Phản Diện Dạy Ta Cách Theo Đuổi Nam Nhân

Chương 2



3.

Cha ta là một tiểu quan lục phẩm ở kinh thành.
Khi ta chừng ba, bốn tuổi, vì lỡ lời xúc phạm nhân vật lớn mà bị giáng chức xuống vùng chướng khí Vân Châu, cả nhà dời đến đó sinh sống.
Vì ta còn nhỏ, thân thể yếu ớt nên vẫn ở lại kinh thành, nương nhờ nhà cô cô.
Hơn mười năm, cha ta cần cù tận tụy vì dân, làm quan ở Vân Châu có nhiều thành tích, nhưng thân thể lại ngày một suy yếu.
Mẹ ta cùng tỷ tỷ cũng vậy, họ đều hít phải quá nhiều khí núi, mắc phải chướng ngược nghiêm trọng, dần chuyển thành lao phổi.
Bệnh này không có thuốc chữa khỏi, chỉ có thể chịu đựng kéo dài, đợi đến khi dầu cạn đèn tàn.
Trong ba mươi ba đời đã qua, ta từng bôn ba khắp đại giang nam bắc tìm thầy hỏi thuốc, đủ mọi cách cũng không giữ được cha mẹ, tỷ tỷ. Năm ta hai mươi lăm tuổi, họ lần lượt qua đời.
Kiếp này, ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng, thường xuyên ra bến cảng nhờ các đội thuyền giúp ta tìm thuốc bên hải ngoại.
Chớp mắt đã tới Tết Trung thu, ta lại phải vào cung làm bạn đọc, trong lòng không khỏi hoang mang lo sợ, sợ bị người của Triệu Bách Khanh bắt đi.
Nhưng căn bản là không thể trốn được, Phó Dương phong lưu tiêu sái đi tới, nói vài câu đùa khiến Vận Phương công chúa cười rạng rỡ.
Hắn đột ngột đổi giọng, chỉ về phía ta:
“Lần trước Thất điện hạ ngửi thấy thỏi mực của Hà cô nương, rất kinh ngạc. Đúng lúc hôm nay Thất điện hạ có tiết thư pháp, không biết công chúa điện hạ có thể cho mượn nàng một hôm không?"

Vận Phương công chúa yêu mến Phó Dương, nói gì nghe nấy, vội vàng giao ta cho bọn họ.
Ta vừa định từ chối thì người đã lườm ta một cái sắc lẹm:
“Ngốc là nghe lời nhất, không được làm bổn cung thất vọng đâu nhé."
Thế là, ta lại rơi vào tay Triệu Bách Khanh.
Trong Thanh Yến cung, hắn đang viết một bức hành thư, nghe tin ta tới cũng không ngẩng đầu, trầm giọng nói:
“Nói xem gần đây ngươi đã làm những gì.”
Ban đầu ta ấp úng, hồi hộp vô cùng.

Nhưng thấy hắn vẫn viết chữ như mây bay nước chảy, ngòi bút lượn như rồng bơi, dường như chẳng chú ý đến ta nói gì, ta mới dần yên tâm.
Ta kể mình đi cảng Thiên Tân, tìm được một bác lái thuyền tốt bụng, nguyện ý giúp ta hỏi xem khi qua Đông Doanh, Cao Ly có tìm được thuốc chữa lao phổi không.
Còn nói mình mới điều chế loại mực hương lê, trong vườn nhà trồng được một cây cam, lại nhặt được một con mèo hoang, nhưng vì nhà có người bệnh phổi không chịu nổi lông mèo, nên đã đem tặng cho Tiểu Béo nhà bên...
Triệu Bách Khanh bỗng lên tiếng:
“Đủ rồi! Toàn chuyện linh tinh, chẳng lẽ ngươi không làm gì để quyến rũ Thái tử à?"
Ta run rẩy, cố gắng nói dối: 

“Có... có chứ, ta học trang điểm một chút..."
Kỳ thật hoàn toàn không có, tay ta vụng về, sống hơn ba mươi đời vẫn chẳng học nổi trang điểm.
Triệu Bách Khanh lạnh lùng nhìn ta:
“Tốt, vậy trang điểm cho ta xem."
Hắn sai người lấy bộ đồ trang điểm từ Dư Nhan cung tới, nào là phấn, son, sáp môi, bút mày, mực lông... đủ loại, lấp lánh khiến ta hoa mắt.
Ta run rẩy, không biết làm sao để che giấu lời nói dối.
Triệu Bách Khanh ung dung ngồi cạnh, rõ ràng đang chờ ta mất mặt.

Ta càng căng thẳng, nước mắt liền tuôn rơi:

"Ta... ta quên cách trang điểm rồi, xin lỗi...”

Triệu Bách Khanh xoa trán, như thể cạn lời với ta:

“Triệu Quân Nghiêu thích mỹ nhân, ngươi vốn chẳng có nhan sắc gì, đến trang điểm cũng không biết, dựa vào cái gì mà hấp dẫn được hắn?"

Ta biết hắn nói đúng.

Ta không xấu, lông mày mắt mũi cũng coi như thanh tú, nhưng so với hoa khôi Mục Đình Đình thì kém xa.

Hậu cung giai lệ ba nghìn, Thái tử lớn lên trong đám mỹ nhân, làm sao có thể để mắt đến ta.

Triệu Bách Khanh gọi ma ma và cung nữ dạy ta trang điểm.

Nhưng trang điểm thế nào, hắn cũng không hài lòng:

“Môi son đỏ thế làm gì, giống như ăn phải tiểu hài tử vậy.

Da đã trắng rồi còn phủ thêm phấn, ai phân biệt nổi với vôi tường trắng?

Còn cái lông mày kia, vẽ thì quá mảnh, không được, giờ lại quá dày..."

Hắn giật lấy bút vẽ mày từ tay ma ma, định tự làm:

“Ta không tin vẽ cái lông mày lại khó như trị quốc vậy!"

Nói rồi, hắn nâng mặt ta, bắt đầu vẽ lông mày trái cho ta. Ta sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên ném bút vẽ xuống:

“Cái quái gì đây? Đúng là khó thật!"

Trong gương, lông mày trái của ta đã rối bời, xấu đến mức ta muốn khóc.

Nhưng ta không dám khóc, sợ bị Triệu Bách Khanh mắng.

Hắn nhìn chằm chằm vào lông mày ta, sốt ruột nói:

“Ma ma dẫn nàng đi rửa mặt.

Phó Dương, ngươi dẫn người ra ngoài cung mua mấy quyển tranh mỹ nhân về đây.”

Triệu Bách Khanh trời sinh cố chấp, không tin trên đời này có chuyện gì là hắn không làm được.

Hắn nghiên cứu tranh mỹ nhân tỉ mỉ chẳng kém nghiên cứu trị quốc, hết kiểu lông mày quyện khói, lông mày lá liễu, lông mày viễn sơn...

Hắn ngồi xem tranh, ta chỉ có thể ngồi đợi một bên, bụng đói sôi lên mấy lượt.

Ta càng thấy tủi thân, chỉ muốn về nhà, muốn ăn cơm, muốn uống cao xuyên bối tỳ bà bổ phổi mà ta tự nấu.

Hoàng hôn buông xuống, Triệu Bách Khanh cuối cùng lại nâng mặt ta lên, đón lấy ánh hoàng hôn nhàn nhạt ngoài cửa sổ, chuyên chú vẽ lông mày cho ta.

Khoảnh khắc ấy, sát khí trên người hắn dường như hoàn toàn tan biến, mắt phượng trong trẻo tập trung.

Ta chợt nghĩ tới câu thơ: “Nắn bút tựa người lâu, vẽ hoa thử tay mới, thích lắm nét vẽ lông mày lúc đậm lúc nhạt, hợp thời mà chẳng lố.”

Cũng nhớ lại lời đồn ba mươi ba đời trước:

Nghe nói Mục Đình Đình không yêu Thái tử, mà thật lòng say mê Triệu Bách Khanh.

Nhưng Triệu Bách Khanh không yêu mỹ nhân, chỉ yêu giang sơn, hắn coi Mục Đình Đình như quân cờ, sai nàng ẩn thân bên cạnh Thái tử làm nội gián, truyền tin tức cho mình.

Sau khi ngồi vững ngai vàng, hắn liền ban c.h.ế.c cho Mục Đình Đình.

Nghĩ tới đó, ta không khỏi rùng mình.

Triệu Bách Khanh khẽ nhíu mày, dịu giọng dỗ dành:

“Ngoan, đừng động, chỉ còn một chút nữa thôi."

Sự dịu dàng vô ý của hắn làm toàn thân ta căng cứng.

Một lúc sau, hắn bật cười, lùi lại mấy bước, nhìn trái nhìn phải rồi tỏ vẻ rất hài lòng:

“Tốt lắm, như vậy đi, tối nay ta dẫn nàng tới ra mắt Triệu Quân Nghiêu."

Ta tò mò nhìn vào gương, sửng sốt khi đối diện với gương mặt tinh xảo tuyệt luân, đặc biệt là cặp lông mày lá liễu mềm mại, khóe mày có một nốt ruồi nhỏ, thần thái sinh động, quả thật là nét vẽ thần.

Triệu Bách Khanh đứng ngay phía sau ta, ánh mắt trong gương giao nhau, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn cũng nhuốm chút ý cười.

“Sao hả, Hà ngốc, tay nghề của ta không tệ nhỉ?"

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...