vẫn không nhịn được cảm khái một câu thật đẹp.
Sư Giá nghe thấy giọng nói của cô, không khỏi quay đầu lại mỉm cười, sau đó nắm tay Tang Thúc đi vào bên trong.
Tang Thúc: "Không có người tới đây sao?"
Dựa theo phương thức mở ra của những người nổi tiếng trên mạng hiện nay, một địa điểm thiên đường như thế này chắc chắn sẽ thu hút một lượng lớn người đến chụp ảnh. Thế nhưng hiện tại Tang Thúc nhìn mảnh đất hoa cúc non này, lại được bảo vệ rất tốt, không có dấu hiệu bị giẫm đạp, xung quanh cũng không có người qua lại.
Sư Giá mỉm cười, đây là khẳng định, "Bởi vì nơi này là khu vực tư nhân, người bình thường không thể vào."
Tang Thúc vô cùng kinh ngạc: "Ồ?"
Sư Giá có chút kiêu ngạo, vươn tay, từ dưới chân mình chỉ chỉ về phương xa, âm thanh bây giờ nghe cũng giống như vẻ mặt nhỏ của nàng, tràn đầy kiêu ngạo: "Nơi này, tới đó, nơi đó, nơi đó, chỗ này, đều là thuộc về nhà họ Tống." Trong mắt nàng tựa hồ như có ngôi sao, sau đó hướng về phía Tang Thúc chỉ chỉ chính mình, "Cho nên hiện tại đứng ở trước mặt chị, chính là chủ của chỗ này!"
Sự kinh ngạc trong mắt Tang Thúc tăng thêm mấy phần, sau đó rất phối hợp với sự khoe khoang của Sư Giá, chắp tay: "Thì ra nơi này là địa bàn của Tống địa chủ, là do tôi ngu muội."
Sư Giá cười khanh khách: "Đi theo địa chủ của cô, sau này không có công việc cũng không có gì to tát, bởi vì chúng ta còn có đất!"
Tang Thúc cũng cười ra tiếng, được rồi, không nhìn ra, cô thế nhưng còn nhặt được một thỏi vàng!
Sư Giá bước vào cánh đồng hoa cúc, Tang Thúc có chút tò mò: "Đây vốn là hoa cúc dại sao?"
Nếu là như vậy, thật đúng là có chút kỳ diệu.
Sư Giá lắc đầu, "Không phải, là lúc cha mẹ em đến thị trấn hỗ trợ việc dạy học. Vốn chủ nhân mảnh đất này bị bệnh, cần tiền gấp, nên muốn bán đi. Cha em cảm thấy lúc đó trong nhà có thể bỏ ra năm vạn, liền trực tiếp cho đối phương mượn, bảo sau này từ từ trả là được. Nào biết chủ nhân cũ cuối cùng vẫn qua đời, bên cạnh cũng không có thân nhân gì, cuối cùng đem nơi này đưa cho cha em."
Thì ra chỉ là một ngọn đồi cằn cỗi, sau này, sau khi Tống lão sư tiếp quản, đã xây dựng một ngôi nhà ở đây theo sở thích của mình, sau đó trồng loại hoa cúc mà vợ mình thích. Sau này, để cho làn gió xuân, mang hạt giống hoa đến mọi ngóc ngách, vùng đất này liền trở thành một biển hoa. Sau đó, là cô bé Sư Giá đến ở nơi này.
Sư Giá nói xong, kéo Tang Thúc đi đến con đường nhỏ.
"Chị xem, phiến đá bên này, ban đầu đều không có, đều là người một nhà tụi em nhặt được tảng đá lớn đẹp mắt từ bờ sông, sau đó từng viên từng viên đem lên trấn trên, tìm người hỗ trợ mài, sau đó lại trải trên mặt đất..."
Tang Thúc có chút kinh ngạc, chẳng trách những tảng đá dưới chân cô có hình dáng khác nhau, đã lâu không có người đến đây, hoa cúc rậm rạp từ lâu đã khiến con đường nhân tạo này ngập chìm dưới những khóm hoa. Nếu là người không quen thuộc với nơi này, sợ là căn bản cũng sẽ không biết còn có thiết kế như vậy.
"Việc này mất rất nhiều thời gian đúng không?" Tang Thúc hỏi.
Sư Giá mím môi mỉm cười, nàng đang nhớ lại chuyện cũ, "Mất gần một năm, đều là cuối tuần đi dã ngoại, lúc đến bờ sông mới có thể mang đi hai ba tảng đá. Cha em làm việc, không thích chú ý đến hiệu suất, ông nói đời người, cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, chúng ta hẳn là nên hưởng thụ lạc thú trong cuộc sống, mà không phải bị việc vặt trong cuộc sống ràng buộc, tự do sống mới có thể tôn trọng mình một cách tốt nhất."
Tang Thúc nghe lời này, có chút cảm giác, "Tống lão sư ở lại chỗ này dạy học, là nhân tài không được trọng dụng."
Sư Giá lắc đầu: "Sao có thể như vậy được? Đây là cuộc sống mà ông ấy muốn, em cảm thấy ông ấy đã rất hạnh phúc, ít nhất ông ấy đã lựa chọn điều mình thích."
Hai người nắm tay nhau đi bộ, bất tri bất giác đã đến chỗ cao nhất của ngọn đồi.
Mặc dù chỉ cao hơn khoảng mười mét so với mặt đất bằng phẳng, nhưng ngồi trên "đỉnh đồi", cũng có cảm giác như đang ngắm nhìn hương hoa.
"Giá Giá..."
"Tang Thúc."
Hai người cơ hồ là đồng thời mở miệng.
Sư Giá kinh ngạc nhìn Tang Thúc, nàng chạm vào chiếc nhẫn trong túi quần sắp bị mình nắm đến nóng lên, sau đó nhìn người trước mặt, cười nói: "Quên đi, chị nói đi trước đi."
Điều nàng muốn nói rất quan trọng, vẫn nên để Tang Thúc nói trước.
Tang Thúc "Ừ" một tiếng, "Ngày hôm qua ở thư phòng, chị biết có thể em cảm thấy lời cầu hôn của chị quá qua loa, cho nên mới từ chối chị..."
Sư Giá nghe đến đây, cảm thấy có gì đó không ổn, đây là điều nàng đã muốn phản bác từ hôm qua, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng giải thích, bỗng nhiên thấy người một khắc trước còn đứng ở trước mặt mình bỗng nhiên quỳ một gối xuống, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn ngọc bích, giơ ở trước mặt nàng.
Sư Giá che miệng mình...
"Nhưng chị muốn nói, chị không có một chút ý tứ qua loa lấy lệ nào, cũng không có bất kỳ thái độ tùy tiện nào, chị rất nghiêm túc, rất lâu trước kia, chị cũng đã nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến em đáp ứng lời cầu hôn của chị. Chị biết trước kia, em không thích chị như vậy, những gì chị có bây giờ, đều là chị nhất quyết đòi hỏi mới có được. Nhưng mặc kệ nói như thế nào đi nữa, Giá Giá, hiện tại chị đối xử với em như thế nào, tương lai sau này chị cũng vẫn sẽ đối xử với em như thế đấy..."
Tang Thúc cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh nói ra những lời không biết đã luyện tập trong lòng mình bao nhiêu lần, nhưng cô không ngờ rằng cơn gió thổi từ sườn đồi cao hơn chục mét như vậy, lại khiến cô có chút không nhịn được mắt bắt đầu cay, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
"...Đây không phải là lời đảm bảo, nhưng chị cảm thấy đời này trừ em ra, chị không thể yêu thêm người nào nữa." Tang Thúc nói.
"Vậy em, xem xét một chút, có thể gả cho chị hay không? Sau này vấn đề con cái, chị đều nghe theo em, dù sao em cũng là chủ gia đình, em muốn giáo dục như thế nào, chị liền giáo dục như thế đó, em nói muốn chị đăng cái gì lên Weibo, chị khẳng định không nói hai lời liền trực tiếp đăng lên..."
Sư Giá nghe Tang Thúc nói năng lộn xộn, đôi mắt vốn đã sắp không kìm được nước mắt, lúc này không nhịn được cúi đầu cười ra nước mắt.
Lời cầu hôn của ai có thể giống như Tang Thúc như vậy? Nghe qua quả thực một chút cũng không lãng mạn, nhưng, nàng chính là thích như vậy.
Sư Giá nhìn chiếc nhẫn màu xanh ngọc, lắc đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tang Thúc cũng quỳ trên mặt đất, sau đó lấy ra chiếc nhẫn mình đã đặt làm từ một tháng trước, đưa đến trước mặt Tang Thúc: "Chị nói chị thích em, chẳng lẽ ngay cả ý tứ trong lời từ chối của em chị cũng nghe không hiểu sao? Đêm qua còn tự cáu kỉnh một mình, em không phải muốn từ chối chị, em cho rằng em sẽ là người cầu hôn trước. Chiếc nhẫn này đã sớm được chế tác ở tiệm trang sức, chỉ là từ nước ngoài trở về còn cần một khoảng thời gian, em là loại người nhìn hoàn cảnh liền cảm thấy chị qua loa lấy lệ sao?"
Hai chiếc nhẫn, ở dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng lóe mắt, khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng vào chúng.
"Em cho rằng em sẽ cầu hôn trước... Em cảm thấy từ khi chúng ta ở chung bên nhau, em làm quá ít việc cho chị." Sư Giá nhỏ giọng nói, nàng chủ động đưa tay lau nước mắt cho Tang Thúc, "Em cũng muốn cưng chiều chị, để cho chị cảm thấy mình giống như tiểu công chúa. Cho nên, Tang Thúc, chị có nguyện ý gả cho em không?" Sư Giá hỏi.
Trái tim Tang Thúc lúc này giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, khi cô nhìn thấy Sư Giá lắc đầu với mình, trong nháy mắt cô cảm thấy mình thật sự sắp phát điên, nhưng khi cô nhìn thấy Sư Giá lấy nhẫn ra, lại nghe Sư Giá giải thích chuyện tối hôm qua, cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cho nên cuối cùng tất cả là do cô hiểu lầm, cũng không phải bởi vì cô qua loa lấy lệ, mà là bởi vì hai người bọn họ đều muốn cầu hôn đối phương, đều muốn để lại cho nhau những hồi ức đẹp nhất.
Tang Thúc nhìn chiếc nhẫn trước mặt, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.
Nguyên lai là như vậy.
"Vậy em đeo cho chị?" Tang Thúc hỏi, "Chị nguyện ý, đặc biệt nguyện ý!"
Điều cô không cho Sư Giá biết là, cô đã chán làm công chúa hơn 20 năm nay rồi, hiện tại cô chỉ muốn cưng chiều công chúa của mình.
Sư Giá nghe Tang Thúc nói vậy, nắm lấy ngón tay thon dài của cô, đeo chiếc nhẫn kim cương mình đã chọn vào giữa ngón tay Tang Thú.
"Em cũng muốn." Nàng đón gió, cười nói với Tang Thúc.
Tang Thúc cảm thấy mỹ mãn, đeo chiếc nhẫn ngọc bích lên ngón tay Sư Giá, "Chị còn có một món quà muốn tặng em."
"Hả?" Sư Giá có chút tò mò, "Cái gì vậy?"
Nàng tưởng hôm nay cả hai chỉ nghĩ đến việc cầu hôn.
Tang Thúc cười nói: "Kỳ thực lúc em nói với chị nơi này đối với em có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, chị liền lưu ý một chút, cũng là trước đó không lâu mới phát hiện nhà VBA có một chiếc đồng hồ hoa cúc, nhìn xem có thích không?" Nói xong lời này, Tang Thúc giống như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc đồng hồ hoa cúc.
Chiếc đồng hồ này thoạt nhìn đặc biệt khéo léo tinh xảo, nhụy hoa màu vàng ở giữa nhấn một cái, mở ra chính là mặt đồng hồ.
Tang Thúc trực tiếp đeo lên cổ tay Sư Giá, "Dù rất thích hoa cúc, nhưng chúng ta bây giờ có thể không thể thường xuyên ở nơi này, vậy hiện tại trước hết em đeo cái đồng hồ này đi, sau này chúng ta già rồi, lại đến nơi này, có được không?"
Sư Giá không ngờ lại nhận được món quà như vậy từ Tang Thúc, nàng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, không khỏi che miệng lại, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. "Tang Thúc!" Sư Giá trực tiếp ôm lấy người trước mặt, vùi đầu vào vai Tang Thúc, "Em rất thích." Nàng nói.
Nơi này đối với nàng mà nói xác thực không tầm thường, nhưng dù là mỗi lần rất tưởng niệm, nàng cũng là len lén một mình nghĩ tới, nhưng không biết Tang Thúc từ lúc nào đã sớm hiểu rõ tâm tư của nàng.
Hôm nay đến đây, Sư Giá rất hoài nghi đây cũng không phải là Tang Thúc thuận miệng nhắc tới, mà là người trước mắt này sớm đã có tính toán trước.
Khi Sư Giá ôm lấy Tang Thúc, người kia cũng dùng sức ôm lại nàng. Tang Thúc cúi đầu hôn lên tóc Sư Giá, "Em thích là tốt rồi."
"Sao chị lại tốt với em như vậy?" Mặt Sư Giá đỏ bừng, nàng quay đầu, trực tiếp ngồi trong lòng Tang Thúc, ngẩng đầu, lớn mật hôn lên khóe môi Tang Thúc, "Tại sao vậy?" Giọng nói của nàng giống như bị gió thổi đến mềm nhũn.
Tang Thúc bất đắc dĩ nói: "Ngoài em ra, chị còn có thể đối tốt với ai nữa?"
Đời này cô đã sớm nhận định một người như vậy, đương nhiên là muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.
Cô bắt lấy khóe môi còn chưa rời đi của Sư Giá, giọng nói mang theo ý cười: "Bác sĩ Sư, bây giờ em quyến rũ chị, rất nguy hiểm."
Cô còn chưa quên bác sĩ Sư của cô là một tiểu địa chủ, cả ngọn núi đồi này, đều là của nàng, đều là... lĩnh vực tư nhân.
Cánh đồng hoa cúc mùa hè đẹp mắt đến mức có chút quá phận.
Lần trước khi Tang Thúc tới đây, những bông cúc này đã qua thời kỳ nở hoa, nhưng khi làn này, cùng Sư Giá tới đây, lại được nhìn thấy hoa cúc nở khắp núi đồi, cả một biển hoa bị gió nhẹ thổi qua cuồn cuộn như sóng biển, thậm chí đứng bên đường còn có thể nghe thấy tiếng "sóng biển", khiến người ta say sưa trầm mê.
Cánh hoa màu trắng, nhụy hoa màu vàng, ở trên nền trời xanh mây trắng, quá mức đẹp mắt, giống như là tô lên ánh sáng cao lóe sáng, làm cho người ta không dời mắt được.
Địa thế bên này không tính là bằng phẳng, mà là giống như là ngọn đồi nhỏ nhấp nhô lên xuống, càng làm cho người ta có cảm giác trải dài vô tận.
Mặc dù nơi này có hơn trăm mẫu hoa cúc nhỏ, cũng sẽ không có một chút đơn điệu.
Ngay trên sườn đồi thấp còn có những thiết bị phát điện bằng sức gió, nhìn từ xa như đang lạc vào câu chuyện cổ tích. Nếu nhìn kỹ hơn một chút, còn có thể thấy hòm thư đã gần như phai màu giờ chuyển sang màu đỏ nhạt ẩn mình trong biển hoa này. Nếu như nhớ không lầm, đây là từ trước khi Sư Giá còn bé quấn quít lấy Tống lão sư cùng nhau làm, những hình vẽ phía trên đó, là Du lão sư tự tay vẽ.
Mà trong khung cảnh đẹp như cổ tích này, khiến người ta chú ý nhất chính là cái sân nhỏ bằng gỗ bên cạnh cánh đồng hoa cúc.
Tất cả đều là nhà trệt, nếu như trên gác xép thấp bé cũng có thể miễn cưỡng tính là hai tầng thì đó chính là một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Tang Thúc đứng ở ven đường, nhìn cảnh đẹp trước mắt, bỗng nhiên cô hiểu được câu nói "Làm sao cô có thể tìm được nơi thần tiên này vậy" mà Từ Khải Lỵ gửi tin nhắn cho mình lúc sáng là có ý gì.
Ngay cả chính cô, người đã đi rất nhiều nơi, nhìn thấy biết bao cảnh đẹp, vào giờ khắc này, đứng trong thế giới tràn ngập hoa cúc này, cũng vẫn không nhịn được cảm khái một câu thật đẹp.
Sư Giá nghe thấy giọng nói của cô, không khỏi quay đầu lại mỉm cười, sau đó nắm tay Tang Thúc đi vào bên trong.
Tang Thúc: "Không có người tới đây sao?"
Dựa theo phương thức mở ra của những người nổi tiếng trên mạng hiện nay, một địa điểm thiên đường như thế này chắc chắn sẽ thu hút một lượng lớn người đến chụp ảnh. Thế nhưng hiện tại Tang Thúc nhìn mảnh đất hoa cúc non này, lại được bảo vệ rất tốt, không có dấu hiệu bị giẫm đạp, xung quanh cũng không có người qua lại.
Sư Giá mỉm cười, đây là khẳng định, "Bởi vì nơi này là khu vực tư nhân, người bình thường không thể vào."
Tang Thúc vô cùng kinh ngạc: "Ồ?"
Sư Giá có chút kiêu ngạo, vươn tay, từ dưới chân mình chỉ chỉ về phương xa, âm thanh bây giờ nghe cũng giống như vẻ mặt nhỏ của nàng, tràn đầy kiêu ngạo: "Nơi này, tới đó, nơi đó, nơi đó, chỗ này, đều là thuộc về nhà họ Tống." Trong mắt nàng tựa hồ như có ngôi sao, sau đó hướng về phía Tang Thúc chỉ chỉ chính mình, "Cho nên hiện tại đứng ở trước mặt chị, chính là chủ của chỗ này!"
Sự kinh ngạc trong mắt Tang Thúc tăng thêm mấy phần, sau đó rất phối hợp với sự khoe khoang của Sư Giá, chắp tay: "Thì ra nơi này là địa bàn của Tống địa chủ, là do tôi ngu muội."
Sư Giá cười khanh khách: "Đi theo địa chủ của cô, sau này không có công việc cũng không có gì to tát, bởi vì chúng ta còn có đất!"
Tang Thúc cũng cười ra tiếng, được rồi, không nhìn ra, cô thế nhưng còn nhặt được một thỏi vàng!
Sư Giá bước vào cánh đồng hoa cúc, Tang Thúc có chút tò mò: "Đây vốn là hoa cúc dại sao?"
Nếu là như vậy, thật đúng là có chút kỳ diệu.
Sư Giá lắc đầu, "Không phải, là lúc cha mẹ em đến thị trấn hỗ trợ việc dạy học. Vốn chủ nhân mảnh đất này bị bệnh, cần tiền gấp, nên muốn bán đi. Cha em cảm thấy lúc đó trong nhà có thể bỏ ra năm vạn, liền trực tiếp cho đối phương mượn, bảo sau này từ từ trả là được. Nào biết chủ nhân cũ cuối cùng vẫn qua đời, bên cạnh cũng không có thân nhân gì, cuối cùng đem nơi này đưa cho cha em."
Thì ra chỉ là một ngọn đồi cằn cỗi, sau này, sau khi Tống lão sư tiếp quản, đã xây dựng một ngôi nhà ở đây theo sở thích của mình, sau đó trồng loại hoa cúc mà vợ mình thích. Sau này, để cho làn gió xuân, mang hạt giống hoa đến mọi ngóc ngách, vùng đất này liền trở thành một biển hoa. Sau đó, là cô bé Sư Giá đến ở nơi này.
Sư Giá nói xong, kéo Tang Thúc đi đến con đường nhỏ.
"Chị xem, phiến đá bên này, ban đầu đều không có, đều là người một nhà tụi em nhặt được tảng đá lớn đẹp mắt từ bờ sông, sau đó từng viên từng viên đem lên trấn trên, tìm người hỗ trợ mài, sau đó lại trải trên mặt đất..."
Tang Thúc có chút kinh ngạc, chẳng trách những tảng đá dưới chân cô có hình dáng khác nhau, đã lâu không có người đến đây, hoa cúc rậm rạp từ lâu đã khiến con đường nhân tạo này ngập chìm dưới những khóm hoa. Nếu là người không quen thuộc với nơi này, sợ là căn bản cũng sẽ không biết còn có thiết kế như vậy.
"Việc này mất rất nhiều thời gian đúng không?" Tang Thúc hỏi.
Sư Giá mím môi mỉm cười, nàng đang nhớ lại chuyện cũ, "Mất gần một năm, đều là cuối tuần đi dã ngoại, lúc đến bờ sông mới có thể mang đi hai ba tảng đá. Cha em làm việc, không thích chú ý đến hiệu suất, ông nói đời người, cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, chúng ta hẳn là nên hưởng thụ lạc thú trong cuộc sống, mà không phải bị việc vặt trong cuộc sống ràng buộc, tự do sống mới có thể tôn trọng mình một cách tốt nhất."
Tang Thúc nghe lời này, có chút cảm giác, "Tống lão sư ở lại chỗ này dạy học, là nhân tài không được trọng dụng."
Sư Giá lắc đầu: "Sao có thể như vậy được? Đây là cuộc sống mà ông ấy muốn, em cảm thấy ông ấy đã rất hạnh phúc, ít nhất ông ấy đã lựa chọn điều mình thích."
Hai người nắm tay nhau đi bộ, bất tri bất giác đã đến chỗ cao nhất của ngọn đồi.
Mặc dù chỉ cao hơn khoảng mười mét so với mặt đất bằng phẳng, nhưng ngồi trên "đỉnh đồi", cũng có cảm giác như đang ngắm nhìn hương hoa.
"Giá Giá..."
"Tang Thúc."
Hai người cơ hồ là đồng thời mở miệng.
Sư Giá kinh ngạc nhìn Tang Thúc, nàng chạm vào chiếc nhẫn trong túi quần sắp bị mình nắm đến nóng lên, sau đó nhìn người trước mặt, cười nói: "Quên đi, chị nói đi trước đi."
Điều nàng muốn nói rất quan trọng, vẫn nên để Tang Thúc nói trước.
Tang Thúc "Ừ" một tiếng, "Ngày hôm qua ở thư phòng, chị biết có thể em cảm thấy lời cầu hôn của chị quá qua loa, cho nên mới từ chối chị..."
Sư Giá nghe đến đây, cảm thấy có gì đó không ổn, đây là điều nàng đã muốn phản bác từ hôm qua, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng giải thích, bỗng nhiên thấy người một khắc trước còn đứng ở trước mặt mình bỗng nhiên quỳ một gối xuống, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn ngọc bích, giơ ở trước mặt nàng.
Sư Giá che miệng mình...
"Nhưng chị muốn nói, chị không có một chút ý tứ qua loa lấy lệ nào, cũng không có bất kỳ thái độ tùy tiện nào, chị rất nghiêm túc, rất lâu trước kia, chị cũng đã nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến em đáp ứng lời cầu hôn của chị. Chị biết trước kia, em không thích chị như vậy, những gì chị có bây giờ, đều là chị nhất quyết đòi hỏi mới có được. Nhưng mặc kệ nói như thế nào đi nữa, Giá Giá, hiện tại chị đối xử với em như thế nào, tương lai sau này chị cũng vẫn sẽ đối xử với em như thế đấy..."
Tang Thúc cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh nói ra những lời không biết đã luyện tập trong lòng mình bao nhiêu lần, nhưng cô không ngờ rằng cơn gió thổi từ sườn đồi cao hơn chục mét như vậy, lại khiến cô có chút không nhịn được mắt bắt đầu cay, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
"...Đây không phải là lời đảm bảo, nhưng chị cảm thấy đời này trừ em ra, chị không thể yêu thêm người nào nữa." Tang Thúc nói.
"Vậy em, xem xét một chút, có thể gả cho chị hay không? Sau này vấn đề con cái, chị đều nghe theo em, dù sao em cũng là chủ gia đình, em muốn giáo dục như thế nào, chị liền giáo dục như thế đó, em nói muốn chị đăng cái gì lên Weibo, chị khẳng định không nói hai lời liền trực tiếp đăng lên..."
Sư Giá nghe Tang Thúc nói năng lộn xộn, đôi mắt vốn đã sắp không kìm được nước mắt, lúc này không nhịn được cúi đầu cười ra nước mắt.
Lời cầu hôn của ai có thể giống như Tang Thúc như vậy? Nghe qua quả thực một chút cũng không lãng mạn, nhưng, nàng chính là thích như vậy.
Sư Giá nhìn chiếc nhẫn màu xanh ngọc, lắc đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tang Thúc cũng quỳ trên mặt đất, sau đó lấy ra chiếc nhẫn mình đã đặt làm từ một tháng trước, đưa đến trước mặt Tang Thúc: "Chị nói chị thích em, chẳng lẽ ngay cả ý tứ trong lời từ chối của em chị cũng nghe không hiểu sao? Đêm qua còn tự cáu kỉnh một mình, em không phải muốn từ chối chị, em cho rằng em sẽ là người cầu hôn trước. Chiếc nhẫn này đã sớm được chế tác ở tiệm trang sức, chỉ là từ nước ngoài trở về còn cần một khoảng thời gian, em là loại người nhìn hoàn cảnh liền cảm thấy chị qua loa lấy lệ sao?"
Hai chiếc nhẫn, ở dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng lóe mắt, khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng vào chúng.
"Em cho rằng em sẽ cầu hôn trước... Em cảm thấy từ khi chúng ta ở chung bên nhau, em làm quá ít việc cho chị." Sư Giá nhỏ giọng nói, nàng chủ động đưa tay lau nước mắt cho Tang Thúc, "Em cũng muốn cưng chiều chị, để cho chị cảm thấy mình giống như tiểu công chúa. Cho nên, Tang Thúc, chị có nguyện ý gả cho em không?" Sư Giá hỏi.
Trái tim Tang Thúc lúc này giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, khi cô nhìn thấy Sư Giá lắc đầu với mình, trong nháy mắt cô cảm thấy mình thật sự sắp phát điên, nhưng khi cô nhìn thấy Sư Giá lấy nhẫn ra, lại nghe Sư Giá giải thích chuyện tối hôm qua, cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cho nên cuối cùng tất cả là do cô hiểu lầm, cũng không phải bởi vì cô qua loa lấy lệ, mà là bởi vì hai người bọn họ đều muốn cầu hôn đối phương, đều muốn để lại cho nhau những hồi ức đẹp nhất.
Tang Thúc nhìn chiếc nhẫn trước mặt, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.
Nguyên lai là như vậy.
"Vậy em đeo cho chị?" Tang Thúc hỏi, "Chị nguyện ý, đặc biệt nguyện ý!"
Điều cô không cho Sư Giá biết là, cô đã chán làm công chúa hơn 20 năm nay rồi, hiện tại cô chỉ muốn cưng chiều công chúa của mình.
Sư Giá nghe Tang Thúc nói vậy, nắm lấy ngón tay thon dài của cô, đeo chiếc nhẫn kim cương mình đã chọn vào giữa ngón tay Tang Thú.
"Em cũng muốn." Nàng đón gió, cười nói với Tang Thúc.
Tang Thúc cảm thấy mỹ mãn, đeo chiếc nhẫn ngọc bích lên ngón tay Sư Giá, "Chị còn có một món quà muốn tặng em."
"Hả?" Sư Giá có chút tò mò, "Cái gì vậy?"
Nàng tưởng hôm nay cả hai chỉ nghĩ đến việc cầu hôn.
Tang Thúc cười nói: "Kỳ thực lúc em nói với chị nơi này đối với em có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, chị liền lưu ý một chút, cũng là trước đó không lâu mới phát hiện nhà VBA có một chiếc đồng hồ hoa cúc, nhìn xem có thích không?" Nói xong lời này, Tang Thúc giống như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc đồng hồ hoa cúc.
Chiếc đồng hồ này thoạt nhìn đặc biệt khéo léo tinh xảo, nhụy hoa màu vàng ở giữa nhấn một cái, mở ra chính là mặt đồng hồ.
Tang Thúc trực tiếp đeo lên cổ tay Sư Giá, "Dù rất thích hoa cúc, nhưng chúng ta bây giờ có thể không thể thường xuyên ở nơi này, vậy hiện tại trước hết em đeo cái đồng hồ này đi, sau này chúng ta già rồi, lại đến nơi này, có được không?"
Sư Giá không ngờ lại nhận được món quà như vậy từ Tang Thúc, nàng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, không khỏi che miệng lại, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. "Tang Thúc!" Sư Giá trực tiếp ôm lấy người trước mặt, vùi đầu vào vai Tang Thúc, "Em rất thích." Nàng nói.
Nơi này đối với nàng mà nói xác thực không tầm thường, nhưng dù là mỗi lần rất tưởng niệm, nàng cũng là len lén một mình nghĩ tới, nhưng không biết Tang Thúc từ lúc nào đã sớm hiểu rõ tâm tư của nàng.
Hôm nay đến đây, Sư Giá rất hoài nghi đây cũng không phải là Tang Thúc thuận miệng nhắc tới, mà là người trước mắt này sớm đã có tính toán trước.
Khi Sư Giá ôm lấy Tang Thúc, người kia cũng dùng sức ôm lại nàng. Tang Thúc cúi đầu hôn lên tóc Sư Giá, "Em thích là tốt rồi."
"Sao chị lại tốt với em như vậy?" Mặt Sư Giá đỏ bừng, nàng quay đầu, trực tiếp ngồi trong lòng Tang Thúc, ngẩng đầu, lớn mật hôn lên khóe môi Tang Thúc, "Tại sao vậy?" Giọng nói của nàng giống như bị gió thổi đến mềm nhũn.
Tang Thúc bất đắc dĩ nói: "Ngoài em ra, chị còn có thể đối tốt với ai nữa?"
Đời này cô đã sớm nhận định một người như vậy, đương nhiên là muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.
Cô bắt lấy khóe môi còn chưa rời đi của Sư Giá, giọng nói mang theo ý cười: "Bác sĩ Sư, bây giờ em quyến rũ chị, rất nguy hiểm."
Cô còn chưa quên bác sĩ Sư của cô là một tiểu địa chủ, cả ngọn núi đồi này, đều là của nàng, đều là... lĩnh vực tư nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương