Phản Diện Dạy Ta Cách Theo Đuổi Nam Nhân
Chương 1
Ta đã trọng sinh ba mươi ba lần, mỗi một đời đều cố gắng hết sức để theo đuổi Thái tử.
Thế nhưng, hắn luôn đem lòng yêu hoa khôi Mục Đình Đình, rồi c.h.ế.c dưới loạn biến do Thất hoàng tử phát động.
Thất hoàng tử trời sinh lãnh khốc, g.i.ế.c cha hại huynh, cuối cùng lên ngôi Hoàng đế.
Đời này, ta liều c.h.ế.c cứu Thái tử, câu đầu tiên hắn nói với ta lại là:
“Cô hỏi ngươi, Đình Đình đâu?”
Lòng ta lạnh lẽo, còn chưa kịp khóc vì mối tình đơn phương này, Thất hoàng tử đã tức giận gào lên với ta trước.
“Ba mươi ba kiếp! Trẫm đã cùng ngươi trọng sinh đến ba mươi ba lần! Vậy mà ngươi còn chưa chiếm được hắn, bệnh chán ghét kẻ ngốc của trẫm sắp tái phát rồi!”
1
Ta kinh hãi.
Khẽ hỏi vị Diêm Vương sống trước mặt – kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt này:
“Ngươi… ngươi cũng là người trọng sinh sao?”
Lưỡi đao của Thất hoàng tử Triệu Bách Khanh kề sát mi tâm ta:
“Đồ ngốc, trẫm mẹ nó đã cùng ngươi trọng sinh ba mươi ba lần rồi!”
Ta ngơ ngác nhìn quanh, lại nhìn Thái tử trong lòng, rồi lại nhìn những thi thể của Hoàng đế, thái giám, cung nữ xung quanh.
“Vậy… bọn họ…”
Triệu Bách Khanh lập tức hiểu ta muốn hỏi gì, thô bạo cắt ngang lời ta:
“Bọn họ không phải, chỉ có ngươi và trẫm cứ hết lần này đến lần khác trọng sinh.”
“Trọng sinh? Trọng sinh là gì?” Thái tử chống tay, khó nhọc ngồi dậy.
Triệu Bách Khanh dùng chuôi kiếm gõ cho hắn ngất xỉu.
Ta không dám thở mạnh, chỉ nghe Triệu Bách Khanh nghiêm giọng quát với ta:
“Lão thiên gia mù mắt, trói vận mệnh của ngươi và trẫm vào nhau. Chỉ khi nào mục tiêu của cả hai cùng lúc hoàn thành thì ngày tháng mới có thể tiếp tục, nếu không thì cứ từ tuổi hai mươi bắt đầu lại mãi.”
Ta mơ hồ đoán được, mục tiêu của hắn là đăng cơ, còn mục tiêu của ta là được Thái tử đáp lại tình cảm.
Hắn thông minh lạnh lùng, ngay từ kiếp đầu đã hoàn thành mục tiêu.
Còn ta quá ngu dại, thử ba mươi ba lần vẫn chẳng thể lay động được lòng Thái tử.
“Ta… ta xin lỗi…” Ta gãi đầu.
“Xin lỗi cái rắm!” Lông mày Triệu Bách Khanh nhíu chặt: “Kiếp này trẫm sẽ không g.i.ế.c hắn nữa, trẫm sẽ ban hôn cho hai ngươi, ngươi nhất định phải khiến hắn yêu ngươi.”
Vừa dứt lời, Thái tử bỗng mở choàng mắt, dùng đoản đao c.ứ.a cổ mình, lại c.ứ.a cả cổ tay ta.
“Cô không yêu nàng, cô thà c.h.ế.c chứ không chịu khuất phục!” Hắn chính khí lẫm liệt, kéo ta cùng nhau tìm đến cái c.h.ế.c.
Mất m.á.u nhanh chóng khiến đầu óc ta trở nên mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Triệu Bách Khanh quát to:
“Lần sau vừa trọng sinh phải lập tức đi tìm trẫm! Trẫm sẽ dạy ngươi cách theo đuổi nam nhân, nhớ kỹ!”
2
Ta lại trọng sinh ở tuổi hai mươi.
Cha mẹ vẫn còn, tỷ tỷ cũng còn sống.
Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta.
Tháng trước, ta vừa được chọn làm bạn đọc cho công chúa.
Tuy tuổi ta đã lớn, đầu óc lại có phần ngốc nghếch, nhưng ta rất giỏi chế mực.
Mực tùng yên, mực dầu đều làm được cả.
Mực đậm sắc, dáng vẻ thanh tú, đặt lên giấy thì đen nhánh mà không loang, lại còn tỏa ra hương thơm dịu dàng, vấn vít nơi đầu ngón tay, ba ngày không tan hết.
Vận Phương công chúa vô cùng thích mùi thơm ấy, cố tình xin ta làm bạn đọc mỗi ngày chỉ để ta chế mực cho người.
Ta cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao vì ta ngốc nên chẳng ai muốn cưới, giờ càng có lý do hai mươi tuổi rồi vẫn chưa được mai mối.
“Ê, ngốc kia, đang nghĩ gì thế?” Vận Phương công chúa dùng cán bút chọc vào má ta.
Ta chậm rãi ngẩng đầu: “Khởi bẩm công chúa điện hạ, ta không phải ngốc, ta tên là Hà Tiểu Viên.”
Người khẽ mím môi cười: “Được rồi được rồi, ngốc à, hôm nay lại phải nhờ ngươi… đưa cái này cho hắn.”
Người nhét bức thư tình vào tay áo ta.
Giống như ba mươi ba đời trước, người đem lòng yêu nhị công tử Phó Dương – con trai thứ hai của Lễ bộ tả thị lang.
Đó thật sự là một thiếu niên tuấn tú.
Chỉ tiếc rằng, hắn là bạn đọc của Triệu Bách Khanh.
Ta rất sợ bọn họ.
“Cái này… ngươi cầm lấy.” Ta run rẩy đưa thư cho Phó Dương, rồi quay đầu bỏ chạy.
Phó Dương lập tức túm lấy cổ áo ta từ phía sau: “Thất điện hạ muốn gặp ngươi.”
Điều gì đến rồi cũng đến.
Hắn đưa ta tới Thanh Yến cung – nơi Triệu Bách Khanh ở.
Trong gian phòng nửa tối nửa sáng, Triệu Bách Khanh đang ung dung sắp xếp quân cờ, nghe thấy ta tới thì chỉ nhấc mắt liếc nhàn nhạt một cái.
“Ta bảo ngươi trọng sinh xong phải lập tức tới tìm ta, vì sao không tới?”
“Ta…” Ta vắt óc tìm cớ: “Ta nghĩ điện hạ nên thử tìm người trọng sinh khác, ta quá ngốc, thật sự chẳng thể theo đuổi được Thái tử đâu.”
Kiếp này, ta đã quyết định từ bỏ.
Ầm một tiếng, Triệu Bách Khanh hất tung bàn cờ, quân đen quân trắng văng tung tóe đầy đất.
Hắn bóp cằm, ép ta ngẩng mặt lên, ánh mắt hung ác:
“Sao lại không nghe lời? Ta phải nói bao nhiêu lần nữa? Đời này ngươi nhất định phải khiến Triệu Quân Nghiêu yêu ngươi!”
Triệu Quân Nghiêu chính là Thái tử, cũng là người trong lòng ta.
Ta bị dọa đến cứng người, ngẩn ngơ như một con ngỗng ngốc không dám động đậy.
Triệu Bách Khanh càng giận dữ:
“Nhìn ngươi ngốc như vậy, ngươi tưởng nếu có thể chọn, ta sẽ chọn ngươi chắc? Ba mươi ba đời trước, ta đã thử qua tất cả mọi người, chỉ có ngươi là người trọng sinh. Ta còn lấy bát tự của ngươi nhờ quốc sư tính toán, quốc sư nói…”
“Nói… nói gì?” Ta khẽ hỏi.
Triệu Bách Khanh như nhớ lại chuyện cực kỳ khó chịu, phất tay áo quay người đi:
“Thiên cơ bất khả lộ, nói chung là mệnh của ngươi và ta đã bị buộc chặt, nhất định phải cùng tiến cùng lùi.”
Ta nhịn không được muốn khóc, tại sao số phận ta lại xui xẻo thế này, bị buộc chung với một Diêm vương như hắn.
Triệu Bách Khanh lại dọa ta một trận nữa, hăm dọa nếu ta không nghe lời sẽ ra tay với cha mẹ và tỷ tỷ ta.
“… Bọn họ vốn bị bệnh lao, sớm muộn gì cũng c.h.ế.c, ngươi cũng không muốn vì đứa con gái ngốc như ngươi mà rút ngắn mấy năm thọ của họ chứ.”
Nhìn ta đã hoàn toàn ngoan ngoãn, Triệu Bách Khanh nhàn nhã ngồi vào ghế dựa lắc lư vài cái, rồi ngoắc tay ra hiệu:
“Nhặt hết quân cờ lên.”
Ta ngồi xổm xuống, từng viên từng viên nhặt lại quân cờ đen ngọc trắng ngọc, nước mắt rơi lã chã.
Thực ra, sâu trong tiềm thức, ta không hề mong sẽ thực sự chinh phục được Thái tử. Mỗi một đời đều như vậy.
Đến một kẻ ngốc như ta cũng đã nhìn ra quy luật: chỉ cần bị Thái tử cự tuyệt, ta sẽ lại được trọng sinh, lại được gặp cha mẹ và tỷ tỷ.
Ta chỉ muốn mãi mãi chìm đắm trong quãng thời gian có họ bên cạnh mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
