"Trong bì thư là tiên trợ cấp và tiền thưởng mà anh đã nhận được ở khu tai nạn lần này. Bì thư còn lại là phiếu mà tôi đã tích góp trong mấy năm qua, bên trong có phiếu ba xoay một vang, anh đã đổi sang phiếu dài hạn rồi."
"Trên người anh vẫn còn mấy chục đồng và một ít phiếu, để lại cho em mua ít đồ ăn vặt."
"Mấy thứ này đều cho em à?" Cô cầm sổ tiết kiệm và bì thư nhìn anh. Đây là toàn bộ gia sản của anh.
"Ừm, cho em hết đấy. Đến khi chúng ta kết hôn, em phải cho anh ít tiền đấy nhé." Tống Cảnh Chi cười nói.
Đường Tiêu Tiêu nhìn anh, tại sao bây giờ người này lại mặt không đỏ cũng chẳng thở dốc khi nói về chuyện này thế? Dáng vẻ ngượng ngùng ngày trước đâu rồi?
"Anh nghĩ thế này." Anh nắm lấy tay cô: "Em hãy viết thư nói cho cha mẹ em biết về chuyện của hai chúng ta trước. Nếu họ đồng ý thì anh sẽ viết báo cáo kết hôn. Nhân lúc anh đang nghỉ phép ở nhà, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em sẽ tòng quân theo anh luôn."
"Ngay cả chuyện này mà anh cũng đã nghĩ xong rồi ư?"
"Ừm"" Anh gật đầu. Trên đường từ bệnh viện thành phố trở về, anh đã nghĩ xong chuyện này rồi.
Nếu nói bây giờ chân anh vẫn chưa khỏi, có lẽ anh sẽ do dự. Nhưng bây giờ anh đã vô cùng kiên định, anh muốn cưới cô, cả đời này chỉ có thể là cô.
Buổi chiều, tin chân của Tống Cảnh Chi đã khỏi lan truyền khắp thôn. Lúc làm việc, thím Ngô cũng nói chuyện hai người đính hôn ra ngoài.
Ở trong thôn đính hôn có nghĩa là nhà gái đã nhận sính lễ của nhà trai, đừng nói là Đường Tiêu Tiêu suốt ngày ở nhà họ Tống, cho dù cô ngủ ở nhà họ Tống cũng chẳng có ai nói một chữ không.
Cha Tống đang làm việc ngoài đồng, không ít thôn dân chúc mừng ông, nói nhà ông đã tìm được một cô con dâu tốt, gương mặt xinh xắn, lòng dạ lương thiện còn ở trong thành phố.
Cha Tống tươi cười đáp lại, đến lúc đó sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng.
Nhưng nhà của Lưu Song Quý ở cuối thôn lại âm ĩ. Lúc Lưu Tiểu Mai làm việc thì nghe thấy tin Tống Cảnh Chi đã đính hôn với Đường Tiêu Tiêu, nên bỏ làm, khóc lóc chạy về nhà.
"Đều tại bác gái cả, nếu không phải hôm qua bà ta gây náo loạn thì làm sao bọn họ có thể đính hôn nhanh đến thế"
"Đính cũng đính rồi, con còn có thể làm gì được. Mẹ sẽ tìm người tốt hơn để gả con đi." Dương Chiêu Đệ ôm lấy con gái an ủi.
Nhà bọn họ trái ngược với nhà Lưu Phú Quý. Trân Phượng Nha sinh năm cô con gái liên tiếp mới sinh được một cậu con trai. Còn nhà bọn họ lại sinh ba cậu con trai liên tiếp mới sinh được một cô con gái là Lưu Tiểu Mai.
Bình thường đều rất cưng chiêu, chuyện gì cũng chiêu theo ý của cô ta. Sau khi cô ta thích Tống Cảnh Chi, Dương Chiêu Đệ đã đến nhà họ Tống nói chuyện mấy lần, nhưng nhà họ Tống đều không chịu nói gì. Cô ta vẫn luôn chờ đợi, cho nên bây giờ đã hai mốt tuổi đầu rồi vẫn chưa gả chồng.
"Đều tại bọn họ. Lúc đó anh ấy bị thương quay về, con đã nói muốn đi chăm sóc cho anh ấy, nhưng cha mẹ lại không cho. Bằng không làm sao đến lượt hồ ly tinh được hời kia." Lưu Tiểu Mai lại đổ lên đầu cha mẹ. "Chẳng phải là vì muốn tốt cho con ư? Lúc Tống Cảnh Chi quay về là nằm ngang, ai mà biết nó có thể khỏi hay không."
"Nhưng bây giờ anh ấy đã khỏi rồi." Lưu Tiểu Mai gào khóc: "Con mặc kệ, con muốn gả cho anh ấy."
"Hay là ông đi nói thử xem." Dương Chiêu Đệ hết cách với con gái, nhìn về phía người đàn ông nhà mình.
"Chuyện này phải nói thế nào? Hôm nay người ta đã làm lễ đính hôn rồi, huống chi còn cộng thêm chuyện của chị dâu vào hôm qua." Hai nhà đã là kẻ thù thì đi nói thế nào.
"Con mặc kệ." Lưu Tiểu Mai bắt đầu lăn qua lăn lại la lối om sòm. Trước đây chỉ cần cô ta làm như vậy, cha mẹ đều sẽ đồng ý mọi chuyện với cô ta.
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 49: Tưởng Tống Lão Nhị Tôi Là Bùn Đất Để Nặn À? 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương