Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 933: Chuyện cũ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 933: Chuyện cũ
Giờ Tuất, ba khắc.
Một ngọn đèn như hạt đậu.
"Điện hạ, lão vương gia nói..." Thẩm Trùng nhìn thần sắc Thái tử, kiên trì nói: "Người trên bức họa, dáng vẻ... rất có vài phần tương tự tiên Thái tử."
"Sao lại là tiên Thái tử?"
Triệu Diệc Thời đứng bật lên, giọng điệu nghiêm nghị nói: "Lão gia mắt mờ hồ đồ nhìn lầm phải không?"
Yếu hầu Thẩm Trùng trượt vài cái, gian nan nói: "Lão vương gia nhìn hồi lâu, nói mặt mày rất giống, hẳn là bệ hạ cũng nhìn ra, cho nên mới mời nàng đến hành cung, mới nói chuyện với nàng, mới cảnh cáo nàng triều đường cao, có yêu phong, giang hồ xa, có mệnh tại."*
*giờ em mí hiểu, kiểu ở triều đường mà chỉ làm bậy bà là chết, đi ra khỏi kinh thành, ý là ở giang hồ thì may ra được sống.
Từng câu từng chữ như sấm sét rơi vào tai Triệu Diệc Thời, sắc mặt Triệu Diệc Thời thay đổi.
"Ý của ngươi là... Tiên Thái tử thật sự có hậu nhân trên đời?"
Thẩm Trùng thầm bàn bàn: "Điện hạ, hẳn là chuyện chính xác."
Triệu Diệc Thời đặt mông ngồi xuống ghế thái sư, một lúc lâu mới run rẩy chỉ vào kinh thành, lẩm bẩm nói: "Ta... ta... không có oan uổng Trịnh gia, không có oan uổng Trịnh Ngọc, bọn họ chứa chấp con của tiên Thái tử, vốn là tội đáng chết vạn lần!"
"Đúng vậy."
Trung thu năm Vĩnh Hòa thứ bảy, Triệu Diệc Thời mãi mãi cũng không quên được ngày đó.
Trong cung tổ chức gia yến, phụ thân được cung nhân đỡ, khập khiễng đi tới.
Sau khi hành lễ, hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện với dòng họ hoàng thất.
Phụ thân một mình lẻ loi ngồi ở trước bàn, không ai đáp lời ông.
Các dòng họ hoàng thất đều không mù.
Hoàng đế chán ghét Thái tử, đã đến mức đến nói cũng không muốn nói thêm một câu, chỉ chờ Hán vương đắc thắng trở về, thì sẽ có một lý do danh chính ngôn thuận, để phế bỏ Thái tử.
Trong bữa tiệc, ca múa được một nửa, phụ thân vốn nên dẫn đầu kính rượu hoàng đế.
Phụ thân người béo, chân lại không tiện, lúc đứng dậy, tay áo rộng khiến đĩa trên bàn quét xuống đất.
Trong đó có trong mâm chứa long nhãn, long nhãn ùng ục lăn một vòng, lăn tới dưới chân phụ thân, ngươi giẫm lên.
Đường đường thái tử lại ngã xuống đất ở trước mắt bao người, xung quanh vang lên tiếng cười ha hả, tiếng cười kia giống như kim châm, đâm vào lỗ tai Triệu Diệc Thời.
Phụ thân là Thái tử mà, sao họ dám cười nhạo Thái tử đương triều?
Bữa cơm đoàn viên này, hắn cũng giống như phụ thân, cứ như ngồi trên đống lửa.
Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn đến đỡ tay Hoàng đế như thường ngày, cùng người vào tẩm điện, nhưng mà con trai trưởng Triệu Diệc Hiển của Hán vương lại mở miệng trước hắn một bước.
"Hoàng tổ phụ, hôm nay để ta và người cùng về?"
Hoàng đế nhìn hắn, lại nhìn Triệu Diệc Hiển, đưa tay về phía Triệu Diệc Hiển.
Hắn nhìn bóng lưng hai ông cháu họ một cao một thấp, ánh nhìn khác thường từ xung quanh ném tới, mặc dù đã cố khắc chế, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, đầu ngón tay giấu trong tay áo cắm vào lòng bàn tay.
Cơn đau ập tới, hắn nhớ đến mẫu thân cứ cách vài ngày lại dặn dò hắn.
"Con trai, vị trí Thái tử của phụ thân con bây giờ đều đặt hết trên người con, con ở bên cạnh bệ hạ, phải nghe lời, phải biết nhìn, phải biết dỗ bệ hạ vui vẻ, nếu con thất sủng, phủ Thái tử chúng ta sẽ không có ngày xoay người được."
Lúc Mẫu thân nói lời này, trên mặt vừa có kiêu ngạo, lại có phiền muộn, nàng thất sủng với phụ thân đã lâu, chỉ trông cậy vào hắn, mà hắn luôn dỗ hoàng đế rất tốt.
Giống như lời của đế vương, sẽ không tùy tiện mở ra, tay của đế vương cũng sẽ không tùy tiện thò ra.
Mỗi lời nói cử chỉ, đều có ý sâu xa.
Cho nên, hắn đã thất sủng với hoàng tổ phụ rồi sao?
Gia yến tản đi, phụ thân ngồi kiệu xuất cung, hắn đi theo phía sau mà tâm sự nặng nề, dần kéo xa khoảng cách.
Tranh cãi lâu như vậy, cuối cùng vẫn là Hán vương được lòng vua.
Người bên ngoài không tiếc, chỉ tiếc cho Hoàng thái tôn, Hán vương thượng vị, người đầu tiên không dung nạp được, là hắn.
Đâu chỉ Hoàng thái tôn, chỉ sợ toàn bộ người của cung Đoan Mộc...
Bên cạnh đèn cung đình có hai tiểu nội thị đầu kề đầu, nhỏ giọng nghị luận, vừa ngước mắt nhìn thấy hắn đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Hắn nghiêm mặt không để ý, đi ra cửa cung, đi vào trong xe ngựa, rèm vừa hạ xuống, mặt mới trầm xuống.
Hoàng tổ phụ từng nói cho hắn biết...
Sinh ra ở hoàng tộc, một khi đụng vào quyền lực thì y như đánh bạc, sẽ không có cơ hội gỡ lại, trừ phi ngươi thất bại hoặc là chết, nếu không thì phải chơi tiếp, đây là một con đường không lối về, không thể quay đầu lại.
Hắn không muốn chết, chỉ có đường tắt khác.
Suy nghĩ sâu xa một đêm, hắn nghĩ tới một người... Tạ Đạo Chi.
Người này là đại thần nội các của hoàng đế, được xưng là quyền cao chức trọng, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy phụ thân, đều cung kính hành lễ.
Một người che giấu tốt thế nào thì ít nhiều vẫn để lộ ra vài thứ, hắn từ trong ánh mắt Tạ Đạo Chi, nhìn thấy sự tôn trọng và kính sợ đối với phụ thân.
Ba ngày sau, trong một gian bí thất.
Hắn kéo áo lên đích thân quỳ gối trước mặt Tạ Đạo Chi, cầu xin hắn cứu phụ thân, cứu Phủ Thái tử.
Tạ Đạo Chi im lặng suốt một chén trà, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Sau một đêm mật đàm, định ra kế hoạch, bắt đầu từ hai nơi Hán vương và Trịnh gia.
Dần dần, sự kỳ quặc của cặp song sinh viện Hải Đường Trịnh gia nổi lên trước mặt hai người.
Chuyện đến đây, hắn và Tạ Đạo Chi nảy sinh bất đồng, ở chỗ không có chứng cứ xác thực, đều là suy đoán.
Ý của Tạ Đạo Chi là phải có chứng cứ xác thực, mới có thể báo chuyện này cho Hoàng đế.
Nhưng hắn không thể chờ được.
Hắn từ nhỏ đi theo hoàng đế bên cạnh lớn lên, quá rõ ràng sức mạnh của tin đồn thất thiệt, quan trọng hơn là, chiến sự ở phương bắc đã không cho phép bọn hắn chần chừ thêm nữa.
Hán vương đánh bại ba trận, tất nhiên sẽ thu hồi ngạo khí của hắn, giao đại quyền quân sự giao cho lão tướng quân xử trí.
Lão tướng quân chinh chiến sa trường cả đời, sao có thể chẳng đánh lại được một Thát Đát nho nhỏ, huống chi phía sau hắn còn có một nhánh Trịnh gia quân.
Tạ Đạo Chi suy nghĩ ba ngày sau, cuối cùng đồng ý bí mật báo việc cho Hoàng đế.
Mà hắn tuổi trẻ không bình tĩnh, một mình lén lút báo tin tức Trịnh gia bị tàn sát đến chỗ lão tướng quân.
Sau khi Tạ Đạo Chi biết được, im lặng một lúc lâu, chỉ nói với hắn một câu: Điện hạ à, giang sơn này họ Triệu, ngươi cũng họ Triệu mà.
Giang Sơn quả thực họ Triệu, nhưng nếu như không phải phụ thân kế thừa, thì giang sơn này chẳng liên quan gì đến hắn?
Hắn truyền tin này đến tai Trịnh Ngọc, là vì nhiễu loạn lòng quân, để Trịnh Ngọc bại, để bảo đảm chuyện này không có gì bất trắc.
Năm đó, hắn vừa tròn mười ba tuổi.
Đến tận đây, Tạ Đạo Chi bắt đầu đề phòng với hắn, hắn biết Tạ Đạo Chi đang suy nghĩ cái gì: Thái Tôn tuổi còn nhỏ đã có thủ đoạn tàn nhẫn như thế, là phúc hay là họa?
Vì thế, hắn lợi dụng một lần mở tiệc chiêu đãi trong cung, kết giao với trưởng tử Bùi gia Bùi Tiếu, lại cố gắng thông qua người này, kết giao với Tạ tam gia.
Người đời đều có điểm yếu, điểm yếu của Tạ Đạo Chi là Tam nhi nhà hắn.
Hắn muốn nói cho Tạ Đạo Chi biết...
Triệu Diệc Thời ta quả thực thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nếu như ngươi không phụ ta, ta không chỉ sẽ không phụ ngươi, còn có thể trả lại cho ngươi gấp bội, ngươi giúp ta đoạt quyền đăng vị, ta trả cho Tạ gia hai đời vinh hoa phú quý.
Đến tận đây về sau, Tạ Đạo Chi mới mắt nhắm mắt mở với việc hắn và Tạ tam gia kết giao, nhưng ngoài sáng trong tối, Tạ Đạo Chi đều luôn đứng về phía phụ thân.
Mà chuyện liên quan đến Trịnh gia năm đó, trong lòng hai người đều xấu hổ, đều cực kỳ ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói, cũng không ngờ tiền Thái tử thật sự có đứa con còn lưu lạc ở nhân gian.
Chuyện cũ như gió khẽ phất qua.
Triệu Diệc Thời dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thẩm Trùng, đột nhiên hỏi một câu: "Sao lại là Yến Tam Hợp?"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 933: Chuyện cũ
Giờ Tuất, ba khắc.
Một ngọn đèn như hạt đậu.
"Điện hạ, lão vương gia nói..." Thẩm Trùng nhìn thần sắc Thái tử, kiên trì nói: "Người trên bức họa, dáng vẻ... rất có vài phần tương tự tiên Thái tử."
"Sao lại là tiên Thái tử?"
Triệu Diệc Thời đứng bật lên, giọng điệu nghiêm nghị nói: "Lão gia mắt mờ hồ đồ nhìn lầm phải không?"
Yếu hầu Thẩm Trùng trượt vài cái, gian nan nói: "Lão vương gia nhìn hồi lâu, nói mặt mày rất giống, hẳn là bệ hạ cũng nhìn ra, cho nên mới mời nàng đến hành cung, mới nói chuyện với nàng, mới cảnh cáo nàng triều đường cao, có yêu phong, giang hồ xa, có mệnh tại."*
*giờ em mí hiểu, kiểu ở triều đường mà chỉ làm bậy bà là chết, đi ra khỏi kinh thành, ý là ở giang hồ thì may ra được sống.
Từng câu từng chữ như sấm sét rơi vào tai Triệu Diệc Thời, sắc mặt Triệu Diệc Thời thay đổi.
"Ý của ngươi là... Tiên Thái tử thật sự có hậu nhân trên đời?"
Thẩm Trùng thầm bàn bàn: "Điện hạ, hẳn là chuyện chính xác."
Triệu Diệc Thời đặt mông ngồi xuống ghế thái sư, một lúc lâu mới run rẩy chỉ vào kinh thành, lẩm bẩm nói: "Ta... ta... không có oan uổng Trịnh gia, không có oan uổng Trịnh Ngọc, bọn họ chứa chấp con của tiên Thái tử, vốn là tội đáng chết vạn lần!"
"Đúng vậy."
Trung thu năm Vĩnh Hòa thứ bảy, Triệu Diệc Thời mãi mãi cũng không quên được ngày đó.
Trong cung tổ chức gia yến, phụ thân được cung nhân đỡ, khập khiễng đi tới.
Sau khi hành lễ, hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện với dòng họ hoàng thất.
Phụ thân một mình lẻ loi ngồi ở trước bàn, không ai đáp lời ông.
Các dòng họ hoàng thất đều không mù.
Hoàng đế chán ghét Thái tử, đã đến mức đến nói cũng không muốn nói thêm một câu, chỉ chờ Hán vương đắc thắng trở về, thì sẽ có một lý do danh chính ngôn thuận, để phế bỏ Thái tử.
Trong bữa tiệc, ca múa được một nửa, phụ thân vốn nên dẫn đầu kính rượu hoàng đế.
Phụ thân người béo, chân lại không tiện, lúc đứng dậy, tay áo rộng khiến đĩa trên bàn quét xuống đất.
Trong đó có trong mâm chứa long nhãn, long nhãn ùng ục lăn một vòng, lăn tới dưới chân phụ thân, ngươi giẫm lên.
Đường đường thái tử lại ngã xuống đất ở trước mắt bao người, xung quanh vang lên tiếng cười ha hả, tiếng cười kia giống như kim châm, đâm vào lỗ tai Triệu Diệc Thời.
Phụ thân là Thái tử mà, sao họ dám cười nhạo Thái tử đương triều?
Bữa cơm đoàn viên này, hắn cũng giống như phụ thân, cứ như ngồi trên đống lửa.
Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn đến đỡ tay Hoàng đế như thường ngày, cùng người vào tẩm điện, nhưng mà con trai trưởng Triệu Diệc Hiển của Hán vương lại mở miệng trước hắn một bước.
"Hoàng tổ phụ, hôm nay để ta và người cùng về?"
Hoàng đế nhìn hắn, lại nhìn Triệu Diệc Hiển, đưa tay về phía Triệu Diệc Hiển.
Hắn nhìn bóng lưng hai ông cháu họ một cao một thấp, ánh nhìn khác thường từ xung quanh ném tới, mặc dù đã cố khắc chế, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, đầu ngón tay giấu trong tay áo cắm vào lòng bàn tay.
Cơn đau ập tới, hắn nhớ đến mẫu thân cứ cách vài ngày lại dặn dò hắn.
"Con trai, vị trí Thái tử của phụ thân con bây giờ đều đặt hết trên người con, con ở bên cạnh bệ hạ, phải nghe lời, phải biết nhìn, phải biết dỗ bệ hạ vui vẻ, nếu con thất sủng, phủ Thái tử chúng ta sẽ không có ngày xoay người được."
Lúc Mẫu thân nói lời này, trên mặt vừa có kiêu ngạo, lại có phiền muộn, nàng thất sủng với phụ thân đã lâu, chỉ trông cậy vào hắn, mà hắn luôn dỗ hoàng đế rất tốt.
Giống như lời của đế vương, sẽ không tùy tiện mở ra, tay của đế vương cũng sẽ không tùy tiện thò ra.
Mỗi lời nói cử chỉ, đều có ý sâu xa.
Cho nên, hắn đã thất sủng với hoàng tổ phụ rồi sao?
Gia yến tản đi, phụ thân ngồi kiệu xuất cung, hắn đi theo phía sau mà tâm sự nặng nề, dần kéo xa khoảng cách.
Tranh cãi lâu như vậy, cuối cùng vẫn là Hán vương được lòng vua.
Người bên ngoài không tiếc, chỉ tiếc cho Hoàng thái tôn, Hán vương thượng vị, người đầu tiên không dung nạp được, là hắn.
Đâu chỉ Hoàng thái tôn, chỉ sợ toàn bộ người của cung Đoan Mộc...
Bên cạnh đèn cung đình có hai tiểu nội thị đầu kề đầu, nhỏ giọng nghị luận, vừa ngước mắt nhìn thấy hắn đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Hắn nghiêm mặt không để ý, đi ra cửa cung, đi vào trong xe ngựa, rèm vừa hạ xuống, mặt mới trầm xuống.
Hoàng tổ phụ từng nói cho hắn biết...
Sinh ra ở hoàng tộc, một khi đụng vào quyền lực thì y như đánh bạc, sẽ không có cơ hội gỡ lại, trừ phi ngươi thất bại hoặc là chết, nếu không thì phải chơi tiếp, đây là một con đường không lối về, không thể quay đầu lại.
Hắn không muốn chết, chỉ có đường tắt khác.
Suy nghĩ sâu xa một đêm, hắn nghĩ tới một người... Tạ Đạo Chi.
Người này là đại thần nội các của hoàng đế, được xưng là quyền cao chức trọng, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy phụ thân, đều cung kính hành lễ.
Một người che giấu tốt thế nào thì ít nhiều vẫn để lộ ra vài thứ, hắn từ trong ánh mắt Tạ Đạo Chi, nhìn thấy sự tôn trọng và kính sợ đối với phụ thân.
Ba ngày sau, trong một gian bí thất.
Hắn kéo áo lên đích thân quỳ gối trước mặt Tạ Đạo Chi, cầu xin hắn cứu phụ thân, cứu Phủ Thái tử.
Tạ Đạo Chi im lặng suốt một chén trà, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Sau một đêm mật đàm, định ra kế hoạch, bắt đầu từ hai nơi Hán vương và Trịnh gia.
Dần dần, sự kỳ quặc của cặp song sinh viện Hải Đường Trịnh gia nổi lên trước mặt hai người.
Chuyện đến đây, hắn và Tạ Đạo Chi nảy sinh bất đồng, ở chỗ không có chứng cứ xác thực, đều là suy đoán.
Ý của Tạ Đạo Chi là phải có chứng cứ xác thực, mới có thể báo chuyện này cho Hoàng đế.
Nhưng hắn không thể chờ được.
Hắn từ nhỏ đi theo hoàng đế bên cạnh lớn lên, quá rõ ràng sức mạnh của tin đồn thất thiệt, quan trọng hơn là, chiến sự ở phương bắc đã không cho phép bọn hắn chần chừ thêm nữa.
Hán vương đánh bại ba trận, tất nhiên sẽ thu hồi ngạo khí của hắn, giao đại quyền quân sự giao cho lão tướng quân xử trí.
Lão tướng quân chinh chiến sa trường cả đời, sao có thể chẳng đánh lại được một Thát Đát nho nhỏ, huống chi phía sau hắn còn có một nhánh Trịnh gia quân.
Tạ Đạo Chi suy nghĩ ba ngày sau, cuối cùng đồng ý bí mật báo việc cho Hoàng đế.
Mà hắn tuổi trẻ không bình tĩnh, một mình lén lút báo tin tức Trịnh gia bị tàn sát đến chỗ lão tướng quân.
Sau khi Tạ Đạo Chi biết được, im lặng một lúc lâu, chỉ nói với hắn một câu: Điện hạ à, giang sơn này họ Triệu, ngươi cũng họ Triệu mà.
Giang Sơn quả thực họ Triệu, nhưng nếu như không phải phụ thân kế thừa, thì giang sơn này chẳng liên quan gì đến hắn?
Hắn truyền tin này đến tai Trịnh Ngọc, là vì nhiễu loạn lòng quân, để Trịnh Ngọc bại, để bảo đảm chuyện này không có gì bất trắc.
Năm đó, hắn vừa tròn mười ba tuổi.
Đến tận đây, Tạ Đạo Chi bắt đầu đề phòng với hắn, hắn biết Tạ Đạo Chi đang suy nghĩ cái gì: Thái Tôn tuổi còn nhỏ đã có thủ đoạn tàn nhẫn như thế, là phúc hay là họa?
Vì thế, hắn lợi dụng một lần mở tiệc chiêu đãi trong cung, kết giao với trưởng tử Bùi gia Bùi Tiếu, lại cố gắng thông qua người này, kết giao với Tạ tam gia.
Người đời đều có điểm yếu, điểm yếu của Tạ Đạo Chi là Tam nhi nhà hắn.
Hắn muốn nói cho Tạ Đạo Chi biết...
Triệu Diệc Thời ta quả thực thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nếu như ngươi không phụ ta, ta không chỉ sẽ không phụ ngươi, còn có thể trả lại cho ngươi gấp bội, ngươi giúp ta đoạt quyền đăng vị, ta trả cho Tạ gia hai đời vinh hoa phú quý.
Đến tận đây về sau, Tạ Đạo Chi mới mắt nhắm mắt mở với việc hắn và Tạ tam gia kết giao, nhưng ngoài sáng trong tối, Tạ Đạo Chi đều luôn đứng về phía phụ thân.
Mà chuyện liên quan đến Trịnh gia năm đó, trong lòng hai người đều xấu hổ, đều cực kỳ ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói, cũng không ngờ tiền Thái tử thật sự có đứa con còn lưu lạc ở nhân gian.
Chuyện cũ như gió khẽ phất qua.
Triệu Diệc Thời dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thẩm Trùng, đột nhiên hỏi một câu: "Sao lại là Yến Tam Hợp?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương