Tinh Thần vốn muốn giống như trước kia như vậy, quỳ gối bên giường nàng, đợi nàng tỉnh lại, nhưng nàng đã rất mệt, nhuyễn ngọc ôn hương, mảnh mai cuộn ở trong ngực Tinh Thần, cứ như vậy mà hôn mê qua đi.
Cho dù đã phóng thích qua một lần, nhưng Tinh Thần cũng luyến tiếc đem hắn cùng nàng tách ra.
Vì thế, hắn lớn mật lên giường, cùng nàng trần truồng ôm nhau, ôm nàng, ở bên cạnh nàng, nhìn nàng ngủ.
Ngoài đình có mùi hoa sâu kín, hương thơm ngào ngạt, hoa trong viện một khóm lại một khóm khoe nhau đua nở, cực kỳ tươi tốt.
Nơi này mới là nơi mà Kỷ Thanh Phỉ thích ở, ngày đó ở miếu Thành Hoàng, nơi Nhiếp Cảnh Thiên cùng nàng ước hẹn gặp mặt, cũng có một gốc cây to, trên cây có thật nhiều hoa trắng nhỏ, gió thổi qua, đem những đóa hoa màu trắng đó giống như tuyết rơi xuống, đổ rào rào trên mặt đất.
Nhưng mà, Nhiếp Cảnh Thiên tự cho là hiểu Kỷ Thanh Phỉ, tìm một nơi có hoa như vậy, có điều hắn lại không biết, thứ mà Kỷ Thanh Phỉ chân chính thích, không phải là những đóa hoa bé li ti như thế, nàng thích một khóm lại một khóm hoa to, sinh trưởng diễm lệ, hương hoa càng thơm, nhan sắc càng mỹ lệ, nàng càng thích.
Điều này đương nhiên là cùng khí chất thanh nhã tựa thiên tiên của nàng không hợp, nhưng Nhiếp Cảnh Thiên chỉ biết nàng thích hoa, lại chưa bao giờ vì nàng mà tìm hiểu.
Tinh Thần thì khác, thời điểm nàng cùng hắn ở Bách Hoa Cốc, mỗi ngày Tinh Thần đều vì Kỷ Thanh Phỉ mà trồng hoa, những khóm hoa đủ loại nở rộ, không có chỗ nào là không có những đóa hoa mỹ lệ, hương diễm, thơm ngát.
Bởi vậy, sau khi rời khỏi Bách Hoa Cốc, nơi ở mà Tinh Thần thay Kỷ Thanh Phỉ chọn trừ bỏ tòa khách điểm rách nát ở trấn nhỏ kia, không một nơi nào không phải là tiểu viện tử tinh xảo u tĩnh, có từng tảng lớn hoa tươi thơm ngát nở rộ.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Kỷ Thanh Phỉ ở trong khuỷu tay hắn nặng nề ngủ, Tinh Thần hơi hơi dùng một cánh tay khác của mình, đem Kỷ Thanh Phỉ ôm lấy.
Hắn muốn bảo hộ nàng, nhất định sẽ không đem trân bảo của hắn vứt bỏ, bởi vì Tinh Thần đột nhiên hiểu ra, trên thế giới này, trừ bỏ hắn, căn bản là không có bất kì ai hiểu Kỷ Thanh Phỉ.
Không ai có thể chân chính biết cách đối tốt với nàng, bọn họ chỉ nhìn thấy vẻ đẹp bên ngoài của nàng, lại không biết sâu thẳm bên trong đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên nổi danh dưới này còn có sự thông tuệ cùng bày mưu lập kế cơ trí, bọn họ cho rằng Kỷ Thanh Phỉ ôn nhu lịch sự và tao nhã, cùng với khí chất thanh nhã là thích hợp nhất, lại không hiểu nàng cùng với khí chất vẻ ngoài kia rõ ràng là không thích hợp.
Bọn họ cảm thấy nàng hẳn là nên đứng ở nơi cao, xa cách không thể khinh nhờn, nhưng mà, hành vi phóng đãng, mị thái uyển chuyển của nàng cũng chỉ có một mình Tinh Thần thấy.
Cũng chỉ có Tinh Thần là nhìn thấy một Kỷ Thanh Phỉ chân thật nhất, Kỷ Thanh Phỉ trần trụi nhất.
Cho nên hắn phải bảo vệ Kỷ Thanh Phỉ thật tốt, hắn muốn khiến nàng vui vẻ, làm một bông hoa thơm ngát diễm lệ suốt một đời.
Tia nắng ban mai dần dần tảng sáng, người Sái giáo trong viện lại bắt đầu đi đi lại lại, mấy ngày qua đi, Kỷ Thanh Phỉ đều cùng Tinh Thần ở trong đình viện tràn đầy mùi hoa như thế này.
Ngày tháng phảng phất như dần dần trầm tĩnh xuống, chỉ cần lòng Kỷ Thanh Phỉ yên tĩnh, nàng liền cảm giác được ngày tháng trôi đi rất nhanh, một ngày cùng mấy ngày qua, đối với nàng cùng Tinh Thần mà nói đều không có bất luận cái gì khác nhau.
Ngay khi nàng đang ở trong đình viện tại Trung Nguyên, mỗi ngày xem hoa ngắm đất trời thì có một vị khách ghé thăm qua.
Người tới cũng không phải ai khác, là nhị công tử Kỷ phủ, Kỷ Thế Huân.
Cũng không biết hắn từ đâu biết được tin tức Kỷ Thanh Phỉ đã tới Trung Nguyên, lại biết nàng ở nơi này, cho nên đã tìm tới cửa.
Kỷ Thanh Phỉ cho rằng, đại thể hẳn là Nhiếp Cảnh Thiên vì muốn gông cùm xiềng xích nàng mà nói cho Kỷ gia.
Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử
Chương 86: Kỷ Thế Huân
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương