Quà Sinh Thần Của Sư Tôn
Chương 3
Thế là ta bị bắt làm tướng áp trận, tuy rằng ta vạn lần không muốn, nhưng ta không có cách nào, ai bảo ta thiếu hắn! Điều an ủi duy nhất chính là hắn nói, chỉ cần trận pháp thành công nhất định có thể thả ta đi, kịp thời gian qua núi, đến Vạn Yêu học viện báo danh.
Ta bị buộc đứng trong một hình vẽ bát quái, xung quanh rất nhiều hoa văn kỳ lạ. Hắn đứng trước mặt ta, dang tay bắt ấn rồi lầm bầm khẩu quyết gì đó không rõ, bốn phương tám hướng lập tức có sấm chớp nổi lên ầm ầm, gió thổi vù vù khiến cho các cành lá lao xao dữ dội.
Ta đột nhiên có chút lo lắng, không biết loại trận pháp này có khiến ta bỏ mạng hay không, nếu có thì hy vọng của cả Quy tộc đời này phải tính sao bây giờ? Ta hối hận ta đã thiếu suy nghĩ, chọc vào tên nhóc này làm gì...huhu…
Đúng lúc này các hình vẽ xung quanh ta loé sáng, ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn rồi xông thẳng lên tận trời. Ta ngơ ngác nhìn theo những cột sáng kia, cho đến khi trên không trung có tiếng chim hạc kêu thanh vang vọng cả một vùng núi hoang. Sau đó, ta ngửi được một mùi hương thơm ngát trong không khí.
Đứa bé trước mặt ta không biết từ lúc nào đã bị một quầng sáng bao phủ, không còn nhìn thấy rõ hình dạng nữa. Khi ánh sáng giảm đi, ta quan sát kỹ hơn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mắt nhắm nghiền, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Tình hình này có vẻ không giống đang tăng tu vi?
Bất chợt lúc này, ánh trăng soi chiếu vào các cột sáng rồi bị đánh bật ra, phản chiếu lên trên người hắn, ta thấy hắn chậm rãi đứng dậy, dang hai tay ra đón lấy ánh trăng. Bất thình lình ta chứng kiến một hình ảnh khiến cho cả đời này ta cũng không thể quên được. Ta trông thấy tay chân hắn đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được bắt đầu dài ra, à không là hắn đang lớn lên một cách khó tưởng tượng... Chẳng mấy chốc đứa bé phấn điêu ngọc trác, khó tính và hay nhíu mày ở trước mặt ta đã biến thành một thiếu niên tuấn tú, vóc người cao ráo, tay chân thon dài, làn da trắng nõn như bạch ngọc…Rồi chỉ một chốc sau, thiếu niên tuấn tú kia "phát triển" nhanh chóng, thành một nam tử tráng niên, phong thái rạng rỡ, trong sáng như ánh trăng.
Chỉ là… bộ quần áo hài tử tên người hắn thì lại không tự động to ra như cơ thể hắn, đã rách bươm từ lúc nào! Mắt hắn vẫn nhắm nghiền, mắt ta thì mở to, ta có thể trông thấy rõ ràng từng cơ bắp trên người hắn. Ta hết sức tò mò, ta từng tuổi này, chưa bao giờ trông thấy cơ thể của nam tử, lại còn ở một khoảng cách gần như vậy! Cho nên ta càng trố mắt ra mà quan sát, nam tử thành niên là thế này sao? Cũng không biết hắn là giống loài gì, sao lại có chiếc đuôi ở phía trước thế kia. Ta càng nghĩ càng thấy lạ, cuối cùng không nhịn được, ta vươn tay ra sờ sờ vào chiếc đuôi kia. Thật kỳ lạ, chiếc đuôi kia đứng thẳng lên, còn trở nên rất cứng nữa…
Ta chỉ vừa sờ soạng được một chút thì hắn mở choàng mắt, một tay chụp lấy tay ta, một tay phất nhẹ, đột nhiên một bộ áo chùng dài từ trong thạch động gần đó bay ra ngoài, nằm gọn trong tay hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi thả tay ta ra, thong thả mặc quần áo vào. Ta vẫn còn chưa hết choáng váng.
Cho đến khi ánh sáng từ trận pháp chung quanh đã bắt đầu ảm đạm hơn một chút, ta mới hoàng hồn hỏi hắn: "Ngươi... thật ra ngươi là ai? Vì sao lại có thể lớn lên nhanh như vậy?"
Hắn xoay người lại liếc ta một cái: "Đây không phải là lớn lên, đây là khôi phục hình dạng!"
"Vậy ngươi đã khôi phục hình dạng rồi, ta đi được chưa?" Ta chỉ muốn nhanh chóng lên đường cho kịp lúc, ta đi chậm như vậy, không tranh thủ thời gian thì sẽ hỏng việc mất thôi.
"Ngươi không thể đi!"
"Vì sao?!" Ta không hiểu.
"Vừa rồi ngươi to gan sờ soạng bổn tôn, ngươi phải bồi thường cho ta!"
Huhu, ta thật hận cái tay của mình, lúc đầu thì không khống chế được, ném mai Kim Quy ra, bây giờ lại không khống chế được mà sờ hắn. Ta...ta phải làm sao bây giờ?
Ta bị buộc đứng trong một hình vẽ bát quái, xung quanh rất nhiều hoa văn kỳ lạ. Hắn đứng trước mặt ta, dang tay bắt ấn rồi lầm bầm khẩu quyết gì đó không rõ, bốn phương tám hướng lập tức có sấm chớp nổi lên ầm ầm, gió thổi vù vù khiến cho các cành lá lao xao dữ dội.
Ta đột nhiên có chút lo lắng, không biết loại trận pháp này có khiến ta bỏ mạng hay không, nếu có thì hy vọng của cả Quy tộc đời này phải tính sao bây giờ? Ta hối hận ta đã thiếu suy nghĩ, chọc vào tên nhóc này làm gì...huhu…
Đúng lúc này các hình vẽ xung quanh ta loé sáng, ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn rồi xông thẳng lên tận trời. Ta ngơ ngác nhìn theo những cột sáng kia, cho đến khi trên không trung có tiếng chim hạc kêu thanh vang vọng cả một vùng núi hoang. Sau đó, ta ngửi được một mùi hương thơm ngát trong không khí.
Đứa bé trước mặt ta không biết từ lúc nào đã bị một quầng sáng bao phủ, không còn nhìn thấy rõ hình dạng nữa. Khi ánh sáng giảm đi, ta quan sát kỹ hơn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mắt nhắm nghiền, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Tình hình này có vẻ không giống đang tăng tu vi?
Bất chợt lúc này, ánh trăng soi chiếu vào các cột sáng rồi bị đánh bật ra, phản chiếu lên trên người hắn, ta thấy hắn chậm rãi đứng dậy, dang hai tay ra đón lấy ánh trăng. Bất thình lình ta chứng kiến một hình ảnh khiến cho cả đời này ta cũng không thể quên được. Ta trông thấy tay chân hắn đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được bắt đầu dài ra, à không là hắn đang lớn lên một cách khó tưởng tượng... Chẳng mấy chốc đứa bé phấn điêu ngọc trác, khó tính và hay nhíu mày ở trước mặt ta đã biến thành một thiếu niên tuấn tú, vóc người cao ráo, tay chân thon dài, làn da trắng nõn như bạch ngọc…Rồi chỉ một chốc sau, thiếu niên tuấn tú kia "phát triển" nhanh chóng, thành một nam tử tráng niên, phong thái rạng rỡ, trong sáng như ánh trăng.
Chỉ là… bộ quần áo hài tử tên người hắn thì lại không tự động to ra như cơ thể hắn, đã rách bươm từ lúc nào! Mắt hắn vẫn nhắm nghiền, mắt ta thì mở to, ta có thể trông thấy rõ ràng từng cơ bắp trên người hắn. Ta hết sức tò mò, ta từng tuổi này, chưa bao giờ trông thấy cơ thể của nam tử, lại còn ở một khoảng cách gần như vậy! Cho nên ta càng trố mắt ra mà quan sát, nam tử thành niên là thế này sao? Cũng không biết hắn là giống loài gì, sao lại có chiếc đuôi ở phía trước thế kia. Ta càng nghĩ càng thấy lạ, cuối cùng không nhịn được, ta vươn tay ra sờ sờ vào chiếc đuôi kia. Thật kỳ lạ, chiếc đuôi kia đứng thẳng lên, còn trở nên rất cứng nữa…
Ta chỉ vừa sờ soạng được một chút thì hắn mở choàng mắt, một tay chụp lấy tay ta, một tay phất nhẹ, đột nhiên một bộ áo chùng dài từ trong thạch động gần đó bay ra ngoài, nằm gọn trong tay hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi thả tay ta ra, thong thả mặc quần áo vào. Ta vẫn còn chưa hết choáng váng.
Cho đến khi ánh sáng từ trận pháp chung quanh đã bắt đầu ảm đạm hơn một chút, ta mới hoàng hồn hỏi hắn: "Ngươi... thật ra ngươi là ai? Vì sao lại có thể lớn lên nhanh như vậy?"
Hắn xoay người lại liếc ta một cái: "Đây không phải là lớn lên, đây là khôi phục hình dạng!"
"Vậy ngươi đã khôi phục hình dạng rồi, ta đi được chưa?" Ta chỉ muốn nhanh chóng lên đường cho kịp lúc, ta đi chậm như vậy, không tranh thủ thời gian thì sẽ hỏng việc mất thôi.
"Ngươi không thể đi!"
"Vì sao?!" Ta không hiểu.
"Vừa rồi ngươi to gan sờ soạng bổn tôn, ngươi phải bồi thường cho ta!"
Huhu, ta thật hận cái tay của mình, lúc đầu thì không khống chế được, ném mai Kim Quy ra, bây giờ lại không khống chế được mà sờ hắn. Ta...ta phải làm sao bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương