Đến khi bình minh, Tề Vân Châu mới tỉnh lại, Lâm Như Ý nằm trong lòng hắn, tay chân bọn họ quấn lấy nhau, cực kỳ giống một đôi tình nhân mới vui vẻ cả đêm. Tề Vân Châu hôn lên môi Lâm Như Ý rồi sờ sờ trán y, đã bớt sốt rồi, chỉ là không biết vì sao y vẫn chưa tỉnh lại.
Tề Vân Châu nghi ngờ khi lao xuống từ trên vách núi, Lâm Như Ý đã bị mặt nước đập ngất xỉu, cho nên mới hôn mê lâu như vậy.
Thật ra cũng đoán đúng một nửa, đầu tiên là khi ở trong xe ngựa Lâm Như Ý đã bị đâm đến choáng váng, lại rơi xuống từ trên vách núi khiến sự choáng váng của y lại tăng thêm, vừa hôn mê liền hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Buổi tối ngày hôm sau, Tề Vân Châu lại nhịn không được cởi sạch Lâm Như Ý, ôm y vào trong ngực vuốt ve sờ mó rồi cắm côn th*t vào khe chân y hung ác thao một lúc, chỉ cảm thấy như vậy đã biến Lâm Như Ý thành người của mình, trong lòng thấy rất ngọt ngào rồi lại để y mặt đối mặt nằm sấp trên người mình. Hắn thay đổi nhiều kiểu hôn với y, hút đến mức khóe miệng Lâm Như Ý cũng trầy. Âm hộ của Lâm Như Ý cũng bị hắn chơi suốt, đầu lưỡi và ngón tay thay phiên nhau luồn vào chơi đùa, ngay cả cúc huyệt cũng bị hắn dùng ngón tay cắm vào. Không biết vì sao sau mỗi đêm điên loan đảo phượng với Lâm Như Ý tinh thần của hắn lại càng ngày càng tốt, ngay cả lúc luyện công cũng cảm thấy càng có tiến bộ.
Vào chiều ngày thứ ba, Lâm Như Ý đột nhiên tỉnh lại, lúc y tỉnh lại, Tề Vân Châu vẫn đang đánh bắt cá bên bờ sông, cũng không ở bên cạnh, trên bếp đang hâm cháo trắng mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Lâm Như Ý mở mắt ra cũng có chút mơ mơ màng màng, đầu có chút choáng váng, y chống đỡ cơ thể ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, yên lặng ngồi một hồi lâu mới có thể thấy rõ sự vật chung quanh. Y còn nhớ rõ trên con đường tơ lụa cũ lúc mình đến trấn Nhạn Hồi nhậm chức thì gặp tam vương gia Tề Vân Châu, sau khi cáo biệt hắn, phía sau có một đội người ngựa đuổi theo, sau đó xe ngựa của y bắt đầu chạy như điên. Sau đó y không nhớ được gì nữa, nhưng đây là chỗ nào?
Lâm Như Ý nhìn chăn trên người, tấm chăn len trắng như tuyết mềm mại là đồ của mình, còn có cái lồng đặt bên cạnh cũng là của mình, còn có bếp than kia, cũng là mình mang đi trên đường nấu trà, còn có quần áo treo trên cành cây, cũng là của mình nốt. A! Mấy cái yếm kia cũng là của mình! Lâm Như Ý đi xuống bãi cỏ, vừa nhấc chân đi bộ liền cảm giác giữa hai chân ngứa ngáy, không hiểu sao tự nhiên lại co rút, cảm giác trống rỗng bỗng đánh vào trong lòng Lâm Như Ý. Lâm Như Ý vội vàng kẹp chặt chân, đỏ mặt từng bước từng bước di chuyển về phía cành cây kia.
Y muốn cất mấy cái yếm kia đi nhưng nó treo quá cao, Lâm Như Ý nhảy lên để kéo nó xuống nhưng nhảy hai cái không những không kéo được, ngược lại còn choáng váng, chân mềm nhũn té ngã. Lâm Như Ý cho rằng mình sẽ ngã rất đau nhưng đột nhiên lại ngã vào một cái ôm rắn chắc ấm áp.
"... Ngươi? Ngươi!" Lâm Như Ý giật mình, y hoàn toàn không nghĩ tới chuyện vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Tề Vân Châu, chỉ là gương mặt hắn thoạt nhìn có chút lôi thôi, trên cằm toàn là râu ria. Trái ngược hoàn toàn với bộ dáng quý công tử ngày xưa nhưng trước mắt Lâm Như Ý cũng không thèm để ý những thứ này: "Đây là chỗ nào? Sao ta lại có thể ở cùng một chỗ với ngươi vậy điện hạ?...Thư đồng và xa phu của ta đâu? Xe ngựa của ta đâu?"
Đối mặt với những vấn đề liên tiếp của Lâm Như Ý, Tề Vân Châu không cần giải đáp trước, mà bế Lâm Như Ý lên bãi cỏ kia, sờ sờ mặt y nói: "Ngươi hôn mê ba ngày, tạm thời không nên xuống giường vội."
Từ lúc Lâm Như Ý bị hắn chặn ngang ôm lên bãi cỏ, lại đến khi bị hắn sờ mặt, đều là trạng thái choáng váng, cho đến khi nghe hắn nói mình đã hôn mê ba ngày. Lúc này mới bừng tỉnh, chẳng trách cả người mình mỏi nhừ, cổ họng khô ngứa, đầu lưỡi tê dại, khóe miệng vừa nói chuyện cũng đau, còn có cặp vú, từ khi tỉnh lại tới giờ cứ đau đớn không chịu nổi.
"Chuyện gì đã xảy ra với ta vậy? Ta nhớ ngươi đi trước mà, sau đó có một đội người ngựa đuổi theo phía sau, sau đó ngựa của ta cũng phát điên chạy về phía trước... Sau đó, ta lại không biết gì cả." Lâm Như Ý nói.
"Đội người ngựa kia tới để ám sát ta, vừa vặn gặp phải ngươi. Xa phu của ngươi vốn là ám vệ ta đưa cho ca ca ngươi, hắn thấy ta gặp nguy hiểm liền cưỡi xe ngựa tới gần đường cứu ta, ta vốn tưởng rằng hắn thả ngươi xuống trước rồi mới tới tìm ta, không ngờ lại liên lụy đến ngươi..." Tề Vân Châu kể tóm tắt chuyện hai người rơi xuống vách núi như thế nào, tỉnh lại như thế nào, rồi chuyện Tề Vân Châu làm cách nào để cứu y nói, còn an ủi y: "Đừng sốt ruột, thị vệ của ta thấy ta không đến sườn núi thì cũng biết lộ tuyến của ta. Mấy ngày nữa hẳn là sẽ đến cứu chúng ta ngay thôi."
Trong lòng Lâm Như Ý thầm kêu xui xẻo, trước kia y rất ít khi lui tới với vị tam vương gia này, chỉ biết hắn là bạn tốt của huynh trưởng, có từng gặp vài lần trong nhà mà thôi, cũng chỉ là gật đầu chào hỏi cho có, nghe hắn nói mình hôn mê mấy ngày nay đều được hắn chăm sóc, bị hắn liên lụy nhưng cũng không thể oán giận, thật là bực mình quá!
Còn có Tề Vân Châu này cũng rất kỳ lạ, làm gì mà cứ nhìn mình chằm chằm vậy? Kỳ lạ, khiến Lâm Như Ý không được tự nhiên lắm.
"Cơ thể ngươi có chỗ nào không khỏe không?" Vẻ mặt Tề Vân Châu quan tâm hỏi, trực tiếp sờ lên lên trán Lâm Như Ý, cảm giác nhiệt độ bình thường liền yên tâm. Sau đó còn gỡ cỏ khô dính trên đầu y nữa, động tác vừa thân mật lại tự nhiên, còn hỏi: "Có đói không? Ta vừa bắt được một con gà rừng, ngươi muốn nướng hay hầm?"
Thực sự quá sai! Lâm Như Ý đỏ mặt dịch vào trong, tránh ánh mắt nóng bỏng của Tề Vân Châu, ánh mắt y vừa vặn lại rơi trên mấy cái yếm treo ở cửa động, Lâm Như Ý lập tức nhận ra mình đã bỏ qua cái gì!
"Ngươi, ngươi!" Lâm Như tức giận đến phát run, ngón tay run rẩy chỉ vào cái yếm kia, lại chỉ về phía Tề Vân Châu: "... Ngươi... Ngươi cởi quần áo ta!"
"Đúng vậy, ngươi rơi vào trong hồ cả người đều ướt đẫm, đương nhiên ta phải thay quần áo sạch sẽ cho ngươi, chẳng lẽ mặc kệ không quan tâm à?" Tề Vân Châu nói một cách hợp lý, nắm lấy bàn tay run rẩy của Lâm Như Ý: "Ngươi cũng không nên tức giận, ta không biết ngươi là người song tính, nếu biết..."
"Sớm biết thì như thế nào? Ta là một người như vậy đấy, ngươi muốn thế nào?" Lâm Như Ý lập tức hất tay Tề Vân Châu ra, quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hốc mắt rưng rưng, cắn răng nói: "Trời sinh ta chính là như vậy, liên quan gì đến ngươi à!"
Tề Vân Châu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Lâm Như Ý lại có phản ứng lớn như vậy, hắn tận lực thả nhẹ giọng: "Ta muốn nói cơ thể ngươi rất đẹp, nếu đã nhìn tất nhiên ta phải chịu trách nhiệm với ngươi."
"Ngươi nói hươu nói vượn gì đó!" Khuôn mặt Lâm Như Ý trong nháy mắt đỏ bừng, đầu nóng như muốn bốc khói, tim như trống rỗng, đứng ngồi không yên.
Y chỉ muốn chỉ trích Tề Vân Châu là một tên dâm tặc nhưng hắn vì sức khỏe của mình mới cởi quần áo, mà tình huống cơ thể của y chỉ có người nhà và thị nữ hầu hạ bên cạnh mới biết, bọn họ luôn cẩn thận không nói ra chuyện Lâm Như Ý không giống người thường nhưng ánh mắt khi nhìn y luôn là ánh mắt đồng tình, bao dung. Chỉ vì cơ quan này, từ lúc sinh ra y luôn chỉ được gia đình cưng chiều mà không được coi trọng như ca ca.
Ai cũng không biết một người kiêu ngạo như Lâm Như Ý thật ra cũng vô cùng tự ti.
Tề Vân Châu thấy bộ dáng lã chã chực khóc của y, một lần nữa cam đoan nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!"
"... Ý ngươi là sao?"
"Đương nhiên là cưới ngươi về làm phi." Tề Vân Châu vân đạm phong khinh nói, dáng vẻ tràn đầy tự tin, vốn tưởng rằng Lâm Như Ý sẽ ôm hắn nũng nịu khóc một hồi, sau đó cảm kích một chút mà không ngờ Lâm Như Ý lại trợn mắt căm tức nhìn hắn: "Ngươi nói bậy bạ gì đấy?! Ta là nam nhi, tương lai chỉ muốn cưới vợ sinh con thôi!"
Đầu bị một chậu nước lạnh đập xuống, cân nhắc mấy ngày, làm nửa ngày thì cũng chỉ là một bên nhiệt tình, Tề Vân Châu có chút tức giận nhưng biết hiện tại không phải lúc tranh cãi với Lâm Như Ý, y vừa mới tỉnh lại, có một số việc còn chưa rõ lắm.
Tề Vân Châu liền che giấu cảm xúc của mình, trên mặt không lộ ra vẻ không vui, ngược lại trông rất dịu dàng, cười nói: "Thật ra ta cũng không cảm thấy chuyện này có gì lớn, chỉ là sợ ngươi để ý, nếu ngươi không thèm để ý thì tốt rồi, dù sao mọi người đều là nam nhi, vậy về sau là huynh đệ tốt!"
Lúc này Lâm Như Ý mới hài lòng, y hung dữ uy hiếp Tề Vân Châu: "Ngươi không được nói chuyện này ra ngoài! Nếu không ta liền, liền..."
"Liền thế nào?" Khóe miệng Tề Vân Châu mang theo nụ cười, có chút đùa giỡn nhìn chằm chằm Lâm Như Ý, giống như con báo bắt được con mồi đang chuẩn bị cho vào miệng.
"Liền..." Lâm Như Ý vốn định nói liền nói với tổ phụ, tổ phụ là thầy của Tề Vân Châu, nhất định sẽ hung dữ giáo huấn hắn nhưng tổ phụ đã qua đời, ngay cả tiên đế có thể trị được Tề Vân Châu cũng đã băng hà, nhất thời cảm thấy thiên hạ này không còn ai có thể trị Tề Vân Châu, không khỏi có chút tuyệt vọng nhưng vẫn cố trừng mắt hù dọa Tề Vân Châu: "Ta luôn có biện pháp trị ngươi, hừ!"
Tề Vân Châu thấy dáng vẻ của Lâm Như Ý đáng yêu như vậy liền muốn đến gần trêu chọc y, hắn nói: "Ta là bạn tốt của đại ca ngươi, nhất định sẽ không nói lung tung đâu, chỉ là trước mắt Lâm huynh còn có một chuyện phải làm."
Lâm Như Ý cho rằng hắn muốn nói chuyện lớn gì đó nên nhất thời không chuẩn bị, liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tề Vân Châu không trả lời mà ngửi ngửi một lúc, cười nói: "Nhiệt độ mùa hè khó tan, tuy rằng mỗi ngày vi huynh đều lau người cho ngươi, từ vú nhỏ đến đầu ngón chân đều lau sạch rồi nhưng vẫn tích tụ mồ hôi, chẳng lẽ Lâm huynh không cảm thấy trên người mình dính nhớp dơ bẩn à?"
Trong nháy mắt gương mặt Lâm Như Ý đỏ bừng, ngày thường y hay có thói ở sạch. Người khác có khi mười ngày mới tắm rửa thay quần áo, mà y dường như mỗi ngày đều phải tắm rửa, nếu không phải do y thích tắm rửa như vậy thì người trong nhà cũng sẽ không để tỳ nữ bên người biết chỗ đặc thù của y, ngoại trừ tỳ nữ thì ai mà có thời gian ngày nào cũng hầu hạ y tắm rửa đây? Lâm Như Ý lại là một người da mặt mỏng bị Tề Vân Châu ngửi một cái như vậy, hận không thể vùi đầu vào trong đất, y chưa bao giờ bị người ta nói thẳng như vậy.
"Lâm huynh không cần cảm thấy xấu hổ, thật sự có nguyên nhân cả mà, ta thấy da thịt ngươi mềm mại, chỗ riêng tư cũng sạch sẽ trắng nõn, nhất định là ngày nào cũng tắm rửa, cũng là người thích ở sạch." Tề Vân Châu cười giải vây cho y, rõ ràng do hắn khơi mào việc này trước, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn cứ bày dáng vẻ thấu tình đạt lý, hắn đề nghị: "Vậy đi, cách đó không xa có một hồ nước, trước đó ngươi cũng ngâm mình nguyên ngày trong nước rồi chi bằng Lâm huynh đi tắm với ta đi?"
Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán
Chương 4: Là huynh đệ thì đi tắm cùng nhau đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương