Cố Tứ nhìn chị mình, ánh mắt có chút phức tạp.
Cậu ta chưa từng thấy chị nhận đồ của người khác, chỉ duy nhất đồ của Lục Thừa Châu là chị chưa bao giờ từ chối.
Ngay cạnh đó là căn hộ của chị ấy, vậy mà chị ấy cũng không từ chối việc Lục Thừa Châu bảo chị ấy ở lại đây.
Lục Thừa Châu liếc nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên những đường nét tinh xảo của gương mặt cô. Sau vài giây, anh ta khẽ mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng: "Ăn trước đi, một lúc nữa xem phim."
Cố Mang nhìn chiếc bánh dâu tây ngàn lớp, thong thả thưởng thức.
Cố Tứ lập tức nhấc mông lên, nhảy vội vào ghế, cũng cầm lấy một cái nĩa: "Mọi người định xem phim gì vậy?"
Cố Mang liếc cậu ta một cái, nói một cách chậm rãi bằng giọng điệu bình thản: "Ăn xong rồi thì đi ngủ đi."
Cố Tứ bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Lục Thừa Châu lại lấy thêm một ít xoài sấy khô và dâu tây đã rửa sạch, thuận tay đút từng miếng cho Cố Mang.
Cố Tứ nhìn thấy: "…"
Ai da, cậu ta ta là bóng đen nhãn hiệu gì thế này? Sao sáng quá vậy?
Thật là khó xử.
…
Cùng lúc đó.
Nhân viên giao hàng mang theo một chiếc hộp đến cửa Tỷ Cung, lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, anh ta nói: "Ngài Hoắc, cô Cố không nhận món quà, lá thư… cô ấy đã xé nó rồi."
Câu cuối cùng anh ta nói hơi khó khăn.
Đầu dây bên kia im lặng hơn mười giây, không có ai lên tiếng.
Nhân viên giao hàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngài Hoắc, ngài có muốn đến lấy lại chiếc hộp này không?"
Dường như giọng nói của anh ta khiến người bên kia sực tỉnh lại, và cuộc gọi bị cắt ngay sau đó.
Nhân viên giao hàng bối rối, không biết phải xử lý chiếc hộp này như thế nào.
Do dự một lúc, khi anh ta đang định rời đi thì một người đàn ông có trông rất lực lưỡng mặc đồ đen xuất hiện trước mặt anh ta.
"Xin chào, ông chủ của tôi bảo tôi đến lấy hộp." Giọng anh ta đầy mạnh mẽ.
Nhân viên giao hàng ngớ người một chút rồi gật đầu, đưa chiếc hộp cho anh ta.
Người đàn ông mặc đồ đen nhận hộp rồi quay người rời đi.
Dưới một tàng cây lớn vắng vẻ bên ngoài Tỷ Cung, một chiếc xe hơi đen đang đỗ. Người đàn ông mặc đồ đen bước vào xe.
Một người đàn ông ngồi ở ghế sau của chiếc xe, ánh sáng mờ ảo, không thấy rõ mặt.
Dù vậy nhưng những đường nét mờ ảo vẫn cho thấy hẳn là gương mặt của anh ta phải xuất sắc lắm.
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt như rơi xuống chiếc hộp, một lúc sau mới từ từ lên tiếng: "Là do lá thư của tôi viết không được hay sao?"
Giọng anh ta hơi trầm thấp, âm điệu có phần u ám, mang một sức ép khiến người ta rùng mình.
Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu không nói gì.
Không khí trong xe trở nên căng thẳng, áp lực như muốn nghẹt thở.
"Không thích hoa, không thích kim cương, thư cũng xé rồi, đến những tài liệu y học tôi tốn công tìm cho cô ấy cũng không nhận, rốt cuộc là cô ấy muốn gì? Nữ sinh thường thích cái gì nhỉ?" Người đàn ông như tự lẩm bẩm, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cả xe im lặng, không ai dám lên tiếng.
Nữ sinh mười mấy tuổi đó, chỉ cần nghe thấy tên là tất cả mọi người trong xe này đều đã cảm thấy rùng mình.
Chứ đừng nói đến việc đoán tâm tư của cô.
Không biết đã qua bao lâu, khi không khí trong xe bắt đầu khiến mọi người không thở nổi, người đàn ông lại lên tiếng: "Bò Cạp Đỏ lấy gần trăm tỷ hàng hóa của chúng ta, các ngươi nghĩ chúng ta nên xử lý thế nào?"
Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính: "Chắc chắn là không thể để chúng thoải mái như vậy được. Chúng ta đâu phải là loại dễ bị bắt nạt."
Một tên đầu hói ngồi ở ghế phụ quay lại, không đồng tình: "Cố Tứ thiếu gia vẫn đang ở trong Bò Cạp Đỏ. Nếu chúng ta ra tay, chẳng may làm bị thương cậu ấy thì chắc chắn là cô Cố sẽ giết chúng ta."
Anh ta không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh cô Cố phát điên lần thứ hai trong đời.
Người đàn ông im lặng rất lâu, cuối cùng mới cất giọng: "Về thôi."
Tên hói thở phào nhẹ nhõm. Nnhưng nghĩ đến việc mất đi một lô hàng lớn và bị giam trong nhà tù quốc tế suốt nửa tháng, anh ta vẫn cảm thấy không cam lòng: "Thưa ngài, nếu ngài tin tưởng tôi, giao chuyện này cho tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết thật gọn gàng, xả được cơn giận."