Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 303: Chương 303



Người đàn ông gõ gõ tay lên chiếc hộp, như đang suy nghĩ, sau một lúc, nói: “Anh đi làm đi.”

Người đàn ông đầu trọc kính cẩn nói: “Vâng!”

Chiếc xe màu đen lái ra khỏi Tỷ Cung.

Chiều hôm sau.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mặt đất đã phủ một lớp dày màu trắng

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng đến đón Cố Tứ.

Lần này trước khi đi, Cố Tứ không có chút luyến tiếc nào, thậm chí còn có chút không thể chờ thêm.

Không phải là trước lạ sau quen, mà là ở đây đã không có chỗ cho cậu ta nữa.

Cố Tứ đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, khoác túi lên vai, nhìn Cố Mang: “Chị, em đi đây.”

Cô gái đút tay vào túi, thản nhiên đứng đó, đôi mày thanh tú nhướng lên, cằm hếch lên.

Thái độ có hơi vô tình.

Cố Tứ bất lực thở dài, quay người lại.

Bước tới xe, ném chiếc túi vào.

Khi chuẩn bị lên xe, cậu ta dừng lại, xoay người chạy lại, ôm Cố Mang thật chặt.

Cô gái cúi đầu, đặt tay lên đầu cậu ta, thấp giọng nói: “Luyện tập cho tốt.”

Cố Tứ hừ một tiếng, buông eo cô ra, sau đó quay sang Lục Thừa Châu đang cầm ô cho chị gái mình: “Anh chăm sóc chị gái tôi cẩn thận.”

Lục Thừa Châu gật đầu: “Muốn học cái gì, để cho Tần Phóng sắp xếp cho cậu.”

Chỉ số IQ của Cố Tứ rõ ràng cao hơn nhiều so với người bình thường, không thể tuân theo các phương pháp tập luyện trước đó.

“Tôi biết rồi.” Vẻ mặt Cố hơi buồn, bước lên xe với ánh mắt đầy miễn cưỡng.

Hạ Nhất Độ nói: “Anh Thừa, bọn tôi đi đây.”

Lục Thừa Châu đút một tay vào túi, đáp lại.

Tần Phóng cũng chào hỏi, rồi ngồi vào ghế lái.

Cố Tứ vừa rời đi, Lục Thừa Châu liền đưa Cố Mang về trường học.

Chiều chủ nhật, học sinh nội trú trở lại trường, trên cầu thang người đến người đi.

Các cô gái vừa nhìn thấy Cố Mang, ánh mắt đều thay đổi, lộ ra vẻ vừa sợ vừa kinh ngạc, vô thức bước sang một bên, không dám lên tiếng.

“Cố Mang, cậu trở về rồi.” Đỗ Tuyết cầm theo một túi rác đi xuống lầu. 

Cố Mang nhìn cô ấy rồi gật đầu.

Đỗ Tuyết nhìn xung quanh, xác định mọi người đều cách khá xa, lặng lẽ đến gần cô: “Họ đang nấu lẩu trong ký túc xá, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn nhé.”

Trường trung học Minh Thành cũng được coi là một trường học quý tộc, đường dây điện cũng khá an toàn, nhiều học sinh sẽ lén nấu một số món để ăn.

Cố Mang khẽ nhướng mày, hơi hoang dã, uể oải a một tiếng.

Đỗ Tuyết cười chỉ tay ra ngoài: “Vậy cậu về trước đi, tôi vứt rác xong rồi đi lên.

Cố Mang ừm một tiếng, đi lên lầu.

Đến ký túc xá, vừa mở cửa ra, mùi lẩu đã xộc thẳng vào mặt.

Thẩm Hoan đang chuẩn bị nước chấm cho mọi người, nhìn thấy Cố Mang trở về liền gọi: "Chị Mang" rồi nhanh chóng đứng dậy chạy tới đóng cửa lại, để tránh mùi bay ra ngoài bị phát hiện.

Những người khác thì nói Cố Mang về thật đúng lúc, có thể cùng ăn với nhau.

Cô gái cởi mũ treo lên, đặt túi xách lên giường, cởi áo khoác.

Mạnh Kim Dương rửa rau xong bưng ra, nhìn thấy cô, cười nói: “Cố Mang, có thịt bò cậu thích ăn.”

Cố Mang nhếch môi, nhéo mặt cô ấy theo thói quen.

"Chị Mang, cậu muốn ăn cay không?" Bên cạnh Thẩm Hoan đã bày năm bát nước chấm, chỉ còn lại Cố Mang.

Cố Mang chải tóc, gật đầu, xắn tay áo rửa tay, rồi đi tới giúp đỡ.

Khi gần như đã chuẩn bị xong, một nhóm nữ sinh ngồi quanh bàn, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Sửa ảnh xong, không dám đăng lên vòng bạn bè nên lén đăng lên weibo.

Thẩm Hoan đang nghĩ nên viết thêm gì, thuận miệng hỏi: “Chị Mang, chị có tài khoản weibo không? Chúng ta có thể theo dõi nhau.”

Tay Cố Mang chống mặt, có chút lười biếng, giọng nói bất cần: "Cái đó sao, không chơi."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...