Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 89: Cậu không phải U
Sự khủng hoảng to lớn bao trùm lên ba người Cố gia, Cố Dư là người đầu tiên tỉnh táo lại, hắn nhanh chóng đứng dậy, nhìn Cố Tung và Cố Nhu vẫn nằm phục trên đất, hoảng sợ hỏi: "Bây giờ..... bây giờ phải làm sao?"
Chuỗi sự việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, cho đến thời điểm này, Cố Dư thậm chí còn chưa kịp mở miệng nói gì liền bị ném ra ngoài, Cố Dư cực kỳ mông lung, còn có chút hoảng loạn.
Cố Tung cũng có chút mơ hồ.
Phải làm sao?
Ông cũng không biết.
Hơn nữa Cố Tung thật sự có chút quan tâm đến câu nói cuối cùng của Tần Hồng Hi.....
Chẳng lẽ Tần Hồng Hi định ra tay với tập đoàn Cố thị bọn họ?
Trong đầu Cố Tung rất loạn.
Lại nhìn cố Nhu, bà ta càng hoảng hơn.
Tần Hồng Hi thật sự muốn ly hôn với bà ta, sự thật này khiến Cố Nhu thở không nổi.
Cố Nhu không muốn ly hôn cùng Tần Hồng Hi.
Cho dù trong những năm này là vì Cố gia, Cố Nhu luôn xảy ra tranh cãi với Tần Hồng Hi, thậm chí còn không xem Tần Hồng Hi là người quan trọng.
Nhưng ở chung nhiều năm như vậy, Cố Nhu đã thích Tần Hồng Hi từ lâu.
Cho nên trước đó mỗi lần Tần Hồng Hi nhắc đến chuyện ly hôn với bà ta, ba ta đều sẽ phản ứng mạnh mẽ, thậm chí còn dùng Tần Diệu uy hiếp Tần Hồng Hi.
Nhưng mấy chuyện này chỉ là thủ đoạn mà Cố Nhu dùng để duy trì cuộc hôn nhân của mình, bà ta nói muốn hủy hoại Tần Diệu, nhưng bà ta có thật sự hủy hoại lần nào chưa?
Tần Hồng Hi thì sao?
Như vậy liền muốn ly hôn với bà ta?
Cố Nhu cảm thấy nực cười, cười đến mức hai mắt đỏ bừng.
Cố Dư lẳng lặng đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của hai người, hắn đột nhiên bồn chồn không yên đi đi lại lại.
Đột nhiên, Cố Dư nghĩ đến gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn, hai mắt hắn trực tiếp tối đen, chỉ nghe thấy một tiếng bịch vang lên, Cố Dư ngã mạnh trên đất.
Cú ngã này của hắn gây chấn động mạnh làm Cố Tung và Cố Nhu vẫn đang xuất thần lần lượt quay đầu nhìn lại.
Cố nHu đưa tay lau nước mắt, tức khắc bước tới đỡ Cố Dư, lo lắng hỏi: "Tiểu Dư? Con không sao chứ? Có chuyện gì rồi?"
Cố Dư lần này ngã rất mạnh, đường nhựa trực tiếp cọ vào da hắn, máu tươi chảy ra.
Cố Tung lúc này cũng run run rẩy rẩy đi tới, thấy vậy càng sốt ruột hơn: "Bệnh viện, mau gọi tài xế tới đi bệnh viện....."
Nói rồi ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cho tài xế.
Không đợi ông bấm số điện thoại, thư ký đã gọi điện tới trước: "Cố Tổng không hay rồi! Cố lão gia vừa mới bất tỉnh!"
Cố Tung: "Cái gì?!"
Âm thanh ngoài của điện thoại rất lớn, Cố Nhu cũng nghe thấy, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: "Nhanh, bệnh viện! Chúng ta mau đến bệnh viện!"
Tài xế của Cố gia lúc này khoan thai đến gần, đưa ba người Cố Dư ngất xỉu cùng với. Cố Tung và Cố Nhu cũng sắp ngất chạy tới bệnh viện.
Xe đi được nửa đường, Cố Dư tỉnh lại sau hôn mê, vất thương trên đầu hắn được băng bó đơn giản nhưng hắn hiện tại căn bản không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, hắn lập tức nhìn bóng lưng của Cố Nhu, nhìn thấy Cố Nhu hắn thậm chí không quan tâm đầu mình vẫn còn đang chảy máu, liền lao về phía trước: "Cô, cô giúp con đi, bây giờ bình luận trên trên mạng toàn mắng chửi con là tra nam, co mau lên, cô, mau mau liên lạc với Tần Diệu, đoàn đội công chúng của công ty bọn họ rất mạnh, chỉ cần đội công chúng của hắn đứng ra giúp con, con nhất định có thể tẩy trắng....."
Một dòng máu từ trán Cố Dư chảy xuống, rơi vào trong mắt Cố Dư khiến mắt hắn vốn dĩ đã dỏ hoe càng giống như nước mắt máu.
Cố Nhu nhìn Cố Dư như vậy, rất lo lắng, vội an ủi nói: "Tiểu Dư, con đừng gấp, cô lập tức....."
Cố Nhu muốn nói bà lập tức liên lạc với Tần Diệu, nhưng mới nói được một nửa, Cố Nhu liền khựng lại.
Bà ta hiện tại còn có thể liên lạc được với Tần Diệu sao?
Cố Nhu trong lòng khiếp đảm khiến bà ta không có cách nào nói hết câu còn lại.
Cố Dư nhìn chằm chằm bà ta, thấy bà ta thật lâu không nói chuyện, lập tức gấp gáp: "Cô nói đi! Cô, Tần Diệu là con cô, cô chẳng lẽ không thể ———."
Còn chưa nói hết, Cố Dư đột nhiên khựng lại.
Đúng vậy.
Tần Diệu là con ruột của Cố Nhu, nhưng bây giờ Tần Diệu còn nhận người mẹ như Cố Nhu sao?
Trước tiên không nói đến Tần Hồng Hi muốn ly hôn với Cố Nhu, lại nói đến chuyện vừa nãy ———
Cố Nhu vậy mà lại nói có thể đẩy Tần Diệu ra chặn gió giúp mình trước mặt Tần Diệu và Tần Hồng Hi!
Cố Dư đương nhiên biết đây là một cách hay.
Dù sao Tần Diệu cũng có mặt tại hiện trường, cũng giống như Cố Dư, tên đều có hai chữ, không có kẻ chết thay nào phù hợp hơn Tần Diệu.
Nhưng Cố Nhu không thể nói câu này trước mặt Tần Diệu và Tần Hồng Hi!
Tần Hồng Hi bảo vệ Tần Diệu đến mức nào, Cố Nhu có thể không biết sao?
Nhưng bà ta giống như không có não, không chỉ nói câu này trước mặt Tần Hồng Hi, mà rất nhiều khách mời có mặt đều nghe thấy được.
Tần Diệu vốn dĩ có quan hệ không tốt với Cố Nhu, bây giờ nghe Cố Nhu nói những lời này, hắn còn có thể giúp mình?
Nói đến đây, Tần Hồng Hi có lẽ quyết tâm ly hôn với Cố Nhu, nói không chừng cũng là vì lý do này!
Huống hồ, những gì Tần Hồng Hi nói hôm nay, không chỉ muốn ly hôn với Cố Nhu, còn dự định phân rõ giới hạn với Cố gia bọn họ.
Cái này cũng thôi đi.
Quá đáng nhất là Tần Hồng Hi còn gọi vệ sĩ không chút lưu tình ném bọn họ ra ngoài trước mặt nhiều khách khứa như vậy!
Vốn dĩ hôm nay đã bị Cố Nhu và Cố Tung không có chừng mực mà chọc phá chuyện của hắn và Hàn Duy đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn vì Cố Nhu khiến Cố gia bọn họ trở thành trò cười trong giới.....
Cố Dư càng nghĩ càng tức giận, hai mắt đỏ ngầy trừng Cố Nhu: "Đều tại bà đều tại bà! Nếu không phải vì bà, sao Tần Diệu có thể không giúp tôi?!"
Nghe thấy lời này, trong mắt Cố Nhu tràn đầy khó tin, bà ta có chút đau lòng nói: "Tại sao lại muốn trách cô, Tiểu Dư, cô bây giờ....."
"Còn không phải tại bà?!" Cố Dư nghĩ đến chuyện này càng tức giận hơn: "Trước khi chúng ta xuất phát tới Tần gia nói với bà thế nào? Đã nói bà dỗ dành Tần Hồng Hi và Tần Diệu một chút, bà có dỗ chưa?"
Nghe thấy tiếng giận dữ của Cố Dư, Cố Tung cũng dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt rơi trên người Cố Nhu ngồi ghế sau.
Đúng vậy.
Đây đều là lỗi của Cố Nhu.
Thời gian này Cố Tung vẫn luôn cố gắng xoa dịu mối quan hệ của Tần Hồng Hi và Cố Nhu, thật không dễ dàng mới khiến Tần Hồng Hi buông lỏng.
Khi bọn họ tới Tần gia, Cố Tung ngàn dặn vạn dặn, nói với Cố Nhu lần này mặc kệ Tần Hồng Hi nói cái gì, bà đều phải nghe theo, thuận theo Tần Hồng Hi, cố gắng hết sức chiều theo ý kiến của Tần Hồng Hi, đừng chống lại ông.
Suy cho cùng, Tần Hồng Hi bây giờ khác trước đây, bây giờ ông không thích Cố Nhu như trước kia nữa, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn phục tùng với Cố Nhu nữa.
Nhưng chỉ cần Tần Hồng Hi không ly hôn với Cố Nhu, bọn họ vẫn là người một nhà.
Đến lúc đó, mặc kệ Cố Nhu đưa ra yêu cầu gì, Tần Hồng Hi chắc chắn sẽ thỏa mãn bà.
Nhưng thực tế thì sao?
Cố Nhu mở miệng đồng ý rất hay, sau khi đến Tần gia liền bắt đầu lộ tính tình phu nhân Tần gia của bà ta.
Vừa gặp Tần Diệu, bà ta liền khiến Tần Diệu không vui.
Sau đó ở trước mặt Tần Hồng Hi nói danh tiếng của Tần Diệu chẳng là gì cả.....
Cố Tung nghĩ đến đây liền muốn thổ huyết.
Ông ta tại sao lại có một chị gái ngu đần như vậy?
Cố Nhu xác thật có thể thiên vị Cố Dư, nhưng tại sao không biết giả vờ trước mặt Tần Diệu và Tần Hồng Hi?
Chỉ cần hôm nay bà ta giả vờ một lúc thì cũng sẽ không xảy ra kết quả như bây giờ.
Bây giờ thì hay rồi.
Tần Hồng Hi không chỉ muốn ly hôn với Cố Nhu, tương lai của Cố Dư cũng hủy hoại luôn rồi.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là ———
Cố Tung căn bản không biết Tần Hông Hi còn định làm gì nữa!
Cố Nhu vẫn đang giải thích với Cố Dư: "...... Tiểu Dư, cô biết tâm trạng con không tốt, nhưng chuyện này cũng không thể trách cô....."
"Sao lại không trách chị!" Cố Tung ngồi ghế trước càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải vì Cố Nhu, chuyện hôm nay sẽ không phát triển đến mức này!
"Đều tại chị mọi chuyện mới hỏng bét!" Cố Tung ngũ quan dữ tợn, hung ác trừng Cố Nhu.
"Mặc kệ là chuyện Cố Dư vào tập đoàn Tần thị, hay là chuyện tập đoàn Cố thị bọn họ đợi thời trở lại, toàn bộ đều bung bét cả rồi, đều là tại chị!"
Cố Nhu mở miệng, nhưng không đợi bà ta mở miệng giải thích, lời trách cứ của Cố Dư đã theo sát: "Cô, cô chẳng lẽ cho đến bây giờ vẫn cảm thấy cô rất vô tội? Cô nhìn thử những năm này cô đã làm cái gì? Nhà chúng ta tìm một cuộc hôn nhân tốt như vậy cho cô, nhưng cô căn bản không biết tận dụng!"
"Con trai cô, chồng cô bây giờ đều xem cô là người ngoài, bây giờ cô hài lòng chưa?!"
Những lời buộc tội của hai người đổ lên Cố Nhu, hai mắt cô Nhu đột nhiên ửng đỏ.
Bà ta muốn nói không phải, chuyện hôm nay bung bét không liên quan gì đến bà ta, sở dĩ bà ta vừa thấy Tần Diệu liền quở trách hắn là vì trước đó không lâu Cố Tung mới phàn nàn với bà ta, nói Tần Diệu từ chối gặp Cố Tung.
Cố Nhu sở dĩ tức giận như vậy là vì bà ta muốn xả tức cho Cố Tung!
Bà ta có lỗi gì?
Còn chuyện kia của Cố Dư.
Khi đó Cố Nhu quá hoảng loạn, bà ta rất muốn giúp Cố Dư nên mới hoảng loạn không nhìn rõ trước sau nói những lời đó với Tần Diệu.
Nếu không phải vì Cố Dư, bà ta cũng sẽ không như vậy!
Còn nữa.....
Ban đầu bà ta đồng ý kết hôn với Tần Hồng Hi người mà mình không thích, chẳng phải cũng là vì Cố gia sao?
Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là ba hay mẹ đều nói với Cố Nhu rằng, trong nhà này Cố Tung là quan trọng nhất, nói Cố Nhu dù thế nào đều phải chiều theo Cố Tung.
Cố Nhu nghe theo toàn bộ.
Bà ta thậm chí còn vì Cố Tung, kết hôn với Tần Hồng Hi, sinh con cho người mà mình không thích, tại sao hiện tại Cố Tung lại trách ngược lại bà ta?
Cố Nhu muốn giải thích, nhưng hai cha con căn bản không nghe bà ta giải thích.
Những lời buộc tội từng câu từng chữ trực tiếp xuyên qua tim Cố Nhu, thậm chí cuối cùng Cố Tung còn tức giận nói: "Đều tại chị! Bây giờ chị còn có mặt mũi cùng bọn tôi đi bệnh viện gặp ba?"
"Ném bà ta xuống!" Cố Dư chửi.
Chỉ nghe tài xế đột nhiên đạp phanh xe.
Cố Nhu cứ như vậy mà bị ném ở bên đường.
Nhìn chiếc xe trước mặt không chút thương tiếc rời đi, cho đến giờ phút này, Cố Nhu mới chợt tỉnh ngộ.
Bà ta sai rồi!
Ngay từ đầu đã sai rồi!
Bà ta rõ ràng có một người chồng yêu bà thương bà, còn có một người con cực kỳ xuất sắc, tại sao bà giống như bị mỡ lợn làm cho mù mắt không nhìn thấy?
Ánh mặt trời chói chang, Cố Nhu ngồi quỳ ở ven đường, khó đến khàn cả giọng.
Nhưng đáng tiếc, ván đã đóng thuyền, mọi chuyện đều không quay lại được nữa!
Cùng lúc đó, biệt thự Tần gia.
Cho đến khi nhìn thấy ba người Cố gia cùng bị ném ra ngoài, Diệp Lạc Dao mới đột nhiên phản ứng lại: "Em còn chưa tắt live-streams!"
Nghe thấy lời này của cậu, Tần Diệu và người Hoắc gia sôi nổi nhìn sang.
Tần Diệu nói: "Bay giờ tắt vẫn kịp."
Mà cư dân mạng trong phòng trực tiếp nghe thấy lời này lập tức không bình tĩnh nữa.
"???"
"Được được được, Tần Diệu, anh muốn đuổi người đúng không!"
(*) Nguyên văn — 卸磨杀驴: đây là thành ngữ TQ chỉ việc giết lừa sau khi dùng sức nó để chở cối xay hoặc hàng hóa.
"Ô no ———— Tui muốn xem tiếp live-streams!"
"Đúng đúng, còn nữa, vừa nãy có phải Tần Diệu anh ôm Diệp Lạc Dao hay không? Dao Dao ———."
Không cho cư dân mạng có thời gian phản ứng, Diệp Lạc Dao đã nhanh tay nhanh mắt tắt trực tiếp.
Nhìn màn hình trực tiếp tối đen, cư dân mạng và fans vô cùng đau đớn:
"Diệp Lạc Dao! Sao em nghe theo lời của Tần Diệu vậy?"
"Đúng vậy, bí mật live-streams cho bọn chị xem một lát đi! Chị thật sự rất muốn xem hai người ôm nhau!"
Đáng tiếp, màn hình đen của phát sóng trực tiếp đã chắc chắn không thể sáng lên nữa.
Nhưng cư dân mạng và fans cũng không ầm ĩ quá lâu, dù sao không có live-streams của Diệp Lạc Dao, hôm nay bọn họ vẫn có thể nhìn thấy chuyện vui khác!
Không.
Không lâu trước đó hotsearch mới tiết lộ sao nam 2 chữ ngoại tình, một giây sau bọn họ liền nhìn thấy hiện trường tự hủy của Cố Dư.
Cư dân mạng và fans trực tiếp ở tại chỗ quỳ xuống cảm ơn Dưa King.
Nhưng chưa vui vẻ được một phút, liền nghe thấy phát ngôn khó hiểu của mẹ Tần Diệu.
Cháu trai xảy ra chuyện, đẩy con mình ra chắn đao.
Có người mẹ như vậy à?
Cư dân mạng tức giận.
Fans của Tần Diệu càng tức giận hơn.
Ngay cả người qua đường chạy tới ăn dưa cũng cảm thấy rất quá đáng.
Không ngờ trên thế giới còn có người mẹ không thích con mình.
Cư dân mạng lòng đầy căm phẫn, không nhịn được ở trên mạng kiệt liệt mở mic.
Đợi mắng đủ rồi, cư dân mạng lại nhịn không được cảm khái:
"Nhưng mà hôm nay tui thật sự ăn được rồi!"
"A a a a a a a a a đúng vậy!!! Tui nói rồi mà, Tần Diệu và Diệp Lạc Dao là thật!"
"Cắn nhẹ một miếng của chúng ta là ngọt nhất!"
"Cắn nhẹ một tiếng? Tên CP bại não này là ai nghĩ ra vậy?!"
"A, không hay à? Nhưng ngụ ý khá hay."
"Cái tên này còn có ngụ ý?"
Rất nhanh liền có fan CP bước ra giải thích:
Tần Diệu và Diệp Lạc Dao sở dĩ quen nhau là bởi vì chương trình Dưa này.
Mà trong chương trình Dưa, mỗi lần nơi nào có dưa đều sẽ có Diệp Lạc Dao, còn có Tần Diệu.
Cái này chứng minh điều gì?
Chứng minh Diệp Lạc Dao và Tần Diệu đều thích ăn dưa!
Vậy Tần Diệu cộng thêm Diệp Lạc Dao chính là cắn nhẹ.
Một miếng, chính là "nhẹ nhàng" ăn một miếng dưa.
Tên CP phù hợp thiết lập như vậy sao có khả năng không hay được?!
Xem lời giải thích của fans CP xong, vẫn cò một bộ phận cư dân mạng biểu thị không đủ khả năng tiếp nhận.
Đối với chuyện này, fans CP biểu thị: Xin lỗi, bọn tôi đông người, cư dân mạng nhường bọn tôi đi.
Cư dân mạng không nhịn được cười, lập tức cười rất vui vẻ.
Diệp Lạc Dao lướt xem đến đây cũng không khỏi vui vẻ.
Dù sao bây giờ Cố Nhu đã bị Tần gia đuổi ra ngoài, nhưng bữa tiệc hôm nay tổ chức cho Cố Nhu lại không hề tan, ngược lại khách đến càng lúc càng nhiều, Tần Hồng Hi càng bận hơn.
Khách đến nhiều hơn, không thể chỉ để một mình Tần Hồng Hi xử lý, với tư cách là người cầm quyền tương lai của tập đoàn Tần thị, Tần Diệu cũng cần phải tiến lên xã giao.
Trước khi chia ra, Tần Diệu kéo tay Diệp Lạc Dao hỏi: "Nếu không em đến phòng anh nghỉ ngơi một lát đi? Trong phòng bếp còn có sữa lạnh anh làm cho em."
Diệp Lạc Dao suy nghĩ, gật đầu: "Dạ, vậy tự em lên là được, anh đi xã giao trước đi?"
Tần Diệu ừm một tiếng, nhưng nắm tay Diệp Lạc Dao không buông.
Diệp Lạc Dao có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Tần Diệu: "Sao vậy?"
"Dao Dao." Tần Diệu hơi nhíu mày: "Em không vui?"
Diệp Lạc Dao sửng sốt, vô thức nói: "Em không có."
Tần Diệu đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng xoa lông mày của Diệp Lạc Dao: "Vậy tại sao em nhíu mày?"
Diệp Lạc Dao cũng có chút nghi hoặc, đưa tay chạm vào chỗ Tần Diệu vừa mới chạm vào.
【 Ừm? Thật sự đang cau này..... vậy tại sao mình không vui? 】
Vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Lạc Dao không giống giả vờ, Tần Diệu ngược lại hơi thở phào.
"Có phải vì có chút mệt hay không?" Tần Diệu hỏi.
Diệp Lạc Dao nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng có thể."
【 Dù sao hôm nay mình dậy rất sớm! 】
Tần Diệu nghe đến đây hơi cong khóe miệng.
Thật ra hắn không nên nói mấy lời này với Diệp Lạc Dao, dù sao hiện tại bọn họ mới chỉ vừa xác nhận quan hệ không lâu.
Như không biết vì sao, Tần Diệu muốn nói với Diệp Lạc Dao, thậm chí còn có chút gấp không chờ nổi: "Dao Dao, em kiên nhẫn đợi anh, anh rất nhanh sẽ quay lại.... Còn có, đợi em tốt nghiệp đại học xong, em muốn kết hôn với anh không?"
Diệp Lạc Dao bỗng mở to hai mắt.
【 Hửm? Kết hôn? 】
Tần Diệu mím môi, nói tiếp: "Anh biết bây giờ còn quá sớm, nhưng từ khi ở bên em, anh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này. Nhưng em không cần lo lắng, cũng đừng dễ dàng cho anh đáp án, anh sẽ luôn kiên nhẫn đợi quyết định của em."
Tần Diệu hít một hơi, bầu trời tươi đẹp, nụ cười của người đàn ông cũng đặc biệt chói mắt: "Dao Dao, anh đi trước."
Nói xong, Tần Diệu ghé tới đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi Diệp Lạc Dao.
Cho đến khi Tần Diệu đi xa, Diệp Lạc Dao mới không nhịn được đưa tay chạm vào khóe môi mình.
Tần Diệu hôn cậu!
Còn là Tần Diệu chủ động!
Chân mày cau lại với nhau của Diệp Lạc Dao lập tức buông lỏng, cậu mang theo nụ cười tươi đi về phía biệt thự dự định lên lầu.
Đến đại sảnh tầng một, bước chân của Diệp Lạc Dao liền dừng lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
"Sao cậu cũng ở đây?" Diệp Lạc Dao kinh ngạc, vô thức đi về phía nam sinh.
Nam sinh lại không kinh ngạc, hôm nay sau đầu cậu vẫn thắt một cái bím nhỏ, nhìn thấy Diệp Lạc Dao, cậu liền nhanh chân đi tới chỗ Diệp Lạc Dao, vừa đi vừa làm thủ ngữ với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao nhướng mày, mở miệng nói: "Lại là thủ ngữ sao? Nhưng tôi nhìn không hiểu....."
Lời này còn chưa nói xong, Diệp Lạc Dao liền khựng lại.
Không.
Không đúng.
Tay của nam sinh rất nhanh, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều so lần trước gặp Diệp Lạc Dao.
Nhưng lần này, Diệp Lạc Dao lại phát hiện mình có thể hiểu.
Cậu không chỉ có thể hiểu được ý nghĩa của mỗi động tác tay, còn có thể hiểu câu hỏi của nam sinh.
Nam sinh hỏi: 「 Thời gian sắp đến rồi, cậu nghĩ ra được phải làm thế nào chưa? 」
Diệp Lạc Dao mở miệng: "Thời gian? Thời gian gì?"
Nam sinh chớp mắt, đột nhiên giơ tay chỉ một nơi.
Nơi cậu chỉ là hậu viện.
Diệp Lạc Dao ngước mắt nhìn xung quanh, xung quanh quả thật có rất nhiều người, nơi này không phải nơi để nói chuyện.
Tựa hồ không chút do dự, Diệp Lạc Dao gật đầu, cùng nam sinh về phía sân sau.
Trên đường đi tới đó, nam sinh lại làm mấy động tác tay với Diệp Lạc Dao.
Lần này Diệp Lạc Dao vẫn hiểu được.
Nam sinh nói: 「 Tôi tên Bạch Vũ, lần trước gặp mặt quá vội, hình như đã làm cậu giật mình, xin lỗi. 」
Diệp Lạc Dao không biết tại sao cậu ấy lại xin lỗi mình, nhưng nhắc đến chuyện gặp mặt lần trước, Diệp Lạc Dao hỏi: "Cho nên tờ giấy lần trước cậu đưa cho tôi rốt cuộc là ý gì?"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến hậu viện.
Nghe câu hỏi này của Diệp Lạc Dao, đôi mắt tròn xoe của Bạch Vũ đột nhiên trừng lớn, cậu ra hiệu kinh ngạc: 「 Cậu không biết sao? 」
Diệp Lạc Dao lắc đầu, rất nghi hoặc không hiểu: "Tôi nên biết sao?"
Hai người tới đình viện mà đám Diệp Lạc Dao ăn thịt nướng ban đầu.
Bếp trưởng nhìn thấy Diệp Lạc Dao, vội vàng tới hỏi cậu muốn ăn chút gì đó không?
Diệp Lạc Dao lắc đầu, hỏi Bạch Vũ: "Cậu ăn không?"
Bạch Vũ cũng lắc đầu.
Diệp Lạc Dao nói không cần với bếp trưởng, rồi hai người ngồi dưới mái đình.
Càng về trưa, ánh nắng bên ngoài càng chói hơn.
Lúc Diệp Lạc Dao quay đầu, trùng hợp nhìn thấy Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Thấy Bạch Vũ không có ý định nói chuyện cùng mình, Diệp Lạc Dao cũng không thúc giục.
Thật ra đáy lòng Diệp Lạc Dao rất nghi hoặc, cậu tò mò thân phận của Bạch Vũ, càng tò mò về vấn đề mà Bạch Vũ hỏi cậu trước đó, nhưng mấy nghi hoặc này vừa nảy sinh lại nhanh chóng bị tiêu diệt trong lòng.
Ngược lại, Diệp Lạc Dao nghĩ đến vấn đề Tần Diệu vừa hỏi mình ——— Tại sao không vui?
Chân mày của Diệp Lạc Dao đột nhiên nhíu lại, hốc mắt cũng có chút chua xót.
Đúng vậy, tại sao cậu không vui?
Hôm nay gặp được Tần Diệu, được uống sữa yến mạch mà mình vẫn luôn muốn uống.
Mặc dù Cố Nhu không tốt với Tần Diệu, nhưng sau ngày hôm nay, Cố Nhu không thể ức hiếp Tần Diệu được nữa.
Diệp Lạc Dao nên vui mới đúng.
Nhưng cảm xúc vui sướng vừa dân lên liền bị chua sót khổ sở tràn đầy đè xuống.
Nhưng khi Diệp Lạc Dao định đào sao vào sự chua sót khổ sợ này, cảm xúc chồng chất trong đầu đột nhiên tiêu tan.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Giống như có một trình tự đã được thiết lập sẵn tức khắc đi vào trong đầu cậu, một khi cậu đề cập đến vấn đề này, mấy số liệu này sẽ tự được xử lý sạch sẽ.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Đột nhiên, Diệp Lạc Dao cảm nhận được Bạch Vũ ngồi cạnh mình vỗ vỗ vai cậu.
Diệp Lạc Dao quay đầu.
Lông mày xinh đẹp của Bạch Vũ cũng nhíu lại với nhau, cậu ra dấu nói: 「 Chắc cậu mất một phần ký ức rồi, tôi không biết có phải do người đó gây ra hay không, nhưng..... trước kia cậu từng giúp tôi, tôi cũng đồng ý với cậu hôm nay phải đến tìm cậu, cho nên tôi sẽ nói toàn bộ chuyện tôi biết cho cậu, nhưng tôi cũng không thể đảm bảo sau khi tôi nói cho cậu biết, cậu có thể nhớ ra hay không. 」
「 Cậu xem sét kỹ đi. 」
Diệp Lạc Dao sửng sốt.
Mất trí nhớ?
Cậu mất trí nhớ?
Không đúng.
Mình tuyệt đối không mất trí nhớ.
Diệp Lạc Dao rất chắc chắn,
Nhưng Bạch Vũ căn bản không cho cậu cơ hội giải thích, tiếp tục ra dấu nói: 「 Cho tới nay, chúng ta tổng cộng có bốn lần gặp mặt, bao gồm lần gặp mặt ở làng du lịch trước đó. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng bởi vì tôi thích đối tượng nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ của tôi thất bại. 」
Nhiệm vụ?
Đối tượng nhiệm vụ?
Trong mắt Diệp Lạc Dao tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Vũ nói: 「 Chính là lần gặp đầu tiên, cậu cứu tôi, khi đó tôi đã đồng ý với cậu, sẽ giúp cậu làm một chuyện, nhưng cậu lại nói cậu không có bất cứ việc gì cần tôi giúp, tôi liền rời đi trước. 」
「 Lần thứ hai gặp mặt, tôi vẫn đang làm nhiệm vụ..... nói đến thật sự rất đáng ghét! Rõ ràng đã từng trải qua chuyện một lần, tôi vẫn phải trải qua lần nữa, đều là vì cậu! Nhưng lần này cậu vẫn giúp tôi, cho nên tôi rất cảm ơn cậu, hơn nữa lần đó, cậu nói với tôi, hi vọng lần sau khi chúng ta gặp mặt, nhờ tôi hỏi cậu một vấn đề. 」
Con ngươi của Diệp Lạc Dao đột nhiên co rút lại, cậu vô thức nói: "U, cậu tìm được cách cứu ** chưa?"
Bạch Vũ gật đầu, lại lắc đầu: 「 Bởi vì quy định thế giới có hạn nên tôi không có cách nào viết ra tên người đó, nhưng, cậu chẳng lẽ ngay cả mình tên gì cũng quên rồi sao? 」
「 Lẽ nào thời gian khởi động lại bốn lần, chương trình bị rỗi rồi? 」
Khởi động lại thời gian?
Đây là ý gì?
Diệp Lạc Dao đột nhiên cảm thấy đầu óc mình lại bắt đầu đau.
Cảm giác cơn đau này rất giống với cơn đâu vừa rồi khi Cố Nhu chuẩn bị đẩy Tần Diệu ra ngoài làm lá chắn, đều là đến từ sâu thẳm linh hồn, là một loại đau đớn khó có thể ngăn lại.
Mấy giây ngắn ngủi, giữa trán Diệp Lạc Dao toát ra một tầng mồ hôi, hai mắt cậu thậm chí có chút mơ hồ, gần như không nhìn rõ được thủ ngữ của Bạch Vũ.
Diệp Lạc Dao rất khó chịu, khi cậu thiếu chút nữa không trụ được nữa, đột nhiên, cậu chợt phát hiện lớp trình tự giam cầm mình kia giống như hơi buông lỏng một chút.
Bời vì lớp giam cầm này nới lỏng nên cơn đau bén nhọn trong đầu cũng biết mất một ít.
Diệp Lạc Dao định thần, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ, cậu đột nhiên cảm thấy một loạt ký ức mạnh mẽ được mở ra.
Hai người đồng thanh:
Diệp Lạc Dao: 「 Tôi không phải U, tôi là L1. 」
Bạch Vũ nói: 「 Cậu không phải U, cậu là L1. 」
là hệ thống quản giáo hàng đầu của cục quản giáo Thời Không, L1.
Tờ giấy đưa cho Diệp Lạc Dao kia được viết quá vội vàng, chữ L viết thường và cố 1 được viết liền nét, cho nên bị nhầm thành chữ U.
Cậu tên L1, bời vì Tần Diệu nói "yi" đọc không hay bằng "yao" cho nên Tần Diệu vẫn luôn gọi "yiyi" thành "yaoyao".
11 là Dao Dao.
L có thể đọc là bính âm "l".
Cộng lại chính là Lạc Dao.
Cậu tên L1, cũng tên Lạc Dao.
——————————
Mấy bà chuẩn bị khăn giấy chưa:)
Chuỗi sự việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, cho đến thời điểm này, Cố Dư thậm chí còn chưa kịp mở miệng nói gì liền bị ném ra ngoài, Cố Dư cực kỳ mông lung, còn có chút hoảng loạn.
Cố Tung cũng có chút mơ hồ.
Phải làm sao?
Ông cũng không biết.
Hơn nữa Cố Tung thật sự có chút quan tâm đến câu nói cuối cùng của Tần Hồng Hi.....
Chẳng lẽ Tần Hồng Hi định ra tay với tập đoàn Cố thị bọn họ?
Trong đầu Cố Tung rất loạn.
Lại nhìn cố Nhu, bà ta càng hoảng hơn.
Tần Hồng Hi thật sự muốn ly hôn với bà ta, sự thật này khiến Cố Nhu thở không nổi.
Cố Nhu không muốn ly hôn cùng Tần Hồng Hi.
Cho dù trong những năm này là vì Cố gia, Cố Nhu luôn xảy ra tranh cãi với Tần Hồng Hi, thậm chí còn không xem Tần Hồng Hi là người quan trọng.
Nhưng ở chung nhiều năm như vậy, Cố Nhu đã thích Tần Hồng Hi từ lâu.
Cho nên trước đó mỗi lần Tần Hồng Hi nhắc đến chuyện ly hôn với bà ta, ba ta đều sẽ phản ứng mạnh mẽ, thậm chí còn dùng Tần Diệu uy hiếp Tần Hồng Hi.
Nhưng mấy chuyện này chỉ là thủ đoạn mà Cố Nhu dùng để duy trì cuộc hôn nhân của mình, bà ta nói muốn hủy hoại Tần Diệu, nhưng bà ta có thật sự hủy hoại lần nào chưa?
Tần Hồng Hi thì sao?
Như vậy liền muốn ly hôn với bà ta?
Cố Nhu cảm thấy nực cười, cười đến mức hai mắt đỏ bừng.
Cố Dư lẳng lặng đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của hai người, hắn đột nhiên bồn chồn không yên đi đi lại lại.
Đột nhiên, Cố Dư nghĩ đến gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn, hai mắt hắn trực tiếp tối đen, chỉ nghe thấy một tiếng bịch vang lên, Cố Dư ngã mạnh trên đất.
Cú ngã này của hắn gây chấn động mạnh làm Cố Tung và Cố Nhu vẫn đang xuất thần lần lượt quay đầu nhìn lại.
Cố nHu đưa tay lau nước mắt, tức khắc bước tới đỡ Cố Dư, lo lắng hỏi: "Tiểu Dư? Con không sao chứ? Có chuyện gì rồi?"
Cố Dư lần này ngã rất mạnh, đường nhựa trực tiếp cọ vào da hắn, máu tươi chảy ra.
Cố Tung lúc này cũng run run rẩy rẩy đi tới, thấy vậy càng sốt ruột hơn: "Bệnh viện, mau gọi tài xế tới đi bệnh viện....."
Nói rồi ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cho tài xế.
Không đợi ông bấm số điện thoại, thư ký đã gọi điện tới trước: "Cố Tổng không hay rồi! Cố lão gia vừa mới bất tỉnh!"
Cố Tung: "Cái gì?!"
Âm thanh ngoài của điện thoại rất lớn, Cố Nhu cũng nghe thấy, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: "Nhanh, bệnh viện! Chúng ta mau đến bệnh viện!"
Tài xế của Cố gia lúc này khoan thai đến gần, đưa ba người Cố Dư ngất xỉu cùng với. Cố Tung và Cố Nhu cũng sắp ngất chạy tới bệnh viện.
Xe đi được nửa đường, Cố Dư tỉnh lại sau hôn mê, vất thương trên đầu hắn được băng bó đơn giản nhưng hắn hiện tại căn bản không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, hắn lập tức nhìn bóng lưng của Cố Nhu, nhìn thấy Cố Nhu hắn thậm chí không quan tâm đầu mình vẫn còn đang chảy máu, liền lao về phía trước: "Cô, cô giúp con đi, bây giờ bình luận trên trên mạng toàn mắng chửi con là tra nam, co mau lên, cô, mau mau liên lạc với Tần Diệu, đoàn đội công chúng của công ty bọn họ rất mạnh, chỉ cần đội công chúng của hắn đứng ra giúp con, con nhất định có thể tẩy trắng....."
Một dòng máu từ trán Cố Dư chảy xuống, rơi vào trong mắt Cố Dư khiến mắt hắn vốn dĩ đã dỏ hoe càng giống như nước mắt máu.
Cố Nhu nhìn Cố Dư như vậy, rất lo lắng, vội an ủi nói: "Tiểu Dư, con đừng gấp, cô lập tức....."
Cố Nhu muốn nói bà lập tức liên lạc với Tần Diệu, nhưng mới nói được một nửa, Cố Nhu liền khựng lại.
Bà ta hiện tại còn có thể liên lạc được với Tần Diệu sao?
Cố Nhu trong lòng khiếp đảm khiến bà ta không có cách nào nói hết câu còn lại.
Cố Dư nhìn chằm chằm bà ta, thấy bà ta thật lâu không nói chuyện, lập tức gấp gáp: "Cô nói đi! Cô, Tần Diệu là con cô, cô chẳng lẽ không thể ———."
Còn chưa nói hết, Cố Dư đột nhiên khựng lại.
Đúng vậy.
Tần Diệu là con ruột của Cố Nhu, nhưng bây giờ Tần Diệu còn nhận người mẹ như Cố Nhu sao?
Trước tiên không nói đến Tần Hồng Hi muốn ly hôn với Cố Nhu, lại nói đến chuyện vừa nãy ———
Cố Nhu vậy mà lại nói có thể đẩy Tần Diệu ra chặn gió giúp mình trước mặt Tần Diệu và Tần Hồng Hi!
Cố Dư đương nhiên biết đây là một cách hay.
Dù sao Tần Diệu cũng có mặt tại hiện trường, cũng giống như Cố Dư, tên đều có hai chữ, không có kẻ chết thay nào phù hợp hơn Tần Diệu.
Nhưng Cố Nhu không thể nói câu này trước mặt Tần Diệu và Tần Hồng Hi!
Tần Hồng Hi bảo vệ Tần Diệu đến mức nào, Cố Nhu có thể không biết sao?
Nhưng bà ta giống như không có não, không chỉ nói câu này trước mặt Tần Hồng Hi, mà rất nhiều khách mời có mặt đều nghe thấy được.
Tần Diệu vốn dĩ có quan hệ không tốt với Cố Nhu, bây giờ nghe Cố Nhu nói những lời này, hắn còn có thể giúp mình?
Nói đến đây, Tần Hồng Hi có lẽ quyết tâm ly hôn với Cố Nhu, nói không chừng cũng là vì lý do này!
Huống hồ, những gì Tần Hồng Hi nói hôm nay, không chỉ muốn ly hôn với Cố Nhu, còn dự định phân rõ giới hạn với Cố gia bọn họ.
Cái này cũng thôi đi.
Quá đáng nhất là Tần Hồng Hi còn gọi vệ sĩ không chút lưu tình ném bọn họ ra ngoài trước mặt nhiều khách khứa như vậy!
Vốn dĩ hôm nay đã bị Cố Nhu và Cố Tung không có chừng mực mà chọc phá chuyện của hắn và Hàn Duy đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn vì Cố Nhu khiến Cố gia bọn họ trở thành trò cười trong giới.....
Cố Dư càng nghĩ càng tức giận, hai mắt đỏ ngầy trừng Cố Nhu: "Đều tại bà đều tại bà! Nếu không phải vì bà, sao Tần Diệu có thể không giúp tôi?!"
Nghe thấy lời này, trong mắt Cố Nhu tràn đầy khó tin, bà ta có chút đau lòng nói: "Tại sao lại muốn trách cô, Tiểu Dư, cô bây giờ....."
"Còn không phải tại bà?!" Cố Dư nghĩ đến chuyện này càng tức giận hơn: "Trước khi chúng ta xuất phát tới Tần gia nói với bà thế nào? Đã nói bà dỗ dành Tần Hồng Hi và Tần Diệu một chút, bà có dỗ chưa?"
Nghe thấy tiếng giận dữ của Cố Dư, Cố Tung cũng dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt rơi trên người Cố Nhu ngồi ghế sau.
Đúng vậy.
Đây đều là lỗi của Cố Nhu.
Thời gian này Cố Tung vẫn luôn cố gắng xoa dịu mối quan hệ của Tần Hồng Hi và Cố Nhu, thật không dễ dàng mới khiến Tần Hồng Hi buông lỏng.
Khi bọn họ tới Tần gia, Cố Tung ngàn dặn vạn dặn, nói với Cố Nhu lần này mặc kệ Tần Hồng Hi nói cái gì, bà đều phải nghe theo, thuận theo Tần Hồng Hi, cố gắng hết sức chiều theo ý kiến của Tần Hồng Hi, đừng chống lại ông.
Suy cho cùng, Tần Hồng Hi bây giờ khác trước đây, bây giờ ông không thích Cố Nhu như trước kia nữa, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn phục tùng với Cố Nhu nữa.
Nhưng chỉ cần Tần Hồng Hi không ly hôn với Cố Nhu, bọn họ vẫn là người một nhà.
Đến lúc đó, mặc kệ Cố Nhu đưa ra yêu cầu gì, Tần Hồng Hi chắc chắn sẽ thỏa mãn bà.
Nhưng thực tế thì sao?
Cố Nhu mở miệng đồng ý rất hay, sau khi đến Tần gia liền bắt đầu lộ tính tình phu nhân Tần gia của bà ta.
Vừa gặp Tần Diệu, bà ta liền khiến Tần Diệu không vui.
Sau đó ở trước mặt Tần Hồng Hi nói danh tiếng của Tần Diệu chẳng là gì cả.....
Cố Tung nghĩ đến đây liền muốn thổ huyết.
Ông ta tại sao lại có một chị gái ngu đần như vậy?
Cố Nhu xác thật có thể thiên vị Cố Dư, nhưng tại sao không biết giả vờ trước mặt Tần Diệu và Tần Hồng Hi?
Chỉ cần hôm nay bà ta giả vờ một lúc thì cũng sẽ không xảy ra kết quả như bây giờ.
Bây giờ thì hay rồi.
Tần Hồng Hi không chỉ muốn ly hôn với Cố Nhu, tương lai của Cố Dư cũng hủy hoại luôn rồi.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là ———
Cố Tung căn bản không biết Tần Hông Hi còn định làm gì nữa!
Cố Nhu vẫn đang giải thích với Cố Dư: "...... Tiểu Dư, cô biết tâm trạng con không tốt, nhưng chuyện này cũng không thể trách cô....."
"Sao lại không trách chị!" Cố Tung ngồi ghế trước càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải vì Cố Nhu, chuyện hôm nay sẽ không phát triển đến mức này!
"Đều tại chị mọi chuyện mới hỏng bét!" Cố Tung ngũ quan dữ tợn, hung ác trừng Cố Nhu.
"Mặc kệ là chuyện Cố Dư vào tập đoàn Tần thị, hay là chuyện tập đoàn Cố thị bọn họ đợi thời trở lại, toàn bộ đều bung bét cả rồi, đều là tại chị!"
Cố Nhu mở miệng, nhưng không đợi bà ta mở miệng giải thích, lời trách cứ của Cố Dư đã theo sát: "Cô, cô chẳng lẽ cho đến bây giờ vẫn cảm thấy cô rất vô tội? Cô nhìn thử những năm này cô đã làm cái gì? Nhà chúng ta tìm một cuộc hôn nhân tốt như vậy cho cô, nhưng cô căn bản không biết tận dụng!"
"Con trai cô, chồng cô bây giờ đều xem cô là người ngoài, bây giờ cô hài lòng chưa?!"
Những lời buộc tội của hai người đổ lên Cố Nhu, hai mắt cô Nhu đột nhiên ửng đỏ.
Bà ta muốn nói không phải, chuyện hôm nay bung bét không liên quan gì đến bà ta, sở dĩ bà ta vừa thấy Tần Diệu liền quở trách hắn là vì trước đó không lâu Cố Tung mới phàn nàn với bà ta, nói Tần Diệu từ chối gặp Cố Tung.
Cố Nhu sở dĩ tức giận như vậy là vì bà ta muốn xả tức cho Cố Tung!
Bà ta có lỗi gì?
Còn chuyện kia của Cố Dư.
Khi đó Cố Nhu quá hoảng loạn, bà ta rất muốn giúp Cố Dư nên mới hoảng loạn không nhìn rõ trước sau nói những lời đó với Tần Diệu.
Nếu không phải vì Cố Dư, bà ta cũng sẽ không như vậy!
Còn nữa.....
Ban đầu bà ta đồng ý kết hôn với Tần Hồng Hi người mà mình không thích, chẳng phải cũng là vì Cố gia sao?
Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là ba hay mẹ đều nói với Cố Nhu rằng, trong nhà này Cố Tung là quan trọng nhất, nói Cố Nhu dù thế nào đều phải chiều theo Cố Tung.
Cố Nhu nghe theo toàn bộ.
Bà ta thậm chí còn vì Cố Tung, kết hôn với Tần Hồng Hi, sinh con cho người mà mình không thích, tại sao hiện tại Cố Tung lại trách ngược lại bà ta?
Cố Nhu muốn giải thích, nhưng hai cha con căn bản không nghe bà ta giải thích.
Những lời buộc tội từng câu từng chữ trực tiếp xuyên qua tim Cố Nhu, thậm chí cuối cùng Cố Tung còn tức giận nói: "Đều tại chị! Bây giờ chị còn có mặt mũi cùng bọn tôi đi bệnh viện gặp ba?"
"Ném bà ta xuống!" Cố Dư chửi.
Chỉ nghe tài xế đột nhiên đạp phanh xe.
Cố Nhu cứ như vậy mà bị ném ở bên đường.
Nhìn chiếc xe trước mặt không chút thương tiếc rời đi, cho đến giờ phút này, Cố Nhu mới chợt tỉnh ngộ.
Bà ta sai rồi!
Ngay từ đầu đã sai rồi!
Bà ta rõ ràng có một người chồng yêu bà thương bà, còn có một người con cực kỳ xuất sắc, tại sao bà giống như bị mỡ lợn làm cho mù mắt không nhìn thấy?
Ánh mặt trời chói chang, Cố Nhu ngồi quỳ ở ven đường, khó đến khàn cả giọng.
Nhưng đáng tiếc, ván đã đóng thuyền, mọi chuyện đều không quay lại được nữa!
Cùng lúc đó, biệt thự Tần gia.
Cho đến khi nhìn thấy ba người Cố gia cùng bị ném ra ngoài, Diệp Lạc Dao mới đột nhiên phản ứng lại: "Em còn chưa tắt live-streams!"
Nghe thấy lời này của cậu, Tần Diệu và người Hoắc gia sôi nổi nhìn sang.
Tần Diệu nói: "Bay giờ tắt vẫn kịp."
Mà cư dân mạng trong phòng trực tiếp nghe thấy lời này lập tức không bình tĩnh nữa.
"???"
"Được được được, Tần Diệu, anh muốn đuổi người đúng không!"
(*) Nguyên văn — 卸磨杀驴: đây là thành ngữ TQ chỉ việc giết lừa sau khi dùng sức nó để chở cối xay hoặc hàng hóa.
"Ô no ———— Tui muốn xem tiếp live-streams!"
"Đúng đúng, còn nữa, vừa nãy có phải Tần Diệu anh ôm Diệp Lạc Dao hay không? Dao Dao ———."
Không cho cư dân mạng có thời gian phản ứng, Diệp Lạc Dao đã nhanh tay nhanh mắt tắt trực tiếp.
Nhìn màn hình trực tiếp tối đen, cư dân mạng và fans vô cùng đau đớn:
"Diệp Lạc Dao! Sao em nghe theo lời của Tần Diệu vậy?"
"Đúng vậy, bí mật live-streams cho bọn chị xem một lát đi! Chị thật sự rất muốn xem hai người ôm nhau!"
Đáng tiếp, màn hình đen của phát sóng trực tiếp đã chắc chắn không thể sáng lên nữa.
Nhưng cư dân mạng và fans cũng không ầm ĩ quá lâu, dù sao không có live-streams của Diệp Lạc Dao, hôm nay bọn họ vẫn có thể nhìn thấy chuyện vui khác!
Không.
Không lâu trước đó hotsearch mới tiết lộ sao nam 2 chữ ngoại tình, một giây sau bọn họ liền nhìn thấy hiện trường tự hủy của Cố Dư.
Cư dân mạng và fans trực tiếp ở tại chỗ quỳ xuống cảm ơn Dưa King.
Nhưng chưa vui vẻ được một phút, liền nghe thấy phát ngôn khó hiểu của mẹ Tần Diệu.
Cháu trai xảy ra chuyện, đẩy con mình ra chắn đao.
Có người mẹ như vậy à?
Cư dân mạng tức giận.
Fans của Tần Diệu càng tức giận hơn.
Ngay cả người qua đường chạy tới ăn dưa cũng cảm thấy rất quá đáng.
Không ngờ trên thế giới còn có người mẹ không thích con mình.
Cư dân mạng lòng đầy căm phẫn, không nhịn được ở trên mạng kiệt liệt mở mic.
Đợi mắng đủ rồi, cư dân mạng lại nhịn không được cảm khái:
"Nhưng mà hôm nay tui thật sự ăn được rồi!"
"A a a a a a a a a đúng vậy!!! Tui nói rồi mà, Tần Diệu và Diệp Lạc Dao là thật!"
"Cắn nhẹ một miếng của chúng ta là ngọt nhất!"
"Cắn nhẹ một tiếng? Tên CP bại não này là ai nghĩ ra vậy?!"
"A, không hay à? Nhưng ngụ ý khá hay."
"Cái tên này còn có ngụ ý?"
Rất nhanh liền có fan CP bước ra giải thích:
Tần Diệu và Diệp Lạc Dao sở dĩ quen nhau là bởi vì chương trình Dưa này.
Mà trong chương trình Dưa, mỗi lần nơi nào có dưa đều sẽ có Diệp Lạc Dao, còn có Tần Diệu.
Cái này chứng minh điều gì?
Chứng minh Diệp Lạc Dao và Tần Diệu đều thích ăn dưa!
Vậy Tần Diệu cộng thêm Diệp Lạc Dao chính là cắn nhẹ.
Một miếng, chính là "nhẹ nhàng" ăn một miếng dưa.
Tên CP phù hợp thiết lập như vậy sao có khả năng không hay được?!
Xem lời giải thích của fans CP xong, vẫn cò một bộ phận cư dân mạng biểu thị không đủ khả năng tiếp nhận.
Đối với chuyện này, fans CP biểu thị: Xin lỗi, bọn tôi đông người, cư dân mạng nhường bọn tôi đi.
Cư dân mạng không nhịn được cười, lập tức cười rất vui vẻ.
Diệp Lạc Dao lướt xem đến đây cũng không khỏi vui vẻ.
Dù sao bây giờ Cố Nhu đã bị Tần gia đuổi ra ngoài, nhưng bữa tiệc hôm nay tổ chức cho Cố Nhu lại không hề tan, ngược lại khách đến càng lúc càng nhiều, Tần Hồng Hi càng bận hơn.
Khách đến nhiều hơn, không thể chỉ để một mình Tần Hồng Hi xử lý, với tư cách là người cầm quyền tương lai của tập đoàn Tần thị, Tần Diệu cũng cần phải tiến lên xã giao.
Trước khi chia ra, Tần Diệu kéo tay Diệp Lạc Dao hỏi: "Nếu không em đến phòng anh nghỉ ngơi một lát đi? Trong phòng bếp còn có sữa lạnh anh làm cho em."
Diệp Lạc Dao suy nghĩ, gật đầu: "Dạ, vậy tự em lên là được, anh đi xã giao trước đi?"
Tần Diệu ừm một tiếng, nhưng nắm tay Diệp Lạc Dao không buông.
Diệp Lạc Dao có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Tần Diệu: "Sao vậy?"
"Dao Dao." Tần Diệu hơi nhíu mày: "Em không vui?"
Diệp Lạc Dao sửng sốt, vô thức nói: "Em không có."
Tần Diệu đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng xoa lông mày của Diệp Lạc Dao: "Vậy tại sao em nhíu mày?"
Diệp Lạc Dao cũng có chút nghi hoặc, đưa tay chạm vào chỗ Tần Diệu vừa mới chạm vào.
【 Ừm? Thật sự đang cau này..... vậy tại sao mình không vui? 】
Vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Lạc Dao không giống giả vờ, Tần Diệu ngược lại hơi thở phào.
"Có phải vì có chút mệt hay không?" Tần Diệu hỏi.
Diệp Lạc Dao nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng có thể."
【 Dù sao hôm nay mình dậy rất sớm! 】
Tần Diệu nghe đến đây hơi cong khóe miệng.
Thật ra hắn không nên nói mấy lời này với Diệp Lạc Dao, dù sao hiện tại bọn họ mới chỉ vừa xác nhận quan hệ không lâu.
Như không biết vì sao, Tần Diệu muốn nói với Diệp Lạc Dao, thậm chí còn có chút gấp không chờ nổi: "Dao Dao, em kiên nhẫn đợi anh, anh rất nhanh sẽ quay lại.... Còn có, đợi em tốt nghiệp đại học xong, em muốn kết hôn với anh không?"
Diệp Lạc Dao bỗng mở to hai mắt.
【 Hửm? Kết hôn? 】
Tần Diệu mím môi, nói tiếp: "Anh biết bây giờ còn quá sớm, nhưng từ khi ở bên em, anh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này. Nhưng em không cần lo lắng, cũng đừng dễ dàng cho anh đáp án, anh sẽ luôn kiên nhẫn đợi quyết định của em."
Tần Diệu hít một hơi, bầu trời tươi đẹp, nụ cười của người đàn ông cũng đặc biệt chói mắt: "Dao Dao, anh đi trước."
Nói xong, Tần Diệu ghé tới đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi Diệp Lạc Dao.
Cho đến khi Tần Diệu đi xa, Diệp Lạc Dao mới không nhịn được đưa tay chạm vào khóe môi mình.
Tần Diệu hôn cậu!
Còn là Tần Diệu chủ động!
Chân mày cau lại với nhau của Diệp Lạc Dao lập tức buông lỏng, cậu mang theo nụ cười tươi đi về phía biệt thự dự định lên lầu.
Đến đại sảnh tầng một, bước chân của Diệp Lạc Dao liền dừng lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
"Sao cậu cũng ở đây?" Diệp Lạc Dao kinh ngạc, vô thức đi về phía nam sinh.
Nam sinh lại không kinh ngạc, hôm nay sau đầu cậu vẫn thắt một cái bím nhỏ, nhìn thấy Diệp Lạc Dao, cậu liền nhanh chân đi tới chỗ Diệp Lạc Dao, vừa đi vừa làm thủ ngữ với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao nhướng mày, mở miệng nói: "Lại là thủ ngữ sao? Nhưng tôi nhìn không hiểu....."
Lời này còn chưa nói xong, Diệp Lạc Dao liền khựng lại.
Không.
Không đúng.
Tay của nam sinh rất nhanh, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều so lần trước gặp Diệp Lạc Dao.
Nhưng lần này, Diệp Lạc Dao lại phát hiện mình có thể hiểu.
Cậu không chỉ có thể hiểu được ý nghĩa của mỗi động tác tay, còn có thể hiểu câu hỏi của nam sinh.
Nam sinh hỏi: 「 Thời gian sắp đến rồi, cậu nghĩ ra được phải làm thế nào chưa? 」
Diệp Lạc Dao mở miệng: "Thời gian? Thời gian gì?"
Nam sinh chớp mắt, đột nhiên giơ tay chỉ một nơi.
Nơi cậu chỉ là hậu viện.
Diệp Lạc Dao ngước mắt nhìn xung quanh, xung quanh quả thật có rất nhiều người, nơi này không phải nơi để nói chuyện.
Tựa hồ không chút do dự, Diệp Lạc Dao gật đầu, cùng nam sinh về phía sân sau.
Trên đường đi tới đó, nam sinh lại làm mấy động tác tay với Diệp Lạc Dao.
Lần này Diệp Lạc Dao vẫn hiểu được.
Nam sinh nói: 「 Tôi tên Bạch Vũ, lần trước gặp mặt quá vội, hình như đã làm cậu giật mình, xin lỗi. 」
Diệp Lạc Dao không biết tại sao cậu ấy lại xin lỗi mình, nhưng nhắc đến chuyện gặp mặt lần trước, Diệp Lạc Dao hỏi: "Cho nên tờ giấy lần trước cậu đưa cho tôi rốt cuộc là ý gì?"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến hậu viện.
Nghe câu hỏi này của Diệp Lạc Dao, đôi mắt tròn xoe của Bạch Vũ đột nhiên trừng lớn, cậu ra hiệu kinh ngạc: 「 Cậu không biết sao? 」
Diệp Lạc Dao lắc đầu, rất nghi hoặc không hiểu: "Tôi nên biết sao?"
Hai người tới đình viện mà đám Diệp Lạc Dao ăn thịt nướng ban đầu.
Bếp trưởng nhìn thấy Diệp Lạc Dao, vội vàng tới hỏi cậu muốn ăn chút gì đó không?
Diệp Lạc Dao lắc đầu, hỏi Bạch Vũ: "Cậu ăn không?"
Bạch Vũ cũng lắc đầu.
Diệp Lạc Dao nói không cần với bếp trưởng, rồi hai người ngồi dưới mái đình.
Càng về trưa, ánh nắng bên ngoài càng chói hơn.
Lúc Diệp Lạc Dao quay đầu, trùng hợp nhìn thấy Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Thấy Bạch Vũ không có ý định nói chuyện cùng mình, Diệp Lạc Dao cũng không thúc giục.
Thật ra đáy lòng Diệp Lạc Dao rất nghi hoặc, cậu tò mò thân phận của Bạch Vũ, càng tò mò về vấn đề mà Bạch Vũ hỏi cậu trước đó, nhưng mấy nghi hoặc này vừa nảy sinh lại nhanh chóng bị tiêu diệt trong lòng.
Ngược lại, Diệp Lạc Dao nghĩ đến vấn đề Tần Diệu vừa hỏi mình ——— Tại sao không vui?
Chân mày của Diệp Lạc Dao đột nhiên nhíu lại, hốc mắt cũng có chút chua xót.
Đúng vậy, tại sao cậu không vui?
Hôm nay gặp được Tần Diệu, được uống sữa yến mạch mà mình vẫn luôn muốn uống.
Mặc dù Cố Nhu không tốt với Tần Diệu, nhưng sau ngày hôm nay, Cố Nhu không thể ức hiếp Tần Diệu được nữa.
Diệp Lạc Dao nên vui mới đúng.
Nhưng cảm xúc vui sướng vừa dân lên liền bị chua sót khổ sở tràn đầy đè xuống.
Nhưng khi Diệp Lạc Dao định đào sao vào sự chua sót khổ sợ này, cảm xúc chồng chất trong đầu đột nhiên tiêu tan.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Giống như có một trình tự đã được thiết lập sẵn tức khắc đi vào trong đầu cậu, một khi cậu đề cập đến vấn đề này, mấy số liệu này sẽ tự được xử lý sạch sẽ.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Đột nhiên, Diệp Lạc Dao cảm nhận được Bạch Vũ ngồi cạnh mình vỗ vỗ vai cậu.
Diệp Lạc Dao quay đầu.
Lông mày xinh đẹp của Bạch Vũ cũng nhíu lại với nhau, cậu ra dấu nói: 「 Chắc cậu mất một phần ký ức rồi, tôi không biết có phải do người đó gây ra hay không, nhưng..... trước kia cậu từng giúp tôi, tôi cũng đồng ý với cậu hôm nay phải đến tìm cậu, cho nên tôi sẽ nói toàn bộ chuyện tôi biết cho cậu, nhưng tôi cũng không thể đảm bảo sau khi tôi nói cho cậu biết, cậu có thể nhớ ra hay không. 」
「 Cậu xem sét kỹ đi. 」
Diệp Lạc Dao sửng sốt.
Mất trí nhớ?
Cậu mất trí nhớ?
Không đúng.
Mình tuyệt đối không mất trí nhớ.
Diệp Lạc Dao rất chắc chắn,
Nhưng Bạch Vũ căn bản không cho cậu cơ hội giải thích, tiếp tục ra dấu nói: 「 Cho tới nay, chúng ta tổng cộng có bốn lần gặp mặt, bao gồm lần gặp mặt ở làng du lịch trước đó. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng bởi vì tôi thích đối tượng nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ của tôi thất bại. 」
Nhiệm vụ?
Đối tượng nhiệm vụ?
Trong mắt Diệp Lạc Dao tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Vũ nói: 「 Chính là lần gặp đầu tiên, cậu cứu tôi, khi đó tôi đã đồng ý với cậu, sẽ giúp cậu làm một chuyện, nhưng cậu lại nói cậu không có bất cứ việc gì cần tôi giúp, tôi liền rời đi trước. 」
「 Lần thứ hai gặp mặt, tôi vẫn đang làm nhiệm vụ..... nói đến thật sự rất đáng ghét! Rõ ràng đã từng trải qua chuyện một lần, tôi vẫn phải trải qua lần nữa, đều là vì cậu! Nhưng lần này cậu vẫn giúp tôi, cho nên tôi rất cảm ơn cậu, hơn nữa lần đó, cậu nói với tôi, hi vọng lần sau khi chúng ta gặp mặt, nhờ tôi hỏi cậu một vấn đề. 」
Con ngươi của Diệp Lạc Dao đột nhiên co rút lại, cậu vô thức nói: "U, cậu tìm được cách cứu ** chưa?"
Bạch Vũ gật đầu, lại lắc đầu: 「 Bởi vì quy định thế giới có hạn nên tôi không có cách nào viết ra tên người đó, nhưng, cậu chẳng lẽ ngay cả mình tên gì cũng quên rồi sao? 」
「 Lẽ nào thời gian khởi động lại bốn lần, chương trình bị rỗi rồi? 」
Khởi động lại thời gian?
Đây là ý gì?
Diệp Lạc Dao đột nhiên cảm thấy đầu óc mình lại bắt đầu đau.
Cảm giác cơn đau này rất giống với cơn đâu vừa rồi khi Cố Nhu chuẩn bị đẩy Tần Diệu ra ngoài làm lá chắn, đều là đến từ sâu thẳm linh hồn, là một loại đau đớn khó có thể ngăn lại.
Mấy giây ngắn ngủi, giữa trán Diệp Lạc Dao toát ra một tầng mồ hôi, hai mắt cậu thậm chí có chút mơ hồ, gần như không nhìn rõ được thủ ngữ của Bạch Vũ.
Diệp Lạc Dao rất khó chịu, khi cậu thiếu chút nữa không trụ được nữa, đột nhiên, cậu chợt phát hiện lớp trình tự giam cầm mình kia giống như hơi buông lỏng một chút.
Bời vì lớp giam cầm này nới lỏng nên cơn đau bén nhọn trong đầu cũng biết mất một ít.
Diệp Lạc Dao định thần, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ, cậu đột nhiên cảm thấy một loạt ký ức mạnh mẽ được mở ra.
Hai người đồng thanh:
Diệp Lạc Dao: 「 Tôi không phải U, tôi là L1. 」
Bạch Vũ nói: 「 Cậu không phải U, cậu là L1. 」
là hệ thống quản giáo hàng đầu của cục quản giáo Thời Không, L1.
Tờ giấy đưa cho Diệp Lạc Dao kia được viết quá vội vàng, chữ L viết thường và cố 1 được viết liền nét, cho nên bị nhầm thành chữ U.
Cậu tên L1, bời vì Tần Diệu nói "yi" đọc không hay bằng "yao" cho nên Tần Diệu vẫn luôn gọi "yiyi" thành "yaoyao".
11 là Dao Dao.
L có thể đọc là bính âm "l".
Cộng lại chính là Lạc Dao.
Cậu tên L1, cũng tên Lạc Dao.
——————————
Mấy bà chuẩn bị khăn giấy chưa:)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương