SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 17: Video
Edit: Thanh Yên
Nguồn: Yên Nhiên
Follow nhà để cập nhập truyện nhanh nhất nhé~
14/05/2021
———————————————————
Lưng của người đàn ông rộng lớn, cánh tay chắc khoẻ, có xương vai hõm thật sâu.
Rất gợi cảm.
Nghe cô nói xong, Phó Hoài nhíu mày: "Nhìn thấy à?"
"Không, không nhìn thấy!" Cô nhanh chóng lùi lại, phủ sạch mọi quan hệ.
"Em không có nói là thấy được cái gì cả."
"..."
Người đàn ông không thèm để ý, xào những miếng thịt cô để bên cạnh, sau khi phục vụ xong thì đi ngang qua bên cạnh cô, trong giọng nói mang theo ý cười không tiêu tan.
"Nhìn thấy cũng không sao, cũng không phải lần đầu tiên nhìn."
*
Anh ở trước mặt cô có mặc cũng như không mặc, một bộ dáng luôn chuẩn bị sẵn sàng để cởi ra lăn lên giường bất cứ lúc nào, còn lúc ra đường thì một bộ dáng chỉnh tề, đến cả nút áo trên cùng cũng cài vào.
Đêm nay Úc Văn hẹn anh.
Anh vốn không muốn đi, nhưng nghĩ đến, có mấy lời vẫn phải nói rõ ràng.
Lúc gần đến chín giờ rưỡi người đàn ông mới đến nhà hàng Tây, nghênh đón anh, là gương mặt không tính là quá tốt của Úc Văn.
Nhưng phong cách của phụ nữ phong, dù cho tâm trạng không tốt, hơi vuốt tóc, khẽ cong mắt, lại là bộ dáng nói cười ung dung nhẹ nhàng.
"Phó tổng đêm nay công việc bận rộn sao? Tôi đợi anh nửa tiếng."
Anh ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, không nói gì.
Úc Văn một tay chống cằm: "Nghe nói cuộc thảo luận sáp nhập lúc bảy giờ đã xong rồi, tôi gọi cho anh trước sáu giờ, như thế nào thì Phó tổng cũng không đến trễ được chứ nhỉ."
"Không tính là đến trễ." Người đàn ông nói: "Tôi vốn không định đến."
Vẻ mặt Úc Văn khẽ biến, nhưng sau một lát liền đè xuống, cố gắng duy trì nụ cười vừa chuẩn trên môi.
Giống như ở trước mặt anh, cô luôn luôn phải biểu hiện ra bộ mặt tốt nhất của mình.
Cho dù là người đàn ông mười phần tuyệt tình, nhưng Úc Văn vẫn giả vờ như không nghe thấy, xé hộp sữa đặc đổ vào trong ly cafe, vừa khuấy vừa nói: "Nghe nói nửa đường Phó tổng đã trở về lại khách sạn, là vì chuẩn bị cho buổi hẹn này, hay là vì muốn gặp người khác?"
Có người không giống như hoa hồng, nhưng lời nói lại mang theo gai, còn giả bộ làm bộ dáng lương thiện nói ra, uy hiếp với dụ dỗ cứ tuôn ra, còn tự cao cho rằng mình thông minh, làm ra vẻ thanh cao, anh chán ghét nhíu mày.
Cô cứ nói những lời không rõ ràng như vậy, nhưng anh thì hiểu rất rõ: Úc Văn là đang ám chỉ anh, cô ta đã biết chuyện của Đàm Anh Anh.
Nói đến cũng thật buồn cười, đây là chuyện riêng của anh, khi nào thì đến phiên người ngoài như Úc Văn nói vậy?
Úc Văn giống như là biết được anh đang nghĩ gì, tiếp tục nói: "Tôi có thể chấp nhận anh mê mụi, thậm chí chỉ cần anh không công khai, không đem người đó tới trước mặt tôi diễu võ giương oai, thì tôi đều có thể chấp nhận được."
"Nhưng A Hoài, anh phải biết, người mà anh kết hôn, cuối cùng chỉ có thể là em."
"Vì vậy, em hi vọng anh, cũng nên quan tâm đến cảm nhận của em một chút, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?"
Phó Hoài nhìn cô, đèn chùm pha lê rực rỡ lắc lư ánh sáng loang lổ phản chiếu trong mắt người đàn ông, dù anh không cười trông cũng rất đẹp.
Úc Văn nghĩ, sớm biết là tốt rồi, tại sao lúc trước mình không phát hiện ra chứ, ẩn dưới sự che khuất, lại là một đôi mắt đẹp như vậy.
Phó Hoài đột nhiên cười cười.
Úc Văn bị nụ cười này của anh khẽ nheo mắt, nhưng vẫn là theo bản năng, tiếp tục đem câu chuyện vừa nãy nói cho xong: "Cô gái nhỏ kia là biên kịch của các người à?"
"Tôi nhìn thấy tư liệu về cô ta rồi, rất ngây ngô, vừa mới tốt nghiệp, chuyên ngành là..."
Người đàn ông thu lại vẻ mặt, lại đột nhiên mở miệng: "Đêm nay rất xinh đẹp."
Lời nói phát ra quá đột ngột, thậm chí cô không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng cô chỉ có thể dừng lại lời chuẩn bị nói, không nói về chuyện của Anh Anh nữa, thế nhưng có chút ngạc nhiên cúi đầu xuống, dùng mu bàn tay cọ cọ lên mặt: "Phải không, cảm ơn anh."
Chỉ là Phó Hoài không nhanh không chậm nói tiếp: "Thiệu An bảo tôi truyền đạt lại với cô, anh ta bảo gặp cô ở cửa phòng nhưng cô lại không thèm chú ý đến anh ta."
___ Hoá ra cũng không phải là khen cô, dạng như vậy nghe lại giống như đang nói lời dối lòng, trực giác cho Úc Văn biết, bầu không khí lúc này có chút không đúng lắm, cô vô thức siết chặt váy.
Đây là kiểu váy Elie Saab mới ra năm nay, cô là người đầu tiên mặc nó, nhưng Phó Hoài thậm chí còn không nhìn cô nhiều hơn một cái.
"Tại sao lại vậy?" Khoé môi người đàn ông cong lên có chút trào phúng: "Là bởi vì năm nay nhà anh ta đóng cửa một chi nhánh, hay là định giá thị trường giảm?"
"..."
"Mặc kệ anh như thế nào, chỉ có địa vị của Úc gia với Phó gia là xứng với nhau nhất, cha mẹ anh cũng rất hài lòng về tôi, chúng ta kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Cô cho là ít ra anh sẽ nói cái gì đó, hoặc là cũng sẽ phản bác, nhưng người đàn ông chỉ nhẹ nhàng cười nhạo ra tiếng, điều đó so với từ chối càng khiến người ta khó xử hơn ___ Anh thậm chí xem những điều này như một trò cười.
Người đàn ông chậm rãi giương mắt, ngữ điệu hờ hững, không mang theo chút nhiệt độ nào.
"Người khen cô xinh đẹp có quá nhiều, nhưng từ trước đến nay tôi lại không cảm thấy vậy, cô biết tại sao không?"
Bốn phía im lặng một lúc lâu, sự kiêu ngạo trong xương của Úc Văn khiến cô nâng đầu mình lên, tuyệt đối không cho phép bản thân rơi vào thế hạ phong, nhưng trong mắt đã có cái gì đó bị vỡ vụn.
Anh nói: "Cô may mắn có bộ dáng xinh đẹp, nhưng tâm địa lại đen tối."
...
Nhân viên phục vụ bê thức ăn đứng đấy không dám đến gần, lúng túng nhìn gương mặt người phụ nữ dần dần mất đi huyết sắc, cuối cùng trở nên trắng bệch.
"Nếu như tôi kết hôn, người đó chỉ có thể là Đàm Anh Anh." Người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo cho thẳng: "Cưới cô làm gì, tôi lại không yêu cô."
Nói xong, người đàn ông rời đi, Úc Văn nhìn theo bóng lưng anh, nghĩ, chỉ một cái liếc mắt anh đã nhìn thấu cô.
Đúng vậy, trước mặt anh cô cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, là cô muốn gả cho anh, trước kia cô cũng đã biết là anh không có hứng thú gì với mình.
Nếu như cô nắm chắt được phần thắng trong tay như những gì cô nói, thì hà cớ gì sau khi biết được tin tức của anh liền bay suốt đêm từ Luân Đôn trở về? Cần gì phải kiếm hết tư liệu về Đàm Anh Anh? Cần gì phải khổ sở suy nghĩ, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến anh phải khổ sở giấu diếm thân phận ở đoàn làm phim?
Anh đến đây, chính là muốn nói với cô những lời này sao?
Úc Văn trơ mắt nhìn anh đi tới cửa, nhưng lại quay trở lại.
Là lời nói nào khiến anh phải cố ý quay lại nói đây?
Người đàn ông đứng thẳng trước mặt cô, hơi cuối người xuống, có khí lạnh bao phủ xuống.
"Tôi cảnh cô, đừng đụng vào cô ấy."
*
Đàm Anh Anh nhận được tin nhắn video kia là vào ngày thứ hai.
Sau khi trở về cô thăm dò một chút, xem thật nhiều ảnh chụp của Úc Văn trên thảm đỏ, lúc này mới nhớ lại, thật lâu trước kia cô có thấy qua Úc Văn diễn.
Giờ phút này, gương mặt trên Baidu kia, cùng với người phụ nữ đối diện rất giống nhau.
"Biên kịch Anh Anh sao?" Úc Văn mặc tây trang màu đen, nở nụ cười tiêu chuẩn: "Tôi là nhà sản xuất chính của bộ phim này, có một chút vấn đề liên quan đến bộ phim nên muốn tìm cô nói chuyện một chút."
- --
Lời tác giả ggdich tài trợ ạ~
Mình rất thích viết nam chính dùng tay xé xác nữ xứng, kiếp trước mình nên là đầu bếp sau của khách sạn năm sao, người chịu trách nhiệm xé bắp cải.
Để tôi nói rằng bài này của Hà chắc cũng giống bài Tấn Giang thuở đầu, có phim tình cảm không h, và phim tình cảm cũng không thô. Mục đích ban đầu là tìm sự cộng hưởng tâm hồn (?) Tôi muốn luyện tập khi tôi đến với bài thơ Khả năng viết về sự kế thừa và mâu thuẫn
Cảm ơn mọi người đã nhắn tin và đúc hạt Rượu nho nhỏ hôm nay cũng đang nỗ lực.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
1:00 14/05/2021