Trong lòng Thiệu Dã gào thét, đó là TK nha! Tên đầy đủ là TopKing, diễn đàn giao lưu của những bộ não thiên tài nhất đế quốc! Sao mà sai được hả?!
Cậu lờ đi lời của người kia, thay quả tạ nặng hơn. Cậu phải tập cho cơ bắp cuồn cuộn, để Bệ Hạ chỉ cần liếc một cái là thấy cậu ngay giữa đám đông!
Lúc này, cậu lại nghe thấy người kia bật cười.
Thiệu Dã bặm môi quay đầu lại. Cậu muốn nhìn xem người đó trông thế nào. Nhưng khuôn mặt của hắn lại bị một làn sương trắng che phủ. Dù cậu có cố gắng thổi thế nào, đám sương đó vẫn không chịu tan, khiến cậu chẳng thể nào nhìn rõ được.
Rồi cuối cùng Thiệu Dã bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Ngoài trời đã sáng. Cậu nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ sáng. Ngáp một cái rõ to, cậu lăn lộn trên giường thêm một lúc, rồi mới lết dậy.
Nghĩ đến cuộc đối thoại trong mơ, cậu liền vớ lấy chiếc máy tính bảng trên tủ đầu giường. Cũng lâu rồi cậu chưa vào TK dạo một vòng xem có gì hot.
Vừa mở trang chủ diễn đàn, một bài đăng trên đầu đập thẳng vào mặt cậu như một cú sốc trời giáng, khiến cậu phải tự hỏi liệu mình có còn đang mơ không.
【Bấm vào đây để xem 5 bằng chứng chứng minh Ma Tôn của Neverland thực ra là nữ giả nam!】
Thiệu Dã trợn mắt, chớp lia lịa để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Từng chữ trong tiêu đề cậu biết hết rồi đó. Nhưng ghép lại thì đọc tới đọc lui cậu không hiểu gì hết vậy?!
Ma Tôn? Nữ giả nam?!
Mấy ông nghĩ kiểu gì vậy? Với gương mặt của Ngài, ai nhìn cũng biết không thể là con gái mà!
Càng tò mò cậu càng không nhịn được mà bấm vào xem. Rồi phát hiện chủ thớt không hề nói nhảm mà thực sự tin rằng Ma Tôn là nữ. Trong bài viết, hắn liệt kê cả một danh sách dài những chứng cứ, bao gồm nhưng không giới hạn như, Ma Tôn mỗi tháng đều đi vào tận sâu trong Quỷ Lao; chưa từng có ai thấy Ngài cởi áo trước ống kính; và đặc biệt, cả phái Côn Lôn không ai thắc mắc chuyện hai đấng nam nhi cưới nhau…
Nếu chỉ có mình chủ thớt ảo tưởng thì cũng thôi đi. Nhưng vấn đề là, cả đống người trong bình luận lại còn hưởng ứng nhiệt liệt, nói rằng họ cũng nghi ngờ từ lâu rồi!
Thiệu Dã cạn lời.
Cậu lập tức gõ bình luận phản bác, nhưng ngay sau đó, cả đám kia đồng loạt nhảy vào cà khịa: Ôi trời, vậy chắc ông biết hả? Anh biết tuốt?
Aaaaa!
Có ai ban hết đám này dùm được không?!
Cậu còn không biết tỏng Ma Tôn là đàn ông chắc?!
Thiệu Dã ôm chặt cái máy tính bảng, bất lực đập tay xuống giường, Tôn Thượng ơi, thuộc hạ có lỗi với ngài! Bây giờ đến cả giới tính của ngài, thuộc hạ cũng không thể chứng minh nổi!
Trước đây, cậu hoàn toàn tin tưởng vào chất lượng thảo luận của diễn đàn TopKing, nơi hội tụ những bộ não thiên tài nhất đế quốc. Nhưng giờ đây, cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ tình trạng tinh thần của mấy ông bạn trên đó không được ổn định cho lắm.
Chẳng lẽ bài đăng đang hot nhất trang chủ 《 Tổng hợp sở thích và ác cảm của Bệ Hạ, bài viết đầy đủ nhất trên toàn tinh hệ, không đọc hối hận cả đời! 》 cũng là trò lừa gạt nốt sao?!
Không, không, không! Mấy cái đó chắc chắn là thật! Nếu không thì làm sao cậu có thể leo lên chức Tổng quản cung vụ được chứ?!
Thiệu Dã hít sâu bình tĩnh lại, sau đó tiến thẳng vào phòng gym. Cậu phải tiếp tục phát huy thế mạnh của mình, đảm bảo rằng khi Bệ Hạ tỉnh lại, vẫn có thể nhận ra cậu ngay lập tức giữa đám đông!
Cúi đầu nhìn cơ bắp rắn chắc trên người mình, Thiệu Dã thầm nghĩ từng múi, từng múi một, đều là thành quả đổ mồ hôi sôi nước mắt của cậu! Nhưng mà… rốt cuộc khi nào Bệ Hạ mới chịu tỉnh lại đây?!
Chiều hôm đó, nhân viên tổ chức lại tìm đến cậu, hỏi, “Cậu Thiệu, thế giới tiếp theo sẽ có một số yếu tố kinh dị tâm linh, cậu có muốn tiếp tục tham gia không?”
“Ý gì? Thế giới tiếp theo có ma?” Thiệu Dã lập tức quay phắt sang, mắt trợn tròn hỏi lại.
Thực ra nhân viên cũng chẳng biết rõ nội dung kịch bản tiếp theo. Nhưng dựa trên những thông tin đã được tiết lộ, anh ta gật đầu, “Có vẻ là vậy, thưa cậu Thiệu.”
Thiệu Dã hét lên, “Mấy người thế quái nào lại cho ma xuất hiện trong buổi livestream hả?! Lỡ làm trẻ con sợ thì sao? Nhỡ có khán giả bị bệnh tim thì thế nào?! Cái này đã được Bệ Hạ phê duyệt chưa?!”
Nhân viên, “……”
Bệ Hạ thực ra chả quan tâm vụ này lắm đâu, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Anh ta vội giải thích, “Chúng tôi đã cung cấp hai chế độ xem livestream: Chế độ bình thường và Chế độ nhẹ nhàng. Khán giả có thể lựa chọn theo nhu cầu cá nhân.”
Thiệu Dã lập tức hỏi ngay với tia hy vọng cuối cùng, “Vậy còn tình nguyện viên thì sao? Cũng có hai chế độ lựa chọn à?”
“Rất tiếc là không.” Nhân viên cười gượng, “Nhưng nếu phát hiện dữ liệu sinh tồn của cậu có dấu hiệu bất thường, chúng tôi sẽ lập tức can thiệp, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu.”
Thiệu Dã: “……”
Các người coi tôi là chuột bạch hả?!
Giờ đã đoán trước luôn là dữ liệu của mình sẽ có bất thường rồi sao?
Nhân viên thấy sắc mặt Thiệu Dã không được tốt lắm, liền cẩn thận hỏi, “Cậu Thiệu… cậu sợ ma hả?”
Thiệu Dã cười khan hai tiếng, “Ha ha, sợ á? Tôi mà sợ? Làm gì có chuyện đó! Chẳng qua chỉ là con ma thôi mà! Tôi đấm phát là nó nằm bẹp dí luôn!”
Nhưng cái giọng điệu này nghe kiểu gì cũng có vẻ hơi thiếu tự tin…
Nhân viên nhìn cậu đầy nghi hoặc, “Vậy… cậu vẫn muốn tham gia chứ, cậu Thiệu? Nếu không muốn, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian. Chúng tôi sẽ tìm một tình nguyện viên phù hợp hơn để tham gia trò chơi này.”
“Tham gia!” Thiệu Dã nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Không tham gia thì làm sao bây giờ? Không tham gia thì làm sao gặp được người đó chứ?!
Đúng là một đám rác rưởi! Viện Nguyên Lão rác rưởi! Neverland rác rưởi!
Nếu Bệ Hạ có mặt ở đây, cậu nhất định sẽ lôi cả đám đó vào cùng, để họ cùng ma quỷ chúc ngủ ngon, chào buổi sáng luôn!
Nửa tháng sau, Thiệu Dã vừa hồi hộp,vừa bất an lại vừa háo hức chui vào khoang trò chơi.
【Trong một ngày nắng đẹp, Trần Hồng Dược, sinh viên năm ba ngành Thực vật học, cùng sáu người bạn của mình lên đường đến một hòn đảo biệt lập ở phía nam Grixius để hoàn thành bài tập thực tập. Nhưng những hiện tượng kỳ quái liên tiếp xảy ra trên đảo, những âm thanh kỳ lạ trong rừng khi màn đêm buông xuống, bóng người thoáng qua phía sau lưng, mặt hồ đổi thành màu gỉ sắt vào lúc hoàng hôn…
Rồi một cơn bão ập đến, phá hủy hoàn toàn khu trại mà bọn họ đã cất công dựng lên. Không còn cách nào khác, họ đành phải tìm đến cư dân trên đảo để nhờ giúp đỡ. Nhưng ngay sau đó, từng người một trong nhóm lần lượt chết một cách bí ẩn… Cuối cùng, Trần Hồng Dược nhận ra rằng, bọn họ đã vô tình rơi vào một âm mưu khổng lồ…】
“Chúng ta thực sự rất may mắn đó nha! Đảo Nguyệt Vọng quanh năm chìm trong sương mù, hàng năm có hàng trăm, hàng nghìn nhà thám hiểm muốn tìm đến đây nhưng đều không thành công. Vậy mà chúng ta lại có thể đến nơi một cách suôn sẻ. Xem ra, đây thật sự là nhờ thần linh phù hộ!”
“Vài ngày nữa sẽ đến Lễ Tế Thần của Đảo Nguyệt Vọng. Đây là lễ hội lớn nhất trong năm ở đây. Nếu các vị có hứng thú, đến lúc đó có thể ghé qua quảng trường phía Tây để trải nghiệm phong tục độc đáo của hòn đảo này.”
Vừa bước xuống thuyền, Trần Hồng Dược vừa chăm chú lắng nghe lời giới thiệu của hướng dẫn viên, vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Họ đang đứng giữa một khu rừng mưa rậm rạp, cây cối um tùm, với vô số loài thực vật kỳ lạ mà ngay cả cô cũng không gọi tên nổi. Trên mặt cô hiện rõ vẻ phấn khích, với một nơi đa dạng sinh học thế này, bài thực tập lần này chắc chắn cô sẽ đạt điểm cao!
Hướng ánh mắt về phía Tây theo lời hướng dẫn viên, cô có thể lờ mờ nhìn thấy những dãy nhà cao thấp lấp ló sau rặng cây. Phần lớn cư dân trên đảo đều sinh sống ở đó.
Cả nhóm tiếp tục đi men theo con đường nhỏ trước mặt. Khi họ chuẩn bị băng qua khu rừng, bỗng nhiên một giọng nói già nua cất lên từ phía sau, “Hỡi những kẻ lữ hành ngu muội, tại sao các người lại nghe theo lời đường mật của quỷ dữ mà bước vào chốn luyện ngục trần gian này? Hãy quay đầu đi, quay đầu đi, vẫn còn kịp đấy…”
Trần Hồng Dược lập tức quay đầu lại. Cô thấy một ông lão đứng dưới gốc cây cổ thụ khô héo, ánh mắt đau đáu nhìn về phía họ, tràn ngập vẻ bi thương.
“Ông ta vừa nói gì vậy?” Trần Lăng Xuyên em trai cô cất tiếng hỏi.
“Ổng nói tụi mình là đám du khách ngu ngốc.” Một thanh niên cao ráo, đầu húi cua, đeo chiếc ba lô to sụ, đi sau cùng lên tiếng đáp.
Nói quá chuẩn!
Mùa hè đáng lẽ phải ở nhà nằm điều hòa, ăn kem, xem phim, vậy mà lại vác xác đến cái nơi khỉ ho cò gáy này thực tập. Không ngu ngốc thì là gì?!
Nhưng cuộc đời mà…
Thiệu Dã âm thầm tự trả lời trong lòng, sống phải có trách nhiệm!
Hướng dẫn viên đi trước dẫn đường liếc nhìn ông lão rồi quay sang bảo họ, “Đừng để ý đến ông ta. Ông ấy chỉ là một lão già gàn dở, gặp ai cũng nói mấy lời đó thôi.”
Trần Lăng Xuyên nhếch môi cười lạnh, “Tôi thấy đầu óc ông ấy đúng là có vấn đề thật.”
Rời khỏi khu rừng, họ tìm thấy một bãi đất trống và quyết định dựng trại tại đó. Khi dựng xong lều, Trần Hồng Dược đặt ba lô xuống, vô thức quay lại nhìn phía sau. Ông lão khi nãy đã biến mất. Trong khu rừng rậm rạp xanh um, không gian bỗng nhiên yên ắng đến đáng sợ. Ngay cả tiếng ve kêu cũng không còn. Trần Hồng Dược bỗng dưng thấy có gì đó không ổn.
Đúng lúc này, Đinh Hiểu Linh bạn gái của Trần Lăng Xuyên đưa mắt nhìn quanh rồi ôm lấy tay bạn trai, nhăn nhó than thở, “Chỗ quái quỷ gì thế này? Không có nổi một vạch sóng điện thoại! Em không thích ở đây chút nào! Bao giờ thì chúng ta đi về? Em còn hứa với bạn thân là hè này sẽ đi biển cùng nó nữa cơ!”
Trần Lăng Xuyên cúi đầu, thì thầm gì đó bên tai Đinh Hiểu Linh. Sắc mặt cô nàng lập tức từ âm u chuyển sang rạng rỡ, còn giơ nắm tay lên, nhẹ nhàng đấm vào cánh tay anh chàng một cái đầy nũng nịu.
Nhóm bảy người của họ, ngoài Đổng Huy là hướng dẫn viên, thì còn lại đều là sinh viên trường K. Trần Hồng Dược và đàn anh của cô, Cát Dương, tình cờ đọc được thông tin về Đảo Nguyệt Vọng trên một trang web ít người biết, cảm thấy đây là một địa điểm thực tập lý tưởng nên đã rủ nhau đến đây. An Phong, một cậu ấm chính hiệu, bạn cùng lớp và cũng là người theo đuổi Trần Hồng Dược, nhân cơ hội này bám theo để lấy lòng cô. Còn em trai của Trần Hồng Dược thì vì lo lắng chị mình đi thực tập với một đám đàn ông nên quyết định kéo theo bạn gái nhập hội.
Còn về phần Thiệu Dã…
Cậu chẳng qua cũng chỉ tình cờ thuê cùng một hướng dẫn viên với nhóm họ, thế là thuận lý thành chương mà nhập hội thôi.
Thiệu Dã nhanh nhẹn dựng xong lều trại của mình. Ở cái nơi trước không quán xá, sau không làng mạc, đến cả một phòng gym cũng chẳng có, may mà cậu còn vác theo một cặp tạ tay, miễn cưỡng coi như có đồ tập luyện.
Cậu không cần phải hoàn thành bài thực tập, thế nên cũng chẳng cần theo nhóm Trần Hồng Dược để nghiên cứu gì cả. Thiệu Dã đứng chống nạnh trước lều, nhìn quanh bốn phía, hơi băn khoăn không biết nên đi đâu tiếp theo.
Lúc này, An Phong giúp Trần Hồng Dược dựng xong lều thì bước tới, tò mò hỏi, “Ông bạn, ông đến đảo này làm gì thế? Cũng là để thực tập à? Tôi học mấy môn chuyên ngành chưa từng thấy ông trong lớp bao giờ.”
Thiệu Dã thở dài một hơi, giọng điệu đầy bất lực, “Thầy tôi bảo tôi đến đây tìm đồ cho ổng. Ổng hứa là nếu tôi tìm được, về sẽ cộng cho tôi hai tín chỉ.”
Hai tín chỉ đó… tôi phải đánh đổi bao nhiêu mồ hôi nước mắt chứ đâu có dễ dàng gì!
Ở bên kia, Trần Lăng Xuyên đang vui vẻ đùa giỡn với bạn gái, vừa nghe thấy câu này thì lập tức quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi, “Ủa? Dân thể thao cũng phải chạy đi kiếm tín chỉ hả?”
Thiệu Dã: “……”
Ơ? Câu hỏi này sao nghe quen thế nhỉ?
Cậu nhướn mày, “Ai bảo với ông tôi học thể thao?”
Trần Lăng Xuyên nghiêm túc trả lời, “Chẳng phải sao? Nhìn ông là biết dân thể dục thể thao rồi còn gì!”
Thiệu Dã cạn lời, đáp, “Tôi học tài chính đấy, không nhận ra à?”
Trần Lăng Xuyên trố mắt, “Tài chính hả?!”
An Phong cũng thành thật gật đầu, “Không… không nhận ra thật.”
Dân tài chính mà không đủ tín chỉ thì bị đánh rớt, phải chạy đi kiếm bổ sung, cái này thì nhận ra rõ nè.
Thiệu Dã: “……”
Một lũ toàn nhìn mặt mà bắt hình dong!
Thiệu Dã vừa định ngồi xuống thì khóe mắt chợt thấy có thứ gì đó bay về phía mình.
Cậu cố gắng kiềm chế bản năng giơ tay bắt lấy, để mặc nó rơi xuống đất. Cúi đầu nhìn, cậu phát hiện đó là một con chim nhỏ bị mổ bụng phanh thây. Máu đỏ tươi nhuộm lên bộ lông trắng muốt, nội tạng nhầy nhụa văng tứ tung. Đôi mắt tròn xoe của nó trợn ngược lên nhìn chằm chằm vào Thiệu Dã, hai chân co giật một chút rồi tèo luôn.
Thiệu Dã ngẩng đầu lên nhìn về hướng con chim vừa bị ném qua. Ở rìa khu rừng mưa, một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi đang đứng đó. Khuôn mặt nó vẽ đầy những hình thù kỳ quái, che lấp hết đường nét thật sự.
Thấy Thiệu Dã nhìn qua, thằng nhóc lè lưỡi, làm mặt quỷ với cậu rồi quay người chạy mất.
…Đúng là thần kinh! Thiệu Dã cảm thán trong lòng.
Hướng dẫn viên đứng bên cạnh giải thích, “Trẻ con trên đảo nghịch lắm, đừng để ý làm gì.”
Thiệu Dã cúi xuống nhặt xác con chim nhỏ lên, đào một cái hố rồi chôn nó. Sau đó cậu ra hồ rửa tay, trở lại gốc cây ngồi xuống, chống cằm trầm tư.
Thầy cậu bảo cậu mang về một bình rượu dùng trong lễ tế thần. Nhưng thử hỏi, một tên du học sinh tốt nghiệp không nổi như cậu, đến lễ hội mà xồng xộc chạy lên hỏi xin rượu thì có bị đuổi cổ không?
Sớm biết thế này thì cậu nên đem theo quà biếu… Liệu cậu có thể đổi rượu bằng một cặp tạ không nhỉ?
Trời dần tối, ai cũng đã mệt mỏi sau một ngày dài. Mọi người qua loa ăn chút bánh mì, rồi trở về lều nghỉ ngơi.
Thiệu Dã chui vào túi ngủ, chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò.
Ánh trăng bạc phủ xuống hòn đảo yên tĩnh, mặt hồ phản chiếu những gợn sóng lăn tăn. Đêm khuya, trong lều của Trần Hồng Dược, một tiếng động lạ khiến cô giật mình tỉnh giấc. Âm thanh đó giống như một sinh vật dài ngoằng bò trườn bên ngoài lều, hoặc như có một đàn chuột đang gặm nhấm thứ gì đó xung quanh.
Trần Hồng Dược lưỡng lự, không biết có nên ra ngoài xem thử không. Ngay lúc đó, giọng đàn anh Cát Dương vang lên bên ngoài, “Hướng dẫn viên mất tích rồi!”
Trần Hồng Dược lập tức vén cửa lều nhìn ra. Bên kia, Trần Lăng Xuyên và Đinh Hiểu Linh cũng đang ló đầu ra khỏi lều của họ. Dưới ánh trăng, ba gương mặt tái mét nhìn nhau.
Cát Dương đứng ở trung tâm, sắc mặt lo lắng. An Phong hỏi, “Anh ngủ chung lều với ổng mà, không biết ổng đi đâu à?”
Cát Dương đáp, “Lúc tôi tỉnh dậy thì đã không thấy ổng đâu rồi. Tôi nghe có tiếng động nên chạy ra xem, chỉ thấy một cái bóng lao thẳng vào rừng.”
“Chắc là đi giải quyết nỗi buồn thôi.” An Phong nói.
Cát Dương lắc đầu, giọng chắc nịch, “Không giống đâu, phía sau ổng… hình như có thứ gì đó đuổi theo!”
“Vậy tụi mình vào rừng tìm ổng đi.” An Phong nói. Không có hướng dẫn viên, cả nhóm không biết làm sao rời khỏi hòn đảo này.
“Tôi đi với.” Trần Hồng Dược lên tiếng.
Trần Lăng Xuyên lập tức nói theo, “Vậy tôi cũng đi!”
“Đừng bỏ em lại một mình!” Đinh Hiểu Linh sợ hãi, bám chặt lấy cánh tay Trần Lăng Xuyên.
Cuối cùng, cả năm người quyết định mang theo đèn pin và một ít vũ khí phòng thân, cùng nhau tiến vào rừng tìm hướng dẫn viên.
Chỉ trong chớp mắt, khu trại chỉ còn lại một mình Thiệu Dã vẫn đang say giấc nồng.
Lúc này, con chim nhỏ đã bị chôn dưới đất bỗng khó nhọc trèo lên từ cái hố sâu. Toàn thân nó đầy bùn đất, nó loạng choạng đi đến lều của Thiệu Dã.
Cạch… Cạch…
Con chim dùng cái mỏ sắc nhọn liên tục gõ vào lều của cậu. Đôi mắt đen láy của nó lóe lên một tia đỏ quỷ dị.
Bên trong, Thiệu Dã trở mình một cái, vẫn ngủ ngon như chưa hề có gì xảy ra.
