Quyền Thế Hôn Sủng
Chương 1037: Mặt Trời Nhỏ Của Cố Đông Quân
Nhận ra Cố Đông Quân thỉnh thoảng quay sang nhìn mình, Lâm Du hơi ngượng ngùng, “Ôi, anh tập trung lái xe đi, nhìn em làm gì?” “Th3ứ trong mắt em.” Cố Đông Quân buột miệng đáp. “Thứ gì.” “Ánh sáng.” “Này, đó là sương đọng trên mi, trong xe nóng nên nó 5tan ra đó.” Lâm Du chùi nước đá trên lông mi. Ngồi trong xe ấm áp, lại uống nước ấm nên dạ dày và cơ thể cô đã ấm hơn. Cô cười rạng rỡ, thần thái đã quay về trong mắt. Ngay cả cô cũng không biết đó chính là linh hồn tự tin kiêu ngạo m8à cô đã đè nén sâu trong tim nhiều năm. cái này sao được, đây là của anh...” “Không có chuyện được hay không được gì hết, vợ chồng vốn là một, không phân chia của anh của em, mau cầm đi, anh đang lái xe.” Lâm Du cảm động không nói nên lời, sống mũi cay cay, nước mắt đầm đìa. Cô cầm lấy thẻ, cũng nắm lấy tay anh, xúc động nói: “Cảm ơn anh.” Cố Đông Quân cười, chỉ đáp lại có một chữ: “Ngốc.” Xe chạy bon bon, đằng trước đã bắt đầu tắc đường. Giờ cao điểm lúc tan tầm vốn rất hay như vậy, lại thêm trận tuyết rơi đột ngột nên càng nghiêm trọng hơn. “Hình như phải mất rất nhiều thời gian, hay là chúng ta không về nhà nữa, tìm chỗ nào đó ăn ngoài nhé?” “Ăn ngoài làm gì, Tiểu Nguyệt Lượng còn đang chờ em kìa.” “Đã bao lâu rồi chúng ta chưa trải qua thế giới hai người nhỉ? Tiểu Nguyệt Lượng có ba mẹ anh lo rồi, không đói được đâu, vợ à...” Lâm Du lắc thẻ ngân hàng trong tay, cười đáp lại: “Có tiền là bà chủ, thể nghe bà chủ nhé.” “Em muốn ăn gì?”. May mà đã chứng minh được quan hệ giữa em với ba em, cũng chứng minh lòng dạ độc ác của Chu Mạn Ngọc. Sau này em đừng tự oán trách vì thân thể của mình nữa, em có mẹ sinh ra, có ba dưỡng dục, không cần phải tự ti.” Đôi mắt Lâm Du ươn ướt, càng sáng lấp lánh hơn. Cố Đông Quân lấy thẻ ngân hàng mà anh đã cố ý chuẩn bị ra, đưa cho Lâm Du: “Trong thẻ này có chút tiền thừa, em cảm trước đi, bệnh của ba em phải chiến đấu lâu dài, chút tiền riêng của em không chống được mấy ngày đầu, dùng của anh đi.” “...” Lâm Du vừa bất ngờ vừa cảm động. Cô chưa kịp nói rõ với anh thì anh đã tỏ thái độ trước rồi, “Cái... cái này... Sắc trời đã tối hẳn, từng dãy đèn đường chiếu xuống đường phố sáng choang như ban5 ngày. Cảnh sắc hai bên đường rất rực rỡ, đèn của các tòa nhà cao tầng sáng trưng, trên đường ngựa xe như nước, hầu như không có bất kì thay đổi nào vì đợt không khí lạnh và trận tuyết lớn này. Vừa lái xe. Cố Đông Quân vừa nói: “Thành Kiều nói sẽ cố gắng điều tra tình hình gần đây của mẹ em giúp em. Mẹ em đã qua nước ngoài hơn mười năm rồi, ngoài kia trời đất bao la, muốn tìm được thì cần phải có thời gian. “Hmm...” Lâm Du nhìn ra ngoài cửa xe, “Tuyết rơi rồi, tất nhiên ăn lẩu là hợp nhất rồi.” Cố Đông Quân vui vẻ đồng ý: “Được, quán lẩu thẳng tiến.” Họ đã không còn nhớ được lần gần đây nhất họ hẹn hò là khi nào, ít nhất cũng là trước khi sinh con gái. Mấy năm nay, Lâm Du sống rất dè dặt và nhạy cảm, Cố Đông Quân vẫn luôn cẩn thận để ý đến cảm nhận của cô. Lâm Du của trước đây sống thoải mái tự nhiên như mặt trời, dám yêu dám hận. Cố Đông Quân bị thu hút bởi khí chất mạnh mẽ ở cô. Sau đó, mây đen kéo đến che lấp mặt trời, mặt trời nhỏ của anh trốn mất. Nhưng, dù là bao lâu, dù là bao nhiêu năm anh cũng tin rằng Lâm Du hoạt bát tự tin đó, Lâm Du như mặt trời đó nhất định sẽ trở lại. Lúc con gái và chồng vừa mới xảy ra chuyện, Chu Mạn Ngọc còn ở trong bệnh viện cả ngày, gặp ai cũng kể lể nỗi bất hạnh của nhà mình, sau này người ta nghe nhiều cũng chai lì. Lại thêm bà ta luôn làm ầm lên vì chút chuyện nhỏ, làm ầm với y tá, với hộ lý và với cả người nhà bệnh nhân. Thấy Lâm Thiển với Lâm Du thì bà ta càng náo loạn nhiều hơn. Vì thế, tiếng xấu của Chu Mạn Ngọc truyền khắp bệnh viện, ai cũng chán bà ta. Cũng may bà ta chỉ “chịu khó” được một tháng. Một tháng sau bà ta không còn tới bệnh viện mỗi ngày nữa mà dăm ba bữa mới tới thăm Lâm Tiêu một chút. Bà ta đã hoàn toàn bỏ mặc Lâm Bồi. Nếu bác sĩ không đồng ý cho ông ta xuất viện thì nằm viện luôn cũng được, dù sao bà ta cũng sẽ không bỏ ra một động viện phí nào nữa. Lâm Tiêu bị bỏng toàn thân, đã làm phẫu thuật cấy da mấy lần, cả người đều bị quấn băng gạc, bây giờ mỗi ngày đều nằm trong phòng bệnh vô trùng, cần hộ lý chuyên nghiệp và tỉ mỉ chứ không cần Chu Mạn Ngọc. Vậy nên bà ta tới bệnh viện chỉ hỏi thăm bác sĩ tình hình Lâm Tiêu, sau đó đứng ngoài cửa kính nhìn con gái từ xa. Dần dần, bà ta trở nên lười biếng, từ mỗi ngày đều đến bệnh viện trở thành dăm ba bữa mới tới. Thời gian mỗi lần ở bệnh viện cũng càng lúc càng ngắn đi. Có điều, cách ăn mặc và trang điểm của bà ta càng ngày càng sang trọng, mỗi lần tới đều mặc quần áo khác nhau, ngay cả túi xách cũng khác. Lần đó, bà ta vừa ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, định đi qua thăm con gái thì nhận được một cú điện thoại. “Gì thế anh yêu?”. “Được được được, em đến ngay, vào thăm con gái một lát là em đi ngay.” “Anh thật sự nhớ em đến vậy à, không thể chờ trong giây lát?” “Được rồi mà, được rồi mà, vậy anh gọi món trước đi, mười phút nữa em tới.” Chu Mạn Ngọc cúp máy, bà ta vốn định rẽ phải đến phòng bệnh thăm Lâm Tiêu, kết quả lại vội vàng rẽ trái đi thẳng tới thang máy. Nhà hàng đã đặt sẵn nằm trong trung tâm thương mại đối diện bệnh viện. Chu Mạn Ngọc đi õng ẹo, xách túi hàng hiệu mấy trăm nghìn tệ, hớn hở đến chỗ hẹn. Tổng bảy trong trung tâm thương mại có một nhà hàng Nhật cao cấp, chọn bừa một món cũng mấy nghìn tệ, nhà hàng đó ăn tới mấy nghìn tệ vẫn không đủ no. Chu Mạn Ngọc vừa bước vào thì lập tức có bốn nhân viên phục vụ chạy tới, người thì dẫn đường, người thì xách túi, người cầm áo khoác, người còn lại thì xách giày cho bà ta. Cánh cửa trượt được đẩy ra, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếu tatami. Hắn chờ đã lâu, thấy Chu Mạn Ngọc đến thì cố ý đứng dậy, giơ tay ra đỡ Chu Mạn Ngọc, “Chị dâu, cuối cùng chị cũng tới rồi, nào, ngồi xuống, cẩn thận đây...” “Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi.” Hai người vừa nắm tay nhau là không buông ra nữa. Chu Mạn Ngọc bị thương nói: “Hôm nay coi như Tiêu Tiêu đã ổn định rồi, còn trò chuyện với em vài câu, nhưng vết thương lập tức đau đớn. Y tá tiêm thuốc an thần cho nó là nó ngủ mất. Lần này không biết ngủ tới khi nào. Ôi, nhìn nó sống để chịu đựng những tháng ngày đau đớn này, em thật sự... đau lòng quá!” “Thể anh Bồi thì sao? Tình hình của anh Bồi sao rồi?” Chu Mạn Ngọc hơi cúi đầu, cười quyến rũ, bảo: “Chắc vẫn chưa tắt thở, tắt thở là kiểu gì bệnh viện cũng báo cho em.” “Hay là đưa anh Bồi về nhà?” “Đưa về nhà làm gì, nhà mà có người chết là bán mất giá lắm, chờ ông ta tắt thở là đưa đi hỏa táng ngay, vậy sẽ không ảnh hưởng gì.” “Ha ha, chị dâu nói đúng, Cam Lâm bái phục.” Chu Mạn Ngọc cong môi cười, xỉa vào ngực hắn, hờn mát: “Anh hư quá đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương