Ôn Nhu Ái Nhân
Chương 76
Sư Giá vẫn còn đang đắm chìm trong lời tỏ tình của Tang Thúc với mình, tuy đây không phải lần đầu tiên Tang Thúc nói lời yêu nàng, nhưng lần nào nàng cũng cảm động, bây giờ cảm động này khiến nàng nhất thời không hiểu Tang Thúc nói vậy là có ý gì, nàng còn đưa tay gãi thắt lưng Tang Thúc, cười đùa với cô: "Ai quyến rũ chị chứ, chị có thể đừng tự mình đa tình được không?"
Tang Thúc nắm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, ánh mắt mang theo uy hiếp và dục niệm, sau đó lặp lại: "Chị tự mình đa tình? Không phải là em muốn quyến rũ chị sao? Hơn nữa nơi này không phải là khu vực tư nhân sao?"
Trong lúc nói chuyện, tay kia của cô đã linh hoạt cởi áo khoác trên người mình, trải đều trên mặt đất, thả Sư Giá nằm xuống.
Vị trí ngày càng thấp này, cuối cùng cũng khiến Sư Giá cảm thấy nguy hiểm, nhưng từ tình thế trước mắt, xem ra nàng thực sự hiểu rõ thì cũng đã quá muộn!
Tang Thúc đã buông tay đang ôm Sư Giá, nhưng cô muốn làm, và có được làm hay không là hai việc khác nhau. Có muốn làm hay không, không phải là tùy vào người chủ gia đìnhh sao? Ít nhất, hiện tại phải có sự đồng ý từ người chủ gia đình đang nằm dưới thân cô mới được.
Tang Thúc đang chờ Sư Giá từ chối, nhưng cô chỉ đợi được Sư Giá quay đầu, đem một bên tai hồng hồng lộ ra cho cô nhìn, bộ dáng đáng yêu lại ngượng ngùng.
Như vậy, là đồng ý?
Tang Thúc lúc này không thể diễn tả được sự vui mừng trong lòng, cô ngạc nhiên cúi đầu hôn lên môi Sư Giá: "Giá Giá?"
Âm thanh mang theo nghi vấn thăm dò này, làm cho Sư Giá hận không thể đem đầu ngón chân của mình co lại.
Nàng tưởng rằng điều nàng muốn bày tỏ bây giờ đã rất rõ ràng, nhưng nào biết Tang Thúc thật sự là một tên ngốc, chẳng lẽ người này còn muốn nàng tự mình nói ra những lời làm người ta xấu hổ đồng ý sao?
"Chị rốt cuộc có làm hay không!" Sư Giá trong lòng tức giận, quay đầu, đôi mắt đẹp hiện tại đang hung hăng chờ đợi người trước mặt.
Tang Thúc sửng sốt một lúc, lúc này đến lượt cô không kịp phản ứng, cũng cảm giác được chính mình bị Sư Giá đột nhiên đứng dậy đẩy ngã.
Chỉ trong chớp mắt, vị trí của cả hai đột nhiên thay đổi.
Lúc này Sư Giá ở trên cao, mà cô bị đẩy vào trong một bụi hoa cúc nhỏ.
Những bông cúc nhỏ xung quanh giống như là bị kinh hách, run rẩy một ít cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống trên mặt trên người Tang Thúc, bộ dáng này khiến người nhìn, cảm thấy đẹp đến kinh tâm động phách.
Ngay cả Sư Giá lúc này, cũng không nhịn được liếm liếm khóe môi.
Nàng cũng là người bình thường sẽ bị sắc đẹp mê hoặc.
Huống hồ, bây giờ người mê hoặc mình không phải ai khác mà chính là vợ nàng, cứ như vậy, con đê lý trí dễ dàng bị kích động công chiếm. Nàng cúi đầu cắn lên bả vai Tang Thúc.
"Quên mất, em phải cưng chiều chị."
Sư Giá thấp giọng nói, khóe môi vẽ ra một nụ cười.
...
Chờ đến khi Tang Thúc từ trên sườn núi đi xuống nhà gỗ nhỏ phía dưới, đôi chân kia rõ ràng có chút không giống bộ dáng đi đường bình thường.
Tóc cô bây giờ cũng rối tung, nhưng cô nhìn Sư Giá so với cô, trên mặt mặc dù che kín đỏ ửng, nhưng bộ dáng kia, thoạt nhìn ngược lại có mấy phần vui sướng.
Sư Giá nắm lấy cánh tay Tang Thúc, vừa rồi rốt cuộc nàng cũng biết vì sao có người thích làm chuyện thân mật dưới tàng hoa, nghĩ đến nhũng cánh hoa lay động, hình ảnh kia làm cho người ta có chút khó quên.
"Có thích không?" Sư Giá len lén tiến đến trước mặt Tang Thúc, nhẹ giọng hỏi.
Tang Thúc: "..."
Bây giờ cô không muốn nói chuyện!
Cô cho rằng mình sẽ vĩnh viễn là người chủ động giữa hai người, nhưng bây giờ nhìn lại...
Tang Thúc nghĩ đến vừa rồi mình trầm mê với Sư Giá, gần như là sùng bái cùng thuận theo, cô liền muốn nhảy trở về lay tỉnh chính mình! Chắc chắn đó không phải là con người thật của cô!
Sư Giá và Tang Thúc đã ở bên nhau rất lâu, hiện tại cũng đem sự im lặng trên người Tang Thúc hiểu bảy tám phần, mặc dù hiện tại Tang Thúc không trả lời, nhưng nàng cũng cực kỳ tự tin, tiếp theo chính mình mở miệng nói: "Hẳn là rất thoải mái đi?"
Tang Thúc: "..."
Đây là muốn cô mạnh mẽ nuốt nước mắt gật đầu sao?
Khi Sư Giá đến ngôi nhà mà trước kia nàng và Tống lão sư từng sống cùng nhau, đẩy cửa ra, ngẩn người trong giây lát, thậm chí còn cho là mình đi nhầm đường, lùi ra cửa, liếc nhìn, mới xác định nơi này chính là nhà trước kia của mình.
Sư Giá quay đầu lại, bây giờ nguyên nhân duy nhất nàng có thể nghĩ tới chính là Tang Thúc.
"Chị đã tới đây trước?"
Mạng nhện giăng khắp nơi trong tưởng tượng của nàng, cảnh tượng phủ đầy tro bụi cũng không xuất hiện, mà là toàn bộ căn phòng thoạt nhìn sáng sủa thoáng đãng, ngoại trừ có một chút không khí nặng nề vì đã lâu không có người ở, ngoại trừ như vậy thì nơi này thoạt nhìn cũng không giống như đã mười năm không có người ở. Thậm chí để chống lại mùi nặng nề trong không khí, trên cửa sổ còn có một chiếc đèn thơm mới tinh.
Tang Thúc nghe câu hỏi của Sư Giá, cười nói: "Vậy bây giờ em có hài lòng với kết quả trước mắt không?"
Sư Giá gật đầu, "Quá bất ngờ."
"Em thích là tốt rồi." Tang Thúc nói.
Sư Giá: "Chị tới đây từ lúc nào?"
Tang Thúc: "Ngày hôm qua đã xác định sẽ tới đây, tạm thời sắp xếp người tới quét dọn vệ sinh trước, nếu không, em còn sức giống như bây giờ à?"
Sư Giá: "..."
Tang Thư ngã xuống giường: "Dù sao chị cũng không còn sức."
Vừa rồi cô bị Sư Giá giày vò trên sườn đồi đến sức cùng lực kiệt, "Bác sĩ Sư, hiện tại em thật mạnh." Tang Thúc ôm chăn nói lời lẳng lơ.
Sư Giá đỏ mặt, vừa rồi trong lòng len lén tự khen mình là một chuyện, nhưng bây giờ bị Tang Thúc trực tiếp nói ra lại là một chuyện khác: "...Chị im đi."
Tang Thúc cười lớn, lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Sư Giá lại đây nằm cùng mình.
"Bác sĩ Sư, công chúa muốn ôm!"
Sư Giá: "..."
Người này cũng thật biết diễn.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Sư Giá vẫn bước tới bên giường, sau đó ngã vào lòng Tang Thúc, vẫn để mặc đối phương ôm lấy mình.
"Nhà của em có đẹp không?" Sư Giá hỏi.
Tang Thúc gật đầu.
"Nơi này buổi tối còn có thể sao." Sư Giá nói.
Tang Thúc mỉm cười: "Thật trùng hợp, kính viễn vọng trong nhà bây giờ đang ở trong cốp xe, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao giữa biển hoa."
Nếu như, có thể làm chút chuyện khác, đương nhiên là không thể nào tốt hơn.
Sư Giá xoay người, không nhịn được giơ tay lên, mới vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua một chút, cũng chưa nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn cầu hôn trên ngón tay mình, "Thật đẹp." Sư Giá nói.
Tang Thúc cũng giơ tay lên, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình, "Của chị cũng đẹp."
Khi nói lời này, cô đưa tay mình vào giữa các ngón tay của Sư Giá, cùng nàng mười ngón giao triền, nắm cùng một chỗ, "Như vậy nhìn càng đẹp hơn."
Sư Giá cười nói: "Em cho rằng em có thể cho chị một niềm vui bất ngờ, không ngờ cuối cùng..."
Cả hai đều muốn vụng trộm an bài cầu hôn đối phương, nào biết còn chọn cùng một ngày, cũng không biết duyên phận này có tính là tuyệt không thể tả hay không.
"Nhưng mà, chúng ta phải cùng đi mua một cặp nhẫn khác, nếu không, ngộ nhỡ lúc kết hôn, hai người chúng ta lấy ra hai chiếc nhẫn khác nhau, vậy khẳng định sẽ rất buồn cười..." Sư Giá nói, nàng đã không nhịn được mong chờ đến hôn lễ.
Tang Thúc cũng nghĩ đến cảnh tượng đó, bật cười: "Thật ra chị đã xem qua không ít kiểu dáng, chỉ chờ hôm nay em đồng ý, chúng ta lại cùng đi xem."
Cô vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.
Tang Thúc vốn định cùng Sư Giá xem mấy chiếc nhẫn cưới mình vừa ý, kết quả ngón tay trượt một cái, mở máy ảnh, đem bàn tay bây giờ còn cùng Sư Giá nắm cùng một chỗ chụp lại.
Một tấm không đủ, Tang Thúc lại chụp thêm mấy tấm.
"Chị làm cái gì vậy?" Sư Giá hỏi.
Tang Thúc: "Khoe khoang! Hôm nay chị nhận được lời cầu hôn làm vợ của địa chủ!"
Sư Giá: "..."
Nàng cảm thấy Tang Thúc ấu trĩ, nhưng cũng không nhịn được mím môi cười.
"Aaaa! Đúng rồi! Suýt nữa thì quên mất!" Tang Thúc đột nhiên đứng dậy khỏi giường, không đợi Sư Giá kịp phản ứng, vội vội vàng lao ra ngoài.
Sư Giá không hiểu ra sao cũng từ trên giường ngồi dậy, chẳng qua nàng còn chưa kịp ngăn cản Tang Thúc, đã nhìn thấy đối phương giống như là một cơn gió chạy ra ngoài.
Một lát sau, Tang Thúc chạy về, trong tay còn cầm một vật nhỏ.
Sư Giá: "Chị lại làm gì vậy?"
Có lẽ vì "tiền án" của Tang Thúc quá nhiều, Sư Giá luôn cảm thấy cô là người sẽ bất thình lình tung ra hành vi lẳng lơ gì đó.
Quả nhiên—
"Lúc chị nói Từ Khải Lỵ tới dọn dẹp nơi này, có bảo cô ấy giúp chị để mấy cái camera trong bụi hoa, không phải chị đã lên kế hoạch cầu hôn sao? Người khác cầu hôn đều có ekip chụp ảnh ghi hình trước, chị cảm thấy như vậy có chút làm ra vẻ, liền tự mình chuẩn bị mấy cái camera, cũng có thể chụp được toàn bộ cảnh tượng chúng ta cầu hôn." Tang Thúc loay hoay với cái thẻ nhớ, cô còn đặc biệt mang theo máy đọc thẻ có khả năng kết nối với điện thoại.
Sư Giá bỗng nhiên đen mặt.
Camera?
Nàng cảm thấy ý tưởng của Tang Thúc không thành vấn đề, bất luận là tỏ tình hay là cầu hôn, nàng cũng không thích nhìn thấy người thứ ba ở đây, người vây xem chung quanh càng nhiều lại càng giống như là làm màu, nhưng, nhưng mà! Tang Thúc đã biết có camera, vậy, vậy lúc trước còn ở trên đó làm ra chuyện xấu hổ gì chứ!
Không phải tất cả đều được ghi hình lại rồi sao?
Sư Giá cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, muốn xé nát hai tay của Tang Thúc!
"Tang Thúc!" Sư Giá đang nhìn Tang Thúc đang kết nối điện thoại di động thì đột nhiên hô to tên của cô, sau đó trực tiếp rút thẻ nhớ ra, "Chị không thể xem." Sư Giá nói.
Vạn nhất có cảnh nào không phù hợp với trẻ em, vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Tang Thúc còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt hoang mang nhìn Sư Giá đang ngăn cản mình, "Hả? Sao thế?"
Sư Giá: "...Chị không được xem!"
Nàng oán giận Tang Thúc thật ngốc, nhưng muốn nàng hiện tại giải thích vì sao không thể xem, nàng lại không nói ra được.
Lúc trước nói cái gì mà "muốn cưng chiều công chúa", hiện tại quay đầu nhớ lại, nàng thật sự là muốn cào chết chính mình!
Chết tiệt, thật là xấu hổ!
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương này của Sư Giá, Tang Thúc trong lòng chấn động, chợt hiểu ra vấn đề mấu chốt nằm ở đâu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tang Thúc một chút ngượng ngùng cũng không có, ngược lại rất hưng phấn!
Thực xin lỗi, lúc cô ôm lấy Sư Giá đòi hôn thật sự đã quên mất camera xung quanh.
Cái đó...
Như vậy...
Chẳng phải càng kích thích hơn sao?
Tang Thúc nghĩ đến điều này, không khỏi cười thầm, coi như là hiện tại thẻ nhớ của cô bị Sư Giá cướp đi thì thế nào? Cô đã lắp năm camera xung quanh!
Là năm cái nha! Cô chính là muốn thu lại toàn bộ nghi thức cầu hôn của mình!
Cho nên bây giờ, Sư Giá lấy đi một cái, cô vẫn còn bốn cái khác!
Tang Thúc lén kết nối một thẻ nhớ khác, mở video ở trên sườn đồi chiều nay...
Cô còn cố ý mở lớn âm thanh!
Sư Giá làm sao biết được trong tay Tang Thúc có bao nhiêu cái camera? Bây giờ, khi nghe thấy âm thanh video mà Tang Thúc cố ý mở lớn tiếng.
Sư Giá: "?!?!"
Tang Thúc nắm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, ánh mắt mang theo uy hiếp và dục niệm, sau đó lặp lại: "Chị tự mình đa tình? Không phải là em muốn quyến rũ chị sao? Hơn nữa nơi này không phải là khu vực tư nhân sao?"
Trong lúc nói chuyện, tay kia của cô đã linh hoạt cởi áo khoác trên người mình, trải đều trên mặt đất, thả Sư Giá nằm xuống.
Vị trí ngày càng thấp này, cuối cùng cũng khiến Sư Giá cảm thấy nguy hiểm, nhưng từ tình thế trước mắt, xem ra nàng thực sự hiểu rõ thì cũng đã quá muộn!
Tang Thúc đã buông tay đang ôm Sư Giá, nhưng cô muốn làm, và có được làm hay không là hai việc khác nhau. Có muốn làm hay không, không phải là tùy vào người chủ gia đìnhh sao? Ít nhất, hiện tại phải có sự đồng ý từ người chủ gia đình đang nằm dưới thân cô mới được.
Tang Thúc đang chờ Sư Giá từ chối, nhưng cô chỉ đợi được Sư Giá quay đầu, đem một bên tai hồng hồng lộ ra cho cô nhìn, bộ dáng đáng yêu lại ngượng ngùng.
Như vậy, là đồng ý?
Tang Thúc lúc này không thể diễn tả được sự vui mừng trong lòng, cô ngạc nhiên cúi đầu hôn lên môi Sư Giá: "Giá Giá?"
Âm thanh mang theo nghi vấn thăm dò này, làm cho Sư Giá hận không thể đem đầu ngón chân của mình co lại.
Nàng tưởng rằng điều nàng muốn bày tỏ bây giờ đã rất rõ ràng, nhưng nào biết Tang Thúc thật sự là một tên ngốc, chẳng lẽ người này còn muốn nàng tự mình nói ra những lời làm người ta xấu hổ đồng ý sao?
"Chị rốt cuộc có làm hay không!" Sư Giá trong lòng tức giận, quay đầu, đôi mắt đẹp hiện tại đang hung hăng chờ đợi người trước mặt.
Tang Thúc sửng sốt một lúc, lúc này đến lượt cô không kịp phản ứng, cũng cảm giác được chính mình bị Sư Giá đột nhiên đứng dậy đẩy ngã.
Chỉ trong chớp mắt, vị trí của cả hai đột nhiên thay đổi.
Lúc này Sư Giá ở trên cao, mà cô bị đẩy vào trong một bụi hoa cúc nhỏ.
Những bông cúc nhỏ xung quanh giống như là bị kinh hách, run rẩy một ít cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống trên mặt trên người Tang Thúc, bộ dáng này khiến người nhìn, cảm thấy đẹp đến kinh tâm động phách.
Ngay cả Sư Giá lúc này, cũng không nhịn được liếm liếm khóe môi.
Nàng cũng là người bình thường sẽ bị sắc đẹp mê hoặc.
Huống hồ, bây giờ người mê hoặc mình không phải ai khác mà chính là vợ nàng, cứ như vậy, con đê lý trí dễ dàng bị kích động công chiếm. Nàng cúi đầu cắn lên bả vai Tang Thúc.
"Quên mất, em phải cưng chiều chị."
Sư Giá thấp giọng nói, khóe môi vẽ ra một nụ cười.
...
Chờ đến khi Tang Thúc từ trên sườn núi đi xuống nhà gỗ nhỏ phía dưới, đôi chân kia rõ ràng có chút không giống bộ dáng đi đường bình thường.
Tóc cô bây giờ cũng rối tung, nhưng cô nhìn Sư Giá so với cô, trên mặt mặc dù che kín đỏ ửng, nhưng bộ dáng kia, thoạt nhìn ngược lại có mấy phần vui sướng.
Sư Giá nắm lấy cánh tay Tang Thúc, vừa rồi rốt cuộc nàng cũng biết vì sao có người thích làm chuyện thân mật dưới tàng hoa, nghĩ đến nhũng cánh hoa lay động, hình ảnh kia làm cho người ta có chút khó quên.
"Có thích không?" Sư Giá len lén tiến đến trước mặt Tang Thúc, nhẹ giọng hỏi.
Tang Thúc: "..."
Bây giờ cô không muốn nói chuyện!
Cô cho rằng mình sẽ vĩnh viễn là người chủ động giữa hai người, nhưng bây giờ nhìn lại...
Tang Thúc nghĩ đến vừa rồi mình trầm mê với Sư Giá, gần như là sùng bái cùng thuận theo, cô liền muốn nhảy trở về lay tỉnh chính mình! Chắc chắn đó không phải là con người thật của cô!
Sư Giá và Tang Thúc đã ở bên nhau rất lâu, hiện tại cũng đem sự im lặng trên người Tang Thúc hiểu bảy tám phần, mặc dù hiện tại Tang Thúc không trả lời, nhưng nàng cũng cực kỳ tự tin, tiếp theo chính mình mở miệng nói: "Hẳn là rất thoải mái đi?"
Tang Thúc: "..."
Đây là muốn cô mạnh mẽ nuốt nước mắt gật đầu sao?
Khi Sư Giá đến ngôi nhà mà trước kia nàng và Tống lão sư từng sống cùng nhau, đẩy cửa ra, ngẩn người trong giây lát, thậm chí còn cho là mình đi nhầm đường, lùi ra cửa, liếc nhìn, mới xác định nơi này chính là nhà trước kia của mình.
Sư Giá quay đầu lại, bây giờ nguyên nhân duy nhất nàng có thể nghĩ tới chính là Tang Thúc.
"Chị đã tới đây trước?"
Mạng nhện giăng khắp nơi trong tưởng tượng của nàng, cảnh tượng phủ đầy tro bụi cũng không xuất hiện, mà là toàn bộ căn phòng thoạt nhìn sáng sủa thoáng đãng, ngoại trừ có một chút không khí nặng nề vì đã lâu không có người ở, ngoại trừ như vậy thì nơi này thoạt nhìn cũng không giống như đã mười năm không có người ở. Thậm chí để chống lại mùi nặng nề trong không khí, trên cửa sổ còn có một chiếc đèn thơm mới tinh.
Tang Thúc nghe câu hỏi của Sư Giá, cười nói: "Vậy bây giờ em có hài lòng với kết quả trước mắt không?"
Sư Giá gật đầu, "Quá bất ngờ."
"Em thích là tốt rồi." Tang Thúc nói.
Sư Giá: "Chị tới đây từ lúc nào?"
Tang Thúc: "Ngày hôm qua đã xác định sẽ tới đây, tạm thời sắp xếp người tới quét dọn vệ sinh trước, nếu không, em còn sức giống như bây giờ à?"
Sư Giá: "..."
Tang Thư ngã xuống giường: "Dù sao chị cũng không còn sức."
Vừa rồi cô bị Sư Giá giày vò trên sườn đồi đến sức cùng lực kiệt, "Bác sĩ Sư, hiện tại em thật mạnh." Tang Thúc ôm chăn nói lời lẳng lơ.
Sư Giá đỏ mặt, vừa rồi trong lòng len lén tự khen mình là một chuyện, nhưng bây giờ bị Tang Thúc trực tiếp nói ra lại là một chuyện khác: "...Chị im đi."
Tang Thúc cười lớn, lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Sư Giá lại đây nằm cùng mình.
"Bác sĩ Sư, công chúa muốn ôm!"
Sư Giá: "..."
Người này cũng thật biết diễn.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Sư Giá vẫn bước tới bên giường, sau đó ngã vào lòng Tang Thúc, vẫn để mặc đối phương ôm lấy mình.
"Nhà của em có đẹp không?" Sư Giá hỏi.
Tang Thúc gật đầu.
"Nơi này buổi tối còn có thể sao." Sư Giá nói.
Tang Thúc mỉm cười: "Thật trùng hợp, kính viễn vọng trong nhà bây giờ đang ở trong cốp xe, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao giữa biển hoa."
Nếu như, có thể làm chút chuyện khác, đương nhiên là không thể nào tốt hơn.
Sư Giá xoay người, không nhịn được giơ tay lên, mới vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua một chút, cũng chưa nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn cầu hôn trên ngón tay mình, "Thật đẹp." Sư Giá nói.
Tang Thúc cũng giơ tay lên, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình, "Của chị cũng đẹp."
Khi nói lời này, cô đưa tay mình vào giữa các ngón tay của Sư Giá, cùng nàng mười ngón giao triền, nắm cùng một chỗ, "Như vậy nhìn càng đẹp hơn."
Sư Giá cười nói: "Em cho rằng em có thể cho chị một niềm vui bất ngờ, không ngờ cuối cùng..."
Cả hai đều muốn vụng trộm an bài cầu hôn đối phương, nào biết còn chọn cùng một ngày, cũng không biết duyên phận này có tính là tuyệt không thể tả hay không.
"Nhưng mà, chúng ta phải cùng đi mua một cặp nhẫn khác, nếu không, ngộ nhỡ lúc kết hôn, hai người chúng ta lấy ra hai chiếc nhẫn khác nhau, vậy khẳng định sẽ rất buồn cười..." Sư Giá nói, nàng đã không nhịn được mong chờ đến hôn lễ.
Tang Thúc cũng nghĩ đến cảnh tượng đó, bật cười: "Thật ra chị đã xem qua không ít kiểu dáng, chỉ chờ hôm nay em đồng ý, chúng ta lại cùng đi xem."
Cô vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.
Tang Thúc vốn định cùng Sư Giá xem mấy chiếc nhẫn cưới mình vừa ý, kết quả ngón tay trượt một cái, mở máy ảnh, đem bàn tay bây giờ còn cùng Sư Giá nắm cùng một chỗ chụp lại.
Một tấm không đủ, Tang Thúc lại chụp thêm mấy tấm.
"Chị làm cái gì vậy?" Sư Giá hỏi.
Tang Thúc: "Khoe khoang! Hôm nay chị nhận được lời cầu hôn làm vợ của địa chủ!"
Sư Giá: "..."
Nàng cảm thấy Tang Thúc ấu trĩ, nhưng cũng không nhịn được mím môi cười.
"Aaaa! Đúng rồi! Suýt nữa thì quên mất!" Tang Thúc đột nhiên đứng dậy khỏi giường, không đợi Sư Giá kịp phản ứng, vội vội vàng lao ra ngoài.
Sư Giá không hiểu ra sao cũng từ trên giường ngồi dậy, chẳng qua nàng còn chưa kịp ngăn cản Tang Thúc, đã nhìn thấy đối phương giống như là một cơn gió chạy ra ngoài.
Một lát sau, Tang Thúc chạy về, trong tay còn cầm một vật nhỏ.
Sư Giá: "Chị lại làm gì vậy?"
Có lẽ vì "tiền án" của Tang Thúc quá nhiều, Sư Giá luôn cảm thấy cô là người sẽ bất thình lình tung ra hành vi lẳng lơ gì đó.
Quả nhiên—
"Lúc chị nói Từ Khải Lỵ tới dọn dẹp nơi này, có bảo cô ấy giúp chị để mấy cái camera trong bụi hoa, không phải chị đã lên kế hoạch cầu hôn sao? Người khác cầu hôn đều có ekip chụp ảnh ghi hình trước, chị cảm thấy như vậy có chút làm ra vẻ, liền tự mình chuẩn bị mấy cái camera, cũng có thể chụp được toàn bộ cảnh tượng chúng ta cầu hôn." Tang Thúc loay hoay với cái thẻ nhớ, cô còn đặc biệt mang theo máy đọc thẻ có khả năng kết nối với điện thoại.
Sư Giá bỗng nhiên đen mặt.
Camera?
Nàng cảm thấy ý tưởng của Tang Thúc không thành vấn đề, bất luận là tỏ tình hay là cầu hôn, nàng cũng không thích nhìn thấy người thứ ba ở đây, người vây xem chung quanh càng nhiều lại càng giống như là làm màu, nhưng, nhưng mà! Tang Thúc đã biết có camera, vậy, vậy lúc trước còn ở trên đó làm ra chuyện xấu hổ gì chứ!
Không phải tất cả đều được ghi hình lại rồi sao?
Sư Giá cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, muốn xé nát hai tay của Tang Thúc!
"Tang Thúc!" Sư Giá đang nhìn Tang Thúc đang kết nối điện thoại di động thì đột nhiên hô to tên của cô, sau đó trực tiếp rút thẻ nhớ ra, "Chị không thể xem." Sư Giá nói.
Vạn nhất có cảnh nào không phù hợp với trẻ em, vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Tang Thúc còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt hoang mang nhìn Sư Giá đang ngăn cản mình, "Hả? Sao thế?"
Sư Giá: "...Chị không được xem!"
Nàng oán giận Tang Thúc thật ngốc, nhưng muốn nàng hiện tại giải thích vì sao không thể xem, nàng lại không nói ra được.
Lúc trước nói cái gì mà "muốn cưng chiều công chúa", hiện tại quay đầu nhớ lại, nàng thật sự là muốn cào chết chính mình!
Chết tiệt, thật là xấu hổ!
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương này của Sư Giá, Tang Thúc trong lòng chấn động, chợt hiểu ra vấn đề mấu chốt nằm ở đâu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tang Thúc một chút ngượng ngùng cũng không có, ngược lại rất hưng phấn!
Thực xin lỗi, lúc cô ôm lấy Sư Giá đòi hôn thật sự đã quên mất camera xung quanh.
Cái đó...
Như vậy...
Chẳng phải càng kích thích hơn sao?
Tang Thúc nghĩ đến điều này, không khỏi cười thầm, coi như là hiện tại thẻ nhớ của cô bị Sư Giá cướp đi thì thế nào? Cô đã lắp năm camera xung quanh!
Là năm cái nha! Cô chính là muốn thu lại toàn bộ nghi thức cầu hôn của mình!
Cho nên bây giờ, Sư Giá lấy đi một cái, cô vẫn còn bốn cái khác!
Tang Thúc lén kết nối một thẻ nhớ khác, mở video ở trên sườn đồi chiều nay...
Cô còn cố ý mở lớn âm thanh!
Sư Giá làm sao biết được trong tay Tang Thúc có bao nhiêu cái camera? Bây giờ, khi nghe thấy âm thanh video mà Tang Thúc cố ý mở lớn tiếng.
Sư Giá: "?!?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương