Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1036: Trong Lòng Em Anh Xếp Cuối Cùng Mà
Ba có biết con đau lòng lắm không? Sau này, nhất định ba phải thương con nhiều hơn, chớp mắt với con nhiều hơn, được không?” L3âm Bồi càng chớp mắt liên tục, ngón tay cũng run rõ ràng hơn, Lâm Du cũng cảm nhận được. Lâm Du ngạc nhiên nhìn chằm 5chằm vào tay ông, lớn tiếng nói: “Ba, tay của ba có thể nhúc nhích rồi sao? Nhúc nhích cái nữa xem... nhúc nhích cái 6nữa...” Lâm Bồi nghe lời, nhúc nhích ngón tay hai lần, vẫn là ngón trỏ và ngón giữa thay nhau nhúc nhích. Lâm Du mừng8 rỡ, lập tức nhấn chuông. Có điều, nhìn nét mặt của họ, xem ra tình trạng của Lâm Bồi không hẳn là tệ. “Tốt lắm, phản ứng rất tốt.” “Tình trạng ổn định.” “Tốt, tiếp tục.” Bác sĩ và y tá nói rất nhiều thuật ngữ, Lâm Du nghe chẳng hiểu câu nào, nhưng nhìn tình hình trước mắt có vẻ như khá lạc quan. Trải qua lần giày vò này, Lâm Bồi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Ông vừa được hút đờm xong, môi khô nứt đến nỗi rớm máu. Lâm Du lấy bông gòn thấm nước ấm, cẩn thận lau nhẹ môi cho ông. Bác sĩ chủ trị cười hề hề, sắc mặt thong dong và vui vẻ, “Tình trạng của bệnh nhân đã tốt hơn nhiều so với dự đoán trước đây, hút đờm xong, ông ấy cũng dễ chịu hơn rồi.” “Tốt hơn nhiều... Bác sĩ, có thể nói cụ thể hơn không? Làm cách nào mới tốt? Ông ấy có thể nhúc nhích tay, hay là... hay là có thể đứng dậy?” Bác sĩ chủ trị lắc đầu, “Vẫn chưa thể đứng dậy được đâu, hồi phục nửa người đã là kỳ tích rồi.” Điều này đã đủ khiến Lâm Du vui mừng, “Được được, có thể ngồi dậy là được.” “Cũng chưa chắc, vẫn phải xem tình hình điều trị và hồi phục sau này, tóm lại là tuyệt đối không được ngừng điều trị.” Nghe bác sĩ nói hơi lạ, Lâm Du liền buột miệng hỏi, “Không ngừng, sao lại ngừng chứ?” “Không phải người nhà yêu cầu xuất viện sao?” “Sao ạ?” So với bác sĩ chủ trị, cô y tá kia hiểu rõ hơn, cô ấy nói với Lâm Du: “Trước đây vợ của chủ yêu cầu là bất kể tình trạng có nguy kịch cỡ nào cũng phải cứu chữa cho chủ, xem ra vẫn còn sốt ruột lắm. Bây giờ khó khăn lắm mới có chuyển biến tốt, nhưng bà ấy lại bỗng nói muốn cho chú xuất viện. Cô chế cái này quá chậm, thể là quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi: “Bác sĩ, ba tôi5 cử động được rồi, vừa rồi ông ấy bỗng nhúc nhích...” Nhóm bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy vào, khám cho Lâm Bồi. Lâm Du dựa lưng vào tường, yên lặng nhìn. Bác sĩ khám rất lâu, tiến hành khám từng bộ phận cho Lâm Bồi, còn hút đờm cho ông. “Thế nào?” “Hô hấp tăng, không có vấn đề gì.” Lâm Du đứng ở xa, không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Chủ nhiệm Trần không cho phép là bà ấy nhất quyết không xuất hiện, thậm chí còn không nghe điện thoại, viện phí mỗi ngày của chú, bà ấy cũng mặc kệ luôn.” Lâm Du nghĩ thầm: Có lẽ Chu Mạn Ngọc thấy không kiếm chác được gì từ chú Hai và Lâm Thiển, Lâm Bồi lại bị liệt, bà ta cảm thấy Lâm Bồi đã vô dụng. Người đàn bà lòng dạ hiểm độc đó chỉ nhận tiền chứ không nhận người, không chừng ngay cả tiên của Lâm Tiêu bà ta cũng muốn chiếm cho mình. “Bác sĩ, tôi là con gái của ông ấy, có thể làm chủ được. Chúng tôi chắc chắn muốn tiếp tục điều trị, tôi sẽ trả hết viện phí. Nếu Chu Mạn Ngọc muốn tới làm thủ tục xuất viện, xin ông hãy nói rằng con gái của ông ấy không đồng ý.” Bác sĩ chủ trị gật đầu, “Theo tình hình trước mắt, xem ra chúng tôi sẽ phải họp và thảo luận lại lần nữa để đề ra phương án điều trị. Chúng ta phải cho bệnh nhân nhiều lòng tin hơn, ủng hộ trên tinh thần cũng rất quan trọng với bệnh nhân.” “Vâng, tôi hiểu rồi.” Lâm Du ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Bác sĩ, nếu Chu Mạn Ngọc không đến, vậy đừng cho bà ta biết về thông báo. Việc điều trị của ba tôi, tôi có thể làm chủ được, sau này không liên quan gì đến bà ta, tránh để bà ta đến làm ầm ĩ.” Chu Mạn Ngọc rất nổi tiếng trong bệnh viện, đi đến chỗ nào là chỗ đó gặp nạn. Bác sĩ và y tá rất đau đầu khi gặp bà ta, có thể không gặp là không gặp, có thể không liên lạc là không liên lạc. Nghe Lâm Du nói thế, bác sĩ và y tá mong còn chẳng được. Bận rộn một lúc, bác sĩ và y tá đều rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Bồi và Lâm Du. Lâm Bồi đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lúc nào Lâm Du cũng để ý đến lồng ngực của ông, thấy còn phập phồng, cô mới yên tâm. Lần này Lâm Bồi thật sự là chịu tội, trước đó thì mổ não, tóc bị cạo sạch, bây giờ dù đã mọc ra đôi chút nhưng vẫn lởm chởm khó coi. Lâm Du nghĩ thầm, chờ sau này vết mổ lành lại, chuyện đầu tiên cô làm là sửa lại kiểu tóc cho ba, trước đây ba cô rất quan tâm đến kiểu tóc của mình, phải xịt nước mấy lần mới đi ra ngoài. Lâm Du lẳng lặng ngồi bên đầu giường. Vẻ ngoài của Lâm Bồi đã khác hoàn toàn so với trước đây. Công ty phá sản, ngồi tù, gia đình sa sút, những biến cố đó không thể đánh bại được ông, nhưng lần này ông đã suy sụp thật sự. Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, dù sau này Lâm Bồi có thể bình phục cũng chưa chắc sẽ bình phục như lúc trước, Lâm Du nắm thật chặt tay ông, thấp giọng nói: “Ba, ba yên tâm, con sẽ không bỏ mặc ba đầu, ba nhất định phải khỏe lại.” Sau khi ra khỏi bệnh viện thì cũng đã muộn, trước đó Lâm Du đã nói với Cố Đông Quân là sẽ đợi anh đến đón ở ngã tư bệnh viện. Sắc trời dần tối, người đi đường bước đi vội vã, đường phố lại bắt đầu tắc, trên trời lả tả bông tuyết, có thể thấy được tuyết đang thưa thớt từ từ trở nên dày đặc dưới ánh đèn đường. Dự báo thời tiết cho biết, một đợt không khí lạnh mạnh sẽ ảnh hưởng đến thành phố B và nhiệt độ sẽ giảm xuống mười độ. Trước đó đã lạnh lắm rồi, bây giờ lại càng lạnh hơn. Lâm Du đứng ở ngã tư, gió lạnh thổi vào mặt cô đau như dao cắt nhưng lòng cô lại nóng như lửa đốt, đó là cảm giác tự do thoát khỏi sự trói buộc và cũng là cảm giác được chạm tới kết cục. Lúc lái xe tới, Cố Đông Quân rất gấp, vừa nhìn đã thấy Lâm Du đứng run rẩy trong gió tuyết, “Sao em lại đứng ở ngoài, không phải đã bảo em đứng bên trong chờ rồi sao?” Lâm Du không nói lời nào, chỉ cười toe toét, mặt đông cứng đến nỗi nụ cười cũng cứng đờ. Cô vội vàng lên xe, xoa tay áp lên mặt mình. Lúc ra khỏi đơn vị, Cố Đông Quân cố ý mang theo ly giữ nhiệt, anh vặn nắp ra đưa cho cô, “Uống chút nước ấm cho ẩm người đi.” “Cảm... cảm ơn...” “Nhìn em kìa, lạnh tới nỗi nói chuyện cũng không lưu loát, về nhà sẽ nấu canh gừng cho em.” Vừa lái xe, Cố Đông Quân vừa liếc nhìn Lâm Du, thầy cô cầm chặt ly giữ nhiệt cười ngây ngô, cóng đến nỗi mặt và mũi đỏ bừng, đến nỗi chảy nước mũi mà vẫn cười ngây ngốc. “Không phải chỉ là chứng minh mối quan hệ giữa em và ba em thôi sao, có cần phải vui vậy không?” Lâm Du ngạc nhiên quay đầu, “Anh... anh đã biết rồi?”. “Biết chứ, trong lòng em anh xếp cuối cùng mà, chuyện gì em cũng nói cho anh nghe cuối cùng, chuyện này là Thành Kiêu nói cho anh biết đấy.” “Ha ha ha ha, xin lỗi, em vui quá nên quên mất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương