Bên cạnh quả phụ Tào còn có vài người trong thôn thích nói chuyện thường ngày. Nếu bà ta nói gì thì chưa tới một lát sau những lời đó sẽ truyền ra khắp thôn.
Bên này ba người Đường Tiêu Tiêu đã về đến nhà họ Tống. Cha Tống cũng nhanh chóng tan làm trở về. Cả cha mẹ Tống đều rất vui vẻ về sự bình phục của Tống Cảnh Chi.
"Cha, mẹ, buổi tối con muốn mời cả nhà bác cả đến nhà ăn cơm. Một là để cảm ơn bọn họ đã chăm sóc trong quãng thời gian này. Hai là con định đính hôn với Tiêu Tiêu, nên muốn mời bọn họ đến làm chứng."
Sau bữa trưa, bốn người đang ngồi trong phòng của Tống Cảnh Chi để trò chuyện. Anh nói ra suy nghĩ của mình cho cha mẹ Tống nghe.
"Tất nhiên đính hôn là chuyện tốt. Nhưng chúng ta phải thông báo chuyện này cho cha mẹ Tiêu Tiêu." Dĩ nhiên mẹ Tống cũng muốn mau chóng cưới cô con dâu này.
Tống Cảnh Chi biết phải thông báo chuyện này cho cha mẹ Đường, nhưng qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ chân anh đã có thể đứng lên rồi. Nếu Tiêu Tiêu còn ra vào nhà bọn họ, sẽ khó tránh khỏi việc bị người ta lời ra tiếng vào, nhưng chỉ cần bây giờ bọn họ đính hôn thì sẽ hết.
"Lát nữa cháu sẽ viết thư cho cha mẹ cháu. Bọn họ rất tiến bộ, hơn nữa Tống Cảnh Chi tốt như thế, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý thôi." Đương nhiên Đường Tiêu Tiêu biết nỗi lo lắng của Tống Cảnh Chi.
Cha Tống gật đầu nhìn mẹ Tống. Mẹ Tống đứng dậy trở vê phòng mình, đến khi đi vào đã lấy ra một bao lì xì dày cộm.
"Đây là sính lễ mà thím và chú cháu đã chuẩn bị, cũng không nhiều, tổng cộng là sáu trăm sáu mươi sáu, còn lại sẽ do Cảnh Chi bổ sung cho cháu."
Đường Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn Tống Cảnh Chi. Sáu trăm sáu mươi sáu? Ở trong thành phố cũng không có sính lễ nào cao đến thế?
"Tiêu Tiêu, cháu hãy nhận lấy đi. Đây là chút lòng thành của chú và thím cháu. Chú biết ở trong thành phố của cháu còn phải có ba xoay một vang*. Thứ này thì chú và thím cháu không có. Đây là do Cảnh Chi cho, sau này chú thím xây nhà xong thì tiền trợ cấp của Cảnh Chi sẽ do thằng bé tự cất giữ."
*Chỉ bốn mặt hàng gia dụng: radio, xe đạp, máy may và đồng hồ.
"Chú, cháu không có chê ít mà số tiền này quá nhiều rồi." Kết hôn ở nông thôn mà sính lễ sáu trăm sáu mươi sáu đã là con số trên trời rồi.
"Em cứ nhận lấy đi, đây là tấm lòng của cha mẹ." Tống Cảnh Chi gật đầu với cô.
"Cảm ơn chú, cảm ơn thím." Nếu anh đã nói như thế thì cô sẽ nhận lấy.
Thấy cô nhận lấy, Tống Cảnh Chi đi tới trước tủ, lấy sổ tiết kiệm và hai bì thư trong túi hành lý quân dụng của anh ra.
"Đồng chí Đường Tiêu Tiêu." Anh câm món đồ trong tay đi tới trước mặt cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc và căng thẳng.
"Có." Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô cũng không khỏi nghiêm túc theo.
"Cả đời này, thân xác anh đã thuộc về Tổ quốc, chỉ có trái tim là có thể trò chuyện, hy vọng em có thể chấp nhận." Anh đưa món đồ trong tay cho cô. "Đồng chí Tống Cảnh Chi, cả đời này, thân xác của anh đã từng thuộc ve em, mà em cũng đã chấp nhận trái tim của anh." Cô nhận lấy món đồ trong tay anh, thẹn thùng cúi đầu."
Cha mẹ Tống thấy cô đồng ý thì nhìn nhau nở nụ cười.
"Cha đến bác cả con để mời bọn họ đến ăn tối." Cha Tống tươi cười đi ra ngoài.
"Tiện thể ông hãy xin nghỉ giúp tôi, buổi chiều tôi phải đi chợ mua tí thịt." Mẹ Tống cũng ra ngoài theo.
"Em không xem thử trong sổ tiết kiệm có bao nhiêu tiền à?" Anh kéo cô ngồi xuống bên giường.
"Ồ" Cô mở sổ tiết kiệm ra, trợn tròn mắt: "4600?"
"Ừm. Tiền trợ cấp mỗi tháng của tôi là 121. 3 đồng, ăn cơm đều ăn ở nhà ăn của đội phòng cháy chữa cháy. Hàng tháng chỉ gửi cho cha mẹ mười đồng phí phụng dưỡng, chứ không tiêu gì khác. Đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ còn có thêm tiên thưởng."
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 48: Cô Ấy Là Vợ Tương Lai Của Tôi 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương