SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 18: Nhẫn
Nguồn: Yên Nhiên
Editor: Nguyễn Nghi
Follow nhà để cập nhập truyện nhanh nhất nhé~
18/05/2021
———————————————————
Một giờ sau, Đàm Anh Anh ngồi ở trong quán cà phê, lắng nghe người phụ nữ có giọng nói êm tai ở phía đối diện nói chuyện.
Nói đến cũng lạ, rõ ràng Úc Văn ở đối diện đã nói chuyện với cô cũng được mười phút, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng đã tiến xa vài lần, nhưng Đàm Anh Anh luôn cảm thấy rằng cô ấy vẫn chưa thực sự nói vào trọng điểm.
Bây giờ Úc Văn đang nói về những công việc liên quan đến giai đoạn hậu kỳ tuyên truyền của bộ phim.
Trên thực tế, điều này không liên quan gì đến Đàm Anh Anh, cô nghe nhưng đầu óc lại không tập trung vào mà bắt đầu chú ý đến cách trang điểm và đầu tóc của người phụ nữ đối diện.
Bình tĩnh mà xem xét thì quả thật Úc Văn chính là một nữ thần thực thụ.
Môi đỏ mọng, cao gầy, đường nét trên gương mặt tinh xảo, xinh đẹp nhưng lại có điểm mạnh mẽ, thân hình đẹp, tự tin mà kiêu ngạo.
Nếu đặt vào môi trường học tập, chắc chắn là kiểu các bạn trai sẽ luôn bàn tán nhưng không dám theo đuổi.
Mặc dù Đàm Anh Anh cũng không thiếu hoa đào, nhưng khi đối diện với một Úc Văn như thế này vẫn không nhịn được mà sinh ra một chút hâm mộ.
Một số người khi sinh ra đã rất chói mắt, giống như Phó Hoài vậy, chỉ cần đứng ở giữa đám đông không cần làm gì thì họ cũng đã tỏa sáng rồi.
Nhìn thấy cô không tập trung, Úc Văn cười nhẹ nói: "Có phải tôi nói chuyện có chút nhàm chán hay không?"
"Hả." Cô ngước mắt lên: "Không, không có, chị cứ tiếp tục đi..."
Úc Văn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Được rồi, chị thừa nhận, vừa rồi chị chỉ nói về nội dung của bản thảo quả thật có chút buồn tẻ, hơn nữa đó cũng không phải là những gì chị muốn nói."
Tim của Đàm Anh Anh đập lỡ một nhịp.
Úc Văn: "Lần này chị đến tìm em, chủ yếu là muốn nói về chuyện của Phó Hoài."
Quả nhiên.
Thực ra Đàm Anh Anh cũng không quá ngạc nhiên, nhưng khi phỏng đoán của mình được kiểm chứng, trong lòng vẫn có một chút hồi hộp, lòng bàn tay cũng ra ít mồ hôi.
Có rất nhiều chuyện một khi đã cần đến quán cafe mà không phải tùy tiện tìm một chỗ để nói, thì điều đó có nghĩa là đây là một vấn đề phức tạp và tốt nhất là không để bị người khác nghe được.
Mặc dù giọng nói của Úc Văn tỏ ra rất thân thiện, nhưng cô luôn có một cảm giác bị chèn ép không thể nói rõ được.
Đàm Anh Anh cố gắng phá vỡ bầu không khí: "Trước đây Phó Hoài đã từng nói với em rằng anh ấy đã có người mình thích __"
Úc Văn: "Thân phận của A Hoài, có lẽ em vẫn chưa được biết nhỉ?"
Hai người cùng một lúc mở miệng, nhưng lại có hai cách xưng hô khác nhau.
Đàm Anh Anh giật mình, còn Úc Văn thì cong môi một cái.
Chỉ là một động tác cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, Úc Văn đã lập tức đoán ra được tình hình hiện tại.
Cho đến bây giờ, cô luôn biết mình thông minh. Sinh ra trong một gia đình danh môn thế gia, từ nhỏ cô đã được dùng tiền với học thức đắp lên mình. Tốt nghiệp đại học xong, cô bước vào làng giải trí mà bất chấp sự phản đối của gia đình. Sau ba năm diễn xuất, nhân tình ấm lạnh cô đều nhìn thấu hết, thế là cô chuyển sang con đường làm nhà sản xuất. Những người có bản tính đầu trâu mặt ngựa cũng đã nhìn qua không ít, nên cũng sớm học được cách nhìn người.
Có vẻ như Đàm Anh Anh cũng không biết người Phó Hoài thích chính là bản thân mình, nếu không cô đã không nói chuyện bằng giọng điệu này.
Nhưng tại sao Phó Hoài lại không nói? Mặc dù Úc Văn tò mò nhưng điều đó không quan trọng, cô ta chỉ cần biết rằng đây là một tình huống rất thuận lợi cho mình——
Bởi vì khi cô ngẩng đầu nhìn Đàm Anh Anh một cái, thì cô ta phát hiện rằng có lẽ Đàm Anh Anh cảm thấy người mà Phó Hoài thích chính là cô ta.
Điều này khiến mọi chuyện lại càng dễ dàng xử lý hơn, quả thực là ông trời đã thay cô biến điều khó khăn thành cực kỳ đơn giản mà.
Người phụ nữ chớp mắt vài cái, cô ta đã sớm hình thành thói quen gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, so với phim truyền hình chỉ có hơn, biên soạn một cái gì đó đối với cô ta cũng chỉ là chuyện đặt bút thành văn mà thôi.
Úc Văn cười thầm, nhưng cũng không có đi xa hơn, chỉ là tinh tế lặp lại câu hỏi vừa rồi của mình một lần nữa.
"Thân phận của A Hoài... em có biết không?"
Đàm Anh Anh nhướng mắt: "Em không muốn biết."
Tình hình trước mắt nói rõ cho cô biết rằng thân phận của Phó Hoài có thể sẽ không đơn giản, nhưng cô sẽ không hỏi vào lúc này, bởi vì điều đó chứng minh là cô hoàn toàn không biết gì về anh cả, mà điều Úc Văn biết thì nhiều hơn cô quá nhiều.
Đây là một dấu hiệu của sự yếu thế, mà Đàm Anh Anh sẽ không thể hiện sự yếu thế của mình. Mặc dù vào lúc cô và người phụ nữ kia cùng mở miệng thì có lẽ cô đã thua.
Sau khi nghe câu trả lời của cô, Úc Văn chỉ mỉm cười như đã hiểu, như thể là cô ta đã biết câu trả lời.
Úc Văn đã suy nghĩ kỹ lý do để giải thích, sắp xếp lại một chút, liền dùng một ánh mắt thẳng thắn mà nhìn vào Đàm Anh Anh.
"Vậy thì chị sẽ nói ngắn gọn lại, hai người không có khả năng, chị thích anh ấy."
"Nhưng bởi vì vấn đề sự nghiệp cá nhân của mình mà chị chỉ có thể đặt anh ấy sang một bên, nhưng bây giờ tổng hội đã làm rõ, anh ấy cũng sẽ trở lại bên cạnh chị. Tất cả mọi người đều biết tụi chị là một cặp xứng đôi, không phải sao?"
Câu nói này đã đánh trúng vào tử huyệt của Đàm Anh Anh một cách tàn nhẫn.
Trong lòng Úc Văn biết rõ rằng cô gái nhỏ ngồi trước mặt cô mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, mà bản thân cô hơn cô gái này năm tuổi, năm nay đã hai mươi bảy rồi. Ngay cả thương trường cô ta đều có thể đối phó huống chi là đối với một cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp đại học như thế này chứ, mọi chuyện cô làm rất thành thạo.
Úc Văn đưa ra một nhát dao rất nhanh và chuẩn xác: "Chị thật sự không hy vọng em tiếp tục ở lại bên cạnh anh ấy nữa, em biết không, mặc dù vì lý do nào đó mà chị chưa thể nói cho anh ấy biết tình cảm của mình, nhưng dù sao thì tụi chị cũng thích nhau. Ai mà muốn chia sẻ người mình thích với người khác chứ. Nếu như anh ấy biết được tình cảm của chị đối với anh ấy thì nhất định anh ấy sẽ hối hận vì đã dùng người khác để làm giảm nỗi đau của mình."
Đàm Anh Anh: "Giảm... nỗi đau?"
"Đúng vậy, anh ấy không phải tìm đến em là bởi vì đụng phải tường nên muốn chữa lành vết thương sao?" Úc Văn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Không phải là em nghĩ rằng anh ấy yêu em chứ?"
Người phụ nữ kia rõ ràng biết rằng nên nói cái gì để làm tổn thương người khác, vì vậy liền nhanh chóng nói cho hết câu, hơn nữa còn đứng từ góc độ lo lắng cho đối phương, chân thành nhẹ giọng mà an ủi: "Em gái à, anh ấy không yêu em đâu, một chút cũng không có."
"Nếu không thì cho đến bây giờ em cũng không phải hoàn toàn không biết gì về anh ấy."
Đàm Anh Anh muốn phản bác lại là không phải, cô muốn nói rằng cô cũng biết rất nhiều thứ, có lẽ những điều đó Úc Văn cũng không biết.
Cô biết Phó Hoài thích ăn gì, loại âm thanh mà anh ấy thích nghe khi kết thúc, mức biên độ run lên của lồng ngực khi anh ấy cười và lông mi của anh sẽ run rẩy khi hôn.
Đôi môi của anh rất ấm áp, đầu ngón tay sẽ thỉnh thoảng lạnh lẽo, nhưng phần lớn đều là ấm áp, thắt lưng cường tráng, lòng bàn tay cũng nóng bỏng.
Anh rất thích cau mày, nhưng thỉnh thoảng khi tâm trạng tốt anh cười rộ lên rất đẹp trai. Hơn nữa anh ấy còn gọi cô là đồ ngốc với một giọng điệu rất thân mật.
Nhưng cô không thể nói nên lời, một câu cũng không thể nói ra được.
Những gì cô biết so với Úc Văn chẳng qua là một chút nhỏ mà thôi.
Cô biết nhiều như vậy cũng chỉ vì cô là bạn giường của Phó Hoài.
Ngoài ra, cô hoàn toàn không biết nghề nghiệp cụ thể của anh là gì, không biết gì về gia đình của anh, không biết những điều mà anh đã trải quá, cô không tham dự vào quá khứ của anh và cô càng không thể đến tiếp cận tương lai của anh.
Nói ra thì có vẻ nực cười thôi, giống như một người tội nghiệp chỉ biết kiếm cớ để bù đắp cho bản thân mình, thật đáng thương.
Đàm Anh Anh cảm thấy không cần phải tiếp tục nữa, mọi chuyện nên kết thúc rồi—
Bất kể đó là gì.
Cô đứng lên, mở miệng nói một cách nghiêm túc: "Anh ấy có yêu em hay không không quan trọng, dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng là một nửa kia rất tốt, dịu dàng lại tỉ mỉ, chu đáo và rất hiểu người khác. Nếu như chị thích anh ấy thì điều đó không còn gì tốt hơn."
"Từ tận đáy lòng của mình em cảm thấy vui giùm anh ấy."
Sau khi nói xong, Đàm Anh Anh dường như muốn nói lời tạm biệt, nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng nói gì, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, Úc Văn cũng không cản cô lại, bởi vì cô ta cũng đã nói hết lời cần nói.
Sự ăn ý của người trưởng thành, có đôi khi không cần đến sự giao tiếp.
Đàm Anh Anh sửa sang lại làn váy, tô lại chút son, cô còn nhớ rõ rằng Phó Hoài rất thích cô mặc váy, hôm nay cô cố ý mà mặc nhưng không ngờ lại bị người trong lòng của anh nhìn thấy trước.
Đàm Anh Anh mỉm cười, cuối cùng gật gật đầu, dừng lại ở quầy một chút rồi lên xe rời đi.
Úc Văn ngồi ở đó một lúc lâu, vẫn giữ nguyên tư thế như vậy.
Theo lý mà nói thì mục đích của cô ta đã đạt được, cô ta đã chiếm được ưu thế, đáng nhẽ cô ta phải cảm thấy vui mừng mới đúng nhưng cô ta lại không thể nào vui vẻ được.
Có lẽ là do giật mình bởi lời nói của Đàm Anh Anh đi, Phó Hoài từ trong miệng của Đàm Anh Anh - là một Phó Hoài dịu dàng và ân cần – là một Phó Hoài xứng đáng làm một nửa kia của mình, một Phó Hoài mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ chứ đừng nói đến chuyện biết đến.
Vẻ mặt của Phó Hoài đối với cô chỉ là sự lạnh nhạt, khinh thường khi thì bố thí cho một nụ cười lạnh giễu cợt, lại rất ít nói, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến sự dịu dàng.
Hơn nữa, cô nghĩ rằng Đàm Anh Anh sẽ bỏ đi trong sự chật vật bối rối, nhưng lại không có, cô gái nhỏ không kiêu ngạo cũng không hống hách, dù cô có nói những lời không dễ nghe như vậy nhưng cô vẫn giữ thể diện cho bản thân mình, trước khi nói lời tạm biệt cũng tự nhiên hào phóng, so với cô nghĩ còn có khí chất hơn, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Không trách được Phó Hoài lại thích cô ấy.
Úc Văn tự cười giễu mình, lần đầu tiên cô nở một nụ cười có phần mỉa mai với chính bản thân mình mình.
Cô bước đến quầy muốn trả tiền, nhưng lại được báo lại rằng: "Cô gái vừa đi ra đã trả tiền rồi."
Úc Văn nhìn ra ngoài cửa, trong đầu đầy những suy nghĩ ngổn ngang.
Hóa ra cô gái nhỏ nhìn có vẻ yếu ớt này cũng có phong thái và niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Sạch sẽ, thẳng thắn và bình tĩnh.
Đó là những gì mà cô ta không thể học được.
*
Khi Đàm Anh Anh quay trở lại đoàn phim, các nhân viên đã tản ra.
Cô hỏi: "Quay xong rồi à?"
"Còn cảnh diễn nam hai với nữ hai đi chọn nhẫn vẫn chưa quay xong, nhưng vì nữ thứ hai buổi tối có một buổi tiệc thương nghiệp nên không quay được nữa."
Cô suy nghĩ một chút: "Chiếc nhẫn lúc trước chúng ta chọn không thích hợp có đúng không? Hôm nay chúng ta phải chọn lại nhẫn cho phù hợp, nếu không ngày mai cũng không quay được, hơn nữa nam nữ chính cũng dùng đến chiếc nhẫn đó."
"Đúng vậy, đạo diễn đang thảo luận ở đằng kia, cô ấy đang tìm người có số đo phù hợp ở xung quanh đó. Anh Anh lão sư, hay là cô đi qua xem một chút đi?"
Cỡ tay của diễn viên nữ thứ hai là 48. Đạo diễn đã đi đo một vòng, nhưng không có người nào phù hợp. Tuy nhiên, ngón tay của Đàm Anh Anh lại vừa, khi đẩy xuống phía dưới, hoàn toàn vừa khớp với kích cỡ ngón tay của nữ thứ hai.
"Chính là em." Đạo diễn nói: "Cùng Phó... Phó Hoài đi chọn nhẫn đi, xem thử chiếc nào phù hợp để dùng nó vào ngày mai."
Cứ như vậy Đàm Anh Anh liền được gửi đến chiến trường như bị đày đi vậy, cũng không ai hỏi xem cô có muốn hay không.
Chỉ có hai người là cô cùng với Phó Hoài, người đàn ông ở bên cạnh cạnh cô chọn nhẫn bên trong tủ kính thủy tinh trong suốt, nhìn thoáng qua trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới, không khí cũng rất ấm áp, đáng tiếc chỉ có cô biết rằng tất cả những thứ này đều là giả dối.
Cuối cùng Phó Hoài chọn hai chiếc, nói rằng chiếc bình thường kia dùng để làm đạo cụ, còn chiếc còn lại rất đẹp và phù hợp với cô.
Chiếc nhẫn đắt tiền, nhưng cô không có tâm tư để hỏi rốt cuộc là do đoàn làm phim chi trả hay là anh tự trả.
Sau khi thanh toán xong, nhân viên liền cất hai chiếc nhẫn vào bên trong hộp nhung một cách đàng hoàng, Phó Hoài tuỳ ý ném một chiếc vào trong túi, sau đó anh lấy ra chiếc còn lại rồi từ từ đeo lên ngón tay của cô.
"Lần sau sẽ là ngón áp út. Nhất định anh sẽ tặng em cái tốt nhất." Cái này quá rẻ lại tầm thường, chỉ có thể tạm thời dùng để thay thế đồng thời niêm phong lại lời hứa của anh.
Đàm Anh Anh vẫn còn ở trong thế giới của riêng mình, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, nhưng cô nghe không rõ: "... Cái gì cơ?"
"Không có việc gì." Anh nói: "Ngày mai anh sẽ nói cho em biết."
"Tại sao lại là ngày mai?"
"Ngày mai là sinh nhật của anh." Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cô: "Vậy nên em nhớ kỹ, ngày mai phải để trống đó."
Cô sững người lại: "Nhưng có một cảnh quan trọng vào buổi sáng..."
"Vậy thì để dành buổi chiều lại cho anh."
Bọn họ sánh bước bên nhau đi ra ngoài cửa, nhưng liệu đi bao xa? Cô không biết.
Đàm Anh Anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, không mong chờ rằng anh sẽ nghe thấy: "Phó Hoài."
Nhưng anh lại nghe rõ.
"Hửm?" Người đàn ông quay đầu lại.
"Không có gì đâu." Cô mỉm cười, cố gắng chống lại sự chua xót ở mũi, nhỏ giọng thì thầm: "Em chỉ muốn gọi anh thôi."
- ---------------
Quy tắc cũ, trong vòng ba chương.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
23:00 18/05/2021