Quỷ Hôn
Chương 58: Lừa Dối
CHƯƠNG 58: LỪA DỐIQuỷ vương Dạ Quân rút ra từ trong tay áo một hộp gấm đưa ra trước mặt tôi: “Đây là số lượng của ba ngày, sau khi ăn xong, ta sẽ lại đến!”Tôi thấy cái hộp lần này to hơn lần trước một chút, bèn kéo tay anh hỏi: “Ăn thì có thể , nhưng phải nói với tôi, tôi đang ăn cái gì chứ!”Quỷ vương Dạ Quân liếc tôi, không nhanh không chậm nói: “Muốn biết? Không nói cho em đâu.”Có thể là bị ám ảnh rồi, lần trước lúc vẽ lá bùa quỷ xong, hỏi ông Ba màu sắc nguyên liệu để vẽ lá bùa quỷ là gì, sau khi biết xong, tôi mấy ngày không muốn ăn cơm, Lần này tôi hỏi nguồn gốc của cái này, tôi sẽ không bị buồn nôn suốt ba năm chứ, lá bùa quỷ có thể không vẽ, nhưng trân châu không thể không ăn!Nghĩ đến đây, tôi không còn chút hứng thú nào đối với nguồn gốc và thành phần của viên trân châu nữa.Quỷ vương Dạ Quân vuốt tóc cô, đột nhiên dịu dàng nói: “Nhớ lấy những gì ta nói, cách xa Trần Tú Tài ra biết chưa? Ta đi đây!”Dùng chiêu mềm dẻo à? Đột nhiên biết thành bộ dạng không quen thuộc như vậy, tôi lặng lẽ nhìn anh biến mất, trong lòng thấy lạ lạ!“Mạc Thất, sao cậu lại ở đây?” Trương Hào ở cửa thang đi lên.Tôi nhìn cậu ta tỏ vẻ hoang mang: “Tôi, ông ấy, vừa đến!”Trương Hào phát hiện máy quay bị làm hỏng ở dưới đất, đi đến trước mặt tôi: “Cậu tìm hiệu trưởng?”Tôi quyết định giả ngốc đến cuối cùng, thế là chậm rãi gật đầu, lấy đơn xin nghỉ ra nói: “Ừ, tìm hiểu trưởng phê duyệt đơn, chủ nhiệm không phê duyệt cho tôi!”Trương Hào thấp giọng nói: “Cậu bị ngốc à, hiệu trưởng là người như thế nào mà cậu còn tìm ông ta phê duyệt đơn, cậu điên rồi sao! Cậu muốn ra ngoài thì nói với tôi, tôi giúp cậu.”Tôi ngượng ngùng cười: “Không cần đâu, thật ra không ra ngoài cũng được, cũng không gấp lám!”“Thật sự không cần sao? Yên tâm đi, trèo tường không nguy hiểm như vậy đâu, tôi biết tường ở đâu thì dễ trèo!” Trương Hào kéo tay tôi chạy về phía bên ngoài của tòa giáo viên.“Thật sự không cần, tôi bây giờ không muốn ra ngoài nữa rồi.”Trương Hào nghe tôi nói như vậy, cũng không nói tiếp gì nữa.Buổi chiều, mới bắt đầu học chưa được bao lâu, tiếng còi báo động cảnh sát từ bên ngoài truyền vào, tôi căng thẳng đến nỗi cả đầu trống rỗng, giáo viên đang giảng gì, tôi một câu cũng không nghe lọt.Có người phát hiện ra hiệu trưởng chết rồi sao, cảnh sát liệu có tìm ra tôi không?Nghĩ thật nhiều, cho rằng bản thân may mắn thoát rồi, nhưng cảnh sát vẫn tìm tôi.Ngồi trong phòng bảo vệ, tim tôi như sắp nhảy ra ngoài, vô cùng căng thẳng.Chú cảnh sát ngồi đối diện tôi tầm khoảng 40 tuổi, cơ thể tráng kiện! Chú nghiêm túc hỏi: “Buổi trưa cháu làm những gì?”Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Ăn cơm, học, rồi đi tản bộ...”Cảnh sát giọng không đổi tiếp tục hỏi: “Hết rồi? Nghĩ kĩ xem, đã đi qua những đâu và làm những gì, đều phải trả lời thành thật! Hiệu trưởng trường cháu chết rồi, việc này cháu có biết không?”Tôi trong lòng cắn rứt, dùng sức ngẩng đầu hỏi: “Hiệu trưởng chết rồi sao?”Cảnh sát cười vang lên, khinh thường nhìn tôi, dùng sức đập bàn: “Không muốn nói phải không? Vậy để chú nhắc cháu, vào trưa nay, có phải cháu đã đến phòng hiệu trưởng không? Dựa vào giám định pháp y của chúng tôi, thời gian tử vong của ông ấy trùng khớp với thời gian cháu đến phòng hiệu trưởng, việc này cháu giải thích thế nào?”Đối diện với áp lực vô hình này, tôi ngược lại lại càng bình tĩnh, vô tội nhìn chú cảnh sát, cẩn thận nhớ lại tình cảnh xảy ra lúc đó, sau đó mới mở miệng nói.“Đó là vào trước buổi trưa, cháu tới tìm giáo viên chủ nhiệm để phê duyệt đơn xin nghỉ, nhưng thầy không đồng ý, sau đó cháu đi tìm hiệu trưởng, ông ấy cũng không đồng ý, cháu chỉ có thể quay về phòng học thôi!”“Vậy sao? Thế máy ghi hình ở hành lang là ai làm hỏng?” Chú cảnh sát dường như chưa tin lời tôi nói.“Chú cảnh sát, không phải chú đang nghi ngờ cháu làm hỏng máy quay, giết hiệu trưởng đấy chứ!” Tôi ngạc nhiên kêu lên: “Tầng nhà cao như vậy, thân hình của cháu có thể với tôii sao?”Quỷ vương Dạ Quân là sau khi chúng tôi ra ngoài mới làm hỏng máy ghi hình, cho nên tôi đoán là nó chỉ ghi lại được lúc mà tôi vào, chỉ cần tôi sống chết bảo là không biết chuyện gì, họ cũng sẽ hết cách với tôi.“Thông báo của cảnh sát, ông xem đi!” Bảo vệ ở bên cạnh đột nhiên trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ kêu lên.Tiếng kêu của ông ấy thu hút sự chú ý của mấy chú cảnh sát! Tôi nghĩ họ đã nhìn thấy gì đó, tôi im lặng điềm tĩnh đứng bên cạnh.Mấy chú cảnh sát nhìn thấy màn hình mặt đều xanh tái lại! Sau đó một lúc, chú cảnh sát trung niên tiếp tục hỏi tôi: “Em Mạc Thất, đây là vụ án hình sự, cháu tốt nhất nên nghĩ kĩ lại xem, sau khi vào phòng hiệu trưởng đã xảy ra chuyện gì?”Tôi cắn môi, giả bộ ủy khuất, nghĩ rất lâu mới trả lời: “Rất bình thường ạ, hiệu trưởng không phê duyệt cho cháu ra ngoài, cháu liền cầm theo đơn xin nghỉ đi ra khỏi phòng! Lúc đó, lúc cháu còn đứng ở cửa, còn gặp một bạn cùng lớp, sau đó cháu và bạn ấy cùng quay lại lớp học! Còn có vấn đề gì ạ?”Lúc này, tôi chỉ có thể kéo Trương Hào vào, cậu ấy là nhân chứng tận mắt nhìn thấy tôi, cảnh sát gọi cậu ấy tôii cùng, nhưng không phát hiện ra điểm nghi vấn nào.Chú cảnh sát nhìn tôi và Trương Hào thấp giọng nói: “Theo như lời khai của hai cháu, thì lúc xảy ra vụ án, các cháu đứng ở bên ngoài cửa, lúc đó cửa không đóng, lẽ nào hai cháu không nghe thấy gì xảy ra bên trong sao?”Tôi nhớ lại lúc mình bị Quỷ vương Dạ Quân kéo ra bên ngoài, cửa đang mở, vì cửa sổ phòng làm việc mở là do gió, cho nên, Trương Hào không nhìn vào trong phòng làm việc.Trương Hào kỳ quái nhìn tôi, tôi đứng trước mặt cảnh sát nói: “Lúc cháu đi ra thì cửa đang đóng! Chú cảnh sát, chú sẽ không thật sự cho rằng cháu giết hiệu trưởng đấy chứ! Cháu là con nhà nghèo, mẹ cháu chỉ có mỗi đứa con gái là cháu thôi, cháu mà làm ra loại chuyện như vậy sao mẹ cháu sống tiếp được! Hơn nữa, cháu cũng chẳng có lí do nào phải giết hiệu trưởng! Chú không được đổ oan cho cháu!”“Không phải cháu làm thì sẽ không liên quan gì đến cháu, cảnh sát sẽ không tùy tiện bắt người.”Lúc này, một nữ cảnh sát kéo tôi đến trước màn hình máy tính, cô ấy chỉ lên màn hình nói: “Em học sinh, em nhìn cho kĩ, em có quen người này không?”Ở trên màn hình, Quỷ vương Dạ Quân đang kéo áo tôi ra ngoài, tôi nhìn thời gian của đoạn băng ghi hình, biết là trước lúc máy quay bị làm hỏng, là đoạn băng cuối cùng.Tôi hét lên một tiếng, sợ hãi giữ lấy nữ cảnh sát: “Đây là thứ gì thế? Trước giờ cháu chưa gặp qua bao giờ, anh ta là ai?”Nữ cảnh sát nhìn chú cảnh sát một cái, an ủi tôi vài câu: “Cháu thật sự chưa nhìn thấy sao? Cháu bị anh ta kéo ra ngoài, cháu không biết sao?”Tôi hoang mang lắc đầu: “Lúc đó, cháu từ phòng hiệu trưởng ra cứ thấy lạ lạ, thời tiết nóng như vậy, trong phòng hiệu trưởng lại lạnh như băng, cháu chỉ nhớ liên tục hắt hơi, cả đầu trống rỗng, đợi đến lúc cháu tỉnh táo lại, thì cháu đã ở ngoài cửa rồi!”“Tin tình báo quan trọng như vậy, tại sao bây giờ mới nói?” Nữ cảnh sát nghiêm khắc hỏi.Tôi làm bộ ủy khuất như sắp khóc: “Việc như vậy, cô bảo cháu nên nói như nào, nói ra cũng không ai tin cháu! Trên thế giới này làm gì có ma quỷ, cháu bảo với cô cháu gặp ma, cô có tin không, có tin không?”Mấy vị cảnh sát bị tôi hỏi như vậy thì không nói gì, họ dường như đều đang thắc mắc vấn đề này, ngược lại chú cảnh sát lúc nãy lại bình tĩnh nói: “Trên màn hình, người đàn ông trang điểm kỳ quái, đặc trưng nổi bật như vậy lại không xuất hiện ở bất cứ máy giám sát nào khác. Anh ta đi vào phòng hiệu trưởng như thế nào, rời khỏi trường như thế nào, chúng ta đều không biết. Nhưng nếu như anh ta thật sự là quỷ thì sao có thể ban ngày ban mặt xuất hiện?, hơn nữa nếu anh ta muốn giết người thì hoàn toàn có thể để lại dấu vết, để đổ oan cho Mạc Thất.”Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương