Tiết Độ lại tự động chui vào người Thiệu Dã để sưởi ấm, vừa làm vừa truy hỏi, “Không nói gì sao? Hay thật sự muốn ta làm tiểu tình nhân không danh không phận của ngươi?”
Tiểu tình nhân?
Muốn thì cũng muốn đấy, nhưng cậu đâu dám cho làm thật!
Không nghe thấy Thiệu Dã trả lời, Tiết Độ lại tiếp tục, “Cũng đúng thôi, ta giờ không còn là Ma Tôn của Tiêu Dao Cung nữa, chắc không xứng với thân phận đại sư huynh cao quý của phái Côn Luân rồi.”
Thiệu Dã bị đâm đến mức giọng nói cũng vỡ vụn, vẫn cố gắng thanh minh, “Không… không có…”
Tiết Độ nhướng mày, “Không có gì?”
Thiệu Dã cắn răng chịu đựng, ráng sức đáp, “… Không có chuyện không xứng.”
Tiết Độ nhếch môi cười, giọng điệu đầy vẻ dụ dỗ, “Vậy là ngươi đồng ý cho ta một danh phận rồi?”
May mà bên dưới là giường ngọc cứng cáp, chứ không thì có khi đã bị đâm đến nát vụn rồi. Thiệu Dã cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, mắt nổ đầy sao, không cách nào suy nghĩ nổi. Tôn Thượng có thể nghỉ tay một chút cho cậu thở chút không?
Cậu cố giữ cho giọng mình không run rẩy, thấp giọng hỏi, “Tôn Thượng muốn danh phận gì?”
Tiết Độ nhướng mày, làm bộ thở dài, “Ngươi thấy sao? Nếu ngươi cảm thấy ta không ra gì, thì làm tiểu tình nhân cũng được. Chỉ mong sau này Hộ Pháp thương xót, siêng năng về giúp ta hóa giải ma khí thôi.”
Có một tiểu tình nhân bám người như thế này, làm gì còn ai làm nổi chính thất nữa!
Thiệu Dã vội vàng gạt bay những suy nghĩ kỳ quái trong đầu mình. Đại nghịch bất đạo quá rồi! Cậu thế mà dám nghĩ về Tôn Thượng như vậy!
Tiết Độ tạm ngừng động tác, Thiệu Dã thở hổn hển, lồng ngực màu mật lên xuống dữ dội. Cậu dè dặt hỏi, “Tôn Thượng muốn theo ta về phái Côn Luân sao?”
Tiết Độ liếc nhìn cậu, nửa đùa nửa thật nói, “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó thôi.”
Thiệu Dã: “……”
Sao tự nhiên lại thấy câu này có chút âm dương quái khí thế nhỉ?
Cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiết Độ đã cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi tinh tế lướt qua, quấn lấy, cướp đi toàn bộ hơi thở và mọi lời muốn nói của cậu, nuốt trọn vào tận sâu trong lòng.
….
Chờ đến khi Thiệu Dã mặc lại quần áo và bước xuống giường ngọc đã là chuyện của bảy ngày sau.
Cậu đứng dưới mái hiên cung điện, phóng tầm mắt ra xa, hình như trông thấy bóng dáng của lão Đông Vương. Cậu vừa định mở miệng gọi, nhưng chỉ trong nháy mắt bóng dáng ấy đã biến mất không còn dấu vết.
Tiết Độ chỉnh trang xong y phục, bước tới từ phía sau, dịu giọng nói, “Đi thôi.”
Thiệu Dã quay đầu hỏi, “Đi đâu?”
Tiết Độ cười cười, “Ra ngoài chứ đi đâu. Nhưng nếu Hộ Pháp muốn ở lại Thần Trủng thêm một thời gian, ta cũng vui lòng bầu bạn.”
Thiệu Dã vội lắc đầu, nhưng lại không nhịn được hỏi với vẻ lo lắng, “Tôn Thượng, ma khí trong người ngài đã hóa giải hết chưa?”
Tiết Độ nhìn cậu, nhướng mày hỏi ngược lại, “Ra khỏi Thần Trủng rồi, Hộ Pháp không định giúp ta hóa giải nữa sao?”
Thiệu Dã ngớ người, sau đó mặt đỏ lên, nghiêm túc đáp, “Nếu Tôn Thượng cần, thuộc hạ nhất định không chối từ.”
Tiết Độ cười khẽ, gật đầu, “Tốt, vậy làm phiền Hộ Pháp chịu khổ thêm một, hai trăm năm nữa. Khi đó chắc cũng gần hóa giải xong rồi.”
Một, hai trăm năm?!
Thiệu Dã trợn tròn mắt, Tôn Thượng rốt cuộc là chứa bao nhiêu ma khí trong người mà cần lâu đến vậy?!
Tiết Độ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, suy nghĩ một lát, liền cảm thấy hối hận vì đã nói thời gian quá ngắn. Đáng lẽ phải nói một, hai ngàn năm mới đúng! Sau đó qua tầm năm, sáu trăm năm, hắn sẽ bảo với Hộ Pháp rằng nhờ sự chăm chỉ và tận tụy của cậu, ma khí đã hóa giải trước thời hạn. Hộ Pháp nhất định sẽ thấy rất có thành tựu đúng không?
Chỉ tiếc bây giờ không thể đổi lời được nữa.
Kết giới phía trên Thần Trủng đối với Tiết Độ hiện tại chẳng khác gì một tấm màn mỏng, hắn khẽ vung tay đã nhẹ nhàng xuyên qua. Hai người rời khỏi Thần Trủng, đặt chân lên vách đá Bất Lão Nhai. Nơi đây đã chẳng còn ai khác.
Gió thu lạnh lẽo cuốn theo từng đợt lá khô bay đầy trời, xào xạc lướt qua đỉnh đầu họ, tựa như một đàn bướm úa tàn phiêu bạt.
Bầu trời phương đông âm u đến lạ, những tầng mây đen nặng nề chồng chất, bên trong thấp thoáng ánh đỏ kỳ dị, như đang che giấu điềm gở nào đó.
Tiết Độ ngắm nhìn một lúc, sau đó quay đầu nói với Thiệu Dã, “Hộ Pháp, ngươi về Côn Luân trước đi.”
Thiệu Dã ngẩn ra, “Tôn Thượng không về cùng ta sao?”
Ma khí trong người Tôn Thượng không phải còn cần mình giúp hóa giải à?
Tiết Độ giơ tay chạm nhẹ lên trán Thiệu Dã, cười tủm tỉm hỏi, “Định dẫn ta về ra mắt sư phụ, chính thức cho ta danh phận rồi à?”
Thiệu Dã cúi đầu, hai vành tai đỏ ửng, cắn môi khẽ ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Nụ cười trong mắt Tiết Độ càng sâu thêm, hắn nhìn Thiệu Dã, dịu dàng nói, “Ta có chút chuyện cần xử lý.”
Thiệu Dã lập tức nói, “Vậy ta đi cùng Tôn Thượng.”
Tiết Độ lắc đầu từ chối, “Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
Thấy Thiệu Dã vẫn không chịu, hắn liền cười trêu, “Không rời nổi ta luôn à?”
Thiệu Dã cúi đầu lẩm bẩm, “Ta sợ Tôn Thượng gạt ta… Lần trước ngài nói sẽ đợi ta ở Điện Vị Ương, ai biết lần này có phải lại trốn đến chỗ nào ta tìm không ra không.”
Thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu lần này Tiết Độ thật lòng muốn trốn, cậu biết đi đâu mà tìm đây?
Tiết Độ vuốt nhẹ tóc Thiệu Dã, giọng điệu dịu dàng như dỗ trẻ con, “Có Hộ Pháp giúp ta hóa giải ma khí, ta làm sao nỡ để ngươi tìm không thấy?”
Hắn nghiêm túc hứa hẹn, “Không lừa ngươi đâu, lần này thật sự chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Chỉ là chuyện nhỏ…
Chẳng qua là máu me một chút thôi, để cậu thấy chắc lại đau lòng mất.
Thực ra, Tiết Độ cũng không định nhúng tay vào chuyện Thiên Liệt Đông Hải làm gì. Tiên nhân luân hồi rồi sẽ tự ra mặt xử lý, còn hắn thì ma khí chưa hóa sạch, thân thể yếu đuối mong manh, đáng lẽ ra nên nằm trên giường với Hộ Pháp mà đánh thêm ba trăm hiệp mới đúng.
Nhưng mà làm đàn ông, phải có sự nghiệp của riêng mình. Phải để cả tu chân giới đều biết chuyện vui của mình và đại sư huynh phái Côn Luân mới được!
Một cung Tiêu Dao mất rồi thì sao? Thì dựng lên cả ngàn vạn cung điện khác chứ sao!
Tiết Độ đưa tay móc lấy chiếc vòng cổ của Thiệu Dã, truyền vào đó một luồng thần lực, nhẹ giọng nói, “Chờ ngươi về lại Côn Luân, ta sẽ truyền âm cho ngươi mỗi ngày, để ngươi biết tình hình của ta.”
Hơi thở ấm áp phả lên mặt Thiệu Dã, khiến tim cậu như có gì đó nhồn nhột. Thiệu Dã bất giác sờ lên chiếc vòng, rồi chợt nghe thấy giọng của Tiết Độ vang lên trong thức hải, “Đợi ta về, Hộ Pháp chịu thành thân với ta không?”
Thiệu Dã trợn tròn mắt!
Tiết Độ trước mặt không hề mở miệng, giọng nói kia là trực tiếp vang lên trong đầu cậu.
Tôn Thượng muốn cưới mình sao?!
Tim cậu lập tức nhảy loạn xạ như sắp phá tan lồng ngực lao ra ngoài. Tiết Độ thì vẫn bình tĩnh v**t v* chiếc vòng cổ, chậm rãi hỏi tiếp, “Sao Hộ Pháp lại không nói gì rồi? Giờ ta đâu có bịt miệng ngươi nữa đâu?”
Thành thân…
Mình nên đồng ý hay không đây?
Hình như cũng chẳng có lý do gì để không đồng ý nhỉ…
Thiệu Dã cảm thấy mặt mình nóng bừng, không dám nhìn Tiết Độ, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân, lí nhí nói, “Ta nghe theo Tôn Thượng.”
Tiết Độ giả vờ thở dài, giọng điệu đầy vẻ oán trách, “Nghe theo ta là sao chứ? Hộ Pháp ngươi tự mình có muốn hay không? Nếu ngươi không muốn, ta cũng không nỡ ép buộc đâu.”
Thiệu Dã cắn môi, ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Tiết Độ như muốn khắc sâu hình bóng hắn vào tim, nghiêm túc nói, “Ta muốn.”
Cậu hít sâu một hơi, sau đó thốt lên từng chữ rõ ràng, “Ta muốn thành thân với Tôn Thượng. Ta thích Tôn Thượng.”
Mặt Thiệu Dã đỏ đến tận mang tai, nhưng ánh mắt vẫn kiên định khóa chặt lấy Tiết Độ, không hề né tránh. Cậu xấu hổ thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, khi hai người g*** h*p với nhau, cậu thật sự rất vui vẻ. Sự lấp đầy ấy, cảm giác hòa làm một ấy, khiến cậu thấy thoả mãn và an toàn hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Thiệu Dã dừng lại một chút, viền mắt hơi đỏ, trong đôi mắt cụp xuống thấp thoáng vài tia tủi thân, “Lần này Tôn Thượng không được lừa ta nữa đâu.”
Tiết Độ bật cười, dang rộng hai tay ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu như đang dỗ dành một chú mèo nhỏ, “Không lừa ngươi đâu. Ngươi về Côn Luân trước đi, trong ba ngày ta nhất định sẽ quay lại.”
Thiệu Dã bịn rịn chia tay Tiết Độ, luyến tiếc quay về Côn Luân Sơn.
Kết quả là, khi cậu vừa bước vào cổng Côn Luân, đệ tử trông cổng vừa thấy cậu đã hét toáng lên như gặp quỷ, “A a a!!! Đại sư huynh đội mồ sống dậy!!!
Thiệu Dã: “……”…
Ai mới là người sắp bị dọa chết đây?!
Xác nhận Đại sư huynh là người thật, biết thở, có bóng, không phải ma quỷ gì, đệ tử trông cổng liền chạy đi báo tin khắp Côn Luân Sơn.
Trong suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên Thiệu Dã được toàn môn phái đón chào nồng nhiệt đến vậy.
Vừa hay Chưởng môn và mấy vị trưởng lão đều đã đi Đông Hải, sư đệ sư muội nhiệt tình đến mức suýt nữa đã khiêng cậu lên ngồi luôn vào ghế Chưởng môn cho rồi.
Thiệu Dã cảm động lắm, nhưng lại thấy không cần thiết. Vị trí Chưởng môn nếu phải nhường, thì nhường cho Tôn Thượng là hợp lý nhất. Dù sao thì cung Tiêu Dao cũng mất rồi, để hắn dọn qua đây làm chủ Côn Luân luôn cũng ổn.
Cậu nghiêm túc vuốt cằm suy nghĩ ,
Sư đệ sư muội bây giờ nhiệt tình thế này, làm thuộc hạ cho Tôn Thượng chắc chắn là quá đủ tiêu chuẩn rồi.
Còn về phần sư đệ sư muội nghĩ gì hả? Đại sư huynh làm được thì bọn họ cớ gì làm không được?!
Hoàng hôn dần buông, trăng treo lơ lửng trên ngọn liễu. Thiệu Dã đuổi hết đám sư đệ sư muội ríu rít ra khỏi sân nhà mình, chỉ giữ lại mỗi tiểu sư đệ Tống Hạc Minh.
Cậu nhét cuốn kinh thư mà Đông Vương nhờ cậu chuyển giao vào tay Tống Hạc Minh, rồi tính luôn chuyện đuổi nốt con chim sẻ cuối cùng ra khỏi tổ.
Tống Hạc Minh đọc không hiểu nổi mấy chữ viết trong kinh thư, nhưng biết là vật mà Đông Vương đích thân ban tặng, nên hắn cẩn thận lấy lụa quấn lại, ôm khư khư trong lòng, rồi tò mò hỏi, “Đại sư huynh, là Đông Vương đưa huynh ra ngoài hả?”
Thiệu Dã cười nhạt, “Thôi đi, ông ta chạy còn nhanh hơn ai hết.”
Sau khi Tôn Thượng tỉnh lại, cậu vốn định tìm Đông Vương xin tí máu, nhưng lật tung cả cái Thần Trủng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cậu vỗ vai Tống Hạc Minh, nói thẳng, “Là Tôn Thượng đưa ta ra đấy.”
Tống Hạc Minh đứng hình, lòng dậy sóng dữ dội, “Ma Tôn kia không chết thật à?!”
Hắn ta rốt cuộc là người thế nào mà có thể đưa đại sư huynh của mình từ dưới đáy Thần Trủng ra ngoài?!
Hắn nuốt nước bọt, giọng run run, “Vậy… vậy hắn đâu rồi?”
Thiệu Dã đáp tỉnh bơ, “Tôn Thượng bảo có chút việc cần xử lý, hai ngày nữa sẽ quay lại tìm ta.”
Quay lại? Còn quay lại tìm?
Cái gì gọi là quay lại tìm?!
Đây là phái Côn Luân, đâu phải hậu cung của hắn đâu mà muốn tới thì tới muốn đi thì đi chứ?!
Tống Hạc Minh còn chưa tiêu hóa nổi cú sốc, lại nghe Thiệu Dã hỏi, “À mà, tiểu sư đệ này, Triều Dương Phong mình còn phòng trống không?”
“Chắc là còn đó… Đại sư huynh hỏi làm gì vậy?”
Thiệu Dã đáp ngay không giấu giếm gì hết, “Tôn Thượng đến thì cũng phải có chỗ ở chứ.”
Tống Hạc Minh, “……”
Ờ, thôi, coi như là người nhà luôn đi.
Được chưa?
Thiệu Dã nhìn quanh phòng, thở dài, “Thôi bỏ đi, hay để hắn ngủ chung với ta luôn cho tiện, dù gì cũng quen rồi. Chỉ tội hơi chật chút.”
Nói rồi cậu đẩy cửa phòng ra nhìn vào trong. Căn phòng chẳng khác gì so với lúc cậu rời khỏi Côn Luân, một cái giường, một cái tủ, một bộ bàn ghế. Ngoài ra chẳng còn gì cả.
Cậu nghĩ ngợi rồi quay đầu bảo Tống Hạc Minh, “Lát nữa xuống núi với ta một chuyến đi.”
Tống Hạc Minh sửng sốt, “Xuống núi làm gì ạ?”
Thiệu Dã nghiêm túc đáp, “Ta sợ Tôn Thượng không quen dùng đồ cũ, định đi mua bộ mới đem về.”
Tống Hạc Minh, “……”
Thôi đủ rồi, đệ xin huynh luôn đấy.
Đệ không muốn nghe nữa.
Đang lúc hắn tuyệt vọng với đại sư huynh của mình, Thiệu Dã lại thoải mái quay sang hỏi, “À mà, sư phụ với các sư bá bao giờ mới về vậy?”
Tống Hạc Minh nghe tới đây thì có hứng thú trò chuyện hẳn lên, hắn hỏi Thiệu Dã, “Đại sư huynh nhớ sư phụ à?”
Thiệu Dã lắc đầu, “Không, nhưng mà nếu ta kết hôn, ít nhiều cũng nên có một trưởng bối chứng giám chứ.”
“Kết hôn?!” Tống Hạc Minh trợn tròn mắt như chuông đồng, hét toáng lên, “Đại sư huynh muốn kết hôn với người ta?! Huynh sao lại đột nhiên muốn kết hôn vậy?!”
Thiệu Dã giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu nhỏ giọng, rồi nhíu mày hỏi, “Đột nhiên lắm à?”
Tống Hạc Minh gật đầu cái rụp, “Đột nhiên lắm! Huynh mới quen người ta có mấy tháng mà đã đòi thành thân rồi?!”
Thiệu Dã nheo mắt nhìn, “Ngươi biết ta định kết hôn với ai à?”
Tống Hạc Minh thở dài, giọng đầy bất lực, “Đại sư huynh, nếu ta đoán không lầm thì người đó chắc chắn là Ma Tôn của Tiêu Dao Cung rồi.”
Thiệu Dã sốc đến há hốc miệng, “Hả?! Sao ngươi biết được?!”
Ai để lộ ra ngoài rồi?!
Chuyện này chỉ có cậu và Tôn Thượng biết thôi mà, chẳng lẽ là hắn nói?
Tống Hạc Minh nở nụ cười lạnh, “Ha ha.”
Bất ngờ chưa?!
Huynh cứ thử nhắc tên thêm vài người khác cho ta đoán xem?
Ngày nào cũng Tôn Thượng, Tôn Thượng, từ lúc ở quỷ lao đến khi về Côn Luân vẫn không ngừng lặp lại.
Ta mà không đoán ra thì ta đúng là tu luyện uổng phí rồi!
Còn cái gì mà bị ép nhảy xuống vực?
Rõ ràng là tự nguyện chết theo người ta còn gì!
Tống Hạc Minh đứng hình, không biết mình nên vui vì đại sư huynh có được tình yêu hay nên khóc thương cho số phận của cả Côn Luân.
Hắn khó nhọc mở miệng, “Đại sư huynh, dù sao người đó cũng là Ma Tôn, thân phận nhạy cảm… e là sư phụ sẽ phản đối đấy.”
Thiệu Dã nghe thế thì sững lại, dường như mới lần đầu nghĩ tới vấn đề này. Cậu nhíu mày suy tư vài giây rồi vỗ vai Tống Hạc Minh, nghiêm túc nói, “Vậy thì phải tranh thủ thành thân trước khi sư phụ về! Cảm ơn ngươi đã nhắc ta nha, tiểu sư đệ!”
Tống Hạc Minh, “……”
Ý ta không phải vậy!
Ta nhắc để huynh suy nghĩ lại chứ không phải để huynh tăng tốc đâu mà!!
Thiệu Dã vỗ vai Tống Hạc Minh, trịnh trọng nói, “Nếu không còn ai khác, thì lúc đó tiểu sư đệ làm chủ hôn giúp ta nhé.”
Tống Hạc Minh vô thức gật đầu, “Được thôi.”
Nói xong hắn chỉ muốn tự vả mình một cái.
Hắn đồng ý cái gì vậy trời?!
Nếu để sư phụ biết chuyện này, không khóc liền hai canh giờ mới là lạ!
Ba ngày sau, Tiết Độ từ Đông Hải trở về, kéo theo nguyên một đoàn trưởng lão và chưởng môn của Côn Luân, ai nấy đều cung kính đi theo sau lưng hắn như đoàn tùy tùng.
Thiệu Dã nhìn thấy cảnh tượng ấy, đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ dâng lên một ý nghĩ, tôn Thượng thật sự chiếm luôn cả Côn Luân rồi à?!
Không hổ là Tôn Thượng.
Sư phụ Trưởng lão Thủ Nhất vừa nhìn thấy đại đồ đệ của mình, nước mắt đã rơi như mưa, ông lao đến như cơn gió, nắm chặt tay Thiệu Dã, khóc nức nở, “Tiểu Dã, sư phụ có lỗi với con quá!!”
Thiệu Dã đứng đơ tại chỗ, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Sư phụ đây là khóc cái gì vậy? Chẳng lẽ phản đối hôn sự của cậu và Tôn Thượng đến mức khóc lóc trước mặt đông người thế này? Khóc riêng tư thôi cũng được mà?!
Thực ra, trưởng lão Thủ Nhất thật lòng cảm thấy mình nợ đồ đệ một lời xin lỗi.
Ngày đó, Đông Hải nứt toác, sinh linh đồ thán, cả tu chân giới đều bó tay hết cách. Ngay lúc mọi người tuyệt vọng nhất, Tiết Độ khoác áo đen từ trên trời đáp xuống như thần tiên hạ phàm.
Hắn nói hắn có thể giải quyết tai họa này, nhưng hắn có một điều kiện, “Muốn đại đệ tử của Côn Luân Thiệu Dã làm đạo lữ của hắn.”
Trong thời khắc sinh tử liên quan đến cả tu chân giới, đừng nói là để đại đồ đệ đi kết hôn với Ma Tôn, dù có bắt ông tự mình cưới hắn, ông cũng sẽ lập tức gật đầu cái rụp luôn!
Nhưng mà dù sao cũng thấy có lỗi với Tiểu Dã quá…
Nghĩ tới đây, Thủ Nhất trưởng lão càng khóc to hơn.
Thiệu Dã đứng đực ra đó, đầu óc quay mòng mòng, ngơ ngác nhìn về phía Tiết Độ ở đằng xa.
Tiết Độ nhìn cậu khẽ nhếch môi cười, còn tinh nghịch nháy mắt một cái.
