Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện
Chương 126: Sâu Cạn Và Dài Ngắn
Lưu Kỳ vừa nói vừa nhìn hắn dần dần siết chặt nắm tay, trong lòng cuồngtiếu, quả nhiên dù là người lý trí vừa gặp chuyện cảm tình liền luống cuống,thoáng cân nhắc là biết đang nói dối a!Hồi lâu Mạc Ly mới mở miệng hỏi: “Nàng thật sự nói như thế?”“Còn không, sư nương có bao nhiêu thiện giải nhân ý, ngươi lại không phảikhông biết, bị ngươi phản cảm như thế, khẳng định nàng không muốncưỡng cầu ngươi. Có lẽ lúc ngươi tới sư nương liền cảm ứng được, là bởi vìthế cho nên mới đặc biệt tránh ngươi, miễn cho chạm mặt làm xấu hổ lẫnnhau đi.” Lưu Kỳ nghiêm trang nói hươu nói vượn.Mạc Ly nghe xong cũng không nói, cau mày, Lưu Kỳ nhân cơ hội thêm nữamột phen lửa nói:“Đại sư huynh Thanh Giao tiên hào này dễ nghe, cũng là sư nương đặt đi,Thanh Giao, Thanh Hạc, nghe giống như hai anh em, đặc biệt Đại sư huynhlớn lên còn có bảy tám phần tương tựvới sư phụ ngài. Vạn nhất, ta nói vạn nhất, vạn nhất sư nương coi hắn nhưthế thân của ngài đểan ủi nỗi khổ tương tư…”Lưu Kỳ cố ý nói đến nơi này liền ngừng, vội vàng phủ nhận suy đoán củamình: “Ta chính là thuận miệng nói, sư phụ ngài nhưng đừng miên man suynghĩ, sư nương và Đại sư huynh đều là người đứng đắn, tuyệt sẽ không làmra loại chuyện này, lại nói Đại sư huynh trừ lớn lên giống ngài, cái khác đềukhông giống.”“Không cần ngươi tới làm thuyết khách, lòng ta rõ ràng mình đang làm cáigì.”“Phi, cái gì thuyết khách? Thôi thôi thôi, ta không nói nữa.” Lưu Kỳ ngậmmiệng, uống ngụm trà cúc hoa, chép chép miệng, nhịn không được hỏi: “Sưphụ, hôm qua ta xem một quyển sách nói rắn có hai cái dương vật, có phảithật hay không? Ngày khác ngươi hỏi sư huynh một chút cho ta, ta khôngdám hỏi hắn, sợ hắn chém của ta, sớm biết ngươi muốn tới, ta liền không đểsưnương tiện thể nhắn cho ta.”Lưu Kỳ vừa dứt lời, Mạc Ly liền biến mất, Lưu Kỳ buồn cười lắc đầu, thổiđi tro tàn trên bàn, đây là chén rượu Mạc Ly vừa mới bóp trong tay, hiện tạichỉ còn một đống bột phấn.Lưu Kỳ không vội không chậm lại đứng lên, đi ra cửa, nên cùng các sưhuynh thương lượng một chút đem chùa Thanh Hạc và Loan Quân miếuhợp làm một.Mạc Ly nổi giận đùng đùng vọt tới chỗ Xa Gia lão tổ, làm Xa Gia lão tổ vẻmặt mộng bức, chỉnghe hắn hỏi sư nương có ở đây không, liền theo bản năng lắc lắc đầu, nháymắt người lại không thấy, phảng phất vừa mới chỉ là ảo giác.Mạc Ly tìm khắp ở các nơi đều không thấy bóng dáng nàng, không khỏi lạitin lời Lưu Kỳ nói vài phần, chẳng lẽ là thật sự cố ý trốn hắn?Mạc Ly nghĩ nghĩ, đi chỗ lão tổ tông, vừa định gọi cửa, chợt nghe trong giótruyền đến thanh âm Sơ Thần: “Lưu Chiếu, đừng, đừng, cầu chàng…”“Ngoan, gọi tướng công.” Lão tổ tông vừa dứt lời đó là một tiếng hôn thanhthúy, rồi mới đến SơThần kiều kiều gọi tướng công.Mạc Ly đen mặt đi rồi, khẳng định nàng cũng không ở chỗ này.Mạc Ly thất hồn lạc phách trở về Phù Sinh Điện, người giấy thủ vệ hai mặtnhìn nhau, không có đầu óc, chúng nó không nghĩ ra vì sao chủ tử lại từ bênngoài trở về nữa, không phải đã sớm trởvề sao?Bên trong Phù Sinh Điện đã là đêm khuya, ngoài ý muốn, phòng ngủ đốtđèn, trong lòng hắn có một suy đoán lớn mật.Chăn phồng lấy một đống to, rõ ràng bên trong có người, Mạc Ly ổn ổncảm xúc, đang muốn đi qua. Thu Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được trước, ởđây an tĩnh đến đáng sợ, trong nháy mắt nàng đột nhiên lúng túng, yên lặngở trong chăn thay xiêm y quá lộ liễu, vội bò ra từ trong ổchăn.Vừa cuống tay chân mà thu thập chăn bị nàng làm cho hỗn độn, vừa căngda đầu giải thích: “Mới vừa phi thăng còn không đổi được thói quen ở thếgian, chỗ khác đều sáng trưng, ngủ không yên, chỉ chỗ này tốt hơn chút,chờ lát nữa ngươi giúp Thanh Minh Cung của ta cũng làm như vậy đi.”Thu Nhuyễn Nhuyễn nói ra lời này nháy mắt liền hối hận, lỗ hổng quánhiều, chính nàng cũng không tin, càng đừng nói hắn.36 kế tẩu vi thượng kế, Thu Nhuyễn Nhuyễn tùy ý gấp chăn cho hắn, nhanhchóng muốn đi, đi qua bên người hắn lại đột nhiên bị hắn ôm lấy.Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, tùy ý hắn ôm, một hồi lâu mới phản ứng lại,lại đợi một hồi lâu, không thấy hắn buông ra, do dự gọi hắn một tiếng:“Tướng công…”“Ừ.” Tiếng nói hắn thấp thấp vang lên ở bên tai nàng, nước mắt ThuNhuyễn Nhuyễn liền rớt xuống.Một hồi lâu, chỉ nghe Mạc Ly nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, trong nhất thờita thật sự không tiếp thu được sự thật. Ta, ta ngay từ đầu chỉ là muốn giúpnàng độ kiếp, không nghĩ tới sự tình sẽphát triển trở thành như vậy.”Mạc Ly không tiếp thu được nhất không phải nữ nhi gả cho lão tổ tông, màlà Thu Nhuyễn Nhuyễn. Loan Quân đối với hắn mà nói, là sư phụ, là tồn tạigiống cha mẹ trưởng bối, là người hắn kính trọng nhất. Hắn chưa bao giờnghĩ tới khinh nhờn nàng, hắn chỉ muốn giúp sư phụ độkiếp, tuyệt không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mạo phạm sư phụ.Hắn biết rõ hiện tại mình thích nàng, trong lòng không bỏ xuống đượcnàng, nhưng nàng là sưphụ nha!Thu Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng minh bạch chỗ mấu chốt của hắn, ôm hắnkhông buông tay, hừhừ nói: “Sự tình đã xảy ra, ta đã là người của chàng rồi, chàng cũng khôngthể trốn tránh, dù trốn tránh cũng không thể thay đổi chuyện đã thành kếtcục, ừm… tựa như… tựa như chàng biết ta sâu cạn, ta biết chàng dài ngắn,gạo nấu thành cơm, đổi ý không được.”Thu Nhuyễn Nhuyễn nói đến lộ liễu, nói xong liền đỏ mặt, Mạc Ly cũngsửng sốt. Thu Nhuyễn Nhuyễn nói đều nói đến phân thượng này, cũngkhông quan tâm mà hôn lên môi hắn, không cho hắn cơ hội đổi ý!Mạc Ly sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần, khom người đáp lạinàng.Mạc Ly có chút kích động, thậm chí tay ôm nàng cũng có chút run, ngườitrong lòng ngực thêm một thân phận, thân phận mới làm hắn kích động lạithấp thỏm. Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa hôn hắn, vừa nghĩ câu dẫn hắn như thếnào, lôi tay hắn hơi run đặt lên ngực mình. Mạc Ly lúc này mới phát hiệnnàng không biết thế nào biến ra một bộ xiêm y, là một bộ hồ phục lộ ngực.Ký ức cũ đột nhiên ùa vào trong óc, Mạc Ly nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiêndụ dỗ tiểu tức phụmặc hồ phục, khi đó bọn họ mới vừa hồi kinh, thu thập xong Đoan DươngVương, Lưu Kỳ mởmột cái Nhất Mộng Hoàng Lương, làm ra mấy bộ hồ phục đưa cho hắn.Còn nhớ rõ lúc ấy hắn và tiểu tức phụ cùng nhau vẽ phù chú dùng cho tếtTrung Nguyên, ở thưphòng dỗ tiểu tức phụ lần đầu tiên mặc vào hồ phục này. Bộ ngực trắng nõnbại lộ ở trong ánh nắng phá lệ chọc vào mắt, khi đó hắn tựa như như vậy,vừa hôn miệng nàng, vừa xoa ngực sữa mềm mại.Thu Nhuyễn Nhuyễn cảm thụ được đồ vật cứng rắn đâm ở trên bụng nàng,biết câu dẫn thành công, duỗi tay bắt lấy vật cứng, như nguyện đổi lấy hắntăng thêm hít thở.“Nhuyễn…” Mạc Ly muốn gọi tên nàng, mới ra tiếng, đột nhiên ngừng lại,hiện tại hắn không biết nên gọi nàng như thế nào, Nhuyễn Nhuyễn? Tứcphụ? Hay là Loan Quân, hay là sư phụ?Thu Nhuyễn Nhuyễn nhận thấy hắn chần chờ, vội nói: “Đều được, chànggọi ta thế nào cũng được, Nhuyễn Nhuyễn, Loan Quân, đều được.”Mạc Ly thật lâu không trả lời, động tác trên tay cũng ngừng, Thu NhuyễnNhuyễn trong lòng luống cuống, gắt gao ôm hắn, sợ hắn lại đẩy nàng ra.Hồi lâu mới nghe hắn đột nhiên kêu: “Sư phụ…”Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe hai chữ này, tức khắc nản lòng thoái chí, hắn vẫnkhông qua được cái vướng mắc này, đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị hắn ômlên, đặt ở trên giường, khinh thân áp lên, từng bước từng bước hôn lên trán,lên mày, lên mặt, lên môi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương