Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 88: Kẻ xui xẻo
Warning: Trước khi bắt đầu đọc yêu cầu mọi người hít thật sâu giữ bình tĩnh.
——————————
Cú đá kia của Ngụy Thanh rất mạnh, gần như ngay khi chạm tới Cố Dư liền ôm háng quỳ rạp trên đất gào khóc thảm thiết.
Tiếng kêu đặc biệt thảm thiết, chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi lại thu hút một nhóm khách khứa đến vây xem.
Khách mời vừa đến vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Cố Dư ôm háng, bên cạnh còn có Hàn Huy vẫn đang chỉnh lại quần áo, nhất thời biểu cảm trên mặt mọi người đều có chút sâu xa.
"Cái này..... không giống như gì tôi nghĩ đấy chứ?"
Có người đáp nói: "Giống với những gì mọi người đang nghĩ đó."
"Cố Dư và người này......"
"Hàn Duy, vợ ba của Cố Tung."
Cho nên Cố Dư cùng mẹ nhỏ của hắn ————
Hiện trường lập tức vang lên một trận hút khí, Cố Dư nằm trên đất kêu la thảm thiết, các khách mời có mặt nhìn Cố Dư rồi lại nhìn Cố Tung nằm bất tỉnh trên đất, đều không nhịn được bật cười.
Không biết là ai không nhịn được cười một tiếng đầu tiên, theo sát đó chính là một trận cười vang lên, còn có tiếng thảo luận không tận lực đè thấp:
"Cú đá này...... Cố gia vẫn có thể có con sao?"
"Sh —— khó nói!"
Vốn dĩ Cố Nhu còn đang lo lắng cho Cố Tung nằm trên đất, nghe thấy lời này bà lập tức không bình tĩnh được nữa, đứng dậy tức giận chạy tới trước mặt Ngụy Thanh: "Cậu điên rồi sai?! Cậu vậy mà dám..... Tôi liều mạng với cậu ———."
Ngụy Thanh nghiêng người tránh né Cố Nhu, hai mắt bỗng chốc đỏ lên: "Chuyện này có thể trách tôi? Nếu không phải Cố Dư ngoại tình, tôi sẽ như vậy....."
Nói rồi âm thanh của Ngụy Thanh nhỏ dần, trông cực kỳ chật vật.
"Sao lại không trách cậu?! Cậu xem thử chuyện tốt cậu làm!" Nói rồi Cố Nhu nhìn Cố Dư đau đến mức lăn lộn trên đất, lại nhìn Cố Tung nằm trên đất cách đó không xa, nước mắt tí tách chảy xuống, bà ta hoảng sợ: "Làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao......"
Cố Nhu quay đầu nhìn thấy Tần Diệu, hai mắt bà tay chợt sáng lên.
Diệp Lạc Dao đột nhiên từ sau lưng Tần Diệu bước ra, chắn trước mặt Tần Diệu.
Tần Diệu nghi hoặc: "Dao Dao?"
"Anh đừng nói chuyện!" Diệp Lạc Dao thấp giọng.
【 Nếu lúc này Cố Nhu dám tới áp đặt đạo Đức với Tần tổng, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta! 】
Tần Diệu sửng sốt.
Cả nhà Hoắc gia cũng nhìn về phía hai người.
Ba anh em Hoắc gia tâm tình người này phức tạp hơn người kia.
Lúc này mới ở bên nhau bao lâu, biết cả chuyện bảo vệ người ta nữa!
Chỉ có ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn nhau cười, đối với chuyện này rất vừa ý.
Cố Nhu lúc này đâu còn quan tâm nhiều như vậy nữa, bà ta nhanh chân bước lên đang định mở lời với Tần Diệu liền nghe thấy Cố Tung nằm trên đất đột nhiên hừ một tiếng.
Cố Nhu dừng chân, vội vàng quay đầu nhìn Cố Tung: "Cố Tung, em không sao chứ?"
Cố Tung đỏ mặt tía tai, lúc này đang mở to miệng thở hổn hển, nhìn tình tình không ổn lắm, nhưng ít nhất cũng mở được hai mắt.
Trùng hợp lúc này quản gia dẫn bác sĩ riêng chạy tới, xin chỉ thị của Tần Diệu: "Thiếu gia."
Tần Diệu khẽ gật đầu.
Hai bác sĩ riêng một người bước lên kiểm tra tình huống của Cố Tung, người còn lại đi tới kiểm tra giúp Cố Dư.
Đám người xung quanh lúc này rốt cuộc cũng tản đi một chút.
Cũng chính là lúc này, Diệp Lạc Dao nhìn thấy phóng viên vừa rồi từng nói chuyện với Ngụy Thanh.
Không biết phòng viên lẻn vào trong đám người từ khi nào, lúc này hai tay hắn đều cầm điện thoại, một chiếc điện thoại đang không ngừng chụp ảnh, một chiếc điện thoại khác đang quay video.
Diệp Lạc Dao thấy vậy hơi cong môi.
【 Có video có nghĩa bằng chứng như núi, kiếp sống nghề diễn xuất của Cố Dư xem ra dừng ở đây rồi. 】
Tâm tình của Diệp Lạc Dao đặc biệt tốt đẹp, mới đi xem Cố Tung đang tiếp nhận kiểm tra.
Vị trí tổn thương của Cố Dư dù sao cũng tương đối lúng túng, bác sĩ cũng không thể công khai kiểm tra giúp hắn, chỉ có thể nói: "Nếu vẫn cảm thấy đau nhức, tốt nhất hiện tại nên đi bệnh viện làm kiểm tra tổng quát......"
Cố Dư đau đến mức trên mặt đều là mồ hôi, hắn gật đầu liên tục: "Đi.... Tôi muốn đi bệnh, bệnh viện kiểm tra....."
Nói xong hắn tức giận trừng Ngụy Thanh: "Anh chờ đó cho tôi..... Nếu tôi..... Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"
Ngụy Thanh sắc mặt bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cố Dư, nhất thời không nhìn ra hỉ nộ.
Cố Dư cũng không quan tâm Ngụy Thanh nữa, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ đi ra bên ngoài.
Bên này bác sĩ cũng kiểm tra đơn giản cho Cố Tung, rất nhanh mở miệng nói: "Không có gì nghiêm trọng, chắc là tức đến khó thở dẫn đến đau tim, nếu vẫn thấy khó chịu ở đâu, tốt nhất nên đi bệnh viện chụp X quang."
Cố Nhu vô cùng gấp gáp: "Vậy mau lên, đi bệnh viện cùng Tiểu Dư....."
Cố Tung lúc này rốt cuộc cũng dần dần phục hồi, ông ta lắc đầu.
Cố Nhu sửng sốt.
Khi Cố Dư được bác sĩ nâng đỡ đi ngang qua Cố Tung, ông ta đột nhiên đưa tay bắt lấy ống quần của Cố Dư, hai mắt đỏ hoe, âm thanh run rẩy: "Từ..... từ khi nào......"
Cố Dư lúc này cực kỳ đau đớn, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh dày đặc, nghe thấy câu này của Cố Tung, sắc mặt hắn hơi thay đổi sau đó cúi xuống nhìn Cố Tung.
Cố Tung chỉ kéo ống quần của hắn, toàn thân đều đang run rẩy.
Cố Dư mím môi ngập ngừng, ánh mắt trốn tránh, một lúc lâu sau, một câu cũng khống nói ra.
Vốn dĩ các khách khứa xung quanh còn cho rằng Cố Dư và Cố Tung sắp đến bệnh viện, chính chủ đều không có mặt, náo nhiệt dương nhiên cũng không thể xem được nữa.
Nhưng còn không đợi bọn họ tản ra liền nghe thấy cau này của Cố Tung.
Trong lúc nhất thời, các khách khứa đều không đi nữa, sôi nổi dừng chân đợi xem náo nhiệt.
Chỉ là thật lâu sau cũng không nghe thấy Cố Dư nói chuyện, trên mặt mọi người đều có chút nóng vội.
Nói đi.
Sao không nói!
Chỉ duy nhất đám người Diệp Lạc Dao biết cụ thể thời gian bắt đầu, khóe miệng lại nhếch lên lần nữa.
Khi Diệp Lạc Dao không nhịn được muốn mở miệng, lập tức nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào dễ nghe vang lên: "Ông muốn hỏi tôi và cậu ta ở bên nhau khi nào?"
Mọi người nghe thấy giọng nói này đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn sang chủ nhân của giọng nói.
Người nói chuyện chính là Hàn Duy.
Trong mắt mọi người lóe một tia kinh ngạc, ngay cả Diệp Lạc Dao cũng có chút ngạc nhiên.
【 Vào lúc này mà Hàn Duy đứng ra làm gì? 】
Ngoại tình với con riêng còn bị chồng bắt quả tang, lúc này không phải Hàn Duy nên cố gắng hạn chế cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất sao?
Sao cô ta còn đứng ra nói chuyện vào thời điểm mấu chốt này?
Diệp Lạc Dao đột nhiên nghĩ tới gì đó, lần nữa quay về vị trí sau lưng Tần Diệu, sau đó lấy điện thoại nhanh chóng tra tên Hàn Duy.
Một giây sau, cả nhà Hoắc gia và Tần Diệu nghe thấy giọng nói hưng phấn của Diệp Lạc Dao:
【 Tìm thấy rồi! 】
Diệp Lạc Dao dùng tốc độ nhanh chóng xem cốt truyện liên quan, vẻ mặt tức khắc méo mó:
【 Đợi đã..... Vậy là, sở dĩ Hàn Duy đồng ý kết hôn với Cố Tung là vì ngay từ đầu cô ta đã nhìn trúng Cố Dư rồi? 】
Nghe đến đây, Tần Diệu và người Hoắc gia đều có chút kinh ngạc.
Cái gì?
Ngay từ đầu Hàn Duy đã nhìn trúng Cố Dư?
Vậy tại sao cô ta không theo đuổi Cố Dư ngay từ đầu, ngược lại muốn kết hôn với Cố Tung đi một đường vòng lớn như vậy?
Kết hôn với Cố Tung, Hàn Duy có thể nhận được gì ———
Ừm?
Đợi đã.
Đừng nói, Hàn Duy thật sự có thể nhận được không ít!
Hàn Duy và Cố Tung đăng ký kết hôn hợp tiêu chuẩn, sau khi kết hôn thu nhập sau hôn nhân của Cố Tung, đều phải chia một nửa cho Hàn Duy.
Cho nên Hàn Duy xem trọng tài sản của Cố Tung, lại nhìn trúng tuổi trẻ của Cố Dư?
Những lời tiếp theo của Diệp Lạc Dao đã xác nhận suy đoán của mọi người.
【 Rất lâu trước khi Cố Tung và Hàn Duy kết hôn, Hàn Duy từng gặp Cố Dư, chỉ là khi đó Cố Dư bị đám oanh yến bao vây quanh người, căn bản không nhìn Hàn Duy lấy một cái. 】
【 Mặc dù lúc đó Hàn Duy có ấn tượng tốt với Cố Dư nhưng thứ cô ta quan tâm nhất vẫn là tiền bạc, vì thế cô ta nghĩ đến việc tiếp cận Cố Tung trước ——— 】
Diệp Lạc Dao xem đến đây chỉ cảm thấy tam quan vỡ nát.
【 Nói gì chứ, đây quả thật là một cách hay. Sau khi kết hôn cùng Cố Tung, Cố Dư chỉ kiên trì được hai tháng liền lên giường cùng Hàn Duy. Mà Hàn Duy lúc này không chỉ lắc mình biến thành phu nhân nhà giàu, còn có được người mà cô ta muốn...... Chỉ là..... ừm.... 】
【 Thật khó bình luận, chỉ có thể nói kẻ ác sẽ tự có kẻ ác trừng trị! 】
Tần Diệu và người Hoắc gia rất tán đồng mà gật đầu.
Thật khó bình luận!
Mà Cố Tung lúc này cũng hồi thần, nhìn Hàn Duy đã chỉnh lại dung nhan dáng vẻ trước mặt, khóe mắt ông ta xác thật như muốn nứt ra, lớn tiếng chửi: "Đồ gái điếm thối nát! Cô còn có mặt mũi đứng đây nói chuyện cùng tôi?!"
Hàn Duy nghe thấy câu này chỉ muốn cười, cô ta cũng cười thật, ở trên cao nhìn xuống Cố Tung ngồi trên mặt đất, mở miệng nói: "Sao tôi lại không có mặt mũi đứng đây nói chuyện với ông? Chẳng lẽ chỉ cho tôi trộm tình bên ngoài, không cho tôi ăn lén ở trong nhà?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Tung nhanh chóng trở nên tái xanh: "Cô ————."
"Lại nói, tôi cũng không chơi nhiều bằng ông, một lần lén lút cùng năm sáu bảy tám người. Không giống tôi, ngay từ đầu chỉ vụng trộm cùng con trai ông, ông nói đúng không?" Nói xong, Hàn Duy bước lên, một tay nhẹ nhàng rơi trên vai Cố Dư.
Sắc mặt Cố Dư lập tức tái xanh, trừng Hàn Duy, thấp giọng nói: "Cô điên rồi?"
Hàn Duy khẽ hừ một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía Cố Tung trên mặt đất: "Nếu vừa rồi ông đã mở miệng hỏi, vậy tôi nói cho ông biết, hai tháng?"
Cố Tung sửng sốt: "Cái gì?"
Hàn Duy cười tươi: "Đương nhiên là hai người kể từ khi kết hôn cùng ông!"
Con ngươi của Cố Tung trừng lớn.
Đám người xung quanh càng kinh ngạc hơn.
Kích thích vậy sao?
Hai tháng liền lăn lộn cùng nhau?
Ánh mắt hóng chuyện của mọi người lập tức quét qua quét lại giữa ba ngời.
Cố Tung tức đến mức lồng ngực lại phập phồng.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc hơn vẫn là câu nói tiếp theo của Hàn Duy ———
"Nhưng mà cũng không thể trách tôi, dù sao con trai ông xác thực lợi hại hơn ông nhiều."
Nói xong Hàn Duy đột nhiên quay đầu nhìn Cố Dư vẫn sửng sốt đứng yên tại chỗ, tiếc nuối nói: "Nhưng mà, hiện tại không chắc nữa."
【 Phụt ——— 】
【 Hai câu, trực tiếp phá bỏ tôn nghiêm của đàn ông! 】
Diệp Lạc Dao không nhịn được nữa, cười đến mức bả vai run lên.
【 Không phải, thật sự là thứ chúng ta không cần trả tiền mà có thể nghe được à? 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ————— 】
Không chỉ Diệp Lạc Dao, Hàn Duy nói hai câu này xong, đa số người có mặt đều bật cười.
Mặc dù mọi người đều đang cố gắng đè thấp âm thanh, nhưng mặc kệ tiếng cười đè nén đến đâu gộp chung thành một vẫn tạo thành một trận to nhỏ.
Cố Tung ngồi trên đất, hô hấp trở nên nặng nề, nhìn giống như lại sắp ngất đi.
Bác sĩ bên cạnh động tác nhanh chóng, trực tiếp đưa tay ấn nhân trung của ông ta.
Cố Tung chậm rãi hòa hoãn.
Cố Tung vẫn sửng sốt đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn Hàn Duy, thiếu chút không trực tiếp mở miệng hỏi Hàn Duy bị điên hay không.
Mà Hàn Duy vốn dĩ định rời đi, chú ý đến ánh mắt của Cố Dư, nở nụ cười tươi với hắn: "Cậu còn không đi bệnh viện? Thật sự có ý định đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Sắc mặt Cố Dư chợt thay đổi, mồ hôi trên mặt hắn vẫn chưa khô, run rẩy giơ cánh tay lên: "Cô...... Hàn Duy! Cô chính là mụ đàn bà điên!"
Vứt lại câu này, Cố Dư hất tay Cố Tung, được bác sĩ đỡ gần như vừa lăn vừa bò đi ra ngoài.
Cố Tung lúc này cũng hồi thần, ông ta tức giận quay đầu nhìn Hàn Duy: "Hàn Duy, cô ———."
"Tôi sẽ không ly hôn với ông, nhưng ông nhớ phải chia một nửa tài sản cho tôi đó nha~." Bỏ lại câu này xong, Hàn Duy thậm chí không quay đầu nhìn Cố Tung một cái liền rời đi.
Ngụy Thanh lúc này cũng quay người ra khỏi phòng, chắc cũng muốn rời đi.
Nhìn hai người liên tiếp rời đi, Cố Tung không nhịn được nữa, vội vàng đứng dậy: "Cô đứng lại! Ai cho phép cô đi?!"
Nhưng ông ta mới bước lên trước một bước, trước mắt liền tối đen.
Cố Nhu vội vàng bước lên đỡ Cố Tung: "Em không sao chứ? Cố Tung? Nếu không chúng ta vẫn nên đi bệnh viên xem thử......"
Cố Nhu vẫn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng "tách" vang lên.
Diệp Lạc Dao ngước mặt nhìn, thấy Cố Dư vốn dĩ vội vàng đi ra lại che mặt xấu hổ chạy về đây.
Diệp Lạc Dao rất kinh ngạc:
【 Đâu ra nhiều phóng viên vậy? 】
【 Hey, còn biết chụp tận mặt! Chụp được rồi, chụp được rồi! 】
Diệp Lạc Dao xem đến phấn khích.
Chính là lúc này, Tần Diệu không biết lấy một chiếc mũ ở đâu, trực tiếp đội lên đầu Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao vội vàng ngẩng đầu nhìn Tần Diệu.
Tần Diệu thấp giọng nói: "Quá nhiều phóng viên, đội lên thì tốt hơn."
Diệp Lạc Dao cười gật đầu với Tần diệu, nghĩ đến gì đó lại hỏi: "Vậy anh thì sao?"
Tần Diệu an ủi nắm tay Diệp Lạc Dao, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng cho anh, mấy phóng viên này chắc đều là người ba anh dẫn tới."
Quả nhiên, Tần Diệu vừa nói xong, Diệp Lạc Dao liền nhìn thấy một thân hình quen thuộc đi tới đây.
Đám người xung quanh rốt cuộc lui ra ngoài phòng, trong phòng chỉ còn lại mấy người Cố gia.
Diệp Lạc Dao và Tần Diệu đứng ở cửa, sau lưng là Hoắc Yến, Hoắc Trạch cùng với Hoắc Cảnh, ba Hoắc mẹ Hoắc.
Lại nhìn vào trong phòng, Cố Tung vẫn ngồi trên đất, Cố Nhu ngồi xổm bên cạnh ông ta, Cố Dư trực tiếp xoay người lại, quay lưng về phía mọi người.
Nhìn ống kính chĩa về phía bọn họ càng lúc càng nhiều, Cố Tung và Cố Nhu nhận ra chuyện gì xảy ra.
Cố Tung nghĩ cũng không nghĩ mở miệng nói: "Anh họ, anh muốn làm gì....."
Cố Nhu cũng có chút bối rối: "Tại sao có nhiều phóng viên như vậy, Tiểu Dư......"
Nghĩ đến đây, con ngươi của Cố Nhu chợt mở to, nghĩ đến gì đó, đứng dậy hỏi Tần Hồng Hi: "Ban nãy có phải có phóng viên chụp được hay không......"
Giọng nói của bà ta run rẩy, không nói hết câu còn lại, nhưng người có mặt đều phản ứng lại.
Diệp Lạc Dao cười.
【 Đương nhiên là chụp được rồi, sao có thể không chụp được cơ chứ? Chỉ là không rõ Ngụy Thanh định dùng mấy bức ảnh video đó làm gì. 】
Trong đó Cố Dư khoảng sợ nhất: "Không, không thể nào?"
Vừa nói lời này ra khỏi miệng, cả người Cố Dư run rẩy.
Sao lại không thể?
Ban nãy lúc Cố Tung và Cố Nhu đi vào, có đám người đi cùng phía sau.
Ai có thể đảm bảo trong đám người không có phòng viên, đồng thời ai có thể bảo đảm không có người nhiều chuyện chụp ảnh đăng lên mạng?
Nếu thật sự là như vậy......
Sắc mặt Cố Dư vốn dĩ trắng bệch lúc này càng không có huyết sắc hơn, hắn vội vàng quay đầu nhìn Cố Tung: "Ba! Con..... trước đó là con sai, nhưng sự nghiệp của con không thể bị hủy hoại được!"
Mặc dù Cố Dư xác thực không có tâm sự nghiệp, nhưng hắn không muốn chuyện ngoại tình của mình và mẹ nhỏ bị tất cả mọi người bàn tán, huống hồ nếu chuyện này tiếp tục làm ầm ĩ, vậy sau này hắn còn có thể dấn thân vào giới giải trí thế nào?
Sắc mặt Cố Tung cũng không dễ nhìn.
Chuyện Cố Dư làm hôm nay có thể đến súc sinh cũng không nhất định có thể làm ra, nhưng thứ không bằng súc sinh này dù sao cũng là con trai ông ta.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là, hiện tại doanh thu mỗi năm của công tay tập đoàn bọn họ giảm dần từng năm, nếu lúc này bị lộ chuyện gièm pha này, sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty.
Vì thế Cố Tung nghiến răng, nhanh chóng nháy mắt với Cố Nhu: "Chị, chị cũng nghĩ cách đi!"
Trên mặt Cố Nhu tràn đầy căng thẳng.
Bà ta nghĩ cách, bà ta có thể nghĩ được cách gì?
Diệp Lạc Dao lúc này đã lấy điện thoại ra, bấm mở hotsearch, không nhìn thấy mục nài liên quan đến Cố Dư, chỉ nhìn thấy một mục hot search từ ngữ mơ hồ ———
#Sao nam hai chữ nào đó ngoại tình bị bắt quả tang#
"???"
"Sao nam hai chữ?"
"Ai cơ?"
"Tài khoản tiếp thị các người có thể đừng chơi đố chữ nữa được không?"
Diệp Lạc Dao xem qua bình luận, hơi cau mày.
【 Hửm? Không đúng, phòng viên ban nãy không phải chụp được ảnh và video rồi sao? Tại sai cho đến hiện tại vẫn chưa tiết lộ? 】
【 Chẳng lẽ Ngụy Thanh thật sự định dùng mấy bức ảnh và video này đổi thứ gì đó ở Cố gia? 】
Nghe Diệp Lạc Đao nói, những người khác của Hoắc gia cũng lấy điện thoại ra xem.
Quả nhiên như vậy, xem ra chính là Ngụy Thanh cố ý.
Cố Nhu lúc này rốt cuộc cũng nghĩ tới gì đó. Tần Hồng Hi ở bên cạnh, dù sao trong lòng bà đoán rằng Tần Hồng Hi sẽ không giúp nhưng bà vẫn không nhịn được mở miệng: "Hồng Hi, anh..... anh có thể nghĩ cách không?"
Tương lai của Cố Dư tuyệt đối không thể bị hủy hoại.
Tần Hồng Hi nghe thấy lời này của Cố Nhu, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ hỏi: "Nghĩ cách gì?"
Cố Nhu nghiến răng: "Ít nhất anh..... để bọn họ đừng chụp nữa!"
Tần Hồng Hi đứng yên không động, cũng không nói gì nữa.
Cố Nhu cảm thấy mặt mũi mình mất sạch, đang định lên tiếng, Cố Dư ở một bên đột nhiên lớn tiếng nói: "Vẫn chưa! Chuyện của con vẫn chưa bị lộ....."
Diệp Lạc Dao nghe đến đây mí mắt giật giật, không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, đầu cậu cũng ngay thời khắc này đau nhói, cơn đau kia giống như xông lên từ sâu thẳm linh hồn, đau đến mức cả người Diệp Lạc Dao hơi phát run.
Tần Diệu là người đầu tiên phát hiện ra dị thường của Diệp Lạc Dao, vội vàng đỡ lấy người cậu, vội hỏi: "Dao Dao, em sao vậy?"
Người Hoắc gia và Tần Hồng Hi lập tức nhìn sang.
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, đối diện ánh mắt quan tâm của Tần Diệu.
Cơn đau xé lòng lúc này dường như được xoa dịu một chút, Diệp Lạc Dao dùng sức hít sâu mấy hơi, cơn đâu ki mới hoàn toàn biến mất.
Diệp Lạc Dao thở phào một hơi thật dài, cậu không biết vừa rồi mình xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không muốn làm Tần Diệu và những người khác lo lắng, lên tiếng an ủi: "Không sao, chỉ là....."
"Hửm?" Tần Diệu nhíu chặt lông mày, vẫn có chút lo lắng.
Một giây sau liền thấy Diệp Lạc Dao nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, đứng vững trước mặt hắn, đăng nhập vào tài khoản weibo của mình, không chút do dự bấm vào phát sóng trực tiếp.
Người Hoắc gia và Tần Hồng Hi đều nhìn thấy động tác này của Diệp Lạc Dao, nhưng bọn họ không hiểu Diệp Lạc Dao vì sao đột nhiên live-stream, còn hướng camera về phía ba người Cố gia.
Toàn bộ sự chú ý của Cố Nhu đều đặt lên người Cố Dư, nghe Cố Dư nói, bà ta không nói chuyện với Tần Hồng Hi nữa, nhanh chân bước tới bên cạnh Cố Dư: "Sao vậy? Có phải vẫn chỗ xoay chuyển không?"
Cố Dư kích động đưa điện thoại cho Cố Nhu: "Đúng vậy! Cô, cô xem, mục này chỉ ghi sao nam hai chữ, căn bản không viết tên ai, cũng có nghĩa, chỉ cần lúc này chúng ta đẩy một người ra đỡ đao cho con, mọi chuyện có thể qua!"
Tay cầm điện thoại của Diệp Lạc Dao chợt siết chặt.
Cậu rũ mi nhìn màn hình điện thoại của mình, phía trên vẫn đang điên cuồng tăng.
Các fans vừa vào liền nghe thấy câu này của Cố Dư, màn hình đều là dấu hỏi chấm.
"Đây là gì?"
"A, chẳng lẽ dưa tươi nóng hỏi trên hotsearch kia?"
"Không phải chứ? Dưa King của chị, em lại có mặt tại hiện trường sao?!"
"A a a a, cho nên sao nam hai chữ là Cố Dư?"
Cố Dư không hề biết camera của Diệp Lạc Dao đã hướng về hắn, hắn vẫn đang kích động nói chuyện với Cố Nhu, Cố Nhu rõ ràng cũng thở phào: "Đúng, chỉ cần lúc này đẩy một người ra chịu là được, nhưng có thể đẩy ai đây?"
Cố Nhu quanh năm không quản chuyện công ty, hiểu biết rất ít về minh tinh giới giải trí.
Nhìn hai người điên lớn tiếng bày mưu tính kế trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Lạc Dao chỉ cười lạnh.
Tại cậu, ngay từ đầu không nghĩ tới.
Trong nguyên văn kẻ xui xẻo bị ba người Cố Nhu, Cố Dư và Cố Tung chung tay đẩy ra ———
Cùng lúc đó, đầu óc Cố Dư cũng nhanh chóng hoạt động, ngay lúc hắn định nói tùy tiện đẩy một người ra, liền nghe Cố Nhu đột nhiên cười vui vẻ: "Đúng, anh họ con!"
Giọng Cố Nhu vô cùng lớn, mà nói: "Tên anh họ con Tần Diệu chính là hai chữ, chúng ta có thể ——."
Diệp Lạc Dao nắm tay Tần Diệu không khỏi siết chặt.
Chính là lúc này, chỉ nghe một tiếng "bốp", mặt Cố Nhu lệch sang một bên.
Diệp Lạc Dao cúi đầu, phát hiện tay mình nhanh hơn não một bước, đã chắn trước camera, sau đó thở phào.
Trong giọng Tần Hồng Hi tràn đầy lạnh lẽo: "Cố Nhu, tôi chưa từng động ta với cô, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ động tay với cô."
Cố Nu che mặt đau nhói, có chút sửng sốt.
Trên mặt Tần Hồng Hi toàn là tức giận: "Nhưng cô thật sự không phải người! Vì một người ngoài, cô vậy mà định tự tay đẩy con trai ruột của cô vào ngõ cụt, cô xứng đáng làm một người mẹ không?!"
Cố Nhu ngẩng đầu nhìn Tần Hồng Hi, bị ánh mắt tức giận của ông làm cho giật mình, vô thức giải thích: "Tôi...... Tần Diệu không phải đang định rời khỏi giới giải trí sao? Anh nói như vậy có phải quá khoa trương rồi không, nếu nó không định tiếp tục ở trong giới giải trí nữa, để nó đứng ra chặn giúp Cố Dư một chút thì....."
"Bà câm miệng!" Diệp Lạc Dao không nhịn được, cũng không quan tâm điện thoại mình lúc này vẫn đang phát sóng trực tiếp, tức giận nói: "Bà không thích Tần Diệu thì có thể, nhưng tôi thích anh ấy, fans anh ấy cũng thích anh ấy! Bà dựa vào đâu muốn anh ấy phải chịu tại họa vô lý vì bà?"
"Ai ngoại tình bị bại lộ thì để người đó chịu trách nhiệm, Tần Diệu không nợ hắn!"
Diệp Lạc Dao nói rồi thậm chí sắp chịu không nổi mà chửi tục.
Tần Diệu kịp thời ôm Diệp Lạc Dao vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Dao Dao, đủ rồi, đừng nói nữa."
Trên mặt Diệp Lạc Dao đầy tức giận: "Em tức giận!"
【 Mẹ kiếp! 】
Nghe thấy câu nói tràn ngập tức giận này, Tần Diệu không khỏi cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Diệp Lạc Dao càng tức giận hơn: "Anh cười cái gì?"
Tần Diệu thành thật nói: "Anh cười em đang để ý anh, anh cười em quan tâm anh."
Vừa nói lời này, ngược lại Diệp Lạc Dao có chút xấu hổ.
Ngọn lửa trong lòng cũng bị câu nói dịu dàng của Tần Diệu thổi bay.
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt.
Tần Diệu nói tiếp: "Anh rất vui, Dao Dao, anh thật sự rất vui......"
Diệp Lạc Dao nho nhỏ hừ một tiếng: "Anh vui cái gì, nhân sinh và vận may của anh, ban nãy thiếu chút nữa bị hủy....."
"Bọn họ hủy không được nữa rồi." Tần Diệu an ủi Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao mím môi, hai người cách rất gần, ngực dán ngực, Diệp Lạc Dao có thể cảm nhận được trái tim đập kịch liệt của Tần Diệu.
Cậu muốn phản bác lại Tần Diệu, nhưng vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được từ ngữ phản bác, chỉ có thể bỏ cuộc.
Mà Tần Diệu cho rằng Diệp Lạc Dao rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ôm người càng chặt hơn.
Diệp Lạc Dao và Tần Diệu không nói chuyện nữa, Tần Hồng Hi lúc này mới thu hồi tầm mắt rơi trên người hai người về, quay đầu lạnh mặt nhìn Cố Nhu.
Cùng người này vướng mắc nhiều năm như vậy, hiện tại bằng chứng trong tay hắn đã nắm chắc đủ nhiều rồi, có thể giáng một kích cuối cùng cho tập đoàn Cố thị, đương nhiên cũng có thể kết thúc với Cố Nhu.
Tần Hồng Hi nhìn trợ lý ngoài cửa, trợ lý nhanh chóng tiến lên giao văn kiện cho ông.
Tần Hồng Hi đưa đơn ly hôn tới trước mặt Cố Nhu: "Ký đi."
Cố Nhu sửng sốt, sau khi nhìn thấy bốn chữ lớn thỏa thuận ly hôn, cảm xúc của bà ta đột nhiên kích động: "Lại là ly hôn! Tần Hồng Hi, ngoại trừ việc ly hôn anh không có cách nào khác để uy hiếp tôi sao? Anh chẳng lẽ thật sự định để tôi hủy hoại Tần Diệu....."
Có lẽ đây là lần đầu tiên để Cố Nhu nếm được vị ngọt, cho nên trong những năm này, chỉ cần Tần Hồng Hi đề nghị ly hôn với bà ta, bà ta đều sẽ nói câu này.
Nhưng đáng tiếc, Tần Diệu đã trưởng thành từ lâu.
Hắn đã sớm không phải là đứa trẻ sợ đêm tuyết nữa.
Mà Tần Hồng Hi, cũng chuẩn bị đi ra khỏi đêm tuyết kéo dài mười mấy năm.
"Vừa rồi không phải cô định hủy hoại nó sao?" Tần Hồng Hi lạnh giọng nói.
Người đàn ông luôn ở trên cao, nhưng bình thường ông ít khi lộ ra bộ dáng áp bức này, lúc này ông từ trên cao nhìn xuống Cố Nhu, ánh mắt giống như nhìn một con kiến.
Cố Nhu bị ánh mắt của ông làm cho toàn thân run rẩy.
Không đúng......
Sao Tần Hồng Hi lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình?
Trước kia chỉ cần mình nói ra câu này, mỗi lần Tần Hồng Hi đều sẽ nhường bước, tại sao lần này không được?
Cố Nhu đột nhiên có loại khẩn trương trước nay chưa từng có.
Tần Hồng Hi chẳng lẽ không sợ dáng vẻ này của bà?
Không thể nào, Tần Hồng Hi thích mình như vậy, thích con trai ông như vậy, sao ông có khả năng không thỏa hiệp?
Cố Nhu an ủi mình không cần khẩn trương, mở miệng nói: "Tôi sẽ không ly hôn với anh, còn chuyện hôm nay, anh cần phải nghĩ cách....."
Tần Hồng Hi đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Cố Nhu sửng sốt.
Chỉ thấy Tần Hồng Hi giơ tay, các phóng viên sau lưng không quay nữa, đám vệ sĩ tiến vào: "Không soa, cô không ký cũng không sao. Dù sao chỉ cần tập đoàn Cố thị sụp đổ, cô và em trai tốt của cô đi vào rồi liền không thể theo ý cô được nữa."
Nghe thấy câu này, trong lòng Cố Nhu lập tức lạnh: "Tần Hồng Hi, anh ———."
"Cố Nhu, cô đừng cho rằng tôi không nắm được bằng chứng cô tự mình chuyển nhượng tài sản, cũng đừng cảm thấy mấy thủ đoạn nhỏ mà tập đoàn Cố thị mấy người làm không bị tôi bắt được!" Tần Hồng Hi lạnh giọng nhắc nhở.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Cố Nhu hoảng sợ.
Cố Tung cũng vùng vẫy đứng dậy: "Anh, anh rể..... em....."
Đáng tiếc, vệ sĩ không cho hai người cơ hội mở miệng,
Vài vệ sĩ bắt ba người lại, không màng sự phản kháng kịch liệt của bọn họ, dẫn bọn họ xuyên qua đám khách khứa, không chút khách khí ném bọn họ xuống sàn bên ngoài biệt thự Tần gia.
Mùa hè nóng nực, nhiệt độ trên đất nóng đến dọa người.
Cho đến khi hai tay bị đốt hỏng da, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cố Dư và Cố Tung, Cố Nhu mới bừng tỉnh hiểu rõ.
Xong rồi.
Lần này Tần Hồng Hi thật sự muốn ly hôn với bà ta.
Tất cả đều xong rồi.
——————————
Cú đá kia của Ngụy Thanh rất mạnh, gần như ngay khi chạm tới Cố Dư liền ôm háng quỳ rạp trên đất gào khóc thảm thiết.
Tiếng kêu đặc biệt thảm thiết, chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi lại thu hút một nhóm khách khứa đến vây xem.
Khách mời vừa đến vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Cố Dư ôm háng, bên cạnh còn có Hàn Huy vẫn đang chỉnh lại quần áo, nhất thời biểu cảm trên mặt mọi người đều có chút sâu xa.
"Cái này..... không giống như gì tôi nghĩ đấy chứ?"
Có người đáp nói: "Giống với những gì mọi người đang nghĩ đó."
"Cố Dư và người này......"
"Hàn Duy, vợ ba của Cố Tung."
Cho nên Cố Dư cùng mẹ nhỏ của hắn ————
Hiện trường lập tức vang lên một trận hút khí, Cố Dư nằm trên đất kêu la thảm thiết, các khách mời có mặt nhìn Cố Dư rồi lại nhìn Cố Tung nằm bất tỉnh trên đất, đều không nhịn được bật cười.
Không biết là ai không nhịn được cười một tiếng đầu tiên, theo sát đó chính là một trận cười vang lên, còn có tiếng thảo luận không tận lực đè thấp:
"Cú đá này...... Cố gia vẫn có thể có con sao?"
"Sh —— khó nói!"
Vốn dĩ Cố Nhu còn đang lo lắng cho Cố Tung nằm trên đất, nghe thấy lời này bà lập tức không bình tĩnh được nữa, đứng dậy tức giận chạy tới trước mặt Ngụy Thanh: "Cậu điên rồi sai?! Cậu vậy mà dám..... Tôi liều mạng với cậu ———."
Ngụy Thanh nghiêng người tránh né Cố Nhu, hai mắt bỗng chốc đỏ lên: "Chuyện này có thể trách tôi? Nếu không phải Cố Dư ngoại tình, tôi sẽ như vậy....."
Nói rồi âm thanh của Ngụy Thanh nhỏ dần, trông cực kỳ chật vật.
"Sao lại không trách cậu?! Cậu xem thử chuyện tốt cậu làm!" Nói rồi Cố Nhu nhìn Cố Dư đau đến mức lăn lộn trên đất, lại nhìn Cố Tung nằm trên đất cách đó không xa, nước mắt tí tách chảy xuống, bà ta hoảng sợ: "Làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao......"
Cố Nhu quay đầu nhìn thấy Tần Diệu, hai mắt bà tay chợt sáng lên.
Diệp Lạc Dao đột nhiên từ sau lưng Tần Diệu bước ra, chắn trước mặt Tần Diệu.
Tần Diệu nghi hoặc: "Dao Dao?"
"Anh đừng nói chuyện!" Diệp Lạc Dao thấp giọng.
【 Nếu lúc này Cố Nhu dám tới áp đặt đạo Đức với Tần tổng, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta! 】
Tần Diệu sửng sốt.
Cả nhà Hoắc gia cũng nhìn về phía hai người.
Ba anh em Hoắc gia tâm tình người này phức tạp hơn người kia.
Lúc này mới ở bên nhau bao lâu, biết cả chuyện bảo vệ người ta nữa!
Chỉ có ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn nhau cười, đối với chuyện này rất vừa ý.
Cố Nhu lúc này đâu còn quan tâm nhiều như vậy nữa, bà ta nhanh chân bước lên đang định mở lời với Tần Diệu liền nghe thấy Cố Tung nằm trên đất đột nhiên hừ một tiếng.
Cố Nhu dừng chân, vội vàng quay đầu nhìn Cố Tung: "Cố Tung, em không sao chứ?"
Cố Tung đỏ mặt tía tai, lúc này đang mở to miệng thở hổn hển, nhìn tình tình không ổn lắm, nhưng ít nhất cũng mở được hai mắt.
Trùng hợp lúc này quản gia dẫn bác sĩ riêng chạy tới, xin chỉ thị của Tần Diệu: "Thiếu gia."
Tần Diệu khẽ gật đầu.
Hai bác sĩ riêng một người bước lên kiểm tra tình huống của Cố Tung, người còn lại đi tới kiểm tra giúp Cố Dư.
Đám người xung quanh lúc này rốt cuộc cũng tản đi một chút.
Cũng chính là lúc này, Diệp Lạc Dao nhìn thấy phóng viên vừa rồi từng nói chuyện với Ngụy Thanh.
Không biết phòng viên lẻn vào trong đám người từ khi nào, lúc này hai tay hắn đều cầm điện thoại, một chiếc điện thoại đang không ngừng chụp ảnh, một chiếc điện thoại khác đang quay video.
Diệp Lạc Dao thấy vậy hơi cong môi.
【 Có video có nghĩa bằng chứng như núi, kiếp sống nghề diễn xuất của Cố Dư xem ra dừng ở đây rồi. 】
Tâm tình của Diệp Lạc Dao đặc biệt tốt đẹp, mới đi xem Cố Tung đang tiếp nhận kiểm tra.
Vị trí tổn thương của Cố Dư dù sao cũng tương đối lúng túng, bác sĩ cũng không thể công khai kiểm tra giúp hắn, chỉ có thể nói: "Nếu vẫn cảm thấy đau nhức, tốt nhất hiện tại nên đi bệnh viện làm kiểm tra tổng quát......"
Cố Dư đau đến mức trên mặt đều là mồ hôi, hắn gật đầu liên tục: "Đi.... Tôi muốn đi bệnh, bệnh viện kiểm tra....."
Nói xong hắn tức giận trừng Ngụy Thanh: "Anh chờ đó cho tôi..... Nếu tôi..... Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"
Ngụy Thanh sắc mặt bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cố Dư, nhất thời không nhìn ra hỉ nộ.
Cố Dư cũng không quan tâm Ngụy Thanh nữa, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ đi ra bên ngoài.
Bên này bác sĩ cũng kiểm tra đơn giản cho Cố Tung, rất nhanh mở miệng nói: "Không có gì nghiêm trọng, chắc là tức đến khó thở dẫn đến đau tim, nếu vẫn thấy khó chịu ở đâu, tốt nhất nên đi bệnh viện chụp X quang."
Cố Nhu vô cùng gấp gáp: "Vậy mau lên, đi bệnh viện cùng Tiểu Dư....."
Cố Tung lúc này rốt cuộc cũng dần dần phục hồi, ông ta lắc đầu.
Cố Nhu sửng sốt.
Khi Cố Dư được bác sĩ nâng đỡ đi ngang qua Cố Tung, ông ta đột nhiên đưa tay bắt lấy ống quần của Cố Dư, hai mắt đỏ hoe, âm thanh run rẩy: "Từ..... từ khi nào......"
Cố Dư lúc này cực kỳ đau đớn, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh dày đặc, nghe thấy câu này của Cố Tung, sắc mặt hắn hơi thay đổi sau đó cúi xuống nhìn Cố Tung.
Cố Tung chỉ kéo ống quần của hắn, toàn thân đều đang run rẩy.
Cố Dư mím môi ngập ngừng, ánh mắt trốn tránh, một lúc lâu sau, một câu cũng khống nói ra.
Vốn dĩ các khách khứa xung quanh còn cho rằng Cố Dư và Cố Tung sắp đến bệnh viện, chính chủ đều không có mặt, náo nhiệt dương nhiên cũng không thể xem được nữa.
Nhưng còn không đợi bọn họ tản ra liền nghe thấy cau này của Cố Tung.
Trong lúc nhất thời, các khách khứa đều không đi nữa, sôi nổi dừng chân đợi xem náo nhiệt.
Chỉ là thật lâu sau cũng không nghe thấy Cố Dư nói chuyện, trên mặt mọi người đều có chút nóng vội.
Nói đi.
Sao không nói!
Chỉ duy nhất đám người Diệp Lạc Dao biết cụ thể thời gian bắt đầu, khóe miệng lại nhếch lên lần nữa.
Khi Diệp Lạc Dao không nhịn được muốn mở miệng, lập tức nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào dễ nghe vang lên: "Ông muốn hỏi tôi và cậu ta ở bên nhau khi nào?"
Mọi người nghe thấy giọng nói này đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn sang chủ nhân của giọng nói.
Người nói chuyện chính là Hàn Duy.
Trong mắt mọi người lóe một tia kinh ngạc, ngay cả Diệp Lạc Dao cũng có chút ngạc nhiên.
【 Vào lúc này mà Hàn Duy đứng ra làm gì? 】
Ngoại tình với con riêng còn bị chồng bắt quả tang, lúc này không phải Hàn Duy nên cố gắng hạn chế cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất sao?
Sao cô ta còn đứng ra nói chuyện vào thời điểm mấu chốt này?
Diệp Lạc Dao đột nhiên nghĩ tới gì đó, lần nữa quay về vị trí sau lưng Tần Diệu, sau đó lấy điện thoại nhanh chóng tra tên Hàn Duy.
Một giây sau, cả nhà Hoắc gia và Tần Diệu nghe thấy giọng nói hưng phấn của Diệp Lạc Dao:
【 Tìm thấy rồi! 】
Diệp Lạc Dao dùng tốc độ nhanh chóng xem cốt truyện liên quan, vẻ mặt tức khắc méo mó:
【 Đợi đã..... Vậy là, sở dĩ Hàn Duy đồng ý kết hôn với Cố Tung là vì ngay từ đầu cô ta đã nhìn trúng Cố Dư rồi? 】
Nghe đến đây, Tần Diệu và người Hoắc gia đều có chút kinh ngạc.
Cái gì?
Ngay từ đầu Hàn Duy đã nhìn trúng Cố Dư?
Vậy tại sao cô ta không theo đuổi Cố Dư ngay từ đầu, ngược lại muốn kết hôn với Cố Tung đi một đường vòng lớn như vậy?
Kết hôn với Cố Tung, Hàn Duy có thể nhận được gì ———
Ừm?
Đợi đã.
Đừng nói, Hàn Duy thật sự có thể nhận được không ít!
Hàn Duy và Cố Tung đăng ký kết hôn hợp tiêu chuẩn, sau khi kết hôn thu nhập sau hôn nhân của Cố Tung, đều phải chia một nửa cho Hàn Duy.
Cho nên Hàn Duy xem trọng tài sản của Cố Tung, lại nhìn trúng tuổi trẻ của Cố Dư?
Những lời tiếp theo của Diệp Lạc Dao đã xác nhận suy đoán của mọi người.
【 Rất lâu trước khi Cố Tung và Hàn Duy kết hôn, Hàn Duy từng gặp Cố Dư, chỉ là khi đó Cố Dư bị đám oanh yến bao vây quanh người, căn bản không nhìn Hàn Duy lấy một cái. 】
【 Mặc dù lúc đó Hàn Duy có ấn tượng tốt với Cố Dư nhưng thứ cô ta quan tâm nhất vẫn là tiền bạc, vì thế cô ta nghĩ đến việc tiếp cận Cố Tung trước ——— 】
Diệp Lạc Dao xem đến đây chỉ cảm thấy tam quan vỡ nát.
【 Nói gì chứ, đây quả thật là một cách hay. Sau khi kết hôn cùng Cố Tung, Cố Dư chỉ kiên trì được hai tháng liền lên giường cùng Hàn Duy. Mà Hàn Duy lúc này không chỉ lắc mình biến thành phu nhân nhà giàu, còn có được người mà cô ta muốn...... Chỉ là..... ừm.... 】
【 Thật khó bình luận, chỉ có thể nói kẻ ác sẽ tự có kẻ ác trừng trị! 】
Tần Diệu và người Hoắc gia rất tán đồng mà gật đầu.
Thật khó bình luận!
Mà Cố Tung lúc này cũng hồi thần, nhìn Hàn Duy đã chỉnh lại dung nhan dáng vẻ trước mặt, khóe mắt ông ta xác thật như muốn nứt ra, lớn tiếng chửi: "Đồ gái điếm thối nát! Cô còn có mặt mũi đứng đây nói chuyện cùng tôi?!"
Hàn Duy nghe thấy câu này chỉ muốn cười, cô ta cũng cười thật, ở trên cao nhìn xuống Cố Tung ngồi trên mặt đất, mở miệng nói: "Sao tôi lại không có mặt mũi đứng đây nói chuyện với ông? Chẳng lẽ chỉ cho tôi trộm tình bên ngoài, không cho tôi ăn lén ở trong nhà?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Tung nhanh chóng trở nên tái xanh: "Cô ————."
"Lại nói, tôi cũng không chơi nhiều bằng ông, một lần lén lút cùng năm sáu bảy tám người. Không giống tôi, ngay từ đầu chỉ vụng trộm cùng con trai ông, ông nói đúng không?" Nói xong, Hàn Duy bước lên, một tay nhẹ nhàng rơi trên vai Cố Dư.
Sắc mặt Cố Dư lập tức tái xanh, trừng Hàn Duy, thấp giọng nói: "Cô điên rồi?"
Hàn Duy khẽ hừ một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía Cố Tung trên mặt đất: "Nếu vừa rồi ông đã mở miệng hỏi, vậy tôi nói cho ông biết, hai tháng?"
Cố Tung sửng sốt: "Cái gì?"
Hàn Duy cười tươi: "Đương nhiên là hai người kể từ khi kết hôn cùng ông!"
Con ngươi của Cố Tung trừng lớn.
Đám người xung quanh càng kinh ngạc hơn.
Kích thích vậy sao?
Hai tháng liền lăn lộn cùng nhau?
Ánh mắt hóng chuyện của mọi người lập tức quét qua quét lại giữa ba ngời.
Cố Tung tức đến mức lồng ngực lại phập phồng.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc hơn vẫn là câu nói tiếp theo của Hàn Duy ———
"Nhưng mà cũng không thể trách tôi, dù sao con trai ông xác thực lợi hại hơn ông nhiều."
Nói xong Hàn Duy đột nhiên quay đầu nhìn Cố Dư vẫn sửng sốt đứng yên tại chỗ, tiếc nuối nói: "Nhưng mà, hiện tại không chắc nữa."
【 Phụt ——— 】
【 Hai câu, trực tiếp phá bỏ tôn nghiêm của đàn ông! 】
Diệp Lạc Dao không nhịn được nữa, cười đến mức bả vai run lên.
【 Không phải, thật sự là thứ chúng ta không cần trả tiền mà có thể nghe được à? 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ————— 】
Không chỉ Diệp Lạc Dao, Hàn Duy nói hai câu này xong, đa số người có mặt đều bật cười.
Mặc dù mọi người đều đang cố gắng đè thấp âm thanh, nhưng mặc kệ tiếng cười đè nén đến đâu gộp chung thành một vẫn tạo thành một trận to nhỏ.
Cố Tung ngồi trên đất, hô hấp trở nên nặng nề, nhìn giống như lại sắp ngất đi.
Bác sĩ bên cạnh động tác nhanh chóng, trực tiếp đưa tay ấn nhân trung của ông ta.
Cố Tung chậm rãi hòa hoãn.
Cố Tung vẫn sửng sốt đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn Hàn Duy, thiếu chút không trực tiếp mở miệng hỏi Hàn Duy bị điên hay không.
Mà Hàn Duy vốn dĩ định rời đi, chú ý đến ánh mắt của Cố Dư, nở nụ cười tươi với hắn: "Cậu còn không đi bệnh viện? Thật sự có ý định đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Sắc mặt Cố Dư chợt thay đổi, mồ hôi trên mặt hắn vẫn chưa khô, run rẩy giơ cánh tay lên: "Cô...... Hàn Duy! Cô chính là mụ đàn bà điên!"
Vứt lại câu này, Cố Dư hất tay Cố Tung, được bác sĩ đỡ gần như vừa lăn vừa bò đi ra ngoài.
Cố Tung lúc này cũng hồi thần, ông ta tức giận quay đầu nhìn Hàn Duy: "Hàn Duy, cô ———."
"Tôi sẽ không ly hôn với ông, nhưng ông nhớ phải chia một nửa tài sản cho tôi đó nha~." Bỏ lại câu này xong, Hàn Duy thậm chí không quay đầu nhìn Cố Tung một cái liền rời đi.
Ngụy Thanh lúc này cũng quay người ra khỏi phòng, chắc cũng muốn rời đi.
Nhìn hai người liên tiếp rời đi, Cố Tung không nhịn được nữa, vội vàng đứng dậy: "Cô đứng lại! Ai cho phép cô đi?!"
Nhưng ông ta mới bước lên trước một bước, trước mắt liền tối đen.
Cố Nhu vội vàng bước lên đỡ Cố Tung: "Em không sao chứ? Cố Tung? Nếu không chúng ta vẫn nên đi bệnh viên xem thử......"
Cố Nhu vẫn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng "tách" vang lên.
Diệp Lạc Dao ngước mặt nhìn, thấy Cố Dư vốn dĩ vội vàng đi ra lại che mặt xấu hổ chạy về đây.
Diệp Lạc Dao rất kinh ngạc:
【 Đâu ra nhiều phóng viên vậy? 】
【 Hey, còn biết chụp tận mặt! Chụp được rồi, chụp được rồi! 】
Diệp Lạc Dao xem đến phấn khích.
Chính là lúc này, Tần Diệu không biết lấy một chiếc mũ ở đâu, trực tiếp đội lên đầu Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao vội vàng ngẩng đầu nhìn Tần Diệu.
Tần Diệu thấp giọng nói: "Quá nhiều phóng viên, đội lên thì tốt hơn."
Diệp Lạc Dao cười gật đầu với Tần diệu, nghĩ đến gì đó lại hỏi: "Vậy anh thì sao?"
Tần Diệu an ủi nắm tay Diệp Lạc Dao, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng cho anh, mấy phóng viên này chắc đều là người ba anh dẫn tới."
Quả nhiên, Tần Diệu vừa nói xong, Diệp Lạc Dao liền nhìn thấy một thân hình quen thuộc đi tới đây.
Đám người xung quanh rốt cuộc lui ra ngoài phòng, trong phòng chỉ còn lại mấy người Cố gia.
Diệp Lạc Dao và Tần Diệu đứng ở cửa, sau lưng là Hoắc Yến, Hoắc Trạch cùng với Hoắc Cảnh, ba Hoắc mẹ Hoắc.
Lại nhìn vào trong phòng, Cố Tung vẫn ngồi trên đất, Cố Nhu ngồi xổm bên cạnh ông ta, Cố Dư trực tiếp xoay người lại, quay lưng về phía mọi người.
Nhìn ống kính chĩa về phía bọn họ càng lúc càng nhiều, Cố Tung và Cố Nhu nhận ra chuyện gì xảy ra.
Cố Tung nghĩ cũng không nghĩ mở miệng nói: "Anh họ, anh muốn làm gì....."
Cố Nhu cũng có chút bối rối: "Tại sao có nhiều phóng viên như vậy, Tiểu Dư......"
Nghĩ đến đây, con ngươi của Cố Nhu chợt mở to, nghĩ đến gì đó, đứng dậy hỏi Tần Hồng Hi: "Ban nãy có phải có phóng viên chụp được hay không......"
Giọng nói của bà ta run rẩy, không nói hết câu còn lại, nhưng người có mặt đều phản ứng lại.
Diệp Lạc Dao cười.
【 Đương nhiên là chụp được rồi, sao có thể không chụp được cơ chứ? Chỉ là không rõ Ngụy Thanh định dùng mấy bức ảnh video đó làm gì. 】
Trong đó Cố Dư khoảng sợ nhất: "Không, không thể nào?"
Vừa nói lời này ra khỏi miệng, cả người Cố Dư run rẩy.
Sao lại không thể?
Ban nãy lúc Cố Tung và Cố Nhu đi vào, có đám người đi cùng phía sau.
Ai có thể đảm bảo trong đám người không có phòng viên, đồng thời ai có thể bảo đảm không có người nhiều chuyện chụp ảnh đăng lên mạng?
Nếu thật sự là như vậy......
Sắc mặt Cố Dư vốn dĩ trắng bệch lúc này càng không có huyết sắc hơn, hắn vội vàng quay đầu nhìn Cố Tung: "Ba! Con..... trước đó là con sai, nhưng sự nghiệp của con không thể bị hủy hoại được!"
Mặc dù Cố Dư xác thực không có tâm sự nghiệp, nhưng hắn không muốn chuyện ngoại tình của mình và mẹ nhỏ bị tất cả mọi người bàn tán, huống hồ nếu chuyện này tiếp tục làm ầm ĩ, vậy sau này hắn còn có thể dấn thân vào giới giải trí thế nào?
Sắc mặt Cố Tung cũng không dễ nhìn.
Chuyện Cố Dư làm hôm nay có thể đến súc sinh cũng không nhất định có thể làm ra, nhưng thứ không bằng súc sinh này dù sao cũng là con trai ông ta.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là, hiện tại doanh thu mỗi năm của công tay tập đoàn bọn họ giảm dần từng năm, nếu lúc này bị lộ chuyện gièm pha này, sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty.
Vì thế Cố Tung nghiến răng, nhanh chóng nháy mắt với Cố Nhu: "Chị, chị cũng nghĩ cách đi!"
Trên mặt Cố Nhu tràn đầy căng thẳng.
Bà ta nghĩ cách, bà ta có thể nghĩ được cách gì?
Diệp Lạc Dao lúc này đã lấy điện thoại ra, bấm mở hotsearch, không nhìn thấy mục nài liên quan đến Cố Dư, chỉ nhìn thấy một mục hot search từ ngữ mơ hồ ———
#Sao nam hai chữ nào đó ngoại tình bị bắt quả tang#
"???"
"Sao nam hai chữ?"
"Ai cơ?"
"Tài khoản tiếp thị các người có thể đừng chơi đố chữ nữa được không?"
Diệp Lạc Dao xem qua bình luận, hơi cau mày.
【 Hửm? Không đúng, phòng viên ban nãy không phải chụp được ảnh và video rồi sao? Tại sai cho đến hiện tại vẫn chưa tiết lộ? 】
【 Chẳng lẽ Ngụy Thanh thật sự định dùng mấy bức ảnh và video này đổi thứ gì đó ở Cố gia? 】
Nghe Diệp Lạc Đao nói, những người khác của Hoắc gia cũng lấy điện thoại ra xem.
Quả nhiên như vậy, xem ra chính là Ngụy Thanh cố ý.
Cố Nhu lúc này rốt cuộc cũng nghĩ tới gì đó. Tần Hồng Hi ở bên cạnh, dù sao trong lòng bà đoán rằng Tần Hồng Hi sẽ không giúp nhưng bà vẫn không nhịn được mở miệng: "Hồng Hi, anh..... anh có thể nghĩ cách không?"
Tương lai của Cố Dư tuyệt đối không thể bị hủy hoại.
Tần Hồng Hi nghe thấy lời này của Cố Nhu, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ hỏi: "Nghĩ cách gì?"
Cố Nhu nghiến răng: "Ít nhất anh..... để bọn họ đừng chụp nữa!"
Tần Hồng Hi đứng yên không động, cũng không nói gì nữa.
Cố Nhu cảm thấy mặt mũi mình mất sạch, đang định lên tiếng, Cố Dư ở một bên đột nhiên lớn tiếng nói: "Vẫn chưa! Chuyện của con vẫn chưa bị lộ....."
Diệp Lạc Dao nghe đến đây mí mắt giật giật, không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, đầu cậu cũng ngay thời khắc này đau nhói, cơn đau kia giống như xông lên từ sâu thẳm linh hồn, đau đến mức cả người Diệp Lạc Dao hơi phát run.
Tần Diệu là người đầu tiên phát hiện ra dị thường của Diệp Lạc Dao, vội vàng đỡ lấy người cậu, vội hỏi: "Dao Dao, em sao vậy?"
Người Hoắc gia và Tần Hồng Hi lập tức nhìn sang.
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, đối diện ánh mắt quan tâm của Tần Diệu.
Cơn đau xé lòng lúc này dường như được xoa dịu một chút, Diệp Lạc Dao dùng sức hít sâu mấy hơi, cơn đâu ki mới hoàn toàn biến mất.
Diệp Lạc Dao thở phào một hơi thật dài, cậu không biết vừa rồi mình xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không muốn làm Tần Diệu và những người khác lo lắng, lên tiếng an ủi: "Không sao, chỉ là....."
"Hửm?" Tần Diệu nhíu chặt lông mày, vẫn có chút lo lắng.
Một giây sau liền thấy Diệp Lạc Dao nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, đứng vững trước mặt hắn, đăng nhập vào tài khoản weibo của mình, không chút do dự bấm vào phát sóng trực tiếp.
Người Hoắc gia và Tần Hồng Hi đều nhìn thấy động tác này của Diệp Lạc Dao, nhưng bọn họ không hiểu Diệp Lạc Dao vì sao đột nhiên live-stream, còn hướng camera về phía ba người Cố gia.
Toàn bộ sự chú ý của Cố Nhu đều đặt lên người Cố Dư, nghe Cố Dư nói, bà ta không nói chuyện với Tần Hồng Hi nữa, nhanh chân bước tới bên cạnh Cố Dư: "Sao vậy? Có phải vẫn chỗ xoay chuyển không?"
Cố Dư kích động đưa điện thoại cho Cố Nhu: "Đúng vậy! Cô, cô xem, mục này chỉ ghi sao nam hai chữ, căn bản không viết tên ai, cũng có nghĩa, chỉ cần lúc này chúng ta đẩy một người ra đỡ đao cho con, mọi chuyện có thể qua!"
Tay cầm điện thoại của Diệp Lạc Dao chợt siết chặt.
Cậu rũ mi nhìn màn hình điện thoại của mình, phía trên vẫn đang điên cuồng tăng.
Các fans vừa vào liền nghe thấy câu này của Cố Dư, màn hình đều là dấu hỏi chấm.
"Đây là gì?"
"A, chẳng lẽ dưa tươi nóng hỏi trên hotsearch kia?"
"Không phải chứ? Dưa King của chị, em lại có mặt tại hiện trường sao?!"
"A a a a, cho nên sao nam hai chữ là Cố Dư?"
Cố Dư không hề biết camera của Diệp Lạc Dao đã hướng về hắn, hắn vẫn đang kích động nói chuyện với Cố Nhu, Cố Nhu rõ ràng cũng thở phào: "Đúng, chỉ cần lúc này đẩy một người ra chịu là được, nhưng có thể đẩy ai đây?"
Cố Nhu quanh năm không quản chuyện công ty, hiểu biết rất ít về minh tinh giới giải trí.
Nhìn hai người điên lớn tiếng bày mưu tính kế trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Lạc Dao chỉ cười lạnh.
Tại cậu, ngay từ đầu không nghĩ tới.
Trong nguyên văn kẻ xui xẻo bị ba người Cố Nhu, Cố Dư và Cố Tung chung tay đẩy ra ———
Cùng lúc đó, đầu óc Cố Dư cũng nhanh chóng hoạt động, ngay lúc hắn định nói tùy tiện đẩy một người ra, liền nghe Cố Nhu đột nhiên cười vui vẻ: "Đúng, anh họ con!"
Giọng Cố Nhu vô cùng lớn, mà nói: "Tên anh họ con Tần Diệu chính là hai chữ, chúng ta có thể ——."
Diệp Lạc Dao nắm tay Tần Diệu không khỏi siết chặt.
Chính là lúc này, chỉ nghe một tiếng "bốp", mặt Cố Nhu lệch sang một bên.
Diệp Lạc Dao cúi đầu, phát hiện tay mình nhanh hơn não một bước, đã chắn trước camera, sau đó thở phào.
Trong giọng Tần Hồng Hi tràn đầy lạnh lẽo: "Cố Nhu, tôi chưa từng động ta với cô, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ động tay với cô."
Cố Nu che mặt đau nhói, có chút sửng sốt.
Trên mặt Tần Hồng Hi toàn là tức giận: "Nhưng cô thật sự không phải người! Vì một người ngoài, cô vậy mà định tự tay đẩy con trai ruột của cô vào ngõ cụt, cô xứng đáng làm một người mẹ không?!"
Cố Nhu ngẩng đầu nhìn Tần Hồng Hi, bị ánh mắt tức giận của ông làm cho giật mình, vô thức giải thích: "Tôi...... Tần Diệu không phải đang định rời khỏi giới giải trí sao? Anh nói như vậy có phải quá khoa trương rồi không, nếu nó không định tiếp tục ở trong giới giải trí nữa, để nó đứng ra chặn giúp Cố Dư một chút thì....."
"Bà câm miệng!" Diệp Lạc Dao không nhịn được, cũng không quan tâm điện thoại mình lúc này vẫn đang phát sóng trực tiếp, tức giận nói: "Bà không thích Tần Diệu thì có thể, nhưng tôi thích anh ấy, fans anh ấy cũng thích anh ấy! Bà dựa vào đâu muốn anh ấy phải chịu tại họa vô lý vì bà?"
"Ai ngoại tình bị bại lộ thì để người đó chịu trách nhiệm, Tần Diệu không nợ hắn!"
Diệp Lạc Dao nói rồi thậm chí sắp chịu không nổi mà chửi tục.
Tần Diệu kịp thời ôm Diệp Lạc Dao vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Dao Dao, đủ rồi, đừng nói nữa."
Trên mặt Diệp Lạc Dao đầy tức giận: "Em tức giận!"
【 Mẹ kiếp! 】
Nghe thấy câu nói tràn ngập tức giận này, Tần Diệu không khỏi cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Diệp Lạc Dao càng tức giận hơn: "Anh cười cái gì?"
Tần Diệu thành thật nói: "Anh cười em đang để ý anh, anh cười em quan tâm anh."
Vừa nói lời này, ngược lại Diệp Lạc Dao có chút xấu hổ.
Ngọn lửa trong lòng cũng bị câu nói dịu dàng của Tần Diệu thổi bay.
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt.
Tần Diệu nói tiếp: "Anh rất vui, Dao Dao, anh thật sự rất vui......"
Diệp Lạc Dao nho nhỏ hừ một tiếng: "Anh vui cái gì, nhân sinh và vận may của anh, ban nãy thiếu chút nữa bị hủy....."
"Bọn họ hủy không được nữa rồi." Tần Diệu an ủi Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao mím môi, hai người cách rất gần, ngực dán ngực, Diệp Lạc Dao có thể cảm nhận được trái tim đập kịch liệt của Tần Diệu.
Cậu muốn phản bác lại Tần Diệu, nhưng vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được từ ngữ phản bác, chỉ có thể bỏ cuộc.
Mà Tần Diệu cho rằng Diệp Lạc Dao rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ôm người càng chặt hơn.
Diệp Lạc Dao và Tần Diệu không nói chuyện nữa, Tần Hồng Hi lúc này mới thu hồi tầm mắt rơi trên người hai người về, quay đầu lạnh mặt nhìn Cố Nhu.
Cùng người này vướng mắc nhiều năm như vậy, hiện tại bằng chứng trong tay hắn đã nắm chắc đủ nhiều rồi, có thể giáng một kích cuối cùng cho tập đoàn Cố thị, đương nhiên cũng có thể kết thúc với Cố Nhu.
Tần Hồng Hi nhìn trợ lý ngoài cửa, trợ lý nhanh chóng tiến lên giao văn kiện cho ông.
Tần Hồng Hi đưa đơn ly hôn tới trước mặt Cố Nhu: "Ký đi."
Cố Nhu sửng sốt, sau khi nhìn thấy bốn chữ lớn thỏa thuận ly hôn, cảm xúc của bà ta đột nhiên kích động: "Lại là ly hôn! Tần Hồng Hi, ngoại trừ việc ly hôn anh không có cách nào khác để uy hiếp tôi sao? Anh chẳng lẽ thật sự định để tôi hủy hoại Tần Diệu....."
Có lẽ đây là lần đầu tiên để Cố Nhu nếm được vị ngọt, cho nên trong những năm này, chỉ cần Tần Hồng Hi đề nghị ly hôn với bà ta, bà ta đều sẽ nói câu này.
Nhưng đáng tiếc, Tần Diệu đã trưởng thành từ lâu.
Hắn đã sớm không phải là đứa trẻ sợ đêm tuyết nữa.
Mà Tần Hồng Hi, cũng chuẩn bị đi ra khỏi đêm tuyết kéo dài mười mấy năm.
"Vừa rồi không phải cô định hủy hoại nó sao?" Tần Hồng Hi lạnh giọng nói.
Người đàn ông luôn ở trên cao, nhưng bình thường ông ít khi lộ ra bộ dáng áp bức này, lúc này ông từ trên cao nhìn xuống Cố Nhu, ánh mắt giống như nhìn một con kiến.
Cố Nhu bị ánh mắt của ông làm cho toàn thân run rẩy.
Không đúng......
Sao Tần Hồng Hi lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình?
Trước kia chỉ cần mình nói ra câu này, mỗi lần Tần Hồng Hi đều sẽ nhường bước, tại sao lần này không được?
Cố Nhu đột nhiên có loại khẩn trương trước nay chưa từng có.
Tần Hồng Hi chẳng lẽ không sợ dáng vẻ này của bà?
Không thể nào, Tần Hồng Hi thích mình như vậy, thích con trai ông như vậy, sao ông có khả năng không thỏa hiệp?
Cố Nhu an ủi mình không cần khẩn trương, mở miệng nói: "Tôi sẽ không ly hôn với anh, còn chuyện hôm nay, anh cần phải nghĩ cách....."
Tần Hồng Hi đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Cố Nhu sửng sốt.
Chỉ thấy Tần Hồng Hi giơ tay, các phóng viên sau lưng không quay nữa, đám vệ sĩ tiến vào: "Không soa, cô không ký cũng không sao. Dù sao chỉ cần tập đoàn Cố thị sụp đổ, cô và em trai tốt của cô đi vào rồi liền không thể theo ý cô được nữa."
Nghe thấy câu này, trong lòng Cố Nhu lập tức lạnh: "Tần Hồng Hi, anh ———."
"Cố Nhu, cô đừng cho rằng tôi không nắm được bằng chứng cô tự mình chuyển nhượng tài sản, cũng đừng cảm thấy mấy thủ đoạn nhỏ mà tập đoàn Cố thị mấy người làm không bị tôi bắt được!" Tần Hồng Hi lạnh giọng nhắc nhở.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Cố Nhu hoảng sợ.
Cố Tung cũng vùng vẫy đứng dậy: "Anh, anh rể..... em....."
Đáng tiếc, vệ sĩ không cho hai người cơ hội mở miệng,
Vài vệ sĩ bắt ba người lại, không màng sự phản kháng kịch liệt của bọn họ, dẫn bọn họ xuyên qua đám khách khứa, không chút khách khí ném bọn họ xuống sàn bên ngoài biệt thự Tần gia.
Mùa hè nóng nực, nhiệt độ trên đất nóng đến dọa người.
Cho đến khi hai tay bị đốt hỏng da, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cố Dư và Cố Tung, Cố Nhu mới bừng tỉnh hiểu rõ.
Xong rồi.
Lần này Tần Hồng Hi thật sự muốn ly hôn với bà ta.
Tất cả đều xong rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương