Đầu óc Kỷ Thanh Phỉ đều tê dại, nàng hơi hơi giương đôi môi phấn hồng, gót chân tuyết trắng khẽ đè ép khăn trải giường tơ lụa mềm mại, thở hổn hển, đuôi mắt xuyên thấu qua khe hở năm ngón tay trên mặt, mang theo vẻ vũ mị mà ngay cả nàng cũng đều phát hiện không ra, nhìn về phía Tinh Thần.
Ánh mắt kia tựa hồ đều mang theo câu dẫn, kiều thanh, ngoại phóng, thậm chí là không biết liêm sỉ, hỏi Tinh Thần,
“Thích ta như thế nào?”
“Cứ như vậy.”
Tinh Thần nói không nên lời, từ ngữ của hắn không đủ để hắn biểu đạt ra ý tưởng trong nội tâm, chỉ nâng đầu gối lên, đỉnh mở đùi Kỷ Thanh Phỉ, đem toàn bộ bàn tay mình đặt ở chỗ hạ thể âm mao thưa thớt của Kỷ Thanh Phỉ, trừ bỏ một ngón tay đã chui vào âm huy*t Kỷ Thanh Phỉ của hắn, Tinh Thần dùng bốn ngón tay còn lại sắc tình xoa nắn đóa hoa dưới thân Kỷ Thanh Phỉ.
Nơi đó, đã ướt át giống như một uông suối nguồn, càng bị Tinh Thần xoa nắn, từ âm huy*t u mật ôn ướt kia nhổ ra càng nhiều nước.
Hắn có thể cảm thụ được nàng khẩn trí, non mềm, trơn trượt, ấm áp, đem ngón tay hắn gắt gao bao bọc lấy, Tinh Thần có thể tưởng tượng ra, khi dương v*t hắn tiến vào nơi này của cổ mẫu, có khả năng cảm nhận được cảm thụ mất hồn.
Kỷ Thanh Phỉ trên giường, hơi hơi vặn vẹo thân thể mình, đùi nàng bị Tinh Thần đỉnh mở, đã mở ra tới lớn nhất rồi, thực hiển nhiên, nàng đã bị Tinh Thần làm cho ý loạn tình mê.
Nếu... Nếu Tinh Thần có thể đem ngón tay hắn, đổi thành cây côn th*t kia của hắn... So với ngón tay thô hơn rất nhiều.......
Nhớ tới thứ kia của Tinh Thần, Kỷ Thanh Phỉ đột nhiên cao vút, cả người mềm mại, lại nhịn không được muốn căng chặt kêu lên,
“A ~~ Tinh Thần, Tinh Thần, Tinh Thần cứu ta, Tinh Thần ~~ a ~~~ ân ~~~~”
Nàng cảm thấy mình muốn tiết, thân mình mẫn cảm bị ngón tay Tinh Thần đâm thọc đến muốn tiết thân, cực hạn vui thích làm Kỷ Thanh Phỉ quên mất bản thân.
Quên mất những ân ân oán oán, quên mất thế tục ngươi lừa ta gạt, sôi nổi hỗn loạn.
Nàng chỉ có Tinh Thần, nàng phảng phất đứng ở đám mây, bị ngón tay Tinh Thần, khảy tới rồi nơi cao nhất giữa đất trời, lại phảng phất ôm ấp Tinh Thần, liền đứng ở giữa sông sinh mệnh dài rộng, toàn bộ thế giới thuần túy chỉ có nàng cùng hắn.
Kỷ Thanh Phỉ vui sướng cực kỳ, tại một khắc này, trong lòng nàng chỉ có Tinh Thần.
Tinh Thần lại như cũ không hoảng không loạn, ngón tay kia thao cổ mẫu không tăng không giảm, không vội không chậm, theo động tác mình xoa nắn âm h* nàng, ở trong hoa kính nàng ra ra vào vào.
Sau đó, Tinh Thần cư nhiên ở giữa hai chân Kỷ Thanh Phỉ, quỳ ngồi đứng dậy tới.
Hắn rũ mắt, nhìn đôi mắt Kỷ Thanh Phỉ đang chìm trong thống khổ, lại hàm chứa sung sướng nào đó, dương v*t chôn ở dưới lớp y phục mềm mại sớm đã không chịu được cô đơn mà sung huyết cương cứng, đem xiêm y hắn đều căng lên.
Nhưng mà, Tinh Thần vẫn bất động, gần đây hắn ở trong chuyện lấy thân nuôi cổ này có chút tâm đắc, chỉ cần hắn kéo chậm một chút thời gian tiến vào cơ thể cổ mẫu, cùng nàng chính thức giao hợp, Kỷ Thanh Phỉ sẽ cảm nhận được càng nhiều vui thích hơn so với trước kia, rất nhiều, rất nhiều.
Chỉ cần làm Kỷ Thanh Phỉ cảm giác được vui thích, nàng mới có thể không kháng cự lần lấy thân nuôi cổ tiếp theo như vậy, mà nàng không kháng cự hắn, hắn sẽ có thể mượn cơ hội này, ở trên thân thể Kỷ Thanh Phỉ, phát tiết dục vọng sớm đã nghẹn hỏng này của hắn.
Tinh Thần luôn luôn logic đơn giản, lúc này đây đã nghĩ thông suốt, vậy nên cho dù bây giờ hắn nhẫn đến lại vất vả, nhưng lúc này, hắn cũng quyết định không thể dễ dàng để bản thân tận tình phóng thích dục vọng chính mình.
Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử
Chương 81: Thông suốt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương