Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 934: Quân Thần
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 934: Quân Thần
Đúng vậy, sao lại là Yến Tam Hợp chứ?
Thẩm Trùng khó hiểu: "Điện hạ, nàng ấy thật sự là một trong hai đứa bé song sinh của Viện Hải Đường sao?"
Triệu Diệc Thời cười nhạt, nghĩ tới một chuyện.
Năm đó Tạ Đạo Chi vì tìm ra chứng cứ xác thực, phái người đi thăm dò viện Hải Đường, nào biết người đó một đi không về, cứ thế mà biến mất.
Cũng bởi vì chuyện này, Tạ Đạo Chi chắc chắn viện Hải Đường không chỉ cất giấu bí mật, còn bí mật bảo vệ một người, lúc này mới đồng ý hành động.
Nàng hẳn là muội muội Trịnh Hoài Hữu của viện Hải Đường.
"Như vậy xem ra một trăm tám mươi người Trịnh gia, chết không oan; Trịnh Ngọc chết trận sa trường, lại càng không oan!"
Thẩm Trùng: "Năm đó nàng ta đã trốn khỏi viện Hải Đường thế nào? Ai nhận nuôi nàng?"
Triệu Diệc Thời đi tới trước cửa sổ, đưa tay nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nói: "Ngươi hỏi những vấn đề kia đều không quan trọng, quan trọng là, ai dạy cho nàng một thân bản lĩnh hóa niệm giải ma này?"
Thẩm Trùng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Thái tử lại hỏi: "Quan trọng là, nàng thông qua hóa niệm giải ma, muốn đạt được mục đích gì?"
Đầu óc Thẩm Trùng lập tức nổ tung: "Điện hạ?"
Triệu Diệc Thời dần xoay người: "Nếu ta nhớ không lầm, mục đích nàng vào kinh là hóa niệm giải ma cho tổ phụ, vì thế tìm được Tạ gia."
Thẩm Trùng gật đầu: "Lời này, Tam gia đã từng nói."
Triệu Diệc Thời: "Sau đó, Quý gia lão phu nhân có tâm ma, Thừa Vũ, Minh Đình đi theo nàng đến Nam Ninh phủ, còn nhớ Tam gia trở về nói với ta như thế nào không?"
Thẩm Trùng suy nghĩ một chút.
"Tam gia nói, Quý lão phu nhân và Ngô Quan Nguyệt là thanh mai trúc mã; nàng biết được vụ án Trịnh gia là Ngô Quan Nguyệt làm; sợ triều đình điều tra được nàng và Ngô Quan Nguyệt quan hệ; Sợ có một ngày Ngô Quan Nguyệt lưu vong tìm tới cửa tị nạn. Sợ ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai, sợ ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý của Quý gia, vì thế sợ hãi, niệm lâu thành ma."
Triệu Diệc Thời: "Ngô Quan Nguyệt có liên quan đến vụ án Trịnh gia không?"
Câu hỏi này, trong lòng Thẩm Trùng kinh hãi.
Triệu Diệc Thời: "Tiếp theo, là tâm ma của Tĩnh Trần am Thủy Nguyệt."
Thẩm Trùng vội gật đầu: "Tĩnh Trần là sư muội đồng môn của tiên Thái tử."
Triệu Diệc Thời: "Tiếp theo, là tâm ma Chu gia, Yến Tam Hợp bị Hán vương bắt đi, vẫn là ta đến Hán vương phủ."
Thẩm Trùng: "Tâm ma này liên lụy tới tiên Thái tử."
Triệu Diệc Thời: "Người gần nhất, đến phiên tâm ma Trịnh gia."
Thẩm Trùng nghe đến đó, mới chính thức hiểu được: "Đám tâm ma này quanh đi quẩn lại, đều có liên quan đến Trịnh gia và tiên Thái tử."
Triệu Diệc Thời nặng nề: "Cũng liên quan đến thân thế của Yến Tam Hợp!"
Thẩm Trùng hít sâu một hơi: "Điện hạ đoán không sai, Yến Tam Hợp hóa giải những tâm ma này là có mục đích."
Triệu Diệc Thời: "Nào, đoán xem mục đích của nàng ta là gì?"
"..."
Thẩm Trùng nói: "Là... để điều tra manh mối vụ án Trịnh gia sao?"
Triệu Diệc Thời cười khẽ, nụ cười chỉ dừng lại ở mặt ngoài: "Đây chỉ sợ là một trong những mục đích của nàng ấy."
Thẩm Trùng mở to một chút: "Hai là gì?"
"Là có ân báo ân, có thù báo thù."
Triệu Diệc Thời: "Nhìn kìa, Tạ Đạo Chi không phải là một trong số đó sao?"
Thẩm Trùng nghĩ đến Yến Tam Hợp âm thầm đến ngoại ô phía tây điều ra, thốt lên: "Điện hạ, mục tiêu kế tiếp của nàng là ngài!"
Triệu Diệc Thời cười nói, nụ cười kia giống như mọc trên mặt hắn.
"Trước khi nàng tới kinh thành, quan hệ giữa ta và Thừa Vũ, Minh Đình thế nào?"
"Điện hạ và Tam gia, Tiểu Bùi gia không có gì giấu nhau, giống như huynh đệ ruột, Tam gia và Tiểu Bùi gia cứ có thời gian sẽ gọi điện hạ đi dạo thuyền uống rượu."
"Sau khi nàng ấy đến thì sao?"
"Số lần Tam gia và Tiểu Bùi gia tới tìm điện hạ dần cũng ít đi."
"Tạ Đạo Chi đã nắm tất cả mọi chuyện, nhưng nàng còn muốn lén lút điều tra, vì sao?"
Thẩm Trùng: "..."
"Bởi vì nàng là người hoàng tộc, nàng biết rõ Tạ Đạo Chi không có đủ lý do vì giang sơn xã tắc mà làm đến mức này."
Triệu Diệc Thời: "Nàng đoán ra phía sau Tạ Đạo Chi, chắc chắn còn có người trong hoàng tộc có lợi trong chuyện này, người này không phải hoàng đế thì là ta."
"Cái gì?"
"Đại khái là muốn vạch trần ta, công bố hành động của ta khắp thiên hạ, để cho người trong thiên hạ đều biết Thái tử điện hạ dịu dàng như ngọc..."
Hắn cười nói: "... Mới thật sự là người khởi xướng huyết án Trịnh gia!"
Trán Thẩm Trùng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn đi theo Thái tử nhiều năm, đã thấy đủ loại nữ tử, nhưng thông minh lại lớn gan như thế, thì đúng là có một không hai!
"Điện hạ, người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại, giữ lại sẽ là tai họa!"
Triệu Diệc Thời không lên tiếng, thật lâu sau mới lẳng lặng nói: "Ngươi theo ta ra ngoài đi."
...
Đêm khuya trong núi, bóng cây yểu điệu, gió mát phơ phất.
Một vầng trăng sáng treo trên ngọn cây.
Ánh trăng như nước chiếu lên mặt Triệu Diệc Thời, khuôn mặt kia nếu như không có khóe mắt tàn nhẫn, thì quả nhiên dịu dàng như ngọc, khiến người ta nhìn không thể dời mắt.
Thẩm Trùng đi theo phía sau Triệu Diệc Thời, cách hắn một bước chân, một bước này, là chừng mực của người hầu.
Đúng mực như vậy, Triệu Diệc Thời chỉ cho hai người ngoại lệ.
"Ngươi nói..." Hắn dần mở miệng: "Yến Tam Hợp có kể chuyện ta bắn chết Nghiêm Hỉ nói cho Thừa Vũ và Minh Đình không?"
Thẩm Trùng: "Tam gia vội vã tới hướng điện hạ xin từ chức, chỉ sợ là..."
"Có thể thấy được, ta bây giờ trong lòng Thừa Vũ, đã là người hắn muốn tránh cũng không kịp rồi."
Triệu Diệc Thời như là nói cho Thẩm Trùng nghe, cũng như là nói cho chính mình nghe: "Có khác gì hồng thủy mãnh thú chứ."
Thẩm Trùng nghe xong, đành phải lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ngươi nói xem..." Triệu Diệc Thời: "Thừa Vũ và Minh Đình biết bao nhiêu về thân thế của Yến Tam Hợp?"
Thẩm Trùng nào dám tiếp lời: "Cái này... Tiểu nhân đoán không ra."
"Nếu là hoàn toàn không biết gì cả, thì có thể hiểu được hôm nay vì sao Thừa Vũ xin từ chức, trái bất quá vì một chữ tình; nếu như đều biết rõ..."
Giọng Triệu Diệc Thời nhạt như cơn gió: "Vậy là hắn phụ ta."
Mồ hôi lạnh Thẩm Trùng càng đổ càng nhiều, một chữ cũng không dám nói tiếp, nhưng trong lòng lại rõ như gương sáng.
Nếu Tam gia biết thân phận Yến Tam Hợp, đâu chỉ phụ Thái tử, cũng phụ cả Tạ gia.
Tạ Đạo Chi là người đứng sau vụ án Trịnh gia.
Yến Tam Hợp ép Tạ Đạo Chi tự sát vì vụ án Trịnh gia.
Tạ gia nuôi Tam gia hai mươi mốt năm, Tam gia vì một kẻ thù mà bỏ nhà bỏ việc, là nghịch tử, phụ Thái tử, là loạn thần.
"Ngươi nghĩ tiếp đi..." Triệu Diệc Thời: "... Bọn họ bắt đầu hiểu rõ thân thế Yến Tam Hợp từ khi nào?"
Thẩm Trùng cẩn thận trả lời: "Là sau chuyến đi hành cung sao?"
Triệu Diệc Thời lắc đầu: "Ta thấy chưa chắc, tâm ma của ni cô, tâm ma của Chu gia, tâm ma của Trịnh gia... Cái nào không liên quan đến thân thế của Yến Tam Hợp?"
"Chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết, những vẫn gạt điện hạ ngài?"
Ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng tới, Thẩm Trùng sợ tới mức vội vàng che miệng lại.
Triệu Diệc Thời thu hồi tầm mắt, xoay người, từ từ bước đi.
Tiên đế lúc tuổi già nghe đạo sĩ nói, hút tinh hoa nhật nguyệt có thể kéo dài tuổi thọ, thường lôi kéo hắn tản bộ dưới ánh trăng.
Tiên đế và hắn nói với hắn nhiều nhất, là về đạo quân thần.
Có phụ tử, sau đó có quân thần.
Có quân thần, sau đó có trên dưới.
Có trên dưới, sau đó có tôn ti.
Có thể trên nói hết với chủ, dưới dốc sức với dân, mới tình là trung thần.
Triệu Diệc Thời thở dài một hơi: "Thẩm Trùng."
"Có thần!"
"Chuẩn bị ngựa, ta muốn lập tức trở về kinh thành một chuyến."Thẩm Trùng kinh hãi: "Điện hạ, ngài còn đang giữ lăng."
"Là loạn thần, là tặc tử, phải dò xét mới có thể định đoạt, nếu không..."
Mắt Triệu Diệc Thời âm trầm.
"...Làm sao có thể quyết định là giữ lại hay bỏ đi?"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 934: Quân Thần
Đúng vậy, sao lại là Yến Tam Hợp chứ?
Thẩm Trùng khó hiểu: "Điện hạ, nàng ấy thật sự là một trong hai đứa bé song sinh của Viện Hải Đường sao?"
Triệu Diệc Thời cười nhạt, nghĩ tới một chuyện.
Năm đó Tạ Đạo Chi vì tìm ra chứng cứ xác thực, phái người đi thăm dò viện Hải Đường, nào biết người đó một đi không về, cứ thế mà biến mất.
Cũng bởi vì chuyện này, Tạ Đạo Chi chắc chắn viện Hải Đường không chỉ cất giấu bí mật, còn bí mật bảo vệ một người, lúc này mới đồng ý hành động.
Nàng hẳn là muội muội Trịnh Hoài Hữu của viện Hải Đường.
"Như vậy xem ra một trăm tám mươi người Trịnh gia, chết không oan; Trịnh Ngọc chết trận sa trường, lại càng không oan!"
Thẩm Trùng: "Năm đó nàng ta đã trốn khỏi viện Hải Đường thế nào? Ai nhận nuôi nàng?"
Triệu Diệc Thời đi tới trước cửa sổ, đưa tay nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nói: "Ngươi hỏi những vấn đề kia đều không quan trọng, quan trọng là, ai dạy cho nàng một thân bản lĩnh hóa niệm giải ma này?"
Thẩm Trùng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Thái tử lại hỏi: "Quan trọng là, nàng thông qua hóa niệm giải ma, muốn đạt được mục đích gì?"
Đầu óc Thẩm Trùng lập tức nổ tung: "Điện hạ?"
Triệu Diệc Thời dần xoay người: "Nếu ta nhớ không lầm, mục đích nàng vào kinh là hóa niệm giải ma cho tổ phụ, vì thế tìm được Tạ gia."
Thẩm Trùng gật đầu: "Lời này, Tam gia đã từng nói."
Triệu Diệc Thời: "Sau đó, Quý gia lão phu nhân có tâm ma, Thừa Vũ, Minh Đình đi theo nàng đến Nam Ninh phủ, còn nhớ Tam gia trở về nói với ta như thế nào không?"
Thẩm Trùng suy nghĩ một chút.
"Tam gia nói, Quý lão phu nhân và Ngô Quan Nguyệt là thanh mai trúc mã; nàng biết được vụ án Trịnh gia là Ngô Quan Nguyệt làm; sợ triều đình điều tra được nàng và Ngô Quan Nguyệt quan hệ; Sợ có một ngày Ngô Quan Nguyệt lưu vong tìm tới cửa tị nạn. Sợ ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai, sợ ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý của Quý gia, vì thế sợ hãi, niệm lâu thành ma."
Triệu Diệc Thời: "Ngô Quan Nguyệt có liên quan đến vụ án Trịnh gia không?"
Câu hỏi này, trong lòng Thẩm Trùng kinh hãi.
Triệu Diệc Thời: "Tiếp theo, là tâm ma của Tĩnh Trần am Thủy Nguyệt."
Thẩm Trùng vội gật đầu: "Tĩnh Trần là sư muội đồng môn của tiên Thái tử."
Triệu Diệc Thời: "Tiếp theo, là tâm ma Chu gia, Yến Tam Hợp bị Hán vương bắt đi, vẫn là ta đến Hán vương phủ."
Thẩm Trùng: "Tâm ma này liên lụy tới tiên Thái tử."
Triệu Diệc Thời: "Người gần nhất, đến phiên tâm ma Trịnh gia."
Thẩm Trùng nghe đến đó, mới chính thức hiểu được: "Đám tâm ma này quanh đi quẩn lại, đều có liên quan đến Trịnh gia và tiên Thái tử."
Triệu Diệc Thời nặng nề: "Cũng liên quan đến thân thế của Yến Tam Hợp!"
Thẩm Trùng hít sâu một hơi: "Điện hạ đoán không sai, Yến Tam Hợp hóa giải những tâm ma này là có mục đích."
Triệu Diệc Thời: "Nào, đoán xem mục đích của nàng ta là gì?"
"..."
Thẩm Trùng nói: "Là... để điều tra manh mối vụ án Trịnh gia sao?"
Triệu Diệc Thời cười khẽ, nụ cười chỉ dừng lại ở mặt ngoài: "Đây chỉ sợ là một trong những mục đích của nàng ấy."
Thẩm Trùng mở to một chút: "Hai là gì?"
"Là có ân báo ân, có thù báo thù."
Triệu Diệc Thời: "Nhìn kìa, Tạ Đạo Chi không phải là một trong số đó sao?"
Thẩm Trùng nghĩ đến Yến Tam Hợp âm thầm đến ngoại ô phía tây điều ra, thốt lên: "Điện hạ, mục tiêu kế tiếp của nàng là ngài!"
Triệu Diệc Thời cười nói, nụ cười kia giống như mọc trên mặt hắn.
"Trước khi nàng tới kinh thành, quan hệ giữa ta và Thừa Vũ, Minh Đình thế nào?"
"Điện hạ và Tam gia, Tiểu Bùi gia không có gì giấu nhau, giống như huynh đệ ruột, Tam gia và Tiểu Bùi gia cứ có thời gian sẽ gọi điện hạ đi dạo thuyền uống rượu."
"Sau khi nàng ấy đến thì sao?"
"Số lần Tam gia và Tiểu Bùi gia tới tìm điện hạ dần cũng ít đi."
"Tạ Đạo Chi đã nắm tất cả mọi chuyện, nhưng nàng còn muốn lén lút điều tra, vì sao?"
Thẩm Trùng: "..."
"Bởi vì nàng là người hoàng tộc, nàng biết rõ Tạ Đạo Chi không có đủ lý do vì giang sơn xã tắc mà làm đến mức này."
Triệu Diệc Thời: "Nàng đoán ra phía sau Tạ Đạo Chi, chắc chắn còn có người trong hoàng tộc có lợi trong chuyện này, người này không phải hoàng đế thì là ta."
"Cái gì?"
"Đại khái là muốn vạch trần ta, công bố hành động của ta khắp thiên hạ, để cho người trong thiên hạ đều biết Thái tử điện hạ dịu dàng như ngọc..."
Hắn cười nói: "... Mới thật sự là người khởi xướng huyết án Trịnh gia!"
Trán Thẩm Trùng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn đi theo Thái tử nhiều năm, đã thấy đủ loại nữ tử, nhưng thông minh lại lớn gan như thế, thì đúng là có một không hai!
"Điện hạ, người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại, giữ lại sẽ là tai họa!"
Triệu Diệc Thời không lên tiếng, thật lâu sau mới lẳng lặng nói: "Ngươi theo ta ra ngoài đi."
...
Đêm khuya trong núi, bóng cây yểu điệu, gió mát phơ phất.
Một vầng trăng sáng treo trên ngọn cây.
Ánh trăng như nước chiếu lên mặt Triệu Diệc Thời, khuôn mặt kia nếu như không có khóe mắt tàn nhẫn, thì quả nhiên dịu dàng như ngọc, khiến người ta nhìn không thể dời mắt.
Thẩm Trùng đi theo phía sau Triệu Diệc Thời, cách hắn một bước chân, một bước này, là chừng mực của người hầu.
Đúng mực như vậy, Triệu Diệc Thời chỉ cho hai người ngoại lệ.
"Ngươi nói..." Hắn dần mở miệng: "Yến Tam Hợp có kể chuyện ta bắn chết Nghiêm Hỉ nói cho Thừa Vũ và Minh Đình không?"
Thẩm Trùng: "Tam gia vội vã tới hướng điện hạ xin từ chức, chỉ sợ là..."
"Có thể thấy được, ta bây giờ trong lòng Thừa Vũ, đã là người hắn muốn tránh cũng không kịp rồi."
Triệu Diệc Thời như là nói cho Thẩm Trùng nghe, cũng như là nói cho chính mình nghe: "Có khác gì hồng thủy mãnh thú chứ."
Thẩm Trùng nghe xong, đành phải lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ngươi nói xem..." Triệu Diệc Thời: "Thừa Vũ và Minh Đình biết bao nhiêu về thân thế của Yến Tam Hợp?"
Thẩm Trùng nào dám tiếp lời: "Cái này... Tiểu nhân đoán không ra."
"Nếu là hoàn toàn không biết gì cả, thì có thể hiểu được hôm nay vì sao Thừa Vũ xin từ chức, trái bất quá vì một chữ tình; nếu như đều biết rõ..."
Giọng Triệu Diệc Thời nhạt như cơn gió: "Vậy là hắn phụ ta."
Mồ hôi lạnh Thẩm Trùng càng đổ càng nhiều, một chữ cũng không dám nói tiếp, nhưng trong lòng lại rõ như gương sáng.
Nếu Tam gia biết thân phận Yến Tam Hợp, đâu chỉ phụ Thái tử, cũng phụ cả Tạ gia.
Tạ Đạo Chi là người đứng sau vụ án Trịnh gia.
Yến Tam Hợp ép Tạ Đạo Chi tự sát vì vụ án Trịnh gia.
Tạ gia nuôi Tam gia hai mươi mốt năm, Tam gia vì một kẻ thù mà bỏ nhà bỏ việc, là nghịch tử, phụ Thái tử, là loạn thần.
"Ngươi nghĩ tiếp đi..." Triệu Diệc Thời: "... Bọn họ bắt đầu hiểu rõ thân thế Yến Tam Hợp từ khi nào?"
Thẩm Trùng cẩn thận trả lời: "Là sau chuyến đi hành cung sao?"
Triệu Diệc Thời lắc đầu: "Ta thấy chưa chắc, tâm ma của ni cô, tâm ma của Chu gia, tâm ma của Trịnh gia... Cái nào không liên quan đến thân thế của Yến Tam Hợp?"
"Chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết, những vẫn gạt điện hạ ngài?"
Ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng tới, Thẩm Trùng sợ tới mức vội vàng che miệng lại.
Triệu Diệc Thời thu hồi tầm mắt, xoay người, từ từ bước đi.
Tiên đế lúc tuổi già nghe đạo sĩ nói, hút tinh hoa nhật nguyệt có thể kéo dài tuổi thọ, thường lôi kéo hắn tản bộ dưới ánh trăng.
Tiên đế và hắn nói với hắn nhiều nhất, là về đạo quân thần.
Có phụ tử, sau đó có quân thần.
Có quân thần, sau đó có trên dưới.
Có trên dưới, sau đó có tôn ti.
Có thể trên nói hết với chủ, dưới dốc sức với dân, mới tình là trung thần.
Triệu Diệc Thời thở dài một hơi: "Thẩm Trùng."
"Có thần!"
"Chuẩn bị ngựa, ta muốn lập tức trở về kinh thành một chuyến."Thẩm Trùng kinh hãi: "Điện hạ, ngài còn đang giữ lăng."
"Là loạn thần, là tặc tử, phải dò xét mới có thể định đoạt, nếu không..."
Mắt Triệu Diệc Thời âm trầm.
"...Làm sao có thể quyết định là giữ lại hay bỏ đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương