Quỷ Cổ
Chương 7
A Thái pháp sư đã vội vàng hướng về bên này, niệm chú ngữ muốn thu phục quỷ cổ bạch tằm.
Theo chú ngữ, Trần Hoài An còn muốn phản kháng, nhưng đây chính là một cái bẫy nhằm vào hắn, một lần phản phệ, cổ sư cổ trùng, tất cả đều thống khổ không chịu nổi.
Hắn ôm quỷ cổ bạch tằm, nôn ra m.á.u không ngừng, toàn thân đau đến run rẩy, nhưng vẫn là càng không ngừng nói: "Tư Tài, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
"A! Lúc này nói xin lỗi, có tác dụng gì không?" Cậu hắn đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn, "Nếu như không phải nhờ cổ trùng nhà họ Tư đặt trong người mày, mày đã c.h.ế.t ở lần trước rồi."
"Cổ? Trong người tôi?" Trần Hữu An thì thầm, bỗng nhiên trầm giọng quát, "Không có chuyện đó, trong cơ thể tôi chỉ có cổ Tình của A Tài. Cổ tình chỉ là......"
"Không có khả năng, A Tài không biết cổ thuật, không có khả năng......" Trần Hữu An gắt gao ôm quỷ cổ bạch tằm, còn đang thì thào nói, "Tư Tài, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
Nhưng xin lỗi thì cũng chẳng được gì, A Thái đã từng bước một tới gần pháp đàn, bên trên cánh tay khô gầy, móng tay biến thành màu đen, tanh hôi không chịu nổi.
Gia tăng Giáng đầu, có hai loại biện pháp.
Một loại dựa vào cứu người, một loại dựa vào g.i.ế.c người.
A Thái rõ ràng chính là vế sau.
"Đừng tới đây! Tư Tài là của ta, của ta!" Trần Hoài An bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, văng thật xa, rơi vào trên tay A Thái, miệng lẩm bẩm.
Huyết thuỷ kia trong nháy mắt hóa thành từng đầu độc trùng màu đỏ tươi, chui vào trong tay A Thái
A Thái cũng hung ác không kém, trực tiếp rút đao, chặt đứt cánh tay phải, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Hoài An.
Hắn xoay người nhặt lên cánh tay gãy của mình, vẫn không rời mắt khỏi Trần Hoài An.
Sau khi nhặt cánh tay lên, hắn lại niệm chú ngữ, niệm một câu liền há miệng cắn một miếng thịt trên cánh tay đứt gãy của mình.
Lấy huyết nhục của chính bản thân làm vật tế, giáng đầu mạnh đến mức đáng sợ.
Cánh tay gãy kia mới bị cắn vài miếng thịt, Trần Hoài An liền rú lên kêu đau, xương cốt cả người cũng vang lên kèn kẹt.
"Quỷ cổ bạch tằm, vũ hóa về anh, thuế biến trùng sinh." A Thái nhai huyết nhục, đem tay gãy ném một cái, lần nữa đưa tay đến bắt bạch tằm, "Có quỷ cổ, ta cũng có thể rửa sạch thi khí vũ hoá trên thân, sau đó bất tử. Ha ha......"
"Cút!" Xương toàn thân của Trần Hoài An vỡ vụn, so với bạch tằm còn mềm hơn, lại ráng chống đỡ muốn đi cắn A Thái.
Cậu của hắn ở một bên chế nhạo: "Hoài An, mày cho rằng mẹ mày vì cái gì g.i.ế.c em gái của mày xong lại tự sát, kỳ thật nó biết, là tao mời A Thái hạ giáng đầu."
Trần Hoài An bỗng nhiên không thể tin nhìn về phía cậu mình, đôi môi run run, vô số độc trùng từ miệng trong mũi chui ra ngoài, không ngừng thì thầm: "Không có khả năng, không có khả năng này......"
Xem đi, người thân yêu nhất phản bội, mới là đòn chí mạng trong lòng. Nhưng mắt thấy bàn tay còn dính m.á.u của A Thái, muốn nắm đến bạch tằm.
Trần Hoài An lúc này đã nhũn như một vắt mì, còn muốn bảo vệ bạch tằm: " Tư Tài thích sạch sẽ, cút đi."
"Cút!" A Thái vung tay lên, đẩy ra.
Gã cười khoe trọn hàm răng đen sì bẩn thỉu, nhìn quỷ cổ bạch tằm: "Lời đồn là thật, quỷ cổ bạch tằm, vũ hóa trùng sinh."
Tôi phiêu đãng ở một bên, khẽ thở dài.
Thân hình khẽ biến chuyển, tiến vào bên trong bạch tằm.
Thi khí trên người A Thái xông lên nồng nặc, thật là buồn nôn.
Miệng kia há ra, đầy mùi hôi thối, kể cả ta không nằm trong thân bạch tằm cũng bốc đến làm tôi khó chịu.
Ngay khi đôi mắt hình tam giác của A Thái cười đến nheo lại, tôi bỗng nhiên điều khiển bạch tằm há miệng, cắn vào cánh tay đen sẫm của gã.
Quỷ cổ cắn xé, như vạn trùng toàn tâm, nhập hồn xuyên phách.
"A......" A Thái đau đến hét lên một tiếng, muốn lần nữa bẻ gãy tay chạy trốn.
Nhưng gã đã từng chặt một cánh tay rồi, làm sao còn chặt được nữa. Mà lại quỷ cổ bạch tằm, cũng không phải chỉ đơn giản là cắn.
Tôi hút nhẹ một chút, chỉ trong chớp mắt, một thân tinh huyết của A Thái, liền toàn bộ vào trong bụng bạch tằm, thân thể của gã vốn đã gầy gò, bây giờ càng lúc càng quắt lại như que củi..
Chỉ một nháy mắt, toàn bộ biến thành tro.
Bạch tằm hưởng thụ một thân thi khí cùng tinh huyết tẩm bổ, thân hình trong nháy mắt lớn mạnh.
"Cái này...... Cái này “ Cậu của Trần Hoài An vốn đã tưởng nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay, thấy thế bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quay người liền muốn chạy.
Tôi khống chế bạch tằm, hà hơi một cái.
Chỉ đen phun ra, cuốn lấy ông ta.
Cũng không kéo về, chỉ đen đ.â.m vào bên trong cơ thể, đem m.á.u thịt của hắn trực tiếp hóa thành chất lỏng, lại thuận khí đen hút vào trong bụng bạch tằm.
Hắn nhìn trắng trẻo mập mạp là thế, đáng tiếc chung quy cũng chỉ là người bình thường, trái tim còn ác độc đen tối, không có dinh dưỡng như bậc thầy giáng đầu A Thái
Nuốt vào bụng tinh huyết hai người cùng một lúc, bạch tằm lớn lên được một chút.
Tôi lần nữa trong bụng bạch tằm, tụ lại hình thể, chờ tôi phá da tằm chui ra, xuất hiện lại một lần nữa, Trần Hoài An nhìn ta, ánh mắt cảm giác như không thể tin: "Tư tài...... em......"
Theo chú ngữ, Trần Hoài An còn muốn phản kháng, nhưng đây chính là một cái bẫy nhằm vào hắn, một lần phản phệ, cổ sư cổ trùng, tất cả đều thống khổ không chịu nổi.
Hắn ôm quỷ cổ bạch tằm, nôn ra m.á.u không ngừng, toàn thân đau đến run rẩy, nhưng vẫn là càng không ngừng nói: "Tư Tài, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
"A! Lúc này nói xin lỗi, có tác dụng gì không?" Cậu hắn đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn, "Nếu như không phải nhờ cổ trùng nhà họ Tư đặt trong người mày, mày đã c.h.ế.t ở lần trước rồi."
"Cổ? Trong người tôi?" Trần Hữu An thì thầm, bỗng nhiên trầm giọng quát, "Không có chuyện đó, trong cơ thể tôi chỉ có cổ Tình của A Tài. Cổ tình chỉ là......"
"Không có khả năng, A Tài không biết cổ thuật, không có khả năng......" Trần Hữu An gắt gao ôm quỷ cổ bạch tằm, còn đang thì thào nói, "Tư Tài, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
Nhưng xin lỗi thì cũng chẳng được gì, A Thái đã từng bước một tới gần pháp đàn, bên trên cánh tay khô gầy, móng tay biến thành màu đen, tanh hôi không chịu nổi.
Gia tăng Giáng đầu, có hai loại biện pháp.
Một loại dựa vào cứu người, một loại dựa vào g.i.ế.c người.
A Thái rõ ràng chính là vế sau.
"Đừng tới đây! Tư Tài là của ta, của ta!" Trần Hoài An bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, văng thật xa, rơi vào trên tay A Thái, miệng lẩm bẩm.
Huyết thuỷ kia trong nháy mắt hóa thành từng đầu độc trùng màu đỏ tươi, chui vào trong tay A Thái
A Thái cũng hung ác không kém, trực tiếp rút đao, chặt đứt cánh tay phải, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Hoài An.
Hắn xoay người nhặt lên cánh tay gãy của mình, vẫn không rời mắt khỏi Trần Hoài An.
Sau khi nhặt cánh tay lên, hắn lại niệm chú ngữ, niệm một câu liền há miệng cắn một miếng thịt trên cánh tay đứt gãy của mình.
Lấy huyết nhục của chính bản thân làm vật tế, giáng đầu mạnh đến mức đáng sợ.
Cánh tay gãy kia mới bị cắn vài miếng thịt, Trần Hoài An liền rú lên kêu đau, xương cốt cả người cũng vang lên kèn kẹt.
"Quỷ cổ bạch tằm, vũ hóa về anh, thuế biến trùng sinh." A Thái nhai huyết nhục, đem tay gãy ném một cái, lần nữa đưa tay đến bắt bạch tằm, "Có quỷ cổ, ta cũng có thể rửa sạch thi khí vũ hoá trên thân, sau đó bất tử. Ha ha......"
"Cút!" Xương toàn thân của Trần Hoài An vỡ vụn, so với bạch tằm còn mềm hơn, lại ráng chống đỡ muốn đi cắn A Thái.
Cậu của hắn ở một bên chế nhạo: "Hoài An, mày cho rằng mẹ mày vì cái gì g.i.ế.c em gái của mày xong lại tự sát, kỳ thật nó biết, là tao mời A Thái hạ giáng đầu."
Trần Hoài An bỗng nhiên không thể tin nhìn về phía cậu mình, đôi môi run run, vô số độc trùng từ miệng trong mũi chui ra ngoài, không ngừng thì thầm: "Không có khả năng, không có khả năng này......"
Xem đi, người thân yêu nhất phản bội, mới là đòn chí mạng trong lòng. Nhưng mắt thấy bàn tay còn dính m.á.u của A Thái, muốn nắm đến bạch tằm.
Trần Hoài An lúc này đã nhũn như một vắt mì, còn muốn bảo vệ bạch tằm: " Tư Tài thích sạch sẽ, cút đi."
"Cút!" A Thái vung tay lên, đẩy ra.
Gã cười khoe trọn hàm răng đen sì bẩn thỉu, nhìn quỷ cổ bạch tằm: "Lời đồn là thật, quỷ cổ bạch tằm, vũ hóa trùng sinh."
Tôi phiêu đãng ở một bên, khẽ thở dài.
Thân hình khẽ biến chuyển, tiến vào bên trong bạch tằm.
Thi khí trên người A Thái xông lên nồng nặc, thật là buồn nôn.
Miệng kia há ra, đầy mùi hôi thối, kể cả ta không nằm trong thân bạch tằm cũng bốc đến làm tôi khó chịu.
Ngay khi đôi mắt hình tam giác của A Thái cười đến nheo lại, tôi bỗng nhiên điều khiển bạch tằm há miệng, cắn vào cánh tay đen sẫm của gã.
Quỷ cổ cắn xé, như vạn trùng toàn tâm, nhập hồn xuyên phách.
"A......" A Thái đau đến hét lên một tiếng, muốn lần nữa bẻ gãy tay chạy trốn.
Nhưng gã đã từng chặt một cánh tay rồi, làm sao còn chặt được nữa. Mà lại quỷ cổ bạch tằm, cũng không phải chỉ đơn giản là cắn.
Tôi hút nhẹ một chút, chỉ trong chớp mắt, một thân tinh huyết của A Thái, liền toàn bộ vào trong bụng bạch tằm, thân thể của gã vốn đã gầy gò, bây giờ càng lúc càng quắt lại như que củi..
Chỉ một nháy mắt, toàn bộ biến thành tro.
Bạch tằm hưởng thụ một thân thi khí cùng tinh huyết tẩm bổ, thân hình trong nháy mắt lớn mạnh.
"Cái này...... Cái này “ Cậu của Trần Hoài An vốn đã tưởng nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay, thấy thế bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quay người liền muốn chạy.
Tôi khống chế bạch tằm, hà hơi một cái.
Chỉ đen phun ra, cuốn lấy ông ta.
Cũng không kéo về, chỉ đen đ.â.m vào bên trong cơ thể, đem m.á.u thịt của hắn trực tiếp hóa thành chất lỏng, lại thuận khí đen hút vào trong bụng bạch tằm.
Hắn nhìn trắng trẻo mập mạp là thế, đáng tiếc chung quy cũng chỉ là người bình thường, trái tim còn ác độc đen tối, không có dinh dưỡng như bậc thầy giáng đầu A Thái
Nuốt vào bụng tinh huyết hai người cùng một lúc, bạch tằm lớn lên được một chút.
Tôi lần nữa trong bụng bạch tằm, tụ lại hình thể, chờ tôi phá da tằm chui ra, xuất hiện lại một lần nữa, Trần Hoài An nhìn ta, ánh mắt cảm giác như không thể tin: "Tư tài...... em......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương