Trên dưới núi Côn Luân bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị cho hôn lễ của đại sư huynh. Phần lớn các đệ tử đến giờ vẫn không biết thân phận thật sự của Tiết Độ. Lúc trước bọn họ bị bắt tới cung Tiêu Dao cũng chưa từng gặp mặt hắn, chỉ biết người này địa vị cao vời vợi, ngay cả chưởng môn thấy hắn cũng phải cúi đầu hành lễ.
Mặc dù mọi chuyện xảy ra hơi đột ngột, nhưng thấy đại sư huynh không hề phản đối mà còn có vẻ vui vẻ ra mặt, mọi người liền yên tâm dốc sức mà làm.
Hôn lễ của đại sư huynh nhất định phải tổ chức thật long trọng, náo nhiệt, oanh oanh liệt liệt!
Chỉ có Trưởng lão Thủ Nhất là khóc từ sáng đến tối, nước mắt làm ướt sũng cả tay áo Tống Hạc Minh. Hắn nhìn sư phụ mà bất lực, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Sư phụ, đừng khóc nữa, người coi mắt người sưng như hai quả đào luôn rồi kìa.”
Trưởng lão Thủ Nhất ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tống Hạc Minh, lại nức nở than thở, “Hạc Minh à, ta có lỗi với đại sư huynh con… Hay con dẫn nó bỏ trốn đi?”
Tống Hạc Minh, “…..”
Hắn còn chưa muốn chết, không muốn sớm ngày xuống gặp Diêm Vương đâu.
Hắn thở dài, cố gắng khuyên nhủ, “Sư phụ, người nghĩ thử xem, có khi nào… chính đại sư huynh cũng rất vui vẻ khi được thành thân với Ma Tôn không?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Trưởng lão Thủ Nhất kiên quyết lắc đầu, “Tiểu Dã nó là người tốt, sợ ta tự trách nên mới gượng cười thôi.”
Tống Hạc Minh thật sự nhìn thấu hết rồi. Chỉ cần người muốn cưới đại sư huynh không phải là Ma Tôn, thì chắc chắn đại sư huynh đã chạy đi méc Tôn Thượng từ lâu.
Nhưng mà sư phụ hắn cứ mãi mắc kẹt trong suy nghĩ này, hắn có kéo cũng không kéo ra nổi. Nghĩ vậy, hắn liền buông xuôi, “Sư phụ, người đã nghĩ vậy thì con cũng hết cách rồi.”
Trưởng lão Thủ Nhất vừa khóc vừa r*n r*, “Hạc Minh, bọn họ còn bắt ta làm chủ hôn nữa chứ! Tim ta đau quá mà!”
Tống Hạc Minh nghĩ bụng, sư phụ mà cứ bướng bỉnh thế này, không đau tim mới lạ.
Dù cho trưởng lão Thủ Nhất có phản đối đến đâu, hôn lễ của Thiệu Dã và Tiết Độ vẫn diễn ra suôn sẻ.
Lúc này đang là tháng Chạp, cả núi Côn Luân được trang hoàng đỏ rực, lụa đỏ giăng khắp nơi, bay phấp phới theo gió. Vô số hoa tuyết nhỏ xíu từ trên trời rơi xuống, đậu trên tóc họ.
Thiệu Dã nhìn những bông tuyết vương trên tóc Tiết Độ, đưa tay lên muốn phủi đi. Nhưng tuyết càng rơi càng nhiều, cậu liền hóa ra một chiếc gương, soi lại tóc mình rồi bật cười hì hì.
Nghe tiếng cười, Tiết Độ quay đầu lại, hỏi, “Cười gì thế?”
Thiệu Dã phóng to tấm gương, để cả Tiết Độ cũng nhìn thấy mình trong đó, rồi cười nói, “Bạch đầu giai lão.” (Bên nhau bạc đầu)
Tiết Độ cũng bật cười theo.
Phái Côn Luân đã nhiều năm rồi chưa từng tổ chức một sự kiện long trọng đến thế. Theo lệnh của Tiết Độ, bọn họ gần như mời hết nửa giới tu chân đến dự, lễ vật chúc mừng chất thành núi, từ đỉnh núi trải dài xuống tận chân núi như dòng suối không ngừng.
Ngay cả đám ma tu từng trốn khỏi cung Tiêu Dao, nghe tin cũng ngoan ngoãn gửi tới một phần lễ vật hậu hĩnh.
Thật khó nói rốt cuộc là phái Côn Luân san bằng cung Tiêu Dao, hay là cung Tiêu Dao chiếm lấy phái Côn Luân.
Trên đài cao, Thiệu Dã và Tiết Độ đứng sóng vai nhau. Gió lớn thổi qua, hỷ bào đỏ rực phấp phới như lửa cháy, dải lụa đỏ cuốn lên nhảy múa, tuyết trắng rơi dày, từng bông lặng lẽ đáp xuống vai áo họ.
Phía trước, người chủ lễ cao giọng tuyên bố, “Trời đất chứng giám, từ nay kết thành phu thê, đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ!”
Thiệu Dã nghiêng đầu nhìn Tiết Độ bên cạnh, không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy mũi cay cay, muốn khóc. Nhưng ngay giây tiếp theo, bên tai cậu đã vang lên tiếng sụt sịt nghẹn ngào.
Thiệu Dã: “?”
Cậu còn chưa khóc mà, ai đã khóc thay cậu rồi?
Cậu quay đầu tìm theo hướng phát ra âm thanh, hóa ra là người chủ hôn Trưởng lão Thủ Nhất đang đứng trước mặt họ.
Tiết Độ nắm lấy tay Thiệu Dã, truyền âm nói nhỏ, “Nhìn ông ấy làm gì? Nhìn ta này.”
Tuyết rơi ngày càng dày, chẳng mấy chốc mà đất trời trắng xóa, càng làm bộ hỷ phục đỏ thắm trên người họ thêm rực rỡ nổi bật.
Sau khi hạ đài, theo trình tự Thiệu Dã và Tiết Độ phải đi kính rượu từng vị khách. Nhưng không ai ngờ được hôm nay khách đến Côn Luân lại đông nghịt, số lượng gấp đôi dự kiến. Nếu thật sự kính hết một vòng, chỉ sợ uống xong phải say li bì ba ngày ba đêm.
May mà có Tiết Độ ở đó, mọi người cũng không dám làm càn. Chỉ là đám sư đệ sư muội của Thiệu Dã hơi nghịch ngợm, cứ cố tình ép cậu uống thêm mấy ly cho bằng được.
Thiệu Dã vất vả tiễn mấy đứa nhóc đó đi, tìm tới Tống Hạc Minh hỏi, “Sư phụ khóc cái gì vậy? Tiểu sư đệ, đệ đi xem thử đi?”
Tống Hạc Minh cũng không hiểu nổi. Đã qua lâu như vậy rồi mà sư phụ hắn vẫn chưa phát hiện ra mối quan hệ thật sự của đại sư huynh và Ma Tôn.
Về sau, ai dám nói đại sư huynh không phải đệ tử thân truyền của sư phụ, hắn nhất định sẽ cãi nhau với người đó tới cùng, não cả sư phụ cũng truyền qua rồi, còn không đủ thân truyền à?!
Hắn thở dài, nói với Thiệu Dã, “Không sao, không sao. Đại sư huynh, huynh cứ yên tâm đi. Sư phụ là vì mừng cho huynh nên mới khóc, vui quá hóa khóc thôi.”
Thiệu Dã ồ một tiếng, không hề nghi ngờ chút nào về độ chân thật trong lời của tiểu sư đệ.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn giữa đám đông, thấy sư phụ mình đang ôm lấy chưởng môn khóc đến ngất trời, nước mắt nước mũi giàn giụa, dường như còn vui hơn cả lúc nãy.
Thế thì tốt rồi, tốt rồi.
Thiệu Dã hoàn toàn yên lòng. Dù sao cậu cũng không giỏi xã giao, mà thật ra là không thích lắm, nên liền đẩy toàn bộ nhiệm vụ tiếp khách sang cho tiểu sư đệ, túm lấy tay Tiết Độ, lén lút kéo người chuồn đi.
Tống Hạc Minh cảm thấy mình giống như tổng quản của đỉnh Triều Dương vậy, trên thì lo cho người già, dưới thì trông chừng bọn trẻ. Ngay lúc đó, Sở Vấn Cơ bước đến, dịu dàng hỏi, “Tiểu sư đệ, có việc gì cần ta giúp không?”
Tốt lắm, giờ thì cả phó tổng quản của Triều Dương phong cũng xuất hiện rồi.
Phái Côn Luân còn đặc biệt trích quỹ, thuê người xây riêng cho Thiệu Dã và Tiết Độ một tân phòng trên đỉnh Lạc Hạ. Tuy thời gian thi công không lâu, nhưng tất cả vật liệu đều được chọn lựa kỹ lưỡng. Từ đình đài lầu các đến con suối nhỏ uốn lượn, tất thảy đều do nghệ nhân lão làng vùng Giang Nam thiết kế tỉ mỉ.
Tiếp theo chính là động phòng rồi nhỉ?
Thiệu Dã ngồi trên chiếc giường đỏ thắm, hai tay siết chặt thành nắm đấm, căng thẳng nhìn bóng lưng Tiết Độ đang cúi xuống thắp nến trong điện.
Cậu không hiểu nổi, rõ ràng đã song tu với tôn thượng rồi, tại sao bây giờ vẫn có cảm giác giống như lần đầu vậy?!
Tiết Độ lần lượt châm hết những ngọn nến long phụng chạm trổ tinh xảo trên bàn. Ánh lửa lay động, hắt lên lớp vải gấm thêu rồng vàng trên hỷ phục của hắn, sáng lấp lánh như thể phát sáng.
Hình như đây là lần đầu tiên Thiệu Dã thấy Tiết Độ mặc trang phục rực rỡ thế này. Màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng muốt của hắn, còn đôi mắt sắc bén thường ngày lại thoáng hiện nét quyến rũ kỳ lạ.
Tiết Độ quay lại, thấy Thiệu Dã ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn mình, đôi mắt tròn vo sáng rực, hắn thầm nghĩ một tiếng đáng yêu, rồi bước tới, giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, “Nghĩ gì thế?”
Thiệu Dã hoàn hồn, ánh mắt tràn đầy thán phục, “Tôn thượng hôm nay đẹp quá.”
Tiết Độ cúi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, mỉm cười, “Vậy trước đây ta không đẹp à?”
Thiệu Dã bị ép phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiết Độ. Hai bên má đỏ ửng như bị luộc chín, cậu vội vàng gật đầu, “Cũng đẹp… Nhưng hôm nay đặc biệt đẹp hơn!”
“Ngươi cũng rất đẹp. Nhưng mà…” Tiết Độ cố ý dừng lại một chút, nhướng mày trêu chọc, “Sao vẫn gọi ta là tôn thượng? Hộ pháp có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?”
Đổi cách gọi? Không gọi là tôn thượng thì gọi là gì? Phu quân hay nương tử?!
Phu quân thì cậu không gọi nổi, còn nương tử thì…
Cậu mơ hồ có cảm giác nếu thật sự hét lên như vậy, nửa tháng tới cậu có thể sẽ không thể rời khỏi chiếc giường này.
“Ta cảm thấy được gọi là tôn thượng nghe rất hay.” Thiệu Dã nhỏ giọng đề nghị.
Đôi môi lạnh lùng của Tiết Độ rơi trên trán cậu, nụ hôn giống như hạt mưa, rơi dày đặc, cuối cùng dừng lại ở khóe môi Thiệu Dã nói, “Gọi phu quân cho ta nghe xem?”
Thiệu Dã há miệng nhưng không phát ra âm thanh, Tiết Độ l**m môi, lui về phía sau một bước, “Vậy gọi Tiết lang nhé, cái này chẳng lẽ cũng không gọi được?”
Vừa nói, hắn vừa di chuyển tay, dần dần kéo dây thắt lưng quanh eo Thiệu Dã ra, đẩy cậu xuống chiếc giường đỏ thẫm.
Trước đây ở Thần Trủng, Tiết Độ không có thuốc mỡ, cứ luôn lo lắng lúc làm sẽ làm cậu bị thương. Mặc dù thể chất của người tu luyện tốt hơn người thường rất nhiều nhưng Tiết Độ vẫn không yên tâm.
Đêm nay hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chỉ c** q**n của Thiệu Dã, còn những món quần áo khác vẫn mặc gọn gàng trên người cậu. Trong thuốc mỡ dường như có thành phần k*ch th*ch t*nh d*c, Thiệu Dã cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng hai chân lại bị Tiết Độ đè xuống, cậu lại không thể làm gì được.
Cậu nhìn Tiết Độ, một đôi mắt nai ướt át đang chớp chớp nhìn hắn đầy khao khát. Tiết Độ nhất thời liền mềm lòng đến rối tinh rối mù.
“Gọi một tiếng phu quân đi ta cho ngươi.” hắn nói.
Hừ, vừa rồi còn bảo cậu gọi là Tiết lang!
Cậu cảm thấy tỷ lệ thuốc này nhất định có vấn đề gì đó, bằng không tại sao bây giờ Tiết Độ dày vò cậu nãy giờ mà vẫn chưa xong?
Thiệu Dã lắp bắp nói, “Phu … phu quân.”
Tiết Độ nói được làm được.
Thiệu Dã không kịp chuẩn bị, liền kêu lên một tiếng ngắn ngủi, vội vàng đưa tay che miệng vì sợ bị nghe thấy.
Tấm màn gạc đỏ buông xuống, bóng dáng của hai người phản chiếu trên màn hình đối diện, chồng lên nhau.
Những ngón tay đan vào nhau, mái tóc đen rải rác trên chiếc giường đỏ thẫm.
Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.
Biển ý thức của Thiệu Dã bị Tiết Độ xâm nhập, hai linh hồn quấn chặt vào nhau, đó là niềm hạnh phúc mà Thiệu Dã chưa từng trải qua. Vô số hình ảnh kỳ lạ lóe lên trước mắt cậu, rồi lại biến mất trước khi cậu có thể nhìn rõ trên đó có gì. Cậu gục xuống, khóc trong niềm hạnh phúc vô tận. Tên đã đến bên miệng rồi nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Tiết Độ cúi đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của cậu.
Tuyết rơi dày đặc bên ngoài cung điện, ánh trăng sáng chiếu sáng bầu trời và mặt đất phủ đầy ánh bạc.
Ngoại trừ phòng phát sóng số 6, năm phòng còn lại đều đạt thành tích diệt thế. Nhân viên dự án ngã gục tại chỗ làm, mặt ngươi như tro tàn.
Thật sự là không cứu nổi nữa sao??
Đoạn mã siêu cấp bá đạo Q-058 của họ, thật sự vô dụng đến thế à? Bị phòng số 6 đè bẹp đã đành, nhưng ngay cả các phòng khác cũng không phát huy nổi chút tác dụng nào, rốt cuộc là sai ở đâu?!
Không thể hiểu nổi. Đó rõ ràng là một chuỗi mã hoàn hảo như vậy mà!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bao nhiêu năm tháng trong giới tu chân, ngay cả chính Thiệu Dã cũng không nhớ nổi. Cho đến một buổi chiều tà, khi cả hai ngồi bên vách núi, nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây, Thiệu Dã bỗng dưng có linh cảm chẳng lành về một cuộc chia ly sắp tới.
Có lẽ Tôn thượng cũng cảm nhận được, nên quay lại ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán, dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi.”
Thiệu Dã đưa tay muốn ôm lại Tôn thượng, nhưng chỉ níu lấy được cơn gió hoàng hôn phảng phất hương lạnh. Trước mắt cậu, thế giới bất chợt tắt ngấm.
Buổi phát sóng thứ ba của Neverland chính thức kết thúc.
Tới giai đoạn sau của buổi phát sóng, chỉ còn lại mỗi phòng số 6 là còn xem được. Mà lại gần như phải theo dõi quả bầu từ sáng đến tối. Để tăng độ giải trí, hơn chục nhân viên dự án thức trắng mấy đêm, gồng mình làm ra luôn cả Bảy Anh Em Hồ Lô lẫn Xà Tinh.
Thật ra chỉ cần tăng tốc độ thời gian để Thiệu Dã sống thêm vài năm hay vài chục năm trong game cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng cái giới tu chân này người ta bất tử thật sự luôn! Dự án đành phải ra tay can thiệp, nếu không chấm dứt thế giới này thì một tia ý thức đó mãi mãi không thể thu hồi về não bộ của Bệ hạ.
Thiệu Dã mở mắt thức dậy từ buồng chơi game. Nhìn quanh bốn phía là bức tường trắng toát quen thuộc, ký ức bị phong tỏa dần khôi phục.
Không đợi nhân viên bên cạnh lên tiếng, cậu đã nhanh nhảu hỏi, “Lần này tôi lại là người thắng duy nhất phải không?”
Nhân viên dự án nở nụ cười tiêu chuẩn gật đầu đáp, “Vâng, cậu Thiệu.”
“Ồ…” Thiệu Dã gật gù cảm thán, “Game của mấy người chẳng có chút thử thách nào hết.”
Nhân viên, “……”
Có cần nói câu này cho 5 người chơi xấu số kia nghe không?
Thiệu Dã không vội ra ngoài, cậu cứ thế ngồi trong buồng game, chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nghiêm túc.
Nhân viên lo lắng hỏi han, “Cậu Thiệu, cậu cảm thấy không khỏe ở đâu sao?”
Thiệu Dã lắc đầu, ngẩng lên hỏi, “Tôi có thể vào game tiếp luôn không?”
“Xin lỗi, không được ạ. Chúng ta có quy định về thời gian nghỉ giữa hai buổi phát sóng.”
“Vậy khi nào tôi gặp được Bệ hạ?”
Nhân viên vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, “Chúng tôi đã gửi yêu cầu của cậu lên rồi. Còn khi nào gặp được Bệ hạ thì phải đợi phản hồi từ Viện Nguyên lão.”
Thiệu Dã nheo mắt đầy nghi ngờ, “Mấy người không đang qua loa với tôi đó chứ?”
“Tuyệt đối không ạ.”
“Thế cho tôi xem bản ghi chép gửi yêu cầu đi.”
“Chuyện này… rất tiếc là ngài chưa có quyền truy cập.”
Thiệu Dã đập đùi hét lớn, “Tôi là Tổng quản nội vụ của Bệ hạ mà không được xem à?!”
Nhân viên dự án im lặng, không dám hé môi. Thật ra họ không dám nói ra sự thật là vì Thiệu Dã hiện đang là nghi phạm duy nhất trong vụ ám sát Bệ hạ, nên Viện Giám sát đã thẳng tay cắt hết mọi quyền hạn của cậu trong cung.
Thật ra chuyện này cũng chẳng lớn lắm, dù gì sau khi Bệ hạ tỉnh lại, nếu Thiệu Dã chứng minh được mình vô tội thì khôi phục chức vụ cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng vấn đề là họ đã xem liền tù tì ba buổi phát sóng rồi, nhìn hành động của Thiệu Dã, trong lòng cứ thấy bồn chồn thế nào ấy.
Dân chúng bên ngoài không rõ, nhưng nội bộ dự án họ thì đoán được kha khá về thân phận của Bệ hạ.
Nghĩ tới tính cách của Thiệu Dã, ai nấy đều cảm giác sóng gió trong cung sau này không hề nhỏ.
Thôi thôi, không sao!
Có chuyện gì thì còn Viện Giám sát đứng mũi chịu sào!
Không được vào game tiếp, cũng không gặp được Bệ hạ, Thiệu Dã suy ngẫm ý nghĩa cuộc đời một chút rồi phi thẳng ra phòng gym quẩy banh nóc.
Cậu luyện cả ngày, tối về lăn lên giường ngủ một giấc sâu như chết.
Trong mơ, cậu gặp một người lạ. Người đó bảo, “Cậu luyện thế này vô dụng thôi.”
Thiệu Dã nghe xong bật chế độ chửi nhau, lập tức phản pháo, “Làm gì có! Tôi đọc trên diễn đàn TK rồi, bảo là Bệ hạ thích đàn ông hay tập thể thao.”
Trùng hợp là cậu cũng thích tập thể thao, vậy thì 4 chia 5 nhân 2 cộng 3, kiểu gì Bệ hạ cũng thích cậu!
Lúc đó Bệ hạ không chọn cậu thì chọn ai nữa?
Người kia bật cười khẽ, tiếng cười nhẹ như gió, làm tai của Thiệu Dã cũng ngứa ngáy theo.
Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm ấy vang lên, “Diễn đàn TK à? Tin nó là cậu toang luôn đấy.”
