Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ
Chương 67
Ngày hôm đấy đến trường cũng không có gì đặc biệt cho lắm nhưng chuyện đặc sắc thì rất nhiều,khốn nạn thật…Bọn tôi đi đến trường đã đánh trống vào mười phút đầu giờ để cho các lớp truy bài rồi, các bạn biết rồi đấy mỗi lần nắng nóng thế này các lớp phải chuẩn bị ỗi người một cái quạt bằng giấy, tôi với đám bạn đi ngang lớp 10C4 không biết do may mắn hay sao từ đâu một cái nang quạt làm bằng trúc bay cái vèo ra. Địa điểm tiếp xúc không phải chỗ nào khác chính cái mặt của tôi, bực kinh khủng nhưng người ném cái quạt là một đứa con gái với lại đang đi với người đẹp nên không trách, rất tiếc phải nhận một vết trầy xước trên mặt, mất đi vẻ đẹp trai rồi.Bước đến lớp thì đã thấy giặc chờ sẵn như mỗi ngày nhưng chúng đứng ở hành lang dưa vào cái thanh rào chứ không dám bước vào lớp, từ ngày bọn chúng biết lớp này có 3 nữ sinh xinh đẹp thì khu vực này cũng ồn ào hơn bao giờ hết, miễn tôi nhảy mũi là có người biết. Nó khổ đến thế.Như và Bạch Mai đã ngồi yên vị trí, khuôn mặt lạnh lùng của hai người họ không có gì thay đổi cả. Bạch Yến để cặp xuống rồi đi đâu đấy, tôi nhảy lên chỗ em để hỏi tình hình ở nHà sau cái đêm hôm qua.-Hihi, chào –Tôi cười xã giao.-Hì, hì – Em nhe răng cười có vẻ đang cố gắng.-Gì thế ?-Không gì –Ngắn gọn, xúc tích vê lờ.-Lúc tối bố với mẹ tớ có nói gì không ?-Không.-Ờ-…-…Ngộ kinh khủng mọi bữa là em nhảy vào bắt chuyện để nói rồi hôm nay trời nắng hay sao mà hiền lành kinh khủng thế nhỉ, tôi cũng bó tay đành bước về chỗ ngồi tám chuyện với mấy đứa bạn. Chủ đề cũng xung quanh cuộc chiến oai hùng lúc tối thôi và tôi là nạn nhân để làm trò cười, khổ hết chỗ nói….Tiết toán trôi qua nhanh chóng với màn trình diễn của tôi cùng 2 bài tập cực khó…Tiết anh văn lại đến và…-Nguyễn Minh Tâm lên trả bài. – Giọng nói đáng ghét vang lên.Tôi úp mặt xuống định ngủ nhưng khi nghe câu nói ấy giật cả mình, kì này xong rồi, thê thảm thật rồi, lếch thân mình lên bảng. Lên đến nơi ông thầy có vẻ một cái gì đó đắc ý lắm,tôi đứng nhìn xuống dưới bắt gặp những ánh mắt đầy ái ngại của đám bạn, ông thầy trên này cứ liên tiếp nói xí xô xí xào tôi có biết cái đệch gì đâu. Kết quả sau hai câu hỏi trả lời không được ôm tập về chỗ ngồi với hột vịt to bự đủ ăn một bữa đấy chứ chẳng đùa….Tôi úp mặt xuống định ngủ nhưng khi nghe câu nói ấy giật cả mình, kì này xong rồi, thê thảm thật rồi, lếch thân mình lên bảng. Lên đến nơi ông thầy có vẻ một cái gì đó đắc ý lắm,tôi đứng nhìn xuống dưới bắt gặp những ánh mắt đầy ái ngại của đám bạn, ông thầy trên này cứ liên tiếp nói xí xô xí xào tôi có biết cái đệch gì đâu. Kết quả sau hai câu hỏi trả lời không được ôm tập về chỗ ngồi với hột vịt to bự đủ ăn một bữa đấy chứ chẳng đùa….Buổi tối tại bữa cơm gia đình hôm đó…-RẦM-HỌC VỚI HÀNH VẬY ĐÓ HẢ ? – Bố quát to.Không ngờ thầy chủ nhiệm đã nghe được tin đầu tuần tên tôi nằm một đóng trong sổ đầu bài và quyết định gọi điện về phụ huynh báo cáo tình học tập và kết quả đấy…-Dạ.. – Tôi thì luôn bị bố áp đảo.-KHÔNG ĐI ĐÂU CHƠI HẾT – Bố nhìn thẳng mặt tôi.-Dạ..-2 Tháng ở nhà học bài anh văn không đi đâu cả, Như dạy cho con – Bố đổi giọng nhẹ nhàng khi nhắc đến em.-ÔI CÁI ĐỆCH – Tôi lại ngốc đầu dậy với câu nói vừa rồi.Bản án được tuyên và thi hành ngay lập tức, kì này hết khổ rồi mà chuyển qua điên luôn chứ chẳng đùa, 2 tháng bắt tôi ở nhà đi đi lại lại chẳng khác gì ở trong tù…-Trời ơi đất hỡi ông có mắt mà nhìn đi nè, sau tôi khổ thế – Tôi bước lên sân thượng nhìn những vì sao.Kì này đi đứt luôn rồi, ngày mai toàn những môn xã hội nên tôi lấy tập ra học chứ chẳng may tên cúng cơm ở trên sổ đầu bài nữa thì nguy to, có khi bị cấm hết 1 năm luôn chứ chẳng đùa. Nói gì nói khi người bố đã đưa ra mức án như thế thì tôi chỉ biết tuân lệnh chứ chẳng dám cãi, cãi có khi gấp đôi mức hình phạt tạm thời.TRỜI ƠI LÀ TRỜI……………Tối hôm sau khi bản án được thi hành, tại căn phòng…-Học công thức hiện tại đơn trước nhé – Em cầm tập sang phòng tôi.Chán ngẩm với mấy cái công thức gì mà chủ từ, động từ rồi túc từ chán kinh khủng luôn ấy, em giảng thao thao bất tiệt còn tôi thì…khò…khò..khò… Báo hại hôm sau bố với mẹ chẳng ai cho tiền kết quả đi học không có một đồng bạc dính túi khổ hết chỗ nói, đi uống một ly nước mía 3 ngàn thằng Chung cũng trả luôn, tiền xe có năm trăm đồng nó cũng ra trả, phải mà đám bạn kia biết chuyện này chắc tụi nó ôm bụng mà cười với thẳng bạn oai hùng như chúa tể bây giờ bị nhốt như con mèo.Tôi chán ngẩm với cái màn bị nhốt ở nhà nên tận dụng hết thời gian của buổi chiều ít ỏi sau giờ đi học để đi chơi với đám bạn của mình, hôm thì đi ăn chè, hôm thì đi ăn bánh lọt, ngày thì đi tắm biển ôi thôi đủ thứ cả. Một hôm bọn nó định đến nhà xin giúp tôi nhưng chắc rằng không thành công nên kế hoạch bị phá sản.Thấm thoát đã một tuần trôi qua những gì em dạy cho tôi thì nó đi từ lỗ tai bên này đi qua bên kia sạch sành sanh chứ còn gì nữa đâu, môn gì học cũng vào chứ anh văn thì gọi bằng cụ rồi. Hình như bố đã quên cái bản án ấy nên tôi cũng rong ruổi đi chơi vào những buổi tối, cảm giác ra ngoài khuây khỏa hơn trong nhà rất nhiều.Thấm thoát đã một tuần trôi qua những gì em dạy cho tôi thì nó đi từ lỗ tai bên này đi qua bên kia sạch sành sanh chứ còn gì nữa đâu, môn gì học cũng vào chứ anh văn thì gọi bằng cụ rồi. Hình như bố đã quên cái bản án ấy nên tôi cũng rong ruổi đi chơi vào những buổi tối, cảm giác ra ngoài khuây khỏa hơn trong nhà rất nhiều.Tháng 9 cũng nhanh chóng kết thúc với những kì tích của lớp 10A3 như là đứng đầu trường về cái cuộc thi đã tham gia và đầu tháng mười, một sự kiện đã diễn ra làm cho cái tuổi học sinh ngây thơ ngỗ nghịch của chúng tôi cầm thêm màu sắc, một cái sự kiện mà tôi mong đợi, mong đợi rằng mình sẽ tỏa sang ở đấu trường này… Tôi có thành công hay gặp rắc rối ở sự kiện này…16 giờ 53 phút Thứ 7 Ngày 1 tháng 10,tại lớp 10A3 trường THPT PCT…-Hội Đồng sư phạm nhà trường quyết định chính thức khai mạc vòng loại của giải bóng đá trường vào chủ nhật ngày 9 tháng 10, tại sân bóng của trường. Lớp mình thành lập ra hai đội một nam một nữ với số lượng 11 người tham gia giải đấu. – Thầy Khánh cầm trên tay cái công văn chỉ đạo về giải đấu.Không khí lớp trả nên ồn ào hơn bao giờ hết…-Ốh yes…-Quá đỉnh.-Hế hế, đá bóng – tôi nghe đến đây là mừng.-Có nữ tham dự nữa cơ.-Dự là rất kịch tính.-Thầy ơi ! em đâu có biết đá – Bà Huyền đứng lên có ý kiến.-….-…-Các em im lặng, trước tiên lớp chọn ra 11 bạn nam tham dự giải trước đi.-Em thầy – Một thằng nhãi trong lớp nằm phe kia đưa tay.-Em là cầu thủ sáng giá đây thầy – Thằng Chung chém gió kinh khủng, nó có biết đá cái đệch gì đâu.-…Các thành viên nam của lớp đang tự sướng để giành suất tham dự đội hình chính thức để trổ tài, tôi thì cứ điềm tỉnh mà ngồi về ai cũng biết tài năng chơi bóng thần thánh của mình, khỏi đưa tay cũng được tham dự, ngồi làm giá tý.-Các em giữ trật tự, nhanh mình còn về nào, ai thật sự biết đá.-Các em giữ trật tự, nhanh mình còn về nào, ai thật sự biết đá.Khỏi phải nói lớp tôi hình như thằng con trai nào cũng tham dự chỉ có một số ít thằng gọi là hơi nữ tính một tý thì ở ngoài cuộc nên danh sách cũng được bọn con gái thay mặt những thằng con trai chốt lại : Chung, Tùng, Hùng, Sang, Khôi, Đức, Tôi, Dương, Kiệt, Anh, Mạnh.-Thế chúng ta quyết định đội hình như thế này nhé, còn vị trí thì thầy với mấy em sẽ hợp lại vào lúc 15h ngày mai nhé.-Dạ-Còn các bạn nữ thì tình nguyện đăng kí, ai tham dự thì lại sân bóng đá của trường vào lúc 15h ngày mai, việc huấn luyện các bạn nữ dành cho đội nam nhé – Thầy nhìn sang những cậu học trò cưng.-Hả – Tôi giật mình.-Huấn luyện ?– Thằng Hùng trố mắt lên.-Hế hế, để anh – Thằng Kiệt làm như nó tài giỏi lắm.-Mấy ông lo nhé – Thằng Dương phe kia nhưng nó cũng được.-Hế hế, thế thì vui đây – Thằng Tùng có một niềm vui.Chắc chắn rằng trong những đứa con gái thì sẽ có mặt những người con gái xinh đẹp vì số lượng con gái trong lớp có phần nhiều hơn nhưng sẽ có người từ chối tham dự vậy là 3 người con gái xinh đẹp phải có một đến hai người tham gia, có khi lại có đến 3 ấy chứ chẳng đùa.Bọn tôi vui vẻ với sự kiện sắp diễn ra, dẫn xe ra về mà mặt thằng nào cũng náo nức chờ đến ngày mai để trình diễn mỗi tài năng siêu phàm của mình, tôi cũng có một niềm vui nhè nhẹ, đạp xe chạy về nhà trong những cơn gió mà người dân ở biển gọi là gió tết, những cơn gió làm mát lòng người, những tia nắng cuối ngày cũng khuất dần… một ngày đầy niềm vui…Tối hôm đó tôi phải chỉnh sữa lại thời gian biểu của mình một tý để không rơi quá vào việc chơi nhiều hơn việc học, thấy hợp lý tôi hun vào tờ giấy đó như một thằng khùng rồi treo lên cái bàn học của mình để nhớ, chuẩn bị đi ngủ để chuẩn bị một ngày chủ nhật hứa hẹn nhiều điều bất ngờ sẽ diễn ra…. Khò…khò..khòTôi nướng khét nghẹt cái giường rồi, đến tận hơn 8 giờ mới thức dậy, bước xuống nhà chỉ thấy em đang ngồi ở bộ ghế salong đọc truyện chứ chẳng thấy ai khác.-Nhà đâu hết rồi cậu.-Hai Bác qua nhà ông rồi, còn hai Phong với Gia đi đá bóng rồi. – Em bỏ quyển truyện xuống chạy ra nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho thằng con vừa thức.-Đệch, làm gì mà sớm thế nhỉ, cái gì cũng từ từ chứ – Tôi biết tính lo xa của hai thằng anh khốn nạn.Bước lại cầm quyển truyện lên đọc nhưng không ngờ đó là quyển truyện viết bằng chữ rằn chữ ri gì không biết đành bỏ xuống, bó tay không lẻ biết đọc cả tiếng khemer… Một tý hỏi em thì biết rằng đó là truyện viết bằng chữ Nhật, em chỉ biết vài từ thôi nên cầm đọc vậy mà. Tôi từ từ khâm phục người con gái ấy luôn, khùng hết chỗ nói tiếng việt nói chưa xong đi học tiếng Nhật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương